Bên trong Mộc Tuyết viên, cũng là tầng tầng lớp lớp trúc xanh và ngô đồng, cành lá sum suê, không gian yên tĩnh. Trên mặt đất phủ đầy lá héo tàn, chân giẫm lên mềm mại, không khí vừa ẩm ướt, vừa tươi mát. Dựa theo phán đoán của Sở Ngọc, đại khái Dung Chỉ và hai người này, có lẽ lúc trước còn có nhiều người khác nữa, tất cả tụ tập trong một gian phòng tối. Dung Chỉ thân là đầu lĩnh ngồi ở trung tâm, những người khác quây xung quanh hắn, sắc mặt âm trầm, mưu đồ bí mật làm chuyện xấu. Giáp nói: blah blah blah… Ất nói: như thế như thế như thế… Bính nói: như vậy gian kế của chúng ta sẽ thực hiện được blah blah…
Sự thật khác hẳn dự liệu, Sở Ngọc rón rén như ăn trộm, không một tiếng động bước qua cửa. Mới đi được vài bước, nàng ngạc nhiên nhìn thấy, kẻ mà nàng cho là trung tâm tà ác đang thản nhiên ngồi trên bệ đá dưới cây ngô đồng, đang đọc một quyển thẻ tre trên tay. Khi Sở Ngọc nhìn thấy hắn, hắn cũng ngẩng lên nhìn nàng. Thanh thoát như mây, y phục tuyết trắng ngay ngắn, khuôn mặt Dung Chỉ điềm đạm mà rạng rỡ. Sở Ngọc trừng mắt nhìn Dung Chỉ, hắn cũng chăm chú nhìn nàng. Đồng tử mắt hắn tối đen, sâu không thấy đáy, tựa như vũ trụ thăm thẳm, lại giống đỉnh núi băng tuyết không thể chạm tới. Bĩu môi, Sở Ngọc phục hồi lại tinh thần, nàng nhìn quanh một chút nhưng không thấy bóng dáng hai người lúc trước tiến vào, thế là lại nhìn Dung Chỉ. Hai người một đứng một ngồi, cách nhau hơn một trượng. Nhìn qua tưởng mặt mày đưa duyên, tình chàng ý thiếp. Nhưng đại khái giữa hai người điện dẫn không đủ, nên tình huống thật bối rối. Hẳn là cảm thấy mãi như vậy cũng không ổn, Dung Chỉ bỏ thẻ tre vào trong tay áo. Sở Ngọc lại bĩu môi, xăm xăm hướng lầu các phía sau rừng trúc đi tới. Nếu hai người đã không ở trong rừng trúc, thì chắc là ở trên lầu các. Đi nhanh ra rừng trúc, Sở Ngọc nhẹ bước chân. Phía trước, đằng sau tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, truyền đến lờ mờ phảng phất tiếng người. Phía sau truyền tới tiếng vang nho nhỏ. Nghiêng đầu quay lại, nàng thấy Dung Chỉ cũng bước theo nàng. Sở Ngọc giương mày, thầm nghĩ: lần này ngươi định làm thế nào? Kêu lên báo hiệu cho họ sao? Nếu Dung Chỉ cố ý cất tiếng, như vậy vừa lúc, nàng càng có lý do hoài nghi bên trong bọn họ bàn chuyện mờ ám. Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, nháy mắt mấy cái, ra hiệu nàng đi cùng hắn. Quay lại liếc mắt tìm Việt Tiệp Phi, thấy hắn vẫn ở xa xa phía sau, Sở Ngọc an tâm bước đi, bụng nghĩ xem Dung Chỉ định làm gì, nhẹ bước chân theo hắn đến bên cửa sổ. Lúc này, tiếng người trong lầu các rất rõ ràng. Lúc đầu nghe, Sở Ngọc có chút hưng phấn, cho rằng có thể bắt quả tang điều gì đó. Nhưng chờ nghe rõ nội dung nói chuyện thì nàng thật thất vọng. Bên trong phòng là hai giọng nam dễ nghe. Một giọng ôn nhu khẩn khoản, một giọng ẩn chứa nhuệ khí, vậy mà đan vào nhau lại rất hài hòa. Sở Ngọc nhòm qua cửa sổ, thấy hai bóng người đổ dài cũng một chỗ. Hai người dựa vai vào nhau, cúi đầu nhìn quyển thẻ tre trên bàn. Kia là thanh niên vóc người cổ nhã tuấn mỹ mà nàng không biết tên, hắn duỗi ngón tay thon dài, chỉ vào một chỗ nào đó trên thẻ tre, nói với Giang Yêm: “Lời ngươi vừa nói, ta không đồng ý. Ngươi xem, chỗ này viết…” Sau đó là đối đáp tranh luận về điển cố văn thư. Giang Yêm quay đầu, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, chiếu sáng rõ nửa gương mặt hắn. Mặc dù ánh sáng chiếu qua cửa sổ soi rọi trong nhà chỉ chút ít, nhưng làm nhu hòa không khí se lạnh. Lúc này, cả người Giang Yêm như ấm áp cùng xuân ý bên trong, khác hẳn tướng mạo hắn lúc ở trong rừng hạnh hoa. Hai người đang tranh luận một vấn đề văn học, khi thì từng người nói rõ luận điểm của mình, khi thì mỉm cười lắng nghe đối phương nói chuyện, thỉnh thoảng lại gật đầu. Sở Ngọc không hiểu rõ bọn họ đang đàm luận cái gì, nàng chỉ cảm thấy hai người như tách khỏi thế giới xung quanh, ở trong sương mù mộng ảo. Thế kỷ hai mươi mốt lưu hành một thể loại văn học gọi là đam mỹ, hai nam nhân xinh đẹp yêu nhau. Sở Ngọc tuy đã đọc một vài truyện, nhưng không hề ham hố, thật không ngờ quay ngược trở lại hơn một nghìn năm trước là ngày hôm nay, nàng lại nhìn thấy một đôi đoạn tụ bằng xương bằng thịt. Sở Ngọc vốn nghĩ đến đây để dò xét nữ nhân bí mật của Giang Yêm, không ngờ gặp cơ sự này. Cũng giống như nam tử trượng phu nghi ngờ thê tử ngoại tình, định bắt gian phu, xốc chăn bông lên lại nhìn thấy hai nữ nhân. Hai người đàm luận văn học thật thâm sâu uyển chuyển, Sở Ngọc càng nghe càng mờ mịt không thú vị, thầm nghĩ lúc này đi vào cũng không tiện, nên cất bước rời đi. Vô tình, liếc về phía cửa sổ bên kia, nàng lại thấy Dung Chỉ đang lắng nghe chăm chú. Đôi mắt tối đen ôn nhuận như bầu trời đêm không một gợn mây, an tĩnh, thâm thúy, mỹ lệ. Một lúc lâu sau, hai người trong phòng đàm luận hình như đến chỗ mâu thuẫn, thanh âm tranh luận to tiếng khiến Sở Ngọc chợt bừng tỉnh. Thấy Dung Chỉ vẫn đang lắng nghe, nàng liền vỗ vỗ vai hắn, tay chỉ về phía rừng trúc, ra hiệu cho hắn đi ra đó nói chuyện. Đến giữa rừng trúc, Sở Ngọc nhìn hắn, lại không nói gì. Sau một hồi, vẫn là Dung Chỉ mở miệng trước. Hắn khẽ thở dài một tiếng: “Công chúa đã nhìn thấy, ta cũng không dám dối gạt thêm. Hoàn Viễn không bị bệnh, là ta đã nói dối nàng”. Nghe hắn thẳng thắn vô tư thừa nhận, Sở Ngọc thấy sửng sốt. Sau đó nàng ghép người thanh niên tuấn mỹ thắt lưng cao quan với cái tên Hoàn Viễn lại, rõ ràng đây là một trong hai nam sủng cáo ốm không đến. Sở Ngọc khẽ cười thấp một tiếng: “Thật quá phách lối!” Trên gương mặt nàng lặng yên không gợn sóng, không hỉ nộ khiến Dung Chỉ nhất thời không đoán được phản ứng của nàng. Hắn thấp giọng cảm thán: “Hoàn Viễn có tài kinh bang tế thế. Người như vậy trăm năm mới gặp một lần, tính tình cao ngạo cũng là khó tránh. Cầu xin công chúa không trách phạt hắn thái quá!” Hắn nói không đầu không đuôi, Sở Ngọc nghe không hiểu ra sao. Hôm nay nàng mới là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàn Viễn, hoàn toàn không biết chút gì về thân thế, tính cách của Hoàn Viễn. Lời khuyên giải của Dung Chỉ, lại xuất phát từ chỗ biết rõ ngọn ngành, khiến cho nàng càng mơ hồ. Lúc này tất nhiên Sở Ngọc không truy hỏi nguồn gốc sự việc. Xem chừng thấy Dung Chỉ cầu xin cho Hoàn Viễn, liền thuận thế khẽ cười nói: “Được, ta không truy cứu. Việc này để cho ngươi xử lý. Nhưng lần sau đừng để ta phát hiện chuyện như thế nữa!” Trong lòng nàng đại khái cũng có suy đoán. Phiên bản 1. Hoàn Viễn vốn là một soái ca con nhà lành, trên đường đi bị công chúa nhìn thấy, sắc tâm nổi lên, đoạt lấy hắn đem về phủ. Soái ca này tài học hơn người, tiền đồ rộng mở, đáng tiếc lại lọt vào mắt công chúa. Vậy là tiền đồ của hắn bị chôn vùi trên giường công chúa. Phiên bản 2. Hoàn Viễn và Giang Yêm vốn là một đôi đoạn tụ, nhưng trời sinh dung mạo quá đẹp. Sơn Âm công chúa hung bạo chia rẽ uyên ương, bắt cả đôi đến hầu hạ nàng. Đã bị đoạt tình nhân lại còn phải hầu hạ tình địch, không hận mới lạ! Dù ở phiên bản nào thì Hoàn Viễn đối với Sơn Âm công chúa cũng hận thấu xương, thù sâu như biển, mà bất lực không có cách nào chống lại, chỉ nhờ vào đàm luận thi ca để giải nỗi ưu sầu, hoặc lén lút hẹn gặp tình nhân. Nàng tổ chức yến hội, có thể không đi liền dứt khoát không đi, quanh năm suốt tháng giả ốm đau bệnh tật. Sau này nàng mới biết rõ, phán đoán của mình với Hoàn Viễn, tuy không hẳn là đúng, nhưng cũng không hoàn toàn sai.