Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

Chương 51: Đại náo hôn lễ


Chương trước Chương tiếp

Edit: gau5555

Beta: linhxu

Ngày mai chính là ngày thiếu gia của Mộ Dung gia nạp thiếp, bởi vì chuyện lần này bất luận là chuẩn bị hay phô trương đều vô cùng im ắng, cho nên hàng xóm láng giềng cũng không có ai biết đến chuyện này. Trừ bỏ hòa thượng đầu bóng lưỡng ở trong gian nhà cũ đối diện Phó phủ kia là đứng ngồi không yên, ăn cũng không nuốt trôi. Giờ phút này, hắn đã phủ định phương án thứ sáu ngăn hai nhà kết hôn. Chỉ còn lại một ngày, nói chính xác là còn một buổi tối nữa, hắn có thể làm cho Phó Vân Ngọc thay đổi chủ ý sao? Trước đó, cảnh tượng nàng nghiến răng nghiến lợi đến lạnh lùng đối với mình vẫn còn rất mới trong ký ức, vừa nghĩ tới ngày mai, ngón tay A Căn ca liền nhịn không được phát run. Vân Ngọc a Vân Ngọc, nàng vẫn quyết định làm vợ của người khác sao?

Đang suy nghĩ, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng đập cửa, làm cho hắn căng thẳng trong lòng, vừa vui mừng lại có một chút sợ hãi. Chẳng lẽ là Vân Ngọc đến đây?

Kẽo kẹt~ cửa được mở ra, ngoài cửa không có một bóng người, A Căn ca nghi hoặc , khuya khoắt thế này thì ai lại đến nơi đổ nát như này? Đang muốn xoay người trở về phòng, lại thấy trên mặt đất có một phong thư, liền mở ra, phía trên chỉ viết ba chữ “Phó có thai”. Trên tờ giấy trắng trống rỗng kia, càng làm ba chữ kia nổi bất rõ ràng. Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút chói mắt, trong đầu giống như có cái gì đó đang không ngừng ngọ nguậy, trưởng thành.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Vân Ngọc đã bị Tiểu Liên đánh thức, hôm qua trằn trọc không ngủ được, đến qua nửa đêm mới bắt đầu có chút buồn ngủ sau khi tỉnh lại chết cũng không muốn nhìn thấy mặt mình, hai mắt thâm quầng giống như mực đen, trên mặt còn có nước mắt. Trong giấc ngủ ngắn ngủi hai canh giờ này, nàng luôn luôn nằm mơ, mơ thấy nàng ở ngoài cửa nhìn lén A Căn ca tắm rửa, nhà nàng bại lụi, hắn thề sống chết không rời, nàng bị bắt kết hôn, hắn ảm đạm rời đi, nàng đào hôn, ở cùng với bọn họ ở Thanh Huyền trấn. Giống như là trong phim, đem cảnh tượng từ lúc bọn họ quen biết đến lúc yêu nhanh rành mạch diễn một lần. Hôm nay, lại là ngày vui của nàng cùng Mộ Dung Vân Đình, nhưng nàng lại không có sự cố chấp như trước kia.

Phó Vân Ngọc nhắm mắt lại ngồi ở trước bàn trang điểm, tùy ý để Tiểu Liên đắp trên mặt mình từng lớp từng lớp phấn. Đã nhiều ngày không có khẩu vị gì, sắc mặt cũng vàng như nến. Trang điểm xong, Phó Vân Ngọc thay hỉ phục sáng sớm được đưa tới, ngồi ở trên mép giường, không cẩn thận chạm vào gối đầu, phía trên vẫn còn ướt sũng. Tình cảnh này, thật đúng là ứng với một câu nói: ta đoán được mở đầu, lại không đoán được kết cục này.

Ánh mặt trời càng ngày càng chói mắt, bên ngoài cũng đã vang lên tiếng chiêng trống, ước định ban đầu, tuy rằng là chịu tang, nhưng mà dù sao cũng là tân nương, nếu chỉ lặng lẽ lên kiệu hoa cũng không thích hợp, liền chờ kiệu hoa đến cửa gõ vài tiếng chống chiêng rồi thôi. Phó Vân Ngọc được Tiểu Liên nâng lên, chậm rãi đi vào kiệu hoa. Trước lúc đi vào nhịn không được nhìn Mộ Dung Vân Đình một cái, chỉ thấy mặt mày hắn tràn đầy vui sướng, giống như chiếm được của quí. Nạp thiếp mà thôi, rõ ràng không cần hắn phải tự mình đến. Hãn huyết bảo mã! Trước khi màn che buông xuống trong nháy mắt Phó Vân Ngọc thấy Mộ Dung vân đình đang ngồi trên ngựa, lại là hãn huyết bảo mã quý giá kia. Vân Đình ca ca, Ngọc nhi có tài đức gì, mà lại khiến huynh đối đãi như thế! Ai, Phó Vân Ngọc trong lòng cảm thấy rất nhiều áy náy, mình đã thiếu hắn thật sự rất nhiều, dùng cả đời cũng không trả hết. Nếu lúc trước mình không có mù quáng tin tưởng vào tình yêu như vậy, không có không hiểu chuyện như vậy, không có đào hôn, có lẽ, hiện tại thật sự sẽ rất hạnh phúc.

Một khắc lên kiệu hoa kia, một đôi mắt phượng phía sau cây đại thụ kia giống như đang bốc hỏa, sáng quắc bức người. Hai đấm nắm chặt, nhanh chóng theo sát sau đội ngũ đón dâu, biểu tình trên mặt ngưng trọng khác thường.

Chú rể vui sướng mặt mày hớn hở mà cưỡi hãn huyết bảo mã, một cỗ kiệu hoa cùng với mấy người đánh trống đi theo phía sau, đội ngũ đón dâu cực kỳ đơn sơ, không đi qua đường chính ở Trung Lịch, mà xuyên qua một ít ngõ nhỏ rốt cục tới cửa sau của Mộ Dung phủ. Sau khi hạ kiệu hoàn thành một loạt các lễ tiết như nhảy qua chậu than linh tinh, Phó Vân Ngọc sớm đã bị hành hạ mặt trắng bệch, trong dạ dầy khó chịu giống như sóng cuộn. Kế tiếp là đại lễ, bái thiên địa, nàng hết sức ngăn chặn dị vật sắp xông lên, trong lòng nghĩ chờ kết thúc buổi lễ trở về phòng nói sau. Nhưng mà, đứng ở bên cạnh Mộ Dung Vân Đình, cảm giác được nhiệt độ truyền đến từ người hắn, mang một cái khăn voan đỏ thẫm, trước mặt là hai vợ chồng Mộ Dung, nha hoàn gia đinh chen chúc trong một phòng, trong lòng Phó Vân Ngọc bỗng nhiên lại xuất hiện mâu thuẫn, nghĩ đến chuyện tiếp theo, nàng bỗng nhiên rất muốn chạy trốn.

Chẳng lẽ thật sự gả như vậy sao? Tiểu thiếp? Chẳng lẽ trong lòng mình cam tâm làm tiểu thiếp? Phó Vân Ngọc đứng ngơ ngác, một loạt tiếng vui cười sung sướng dần dần truyền đến bên tai. Nàng ngàn dặm xa xôi từ thế kỷ 21 xuyên qua về đây, chẳng lẽ kết quả cuối cùng là thành tiểu thiếp? Tiểu thiếp, kỳ thật chính là người thứ ba sao? Tại thế kỷ kia khinh thường nhất chính là cái loại thứ ba, tiểu mật . Hôm nay, mình lại chậm rãi bước vào hàng ngũ này. Mặc dù ở triều đại này, loại thân phận này là hợp pháp hóa, nhưng mà, chung quy là làm thiếp, danh bất chính, ngôn bất thuận, nàng đường đường là nữ nhi của thủ phủ thành Tiên nhạc, tài mạo song toàn, tuy rằng trong bụng có con riêng, nhưng cũng không phải nghèo túng đến mức đi làm tiểu thiếp chứ? Tuy rằng tình yêu của nàng không được như ý, nhưng cũng không thể cam chịu, tìm kiếm chỗ an ủi nhất thời đi? Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, càng nghĩ càng mâu thuẫn, bản tính ở thế kỷ 21 của Phó Vân Ngọc đã dần dần trở lại.

Nhưng mà, lại muốn đào hôn? Lại một lần nữa làm thương tổn Vân Đình ca ca?

“U ~ tân nương tử lúc này còn thất thần chứ? Nên bái đường rồi! Ha ha a ~” bà mối có cái mông to lớn vừa hóa giải xấu hổ vì vừa rồi gọi Phó Vân Ngọc mấy tiếng đều không có động tĩnh, vừa ở phía sau Phó Vân Ngọc nhẹ nhàng bấm vào tay một cái.

Bái thiên địa? Phải bái thiên địa ? Nhanh như vậy? Phó Vân Ngọc chỉ cảm thấy sau lưng đau nhói, thân thể cũng không hiểu tại sao chợt lạnh.

“Tân lang tân nương, nhất bái thiên địa ~” Tiếng nói to rõ của bà mối quanh quẩn ở trong đại sảnh.

Phó Vân Ngọc còn chưa kịp suy nghĩ đã bị bà mối đè xuống, trán thiếu chút nữa đụng vào mặt đất. Mẹ nó! Trong lòng nàng vụng trộm mắng một câu, suy nghĩ bắt đầu bay xa.

“Nhị bái cao đường ~ “

Phó Vân Ngọc đang trong lúc miên man suy nghĩ, trên lưng bỗng nhiên có một sức mạnh ấn mình xuống đất. Lại tới nữa! Nàng bực mình mà ở dưới khăn voan đỏ thẫm liếc mắt, vừa nghĩ tới chuyện kết thúc buổi lễ thì mình cùng Mộ Dung Vân Đình sẽ là vợ chồng, tâm lập tức thắt lại, bài xích mãnh liệt, cảm giác khó chịu trong dạ dày, không ngừng mà nhắc nhở nàng.

Chợt, nàng cũng dùng sức chống lại bà mối kia, cứ thế đứng thẳng thân lên, không muốn cúi xuống bái cao đường. Mộ Dung Vân Đình vẫn duy trì tư thế quỳ lạy, nhưng đầu lại nghiêng qua để nhìn bà mối cùng Phó Vân Ngọc phân cao thấp, thần sắc có chút bất an.

Không khí trong Hỉ đường xấu hổ khác thường, vốn đang còn tiếng cười nói lại lập tức im ắng, nhìn thấy Phó Vân Ngọc đang kiên quyết không muốn bái cao đường, vợ chồng Mộ Dung bắt đầu không nhịn được. Mộ Dung Phục nghiêm mặt lại, nhìn con dâu ở trước mặt, trong lòng nghĩ đến: nha đầu kia rốt đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ muốn từ hôn lần thứ hai?

“Chuyện này…” Bà mối cũng cảm giác được không khí áp lực, có chút không biết làm sao.

Mộ Dung Vân Đình có chút luống cuống, vươn tay len lén nắm tay Phó Vân Ngọc giấu ở trong ống tay áo. Trong lòng bàn tay nhỏ kia toàn là mồ hôi, liền cho rằng nàng quá khẩn trương mới có thể làm lỗi, vì thế cẩn thận nhắc nhở nàng nói: “Ngọc nhi, chớ để khẩn trương, làm theo ta là được rồi.”

Phó Vân Ngọc vốn trong lòng đang cảm thấy rất xin lỗi hắn, lại nghe thấy hắn nói như vậy, càng đau lòng, rốt cục cắn răng một cái, nhắm mắt hung hăng đụng vào mặt đất. Đông ~ thanh âm thanh thúy dễ nghe, làm cho bà mối cũng bị dọa đến, việc nói: “Tân nương tử không cần nặng như vậy, đừng làm bị thương.”

Cái dập đầu này thiếu chút nữa làm cho Phó Vân Ngọc chảy cả nước mắt ra, đau a, đau đến nhe răng trợn mắt a. May mắn ở phía dưới khăn voan nên không ai thấy trò hề của nàng. Nàng ở trong lòng ám chỉ với mình, thật ra thì làm tiểu thiếp cho người ta cũng không có gì không được, ít nhất người ta sủng ái nàng, sẽ không buông tay nàng a, ít nhất về sau đứa nhỏ của mình sẽ có phụ thân, sẽ không giống mình ở thế kỷ 21, từ nhỏ sống trong cô nhi viện. Thế nhưng, không biết vì sao, nàng càng nghĩ như vậy, trong lòng lại càng khó chịu.

“Phu thê giao bái~” thanh âm to rõ lại vang lên bên tai, chói tai làm cho Phó Vân Ngọc trong lòng khó chịu giống như là bị kim đâm, đang muốn cúi xuống quỳ lạy. Bỗng nhiên, nghe được trong hỉ đường thanh âm thổn thức của mọi người, chăm chú nhìn lại thì là cầu hoa hỉ đỏ thẫm trên Đại Lương bị rơi xuống, xem ra, do người dùng vũ khí đánh rới.

“Đợi chút! Hôn lễ này không thể kết!” Một thanh âm quen thuộc vang lên, cùng với đó là tiếng bước chân quen thuộc từ xa đến gần.

Hòa thượng cướp cô dâu? Lúc này, Phó Vân Ngọc hoàn toàn sợ ngây người, không, không chỉ có Phó Vân Ngọc, mà gần như toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều không thể tin được hòa thượng đầu bóng lưỡng trước mắt này muốn tới đoạt tân nương tử.

“Vị sư phụ này xông vào hôn lễ, có gì muốn làm sao.” Mộ Dung Phục tức giận đến ánh mắt cũng dồn lên, ông cho dù có gia giáo đi nữa, nhưng nhìn thấy một tiểu hòa thượng chạy đến phá hoại hôn lễ của con mình, còn đánh rơi cầu hoa, cũng không thể bình tĩnh .

Trong lòng A Căn ca vừa tức vừa vội, cầm tay Phó Vân Ngọc đang ngơ ngác nhìn hắn, nói với nàng: “Đi theo ta.”

Hai người còn chưa bước được nửa bước, đã bị Mộ Dung Vân Đình ngăn cản. Ba người cứ như vậy giằng co một hồi lâu, Phó Vân Ngọc cuối cùng mới mở miệng nói chuyện .

“Ngươi buông.” Mặt nàng hướng đi nơi khác, không muốn nhìn A Căn ca một cái.

“Vân Ngọc” A Căn ca nhìn thoáng qua Mộ Dung Vân Đình, lại nhìn thật sâu vào Phó Vân Ngọc, nghẹn ngào nói: “Ta đã biết tất cả rồi, chẳng lẽ nàng thật sự muốn con của chúng ta gọi người khác là phụ thân?”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người ồ lên. Nét mặt già nua của Mộ Dung Phục lại càng xanh mét, lập tức từ trên ghế xuống, đi đến trước mặt bọn họ, khí thế bức người hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Mộ Dung Vân Đình nhìn thấy tình huống không tốt, liền muốn che chở cho Phó Vân Ngọc, vì thế giải thích nói: “Phụ thân, người chớ nghe tiểu hòa thượng này nói linh tinh. Phẩm hạnh của Ngọc nhi người chẳng lẽ còn không rõ sao?”

Phó Vân Ngọc giờ phút này bị kẹp ở giữa ban nam nhân, giống như là miếng thịt trên thớt gỗ, bất luận tiến lui đều bị băm rụng. Trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra phải nói như thế nào, rối loạn, trong đầu nàng hoàn toàn rối loạn. Vốn tưởng rằng tự mình sẽ nói cho bọn họ biết, nhưng A Căn ca lại nháo như vậy, nàng cũng không còn biện pháp nào khác, trong đầu đều là sợ hãi, áy náy, kinh hỉ, khẩn trương trộn lẫn cùng nhau, giống như đống len sợi bị rối lên, cắt bỏ không ngừng, mà vẫn còn rối.

“A Căn sư phụ, ta biết ngươi ái mộ Ngọc nhi đã lâu, nhưng mà ngươi là một người xuất gia, sao có thể nói loạn ra miệng.” Mộ Dung Vân Đình cái khó ló cái khôn, liền nói, “Ngọc nhi là một cô nương tốt, làm sao có thể cùng với một người xuất gia xằng bậy, chuyện này chẳng phải làm hỏng thanh danh của mình hay sao?”

“Đứa nhỏ trong bụng Vân Ngọc chính xác là hài tử của ta. Có lẽ các ngươi không biết, ta cùng với Ngọc nhi đã ở trong Tư Căn am tại Thanh Huyền trấn bái đường. Cho nên, nàng đã là phụ nữ có chồng.” A Căn ca đỏ mặt, cố gắng nói, chuyện này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của hắn, cho dù hắn có dùng hết mọi biện pháp cũng muốn tranh thủ.

Mộ Dung Phục sắc mặt càng lúc càng khó coi, ngược lại nhìn về phía Phó Vân Ngọc, ánh mắt uy nghiêm không cho người ta cự tuyệt, phát ra luồng khí mạnh mẽ. Phó Vân Ngọc dũng cảm chống lại ánh mắt của ông, không biết vì sao, nàng tuyệt đối không cảm thấy sợ hãi, chuyện đã đến nước này, không thể không nói rõ ràng?

A Căn ca ca, hôm nay xem như ngươi lợi hại.

Nàng từ trong tay A Căn rút tay ra, lại nhìn mọi người ở đây, hít sâu một hơi, bỗng nhiên quỳ xuống, đối với Mộ Dung Phục dập đầu ba cái, rưng rưng nói: “Ngọc nhi nhận được sự yêu thương của bá phụ, trước tiên cảm tạ ân tình của bá phụ đối với Ngọc nhi. Ngọc nhi thật sự là thẹn với bá phụ, Ngọc nhi lừa gạt người. Cháu cùng với Vân Đình ca ca quả thật không có tư định cả đời, Vân Đình ca ca huynh ấy thấy Ngọc nhi tang phụ đáng thương, mới nghĩ ra biện pháp này, muốn chăm sóc Ngọc nhi. Thỉnh bá phụ không nên trách tội Vân Đình ca ca.”

Trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của Mộ Dung Vân Đình, nàng còn nói thêm: “Ngọc nhi vẫn chưa mang thai, cũng không có liên quan gì đến vị sư phụ A Căn này, hành động lần này hi vọng không làm hỏng đến thanh danh của Mộ Dung gia, Ngọc nhi tự biết không có tư cách làm con dâu của Mộ Dung gia, cho nên, hy vọng bá phụ thành toàn.”

A Căn ca vẻ mặt cùng kinh ngạc nhìn nàng, biểu tình thống khổ trên mặt, nhìn Phó Vân Ngọc kiên quyết, muốn nói lại thôi. Chỉ cần nàng không gả cho hắn là tốt rồi, mình về sau sẽ có cơ hội dần dần khiến nàng tha thứ cho mình.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...