Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 86: Yêu và hận, yêu và oán


Chương trước Chương tiếp

Tuyết, vẫn còn rơi, từ từ bay xuống, mặc dù không mãnh liệt như lúc nãy, nhưng lại khiến đầu của mọi người phủ một lớp trắng xóa.

Lạc Tuyết bạch y đứng yên tại chỗ, nên trên vai những bông tuyết rơi xuống càng nhiều hơn, Phong Liệt Diễm lấy áo choàng trên vai hắn xuống, choàng lên vai Lạc Tuyết.

Tất cả không khí bởi vì câu nói kia của Lam Tịch Nhan, mà trong nháy mắt đông cứng lại. Lạc Tuyết giống như tượng gỗ, trường kiếm rơi xuống đất, si ngốc nhìn Lam Tịch Nhan, vẻ mặt không có biểu cảm, cũng không nói một câu nào.

Nếu như không gặp Lam Tịch Nhan, Lạc Tuyết thà tin tưởng mẹ ruột của nàng hai mươi năm trước đã chết rồi, mà không phải giống như bây giờ.

Lam Tịch Nhan vẫn cứ đắm chìm trong chuyện cũ của riêng mình, không thể tự kềm chế.

Trên thực tế tối nay tất cả mọi người ở chỗ này đều kinh ngạc, so Lạc Tuyết càng không thể tiếp nhận sự thật này còn có Thượng Quan Vũ Điệp và Thượng Quan Mạc, mà vẻ mặt Thượng Quan Lôi chỉ có tức giận.

Cũng không ai biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, trong không khí mới vang lên âm thanh của Long Ngạo Thiên, "Phu nhân, ngươi, xác định sao?"

Lam Tịch Nhan đang chìm trong hồi ức bị một tiếng này cắt đứt, ánh mắt mê ly nhìn về phía Long Ngạo Thiên, sau đó sẽ nhìn về phía Lạc Tuyết, môi run run đến mấy lần, mới nói: "Ta... Xác định! Bởi vì nốt ruồi hoa mai trên tay nữ nhi của ta là từ lúc sinh ra đã có, phụ thân của nàng chính là Vân Thiên Ca!"

"Không….!” Lạc Tuyết đột nhiên hét lên, "Ngươi không phải là mẹ ta, mẹ ta đã chết hai mươi năm rồi, ngươi không phải!" Lạc Tuyết nắm chặt cánh tay Phong Liệt Diễm, tốc độ nói thật nhanh, "Phong Đại Ca, nàng không phải là mẹ của ta, chàng nói đúng không? Mẹ ta làm sao có thể đối xử với ta như vậy? Cho nên nàng ta không phải là mẹ của ta, nàng là gạt ta, phải không?"

Phong Liệt Diễm đau lòng ôm Lạc Tuyết vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ lưng Lạc Tuyết, "Lạc nhi, nàng không nên kích động, nàng cứ từ từ hỏi rõ ràng, nói không chừng còn có ẩn tình gì đó, nàng đừng sợ, Phong Đại Ca vẫn một mực ở bên cạnh nàng."

"Lạc nhi!" Lam Tịch Nhan bò dậy, nắm ống tay áo Lạc Tuyết, nước mắt giống như trân châu đứt dây, từng giọt từng giọt rơi lên cánh tay áo trống không của Lạc Tuyết, "Lạc nhi, thật xin lỗi thật xin lỗi, là mẹ năm đó từ bỏ con và cha con, mẹ, đáng chết!"

"Tại sao? Rốt cuộc ngươi vì sao lại như thế? Phụ thân đối với ngươi cuồng dại như vậy, cũng bởi vì ngươi, phụ thân đưa ta cho người khác, một mình đến hoàng tuyền, 21 năm, nay ngươi mới nói cha ta biết, ngươi là mẹ ruột của ta, ngươi thật là ác độc!" Lạc Tuyết thê lương lên án, thân thể run rẩy dùng hết hơi sức mới ôm được Phong Liệt Diễm.

"Thiên Ca... Thiên Ca đã... Chết?" Lam Tịch Nhan chợt cảm thấy Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, lảo đảo một cái té ngã trên đất.

"Ha ha ha... Ngươi bây giờ mới biết cha ta đã chết? Ngươi có biết hay không? Hắn bởi vì ngươi, cố ý chết ở trên tay "Mạc Bắc Hắc Thất", mà ngươi lại ở trong đại viện cao trạch tiêu sái làm tướng quân phu nhân của ngươi! Ta thay cha ta kêu oan, vì sao người có thể đau lòng cho một nữ nhân như vậy!"

"Tại sao trời cao lại đối xử với ta như vậy, ta đến tột cùng đã làm sai điều gì? Tại sao ngươi lại là mẹ ta, ngươi là phu nhân của Thượng Quan Lôi, trượng phu của ngươi, nhi tử, nữ nhi toàn bộ trăm phương ngàn kế muốn giết ta, ngươi bây giờ tới nhận thức ta, là muốn ta bỏ qua cho bọn họ sao?" hai mắt Lạc Tuyết càng thêm lãnh, càng thêm hận, nàng nhìn Lam Tịch Nhan nhếch nhác, khóe miệng lại nhếch lên, cười như điên.

"Là ta phụ cha con, ta ái mộ hư vinh, căn bản không đáng giá Thiên Ca đối với ta như thế, sớm biết như thế, năm đó hắn không nên cứu ta trong tay cường đạo, như vậy sẽ không có bi ai ngày hôm nay... Lạc nhi, Điệp nhi cũng là nữ nhi của ta, các ngươi là thân tỷ muội cùng mẹ khác cha! Mạc Nhi, còn có Mạc Nhi, hắn cũng là ca ca của con..." Lam Tịch Nhan chỉ vào Thượng Quan Mạc và Thượng Quan Vũ Điệp được Thượng Quan Lôi đỡ lên, lẩm bẩm.

"Tỷ muội? Ca ca? Thật là chuyện cười, ta hận sáu năm, hận tê tâm liệt phế kẻ thù lại là tỷ muội của ta? Ta bồi thêm một cánh tay, một đứa bé để đổi lấy lòng dạ độc ác của tỷ muội như vậy sao?" Lạc Tuyết từng bước tiến tới gần Lam Tịch Nhan, Lam Tịch Nhan lắc đầu lảo đảo lui về phía sau, "Không, Lạc nhi, các con đều là mẹ đứa bé, mẹ không muốn nhìn các con tự giết lẫn nhau! Lạc nhi!"

Lam Tịch Nhan ngồi thẳng lên "Bùm" một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Lạc Tuyết.

"Mẹ!"

"Mẹ!"

Thượng Quan Mạc và Thượng Quan Vũ Điệp kịch liệt kêu, "Mẹ người không thể quỳ xuống!"

Lạc Tuyết không cử động, trong thân thể nàng bây giờ chỉ chảy dòng máu thù hận, không bao giờ muốn nghĩ đến điều khác nữa, nàng không thể nào tiếp thu được sự thật này, càng không cách nào tiếp nhận quan hệ giữa nàng và Thượng Quan gia.

Nhưng mẫu quỳ tử, bị thiên lôi đánh, Lạc Tuyết lúc trước không biết, đã ngất xỉu một lần, lần này, nàng chỉ cảm giác đầu buồn bực, trong dạ dày có một cỗ mùi tanh xông lên, sau đó "phụt" một tiếng phunra một ngụm máu lớn, rơi xuống trên nhựng bông tuyết trắng noãn, kinh ngạc tâm thần của mọi người.

"Lạc nhi!"

"Lạc nhi!"

"Lạc nhi!"

Phong Liệt Diễm và Long Ngạo Thiên hét một tiếng phá không, hai người đồng thời chạy tới đỡ lấy thân thể Lạc Tuyết, Phong Liệt Diễm kêu khóc, "Lạc nhi, Lạc nhi? Nàng làm sao vậy? Nàng không cần làm ta sợ, Lạc nhi!"

"Lạc nhi, nàng không cần gấp, nếu như nàng không muốn bỏ qua cho Thượng Quan Vũ Điệp, hãy để ta thay nàng giết nàng ta, có được không?" Long Ngạo Thiên cũng lệ rơi đầy mặt, đau lòng không làm như thế nào cho phải.

Vừa rồi còn có một tiếng kêu thất thanh là từ Lam Tịch Nhan phát ra, nhưng nàng ta lại bị Phong Liệt Diễm đẩy ngã xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn khóe miệng Lạc Tuyết tràn đầy máu tươi mắt nhắm lại bất lực, mặt tái nhợt với máy đỏ nhiễm kích thích tâm mạch của nàng, tâm thần của nàng đều vỡ nát!

"Thượng Quan phu nhân, ngươi chính là nữ nhân ích kỷ nhất trên đời này, người chỉ suy nghĩ cho Thượng Quan Vũ Điệp và Thượng Quan Mạc, ngươi đã từng nghĩ cho Lạc nhi chưa? Sáu năm trước, Thượng Quan Vũ Điệp hãm hại nàng, một kiếm chém đứt cánh tay trái nàng, lại buộc nàng uống xong thuốc phá thai, vứt bỏ nàng ở ngoài bãi tha ma ngoài thành, những thứ này ngươi cũng đã biết? Nếu không phải trời cao thương hại, Lạc nhi sớm đã chết ở cái ban đêm trời đông gió rét đó rồi, ngươi còn có thể nhìn thấy nàng sao? Hai mươi năm trước ngươi từ bỏ nàng, hôm nay ngươi vì cứu ngươi nữ nhi Táng Tận Thiên Lương này mà lại một lần nữa chà đạp một nữ nhi khác của ngươi, thử hỏi, thiên hạ có người mẫu thân nào như ngươi sao? Ngươi căn bản không xứng đáng để Lạc nhi tha thứ! Ngươi cũng không có tư cách tới thỉnh cầu Lạc nhi buông tha cho hai con của ngươi, hôm nay Phong Liệt Diễm ta nói cho người biết, cho dù Lạc Tuyết mềm lòng, ta cũng sẽ không đồng ý! "

Phong Liệt Diễm cắn răng sát ý nồng đậm rống giận về phía Lam Tịch Nhan, ánh mắt Lam Tịch Nhan rống rỗng chỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết, đột nhiên "A..." hét lên một tiếng thật dài, chạy vội tới trước mặt của Thượng Quan Vũ Điệp, lần đầu tiên trong đời, hung hăng quăng cho Thượng Quan Vũ Điệp một cái tát, "Điệp nhi, mẹ rời khỏi con một năm, vì bồi thường con, khắp nơi dung túng con… con lại đối xử như vậy với muội muội con? "

"Mẹ..." Thượng Quan Vũ Điệp khóc ngã quỵ, vết thương cũ trên vai phải chảy máu, "Mẹ, người để cho nàng giết ta đi! Để cho nàng giết ta đi! A ..."

"Phu nhân, lại vậy mà dám dấu diếm ta hai mươi năm!" Thượng Quan Lôi kéo Lam Tịch Nhan qua, mặt vặn vẹo, toàn thân tức giận ngưng tụ trên tay, dường như muốn đem cánh tay Lam Tịch Nhan bẻ gãy, "Ngươi chỉ nói được Vân Thiên Ca cứu, nhưng không nghĩ các ngươi tiêm phu dâm phụ lại dám hoạt động bí mật, lại sinh ra một nghiệt chủng đối nghịch ta! Phu nhân, uổng phí ta vài chục năm nay đối với ngươi toàn tâm toàn ý, ngươi lại đối xử với ta như vậy hay sao? A?"

"Lão gia! Ta cũng thật sự xin lỗi chàng! Là ta phụ các người, là ta là người đáng chết nhất!" Lam Tịch Nhan cuồng loạn hét lên, vọng về ở trong bầu trời đêm lành lạnh.

"Ngươi muốn chết? Ta lại cố tình không để cho ngươi chết, ta muốn ngươi còn sống tận mắt nhìn ta làm thế nào có được thiên hạ này, đem nữ nhi của ngươi đem bâm thây vạn đoạn như thế nào!" Vẻ mặt Thượng Quan Lôi vặn vẹo mặt tràn đầy dữ tợn, nữ nhân này làm hắn vô cùng nhục nhã, khiến hắn ở trước mặt mọi người biết được hai mươi năm trước hắn đã bị người đội nón xanh! Thế mà hắn lại vẫn xem nàng giống như bảo bối che chở trong lòng bàn tay suốt hai mươi năm!

Lạc Tuyết tỉnh lại giữa lúc Lam Tịch Nhan hét lên, chống lại vẻ mặt ân cần của Phong Liệt Diễm và Long Ngạo Thiên, cười một tiếng nhợt nhạt, sau đó mới nhìn đến tình cảnh của Lam Tịch Nhan!

"Phong Đại Ca, huynh mang nàng tới đây, ta còn có lời muốn hỏi nàng!" Lạc Tuyết nói nhỏ với Phong Liệt Diễm.

Phong Liệt Diễm gật đầu, không một dấu hiệu nào chụp một chưởng về phía cánh tay Lam Tịch Nhan đang bị Thượng Quan Lôi nắm lấy, thủ hạ của Thượng Quan Lôi phản ứng chậm một bước, đã bị một chưởng giương đông kích tây của Phong Liệt Diễm quật ngã trên mặt đất, ép Thượng Quan Lôi phải ra tay đón một chưởng này của Phong Liệt Diễm, Lam Tịch Nhan thoát được, đã được Phong Liệt Diễm dẫn đến bên cạnh Lạc Tuyết.

Thủ hạ khác của Thượng Quan Lôi đã xông tới, Phong Liệt Diễm xoay người lại rút lui, lần nữa thối lui đến bên cạnh Lạc Tuyết.

"Dừng tay! Các ngươi tất cả dừng tay lại!" Lam Tịch Nhan nhặt trường kiếm của Lạc Tuyết trên mặt đất lên, đặt trên cổ mình, hướng về phía Thượng Quan Lôi hét lên, "Lão gia, nếu như tối nay chàng còn động thủ, như vậy Tịch Nhan liền lập tức chết ở trước mặt chàng, hướng chàng tạ tội!"

Thượng Quan Lôi không nói, cả đám binh sĩ thủ hạ cũng dừng lại không tấn công nữa, chờ đợi ra lệnh.

Lạc Tuyết cũng không nói gì, thờ ơ lạnh nhạt nhìn động tác của Lam Tịch Nhan.

Thượng Quan Lôi nhìn mủi kiếm sắc bén kia đã cứa vào cổ Lam Tịch Nhan, rỉ ra máu, mà Lam Tịch Nhan lại vẫn kiên quyết nhìn hắn, không lùi bước chút nào. Thượng Quan Lôi rốt cuộc hận hận nói: "Dừng tay!"

Lam Tịch Nhan chán chường nắm kiếm lại, chuyển sang Lạc Tuyết, "Lạc nhi, ta không cầu con tha thứ, bởi vì ta biết ta căn bản không đáng giá để các ngươi tha thứ, để cho ta dùng nửa đời sau tới bồi thường con, có được không? Ta với con ở chung một chỗ, ta làm trâu làm ngựa cho con được không?"

"Ta không cần ngươi, ta có mẹ, mẹ ta tên là Triển Nguyệt Dung, nàng dưỡng dục ta lớn lên, yêu ta hơn cả tính mạng của nàng, cho nên, ta không cần ngươi!" Lạc Tuyết nhẹ nhàng cười, hiện tại đột nhiên rất muốn nhìn thấy Triển Nguyệt Dung, nằm ở trong lòng Triển Nguyệt Dung ngủ một giấc.

Lam Tịch Nhan vô cùng đau đớn, đôi tay ôm đầu thân thể ngồi xổm xuống.

"Ta gọi ngươi tới đây, là muốn ngươi nói cho ta toàn bộ chuyện xưa giữa ngươi và cha ta.” Lạc Tuyết nói.

"Chuyện xưa? Được, Lạc nhi, ta cho con biết." Lam Tịch Nhan lẳng lặng nhớ lại, thỉnh thoảng khóc, thỉnh thoảng cười, lại thỉnh thoảng phát ngây ngốc một hồi, trong ánh mắt có ngọt ngào, có bi thương, cũng có biết vậy chẳng làm...

Lạc Tuyết yên tĩnh nghe, trái tim tất cả mọi người cũng đều theo chuyện xưa của Lam Tịch Nhan mà động, có tức giận, có buồn bã.

"Ngươi, có từng yêu cha ta không?" Lạc Tuyết nhẹ nhàng đặt câu hỏi, nếu như đáp án là phủ định, Vân Thiên Ca cũng không uổng phía trả giá cả đời này rồi!

"Yêu! Yêu khắc cốt ghi tâm! Hiện tại vẫn vậy!" Lam Tịch Nhan kiên định nhìn vào ánh mắt của Lạc Tuyết, "Những năm này ta vẫn sống ở trong hối hận và nhớ nhung, không có một ngày không thôi nghĩ đến các ngươi, thật không ngờ, chuyện chúng ta gặp phải lại là bi kịch như vậy! Lạc nhi, cha con ở nơi nào? Ta muốn đi xem một chút!"

"Cha đang ở một nơi bốn mùa như mùa xuân, chim hót hoa thơm, ta đã từng tâm nguyện tìm được mộ phần của ngươi, dẫn ngươi đến bên cạnh cha ta, để cho các ngươi đoàn tụ. Hôm nay, ta phải đi nói cho cha ta biết, ta không thể mang mẹ ta trờ về, bởi vì bên cạnh nàng luôn có một người đàn ông khác." Lạc Tuyết lạnh nhạt nói cũng không nhìn Lam Tịch Nhan một cái.

"Lạc nhi…." Lam Tịch Nhan lầm bầm vừa khóc vừa hét tên Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết liếc thấy Thượng Quan Vũ Điệp, đột nhiên đứng lên, mủi chân đá một cái, Hỏa Vân Kiếm đã nắm trên tay, thân thể bay lên trời, bay về phía Thượng Quan Vũ Điệp, ngoài miệng nói: "Ta không cách nào tha thứ cho ngươi, cũng không cách nào tha thứ con gái của ngươi, này ngươi chỉ có thể lưu lại một nữ nhi! Không phải nàng chết chính là ta mất mạng!"

"Không cần..." Lam Tịch Nhan điên cuồng chạy tới, lúc Lạc Tuyết đang đánh nhu với hộ vệ bên cạnh Thượng Quan Vũ Điệp, đã giang hai cánh tay chắn trước người của Thượng Quan Vũ Điệp.

Phong Liệt Diễm và Long Ngạo Thiên cũng cầm kiếm lên, bảo vệ Lạc Tuyết, Lạc Tuyết dễ dàng đánh ngã tất cả những người ngăn cản nàng, sau đó trường kiếm chỉ về phía Thượng Quan Vũ Điệp và Lam Tịch Nhan.

"Ngươi, tránh ra! Ta không gánh trên lưng tội danh giết mẹ!" Lạc Tuyết nhướng mày, toàn thân ý lạnh làm thân thể Lam Tịch Nhan run một cái.

"Không cần, Lạc nhi, không nên sống trong thù hận như vậy nữa, con như vậy cả đời sẽ không vui vẻ được! Nếu như Điệp nhi không thể không chết, vậy hãy để cho ta thay thế Điệp nhi chết ở dưới kiếm của con đi!" Lam Tịch Nhan nói.

Lạc Tuyết ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, "Lam Tịch Nhan, ngươi cuối cùng là mẹ ruột của nàng, mà không phải là mẹ của Vân Lạc Tuyết ta!"

Dứt lời, cổ tay lộn lên, mũi kiếm lách qua cổ áo Lam Tịch Nhan, sang một bên, sau đó Hỏa Vân Kiếm đâm thật sâu vào vai trái Thượng Quan Vũ Điệp.

Thượng Quan Vũ Điệp "A" một tiếng hét thảm, Lạc Tuyết đem kiếm rút ra, vòi máu rơi xuống như mưa, Lạc Tuyết lạnh lùng nở nụ cười, " Thượng Quan Vũ Điệp, ta và ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ là tỷ muội, nhưng hôm nay nể mặt nàng, ta lưu lại mạng của ngươi, phế bỏ vai trái ngươi ha ha, điều này cũng so vẫn không nhẫn tâm bằng ngươi, không chặt nó xuống! Ân oán giữa ta và ngươi từ nay thanh toán xong rồi, nếu như gặp mặt lại, chính là vì quốc gia thiên hạ mà diệt gia tộc Thượng Quan!"

Thượng Quan Lôi và Thượng Quan Mạc trơ mắt nhìn Thượng Quan Vũ Điệp bị đâm, lại bị Phong Liệt Diễm và Long Ngạo Thiên cuốn lấy, phân thân không được, nghe được câu nói cuối cùng kia của Lạc Tuyết thì rống giận một tiếng: "Vân Lạc Tuyết!"

Mà tiếng hét này cũng là một ám hiệu, thủ hạ Thượng Quan Lôi cất giấu trong bóng tối đã nhanh chóng ra tay, mà Lạc Tuyết vẫn chưa hồi phục lại tinh thần sau khi nghe thấy tiếng kêu của Thượng Quan Lôi, Phong Liệt Diễm và Long Ngạo Thiên cũng không kịp ngăn cản độc tiễn!

Lam Tịch Nhan "A" một tiếng, nặng nề ngã xuống trước người của Lạc Tuyết, độc tiễn trúng giữa tim!

"Ngươi? Ngươi tại sao muốn cứu ta?" Lạc Tuyết kinh ngạc tự lẩm bẩm, sau một khắc mới "Bùm" té quỵ xuống đất, một tay ôm lấy Lam Tịch Nhan, "Tại sao? Ngươi tại sao muốn cứu ta?"

Lạc Tuyết bắt đầu hốt hoảng, muốn từ trong ngực lấy ra "Hồi Hồn Đan" làm thế nào cũng không móc ra được, bỗng nhiên lại nhớ lại, trước tiên nên điểm huyệt đạo ở ngực, tránh cho mất máu quá nhiều, nhưng luống cuống tay chân không biết nên làm cái gì trước tiên, liền hô to: "Phong Đại Ca! Phong Đại Ca!"

Thượng Quan Lôi thấy Lam Tịch Nhan chắn trước mặt của Lạc Tuyết, nhìn trên độc tiễn kia cắm lên người nàng, cả kinh thất sắc, hắn cho dù có hận đi nữa, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn Lam Tịch Nhan chết, cho nên lập tức dừng lại binh mã đang đánh nhau với Phong Liệt Diễm và Long Ngạo Thiên, lảo đảo chạy về phía Lam Tịch Nhan!

Phong Liệt Diễm chạy tới, nhanh chóng điểm huyệt đạo của Lam Tịch Nhan, nhưng lắc đầu một cái, "Lạc nhi, vô dụng, trái tim bị bắn thủng! Thần Tiên cũng khó cứu!"

"A? Ngươi tỉnh tỉnh? Ngươi tỉnh tỉnh?" Lạc Tuyết liều mạng lay Lam Tịch Nhan, nước mắt rơi như mưa, Lam Tịch Nhan khẽ mở mắt ra, thấy Lạc Tuyết, thân thiết cười, "Lạc nhi, ta rốt cuộc được giải thoát... Lần này con có thể... Dẫn ta trở về... Đoàn tụ với cha con..."

"Không cần, ngươi không được chết, ngươi không phải là nói muốn làm trâu làm ngựa bồi thường ta sao?" Lạc Tuyết vội vàng muốn cầm máu cho Lam Tịch Nhan, lại vô ích, máu càng lúc trào ra càng nhiều, kích thích thần kinh Lạc Tuyết càng sâu hơn!

Thượng Quan Mạc và Thượng Quan Vũ Điệp vừa lăn vừa bò tới bi thiết kêu: "Mẹ, người không thể chết được!"

"Lạc… Nhi" Hô hấp của Lam Tịch Nhan đã càng ngày càng yếu, nàng cố gắng chống cự hơi sức cuối cùng, "Lạc nhi… Ta chờ hai... Mươi năm… rất muốn con gọi ta một tiếng… Ta một tiếng mẹ... Ta cũng yêu con... Bởi vì các con đều là… Ta hoài thai mười tháng… đau khổ cay đắng sinh hạ… máu mủ."

"Mẹ…" Lạc Tuyết cực kỳ bi thương hét lên, Lam Tịch Nhan giơ tay lên, muốn xoa mặt Lạc Tuyết, cánh tay đang giơ lên giữa không trung nặng nề rơi xuống, mang theo nụ cười hạnh phúc chậm rãi nhắm nghiền hai mắt…

"Mẹ...."

"Mẹ, người không thể bỏ lại Điệp nhi, mẹ…"

"Mẹ, mẹ…"

Ba người cứ quỳ bên thân thể lạnh lẽo của Lam Tịch Nhan, vẻ mặt Thượng Quan Lôi mặt vặn vẹo càng thêm kịch liệt, cắn răng phun hỏa chỉ vào Lam Tịch Nhan nói: "Người… ngươi cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn trở lại bên cạnh Vân Thiên Ca sao? Tại sao ngươi lại lao ra? Tại sao muốn chết ở trước mặt của ta? Tịch Nhan…"

Phong Liệt Diễm và Long Ngạo Thiên lẳng lặng canh giữ ở bên cạnh Lạc Tuyết, Lạc Tuyết khóc đủ rồi, ngước mắt nhìn về phía Phong Liệt Diễm, nhìn lại Lam Tịch Nhan một chút, khẽ gật đầu, Phong Liệt Diễm với nàng tâm ý tương thông, đi tới bên cạnh Lam Tịch Nhan; ôm lấy Lam Tịch Nhan nhanh chóng bay lên không, Lạc Tuyết cũng theo sát phía sau, một thân áo trắng dần dần biến mất ở trên bầu trời Trang vương phủ, chỉ để lại một chuỗi lời nói lạnh lẽo: "Thượng Quan Lôi, ngươi nghe đây! Ngươi phải lập tức đưa người của ngươi rút lui ra khỏi Trang vương phủ, nếu không phu nhân của ngươi, chết không nhắm mắt…"

"Vân Lạc Tuyết, ngươi trở lại… Ngươi đem phu nhân của ta đi đâu? Nàng là phu nhân của Thượng Quan Lôi ta, cũng chỉ có thể vào tổ phần Thượng Quan Gia…" Thượng Quan Lôi giống như nổi điên hướng bầu trời đêm yên tĩnh hô to.

Long Ngạo Thiên si ngốc nhìn theo phương hướng Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm rời đi, tự lẩm bẩm: "Thì ra nàng lại có thân thế ly kỳ như vậy…. Mà cuối cùng nàng lựa chọn hắn… Bỏ lại ta…"
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...