Phúc Yêu

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

Kim Phúc được Thiết Mộc Ưng cầm tay, mới đi vài bước liền đến gian phòng, hại nàng rất thất vọng.

“Ta có thể tiếp tục năm tay ngươi ko?” Nàng hỏi.

Thiết Mộc Ưng gật đầu, dẫn nàng lại bên giường ngồi xuống.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì? Ngươi giấu cái gì kỳ trân dị bảo cấp cho ta?” Kim Phúc đến hưng phấn đến ngồi không yên, đong đưa tay của hắn hỏi.

“Nếu là nàng cùng ta thành thân, nghĩ muốn cái gì kỳ trân dị bảo, ta đều tìm cho nàng.” Thiết Mộc ưng nói ra.

“Tốt tốt, ta đây cùng với ngươi thành thân. Ta muốn ăn bánh bao hạnh nhân, còn có du hương bánh bao. . . . . .” Nàng hai mắt sáng lên nói.

“Nàng biết rõ thành thân là gì không?” Hắn cắt đứt lời của nàng, mày rậm nhíu lại.

“Thành thân?” Nàng lăng lăng hỏi lại.

Thiết Mộc Ưng chỉ cảm thấy may mắn nàng đối đãi cái khác nam tử không giống đối với hắn thân thiện như thế, nếu không nàng đã sớm không biết bị lừa đến nơi nào .

“Thành thân chính là một nam một nữ tạo thành một gia đình.” Hắn nói.

” Đó.” Nàng gật đầu, nói tiếp: “Nếu như có thể ăn thật nhiều bánh ngọt thì cáng tuyệt”

“Nàng trong đầu cũng chỉ có chuyện ăn sao?” Thiết Mộc Ưng không thể nhịn được nữa nói.

“Nói cho cùng! Ta chính là bởi vì ăn mà lỡ đại sự, bằng không đã sớm thành tiên.” Kim Phúc lòng có ưu tư vỗ vỗ bờ vai của hắn. Mỗi trăm năm cấp tiên ban thi, nàng luôn thua một cửa định lực, cho nên đến nay vẫn là Tiểu Yêu.

Thiết Mộc ưng á khẩu không trả lời được nhìn qua nàng, đôi môi lại không tự chủ được giơ lên vui vẻ.

“Nàng yêu thích ta sao?” Hắn trực tiếp hỏi.

“Yêu mến yêu mến.” Kim Phúc đến khanh khách cười to, lập tức nhảy đến trên người hắn.

Thiết Mộc Ưng hai tay vội vàng chống đỡ bả vai nàng, miễn cho nàng ngực cũng dán tới.

Chỉ là, Kim Phúc đến mừng rỡ bộ dáng cho là thật làm cho hắn lâng lâng. Từ nhỏ đến lớn hắn chỉ biết biểu hiện hài lòng, mới có thể được ngợi khen, có thể mỗi nàng gặp hắn, tựa như trời sinh hắn toan tính bình thương.

“Như vậy chúng ta việc hôn nhân liền như vậy định i.” Ngây thơ khuôn mặt nhỏ nhắn, thấp giọng hỏi: “i cha mẹ nàng còn không?”

“Cha mẹ. . . . . . mất đã lâu rồi.” Đại khái là ba trăm năm sao.

“Cha mẹ ta trước đây cũng đã mất, như vậy giữa chúng ta hôn sự chỉ cần nàng và ta cũng được.” Hắn con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng, sờ nhẹ sợi tóc mềm mại của nàng.

“Đó.” Nàng gật đầu, đem mặt gò má đặt lên cổ của hắn .

Thiết Mộc Ưng thân thể đầu tiên là cứng đờ, thấy nàng thân mật cử động như thế tự nhiên, thì dần dần thư giản xuống.

Kim Phúc đến nằm được thoải mái, môi nhỏ hé ra, ngáp một cái, một bộ tư thái thiên hạ vô sự.

Thiết Mộc Ưng nhìn qua nàng không có lo lắng, không khỏi lo lắng nang trừ ăn ra, cái gì cũng đều không hiểu, căn bản chỉ là muốn chơi xấu bên cạnh hắn, kỳ thật không hiểu ý tứ thành thân là gì.

“Thành thân là chuyện cả đời, vợ chồng chính là muốn ở chung cả đời.” Hắn nâng lên cằm của nàng, bình tĩnh nhìn nàng.

“. . . . . . Nếu ta buồn bực, muốn rời đi làm sao bây giờ?” Nàng mở to mắt, thành thật mà hỏi thăm.

“Thành thân liền không cho phép được rời đi, nàng nên gánh vác trách nhiệm thân là thê tử của ta .”

“Thê tử? Chiếu cố hài tử sao? Cái này ta hiểu!” hồ ly mẹ phải chịu trách nhiệm dưỡng dục, cho tiểu hồ ly ăn, ăn cùng ngủ cái này hai việc không làm khó được nàng.

Kim Phúc đến ngóc lên cái cằm, tin tưởng tràn đầy nhìn hắn.

“Giữa phu thê không nên có giấu diếm.” Hắn nghiêm túc nói ra.

“Chính là. . . . . . Chính là. . . . . .” Nàng cắn môi, gò má trong lòng bàn tay hắn xoa nhẹ vài cái, nhỏ giọng nói: “Ta chính là có việc không thể nói a. . . . . .”

“Tỷ như nàng là như thế nào đi vào trong thành,đi vào trong phòng ta chính là nguyên nhân?” Hắn trực tiếp hỏi ra việc hắn để ý nhất trong lòng.

“Đúng.” Nàng dùng sức gật đầu.

“Ta chỉ hỏi nàng một câu. . . . . .” Thiết Mộc Ưng dùng sức cầm bờ vai của nàng, con mắt sáng ngời căng trừng nhìn nàng.”Nàng có thể gây bất lợi cho ta?”

Nàng thần sắc biến đổi, cầm ngược ở cánh tay của hắn.

“Ta ăn rất nhiều xem như bất lợi với ngươi sao?” Kim Phúc đến kinh hoảng mà hỏi.

Thiết Mộc Ưng ngửa đầu cười to, cười đáp trên mặt nghiêm khắc tất cả đều tiêu tán.

Hắn dùng kinh nghiệm cả đời của mình tin tưởng nàng sẽ không gây bất lợi với hắn, hắn thậm chí tin tưởng nàng có chút dị năng, cho nên mới có thể như phi thiên chui vào trong phòng hắn. Hắn cũng tin tưởng tài năng của nàng

“Chúng ta nhanh chóng thành thân.” Thiết Mộc Ưng mỉm cười hai con ngươi thấp liếc nhìn nàng, ngón cái mơn trớn gò má mèm mại của nàng.

Kim Phúc đến khẽ nhếch miệng nhìn đáy mắt hắn vui vẻ, bỗng dưng bưng lấy khuôn mặt của hắn.

“Thật kỳ quái. . . . . .” Nàng thì thào lẩm bẩm, lông mày rậm lại nhíu lại.”Ngươi khi hung dữ thì ngực ta hội đau nhức; ngươi đối với ta cười, lòng của ta sẽ nhảy thật nhanh. Tại sao phải như vậy? Ta bị bệnh sao?”

Thiết Mộc Ưng lỗ tai nóng lên, khuôn mặt biến thành một loại màu đỏ sậm.

“Ngươi đỏ mặt.” Kim Phúc đến đôi mắt quay tít một vòng, khuôn mặt thẳng bức đến trước mặt hắn.

Hắn bàn tay chế trụ phần gáy nàng, quyết định lúc này nếu không làm cho nàng chiếm thượng phong, nếu không nàng tấn công trở tay không kịp.

“Loại bệnh này chỉ có một loại thuốc có thể trị.” Hắn vui vẻ nói.

“Cái gì thuốc? Nói mau nói mau.” Nàng trừng lớn mắt.

Thiết Mộc Ưng cúi đầu hôn môi của nàng.

Kim Phúc tới môi bị ngậm chặt, một cái không đề phòng liền bị đầu lưỡi của hắn cho xâm lấn. Vốn cho là hắn muốn ăn đầu lưỡi của nàng, nàng kinh hô một tiếng nghĩ đẩy ra hắn, nhưng hắn hôn lại làm cho nàng tứ chi thả lỏng.

Nàng không rõ hắn đến tột cùng đút nàng cái thuốc gì, nhưng nàng cảm giác trong cơ thể có loại bạo động, như cắn nhẹ một quả tuyết, có thể lại có loại khoái ý làm cho nàng không thể không ưa thích động tác của hắn, nghĩ muốn càng nhiều.

Thiết Mộc Ưng ngẩng đầu nhìn qua hai gò má nàng, Kim Phúc mờ mịt mặt mày hôm nay lại kiều mị mang chút ít yêu khí, xúc động mà nghĩ muốn đem nàng đè xuống giường trong lúc đó.

Hắn hít sâu một hơi, dựa vào khả năng tự chế nhiều năm qua mới miễn cưỡng đè nén dục vọng xuống.

“Ngươi gạt người, lòng ta nhảy càng nhanh hơn .” Kim Phúc tới kéo qua tay của hắn dán tại ngực.

Thiết Mộc Ưng cảm giác được bộ ngực phập phồng dưới lòng bàn tay mềm mại, một cổ nhiệt khí lập tức dưới bụng bay thẳng, hắn cố gắng muốn rút tay lại, nhưng nàng hết lần này tới lần khác ép tới rất căng.

“Cái này thuốc uống mấy lần mới có thể hiệu quả, chỉ có trượng phu có thể đối thê tử sử dụng.” Thiết Mộc Ưng đơn giản lấy cái trán chống đỡ nàng, chỉ cho phép nàng thấy mắt của hắn, mà không phải là chú ý tới thân thể hắn hiện tại đang đốt cháy lên.

“Ta đây có thể ăn một hồi thuốc nữa sao?” Kim Phúc dán lên môi của hắn, bàn tay nhỏ bé nắm ở cổ của hắn.

Thiết Mộc Ưng nhìn qua nàng bộ dáng yêu kiều, tất cả tự chế thiếu chút nữa biến mất, tại bên môi nàng nói nhỏ nói: “Nàng cái này tham ăn cùng tiểu phúc giống như đúc.”

“Vậy ngươi yêu thích ta nhiều hay là tiểu phúc nhiều?” Hắn yêu mến loại nào, nàng sẽ biến thành loại ấy.

Thiết Mộc Ưng cười ha ha, cảm thấy cùng nàng cùng một chỗ thì tâm tình sẽ rất tốt.

“Người so với hồ ly không giống nhau .” Hắn nói.

Không giống sao? Kim Phúc đến nhăn lại lông mày, ngực một hồi quặn đau, đang muốn hỏi lại thì hắn lại hôn mấy cái lên cái trán của nàng

“Thành chủ, sự tình không ổn.” Lý Hổ trực tiếp xông vào trong phòng, vừa nhìn thấy đây là cảnh uyên ương, con mắt trừng.”Ai da, không nghĩ tới huynh trong lúc này lại tiến tới nhanh như vậy.”

Lý Hổ cười hắc hắc.

Thiết Mộc Ưng thật muốn tìm mũ giáp đem mình bao lại, miễn cho mặt của hắn đang đỏ tới mang tai làm cho xấu hổ

“Sự tình gì không ổn?” Thiết Mộc Ưng nghiêm túc, che dấu thấp ho khan vài tiếng.

” Trưởng doanh báo lại Thiết minh Anh bị nhốt ở trong lao, có vài tên nô bộc xông vào, bắt đi hắn và Hồng Tuyết Anh.”

“Thiết gia quân lại ngăn không được vài tên nô bộc?” Thiết Mộc Ưng sắc mặt trầm xuống, lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Lý Hổ.

“Hổ doanh trưởng nói mấy tên nô bộc như là trúng tà đồng dạng, như thế nào đánh giết cũng ngăn cản không được, đứt tay đứt chân vẫn liều mạng đi lên phía trước.” Lý Hổ nói ra.

Thiết Mộc Ưng thần sắc càng run sợ, lĩnh quân nhiều năm chưa từng gặp qua như việc lạ vậy, hết lần này tới lần khác như thế có kỳ quái, lại dễ dàng nhất đảo loạn tâm quân.

“Hồng Tuyết Anh bị bắt chạy, còn lớn tiếng kêu nói chúng ta trong phủ thành chủ hôm nay yêu khí khắp nơi, muốn tìm đạo sĩ đến trừ yêu.”

Yêu? ! Là nói nàng sao?

“Đạo sĩ” Kim Vượng cầm một cây đào mộc kiếm trong miệng đọc phù chú, muốn hại chết bọn họ phải là người tu hành sao? Kim Phúc đến mở to mắt, không tự chủ hướng phía Thiết Mộc Ưng tới gần.

“Đừng sợ.” Thiết Mộc Ưng một mực nắm ở bờ vai của nàng.

Kim Phúc đến gật đầu, đối với hắn cười. Hắn nói không cần sợ, nàng kia sẽ không sợ.

“Thật nói đến yêu khí, Hồng Tuyết Anh chính là nhân tài kiệt xuất. Thiết Minh Anh ba tháng trước sau khi cưới nàng, cứ nghĩ là tửu sắc tài vận, nhưng là nhất thời nửa khắc liền gặp thiếu nữ có sắc thì tất cả người sẽ chết.” Lý Hổ cằn nhằn nhớ kỹ.

“Bọn họ hôm nay người đang nơi nào? Đệ phái người nào đi theo dõi bọn họ? Thiết gia quân có thương vong?” Thiết Mộc Ưng không nghĩ nhiều, đổi giọng hỏi.

“Hùng doanh trưởng đã sai người tiến theo dõi, chỉ là những người kia rất quỷ dị, như là hướng thảo nguyên Linh sơn mà đi, mới thoáng cái liền lại đã mất tung tích”

Kim Phúc tới nghe bọn hắn nói chuyện, nàng ghé vào trường trên giường, hoàn toàn cảm giác không ra trong phủ có yêu khí.

Nàng ngáp một cái, đông đông đông chạy đến bên người Thiết Mộc Ưng, ôm cánh tay của hắn, đơn giản muốn lấy lại người.

Thiết Mộc Ưng liếc nhìn nàng một cái, cũng không ngăn cản cử động của nàng, chỉ là tiếp tục đem lời nói xong.

“. . . . . . Có hay không những người ghét Thiết Minh Anh, bắt người.” Thiết Mộc Ưng run sợ lông mày, rất nhanh ra quyết định.”Ta phải cứu người.”

“Huynh thân là thành chủ, không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Lý Hổ lo lắng an nguy của hắn, lên tiếng ngăn cản nói.

“Thiết Minh Anh dù sao cũng là huynh trưởng của ta, ta phải tự mình đi trước, mới có thể biết rõ xử trí như thế nào.” Thiết Mộc Ưng nói ra.

Kim Phúc đến lắng nghe, liều mạng gật đầu.

“Nàng gật đầu gì vậy?” Thiết Mộc Ưng cười liếc nàng.

“Ngươi lời nói nghe đều rất có đạo lý, hơn nữa ngươi vừa xuất hiện, mọi người sẽ lộ ra biểu lộ ngươi rất lợi hại.” Kim Phúc đến bưng lên gương mặt, học mọi người thần thái kính sợ.

“nàng chỉ cần là nàng là tốt rồi, không cần học bọn họ.” Thiết Mộc Ưng xoa xoa tóc của nàng hôn nhẹ.

“Học người khác mệt chết đi, loại sự tình này ngươi không cần công đạo.” Nàng lười biếng nói.

Thiết Mộc Ưng tâm tình trở nên tốt, cười đối Lý Hổ nói ra: “Tóm lại, hùng doanh trưởng ở ngoài sáng ta ở trong tối, dùng bồ câu đưa tin liên lạc, nhanh chóng tìm ra Thiết minh Anh ở nơi nào. Mặt khác, ta việc này ra ngoài phải đi dò hỏi dân tình, miễn cho đưa tới dân chúng bất an.”

“Phải” Lý Hổ nói ra.

“Ta ban ngày tiếp đãi hết các sứ giả quốc gia, liền lập tức xuất phát.”

“Hảo.” Kim Phúc đến tinh thần sáng láng gật đầu.

“Ta có nói muốn dẫn nàng cùng đi sao?” Thiết Mộc Ưng nhìn qua người đang dính trên tay hắn

“Ta muốn đi theo ngươi.” Nàng một bộ dáng đương nhiên .

“Ở lại trong phủ, ta không cho phép nàng gặp nguy hiểm. Còn có, nàng giúp ta chiếu cố tiểu phúc, nó nếu như gầy, ta liền tra hỏi nàng.” Thiết Mộc Ưng cố ý đem lời nói nghiêm trọng chút ít.

“Tiểu phúc rất tốt, mặc kệ nó. Tóm lại, ta muốn đi theo ngươi, ta khí lực lớn, cái mũi linh, lỗ tai hảo, nhất định có thể giúp đỡ được.” Nàng nhảy đến trước mặt hắn, lại vỗ ngực lại nhăn cái mũi lại kéo lỗ tai, sợ hắn không biết nàng có bao nhiêu lợi hại.

“Cô nam quả nữ không nên cùng nhau đi.” Thiết Mộc Ưng lắc đầu.

Lại chiêu này! Kim Phúc đến trừng lớn mắt, hai tay tra eo, nguyên bản khí đô đô hai gò má lại đột nhiên biến đổi.

Hắn không cho Kim Phúc đi cùng, nàng kia biến thành Tiểu Phúc đi theo.

“Cô nam quả nữ việc này không thành vấn đề, chúng ta trước khi tòng quân, một nén nhan chiêu cáo thiên địa, liền có thể thành thân. Các người trước tiên có thể bái đường, sau khi trở về lại bổ sung hôn sự. Huynh mang theo Kim cô nương cũng có chỗ tốt, miễn cho Hồng Tuyết Anh sử xuất cái gì chiêu ti tiện. . . . . .” Lý Hổ lẩm bẩm cùng Thiết Mộc Ưng trao đổi liếc, cảm thấy nữ nhân kia ánh mắt bất chính.

“Trước bái đường không sao, chỉ là cô nương này kén ăn, không nên cùng ta đồng hành.” Thiết Mộc Ưng lắc đầu, không đồng ý.

“Ta ăn ta ăn, ta cái gì đều ăn.” Kim Phúc đến ôm lấy cánh tay của hắn, đôi mắt – trông mong nhìn qua hắn, sợ không có cái gì náo nhiệt.

Hắn nhìn lên nàng bộ dáng kia, cái gì thần thái nghiêm khắc cũng trở thành mềm .

“Nếu không cho nàng cùng đi, xác định chắc nàng cũng sẽ vụng trộm đi theo. Chỉ là, nếu muốn đi theo ta, mệnh lệnh của ta ngươi liền không cho phép vi phạm, hiểu không?”

” hiểu.” Kim Phúc đến nắm tay của hắn, hoa chân múa tay vui sướng.

Lý Hổ đứng ở một bên thì trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Thiết Diện nổi tiếng từ trước đến nay ít nói cười Thiết Mộc Ưng, giờ lại cười nhẹ nhàng ngóng nhìn bộ dáng nho nhỏ bên người, nắm tay của nàng, cùng nhau đi ra đại sảnh.

Lý Hổ vội vội vàng vàng theo sau, nghe thấy Thiết Mộc Ưng trong sãnh đường lớn tiếng tuyên cáo nói: “Thiết mỗ quân lữ xuất thân, cưới vợ việc lễ nghi phiền phức, đêm nay cùng Kim Phúc cô nương bái đường thành thân. Một tháng sau mở ra tiệc cưới, mời các vị cùng Thiết thành dân chúng vui vẻ.”

Thích, quả nhiên bất đồng. Đêm nay muốn thành thân, thành chủ thật đúng là không thể chờ đợi được a!

Lý Hổ cười đi vào đại sảnh, lớn tiếng thét to tìm được đồng chí môn nhiệt liệt thảo luận việc hôn sự này .

Thiết Mộc Ưng cùng Kim Phúc tại đêm đó sau khi bái đường thành thân, liền như vậy mang theo một số người của Thiết gia quân âm thầm ra đi.

Trên đường đi, bởi vì không muốn để lộ rõ thân phận địa vị, bọn họ ngụy thành dân chăn nuôi, dùng một cỗ xe trâu lôi kéo những thứ dụng cụ làm nhà tranh cứ như vậy đi trên đường.

Kim Phúc trên đường rất hoạt bát sôi nổi, nhìn cái gì đều cảm thấy hứng thú. Mỗi đêm đều rúc vào trong ngực Thiết Mộc Ưng ngủ, ngoại trừ thường hay bị ác mộng làm cho thức tỉnh, thì tất cả coi như đều ngủ rất sảng khoái tinh thần.

Ác mộng luôn thấy khi ngủ là Kim Vượng trừng nhìn nàng, nàng đối với cái này trong nội tâm cảm thấy cực độ bất an, bởi vì nàng dùng lực cảm ứng gọi về cho Kim Vượng đến vài lần, vậy mà huynh ấy lại hoàn toàn không có hồi âm.

Nàng đoán rằng hắn chắc bởi vì đang rất giận nàng, bị nàng chọc cho tức điên vì rõ ràng gả cho một con người, cho nên mới không cùng nàng liên lạc. Nhưng nàng chính là rất thích cảm giác ở bên người Thiết Mộc Ưng, nếu như thành thân có thể quang minh chánh đại bên cạnh hắn, vậy có gì không tốt? Dù sao con người sống bất quá bảy, tám mươi tuổi, đợi sau khi Thiết Mộc Ưng chết, nàng lại tiếp tục tu hành, như vậy cũng được nha.

Tuy nhiên nàng vừa nghĩ tới Thiết Mộc Ưng sẽ chết, nên cái gì cũng ăn không vô, nàng nghĩ chắc bởi vì gần nhất thật sự nàng ăn quá nhiều nên thấy thứ gì cũng không muốn nữa. . . . . .

Lúc này, Kim Phúc ngồi ở trên cỏ, nhìn bọn gõ dựng gỗ, làm sàn nhà, sau đó mở rộng ra nhà bạt tạo thành khung nhà, lđập đập đóng đóng, ba tầng, hết thảy liền đại công cáo thành .

Mọi thứ đều an bài xong đều là nhờ Thiết Mộc Ưng cùng binh lính cùng nhau làm, mà ngay cả thức ăn mà nàng cùng hắn dung đều giống với của những bịn lính khác.

Nàng tối hôm qua mới nghe bọn lính nói hắn lúc nào cũng vì dân, là thành chủ tốt, ngay cả nàng cũng cho là phúc đức lắm mới gả được cho thành chủ !

Vượng , đoàn người đều nói muội gả cho trượng phu tốt, huynh đừng có tức giận muội nữa. Nhanh kên tiếng đáp lại muội, huynh nói gì muội cũng sẽ nghe theo. . . . . . Kim Phúc lần nữa cố gắng dùng linh lực cùng Kim Vượng khơi thông.

Nàng chờ đã lâu, ngồi thuyền trên thảo nguyên ngoại trừ thanh âm gió thổi qua cây cỏ, còn lại vãn không có bất cứ thanh âm nào khác.

Kim Phúc nhăn lại lông mày, bắt đầu sợ hãi những gì trong ác mộng sẽ trở thành thực, Kim Vượng không còn để ý tới nàng.

“Tốt lắm, có thể vào được.”

Thiết Mộc Ưng hướng nàng ngoắc, nhìn nàng khoác áo Tuyết Hồ, một thân hồng y thật xinh đẹp, môi của hắn bất giác cong lên.

Tuy đã thành thân, nhưng vì còn khởi hành trên đường, nên bọn họ chưa động phòng hoa chúc, ở nơi thảo nguyên thoáng mát dầy màu xanh, hăn cảm thấy cuộc sống trong thời gian bây giờ thật rất hạnh phúc

Có Kim Phúc tại bên người, chuyện gì cũng đều thú vị, chuyện gì cũng vui..

Nàng như tiểu yêu thích nhảy lên người hắn đã thành thói quen, bởi vì đã thành thân, hắn liền không ngăn trở hành động của nàng. Binh lính đều nói bọn họ tình cảm sâu sắc, vị thành chủ phu nhân này bất quá có tình tình của một tiểu oa nhi, suốt ngày cứ quấn mãi bên người thành chủ.

Thiết Mộc Ưng ôm nàng, ngăn cản nàng đang nghịch hoa cỏ.

Kim Phúc dựa vào bên cạnh hắn, bị kéo vào nhà, bên trong chính giữa là bếp lò đang nấu trà sữa, một phòng mùi sữa bốn phía, nhưng nàng lại thở dài.

“Làm sao vậy?” Thiết Mộc Ưng ngồi xuống thảm ôm lấy nàng đặt bên phải.

“Thiếp đang nghĩ đến Kim Vượng .” Nàng hai tay vòng quanh eo của hắn, đáng thương nói.

“Kim vượng là người nàng gọi là huynh trưởng?” Hắn nhớ nàng có một lần nhắc đến tên người này

“Đúng vậy a.”

“nàng còn có người thân vì sao không nói cho ta biết? nàng hiện nhớ huynh ấy, chúng ta liền mời huynh ấy đến quí phủ ở lại. ta rất hoan nghênh.” Môi của hắn khẽ chạm vào mi tâm đang co lại của nàng nàng, không thích nàng lo nghĩ.

“Kim vượng đến nếu biết rõ thiếp thành thân rồi, nhất định sẽ la mắng thiếp, bởi vì huynh ấy không thích thiếp cùng người khác có quá nhiều quan hệ.” Nàng lại thở dài, nhưng Thiết Mộc Ưng thì ôm nàng càng chặt. “Nhưng thiếp thích ở tại Thiết thành, tất cả mọi người rất tốt với thiếp. . . . . .”

“Nàng cùng Kim Vượng lúc trước cư trú ở Linh sơn chẳng lẽ ở đó không có người ở?” Hắn hỏi.

“Ở sâu trong hang động, cũng chỉ có hai chúng ta.” Nàng nói.

” hai người, thật sự rất buồn.” Hắn giờ mới hiểu được nàng nguyên nhân vì sinh trưởng tại nơi rừng núi không có người, chẵng trách lại có cá tính thần khiết như vậy

“Đó.” Nàng đem mặt vùi sâu vào bộ ngực của hắn, hiện tại rất muốn biến thành hồ ly, như vậy mới được hắn hảo hảo ôm hết cả người. Đối với Thiết Mộc ưng, nàng ngay từ đầu rất tham luyến ngực ấm áp của hắn.

Nhưng là, thời gian ở chung càng lâu, nàng phát hiện hắn luôn buộc bản than mình vĩnh viễn so với người khác phải nghiêm khắc, luôn luôn đặt nhu cầu của dân chúng Thiết thành lên hang đầu, những điều này người tu hành đều nên làm, nhưng nàng mặc dù lại tu trên trăm năm cũng làm không làm được như vậy, hắn nhưng lại có thể dể dàng thực hiện .

Bội phục từ bên ngoài, nàng muốn đối hắn phải tốt. Chỉ cần nàng ở cùng hắn, thì có thể làm cho hắn lộ ra mỉm cười; mà hắn cười, nàng sẽ vui vẻ giống như muốn bay lên trời, những chuyện có lợi cho nhau như vậy việc gì phải ngại ?

“Hang động có thể ở sao?” Hắn vuốt phía sau lưng của nàng, rất thích ma sát lưng nàng thế này.

“Thiếp cùng Kim Vượng ở vô cùng tốt, trước còn có Xích Nguyệt ở chung, là sư phụ dạy chúng ta nhập môn tu hành, giáo hội chúng ta như thế nào đi săn, tìm linh lực trái cây. Bất quá, nàng rời đi ít nhất trăm năm rồi, cũng không biết đi nơi nào.” Kim Phúc nhắc tới cái này, bỗng dưng rùng mình một cái.

“Nàng không thích Xích Nguyệt?” Hắn bắt qua thân thể của nàng, làm cho nàng nằm ngửa khi hắn trên đùi.

Nàng hơi nghiêng thân thể, gò má đem bàn tay hắn trở thành gối đầu, nhỏ giọng nói: “Xích Nguyệt hay bảo chúng ta đi bắt con thỏ, sơn Khương, cột chúng nó tứ chi, cắt cổ chúng nó, luyện một ít chú thuật Huyết Chú. Ta không thích nhìn thấy nhiều máu, chúng nó cũng biết đau chứ.”

“Các nàng nếu không theo ?”

Kim Phúc đến rùng mình một cái, hướng sâu trong lòng ngực của hắn, hận không thể có thể tiến vào trong thân thể của hắn.

Thiết Mộc Ưng kéo áo lông hồ ly trên người nàng cho ấm, nhìn nàng hôm nay khoác áo Tuyết Hồ mà khuôn mặt vẫn còn tái nhợt, trong nội tâm thương tiếc, vuốt khuôn mặt của nàng.

“Không muốn nói thì đừng nói. . . . . .”

“Xích Nguyệt bỏ đói thiếp bảy ngày sáu đêm, bị trói tại trong nham động chỉ có thể hé miệng uống vài gọt sương sớm trên vách đá, cho nên một chút đói cũng không muốn nghĩ, bởi vì khi nghĩ tới sẽ nhớ khi đó. . . . . .”

Thiết Mộc Ưng nhìn xem nàng khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ, đầu tiên là đem nàng ôm chặc vào lòng, mu bàn tay lại lộ ra gân xanh, hận không thể bóp chết cái tên tàn nhẫn từng đối tệ với Kim Phúc

Nàng nho nhỏ như một oa nhi, còn hung ác bỏ đói nàng bảy ngày sáu đêm! Xích Nguyệt kia tốt nhất là cầu nguyện đời này đều đừng dể hắn bắt được.

Kim Phúc tuy được hắn ôm chắc, nhưng nghĩthới gian đói trước kia, lập tức lại đem một khỏa bánh bao hướng trong mồm nhét.

“Ăn chậm một chút, còn có một cả dĩa, ta sẽ không để cho nàng bị đói .” Hắn đau lòng lấy ra một bình nước, uy nàng uống vài ngụm.

Kim Phúc đến nuốt xong cả khỏa bánh bao, trong mỗi tay đều cầm một cái, mới có biện pháp bình tâm lại.

“Cuối cùng là ai cứu nàng?” . Hắn hỏi

“Kim Vượng đến cho thiếp uống máu của hắn, mới có thể lấy lại sức . Về sau, Xích Nguyệt cùng Kim Vượng tìm đến đồng bọn đánh một trận, đại chiến ba ngày ba đêm đều không ngủ, Kim Vượng phát hiện nàng sắp chết, muốn cùng nàng chết, nàng giật mình, liền từ Linh sơn đào tẩu.” Nàng nhớ cuộc chiến diễn ra kinh thiên động địa, cầm bánh bao trong tay kích động cao thấp đung đưa.

“Nàng không có việc gì là tốt rồi.” Vỗ vỗ đầu của nàng, lấy bánh bao hướng trong miệng nàng một nhét, hắn bỗng nhiên cười.”Nàng ngược lại rất thích hợp đi làm nhà văn, nói chuyện lạ như thật.”

“Thiếp chính là thật sự, thiếp chỉ có bộ dáng vô tư ngốc nghếch thôi.” Nàng mơ hồ không rõ nói.

“Ngốc nghếch ?.”

“Như vậy không tốt sao? Kim vượng mà nói thiếp vô tư cũng là một cái phúc.”

“Như vậy rất tốt, nàng chỉ cần tiếp tục sống vui vẻ như vậy, trời sập xuống, có ta chống đở.” Thiết Mộc ưng nhìn mặt của nàng, nghiêm túc nói ra.

“Chàng thật tốt.” Kim Phúc đến thực vui vẻ. Quay người lại nhảy đến trên người hắn, an vị trên cái hông của hắn.

Thiết Mộc Ưng nhìn qua nàng ngồi ở trên người, cảm giác nàng cùng Tiểu Phúc bất quá chỉ thiếu một cái cái đuôi.

“Không biết Tiểu Phúc lại chạy đi nơi nào.” Hắn hỏi.

“Yên tâm, nó sớm muộn gì sẽ trở về .” bưng lấy mặt hắn, không thích hắn suốt ngày nghĩ đến Tiểu Phúc. Rõ ràng nàng tại trước mặt hắn rồi, còn chưa đủ sao?

“Nàng nói vẻ rất chắc chắn, chẳng lẽ thật có thể cùng Tiểu Phúc thần giao?” Thiết Mộc Ưng cười nhéo hai má phình to của nàng, đối với nàng thật sự chỉ có yêu thích chứ không muốn buông tay.

“Đương nhiên có thể, chàng muốn hỏi gì về Tiếu Phúc, thiếp tất cả đều có thể trả lời.” Nàng vỗ ngực, rất có nắm chắc nói.

“Như vậy nàng nói cho ta biết , vì sao mỗi khi nàng xuất hiện, Tiểu Phúc sẽ biến mất? Bị nàng dọa chạy sao?”

Kim Phúc đến sắc mặt đại biến, lập tức nhảy ra khỏi lồng ngực của hắn, lăn đến một bên ngồi xếp bằng .

Nàng liếc trộm hắn, lại lắc đầu lại cắn môi, vẻ mặt mơi hồ không biết trả lời như thế nào .

“Cái này. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngàn vạn đừng hiểu lầm. . . . . . Thiếp không phải Tiểu Phúc. . . . . . Tiểu Phúc cũng không phải thiếp.” Nàng ghi nhớ lời Kim Vượng lời, không thể thừa nhận nàng chính là hồ ly a.

Thiết Mộc ưng cười ha ha lên, cánh tay duỗi ra kéo nàng về bên người.

“nàng làm gì lo lắng sợ hãi như thế, nàng là người, Tiếu Phúc là hồ ly, cái này hai loại hoàn toàn bất đồng, ta làm sao có thể nghĩ sai.”

“Vì sao không có khả năng? Linh sơn cũng có rất nhiều hồ ly sẽ biến thành người.” Nàng mở to hai mắt không hề chớp mắt nhìn hắn.

“Loại này yêu ma quái dị, lừa gạt được dân chúng mê tín,còn ta không tin.” Hắn không cho là đúng lắc đầu.

Nàng đâm đâm đầu vai hắn, nghiêm trang hỏi: “Nếu như thiếp nói, thiếp là chính là hồ ly biến thành người?”

“Làm xằng làm bậy, bất luận nhân yêu, ta đều diệt trừ. Nếu không phải xâm phạm đến Thiết thành, như vậy liền bình an vô sự.”

“Như vậy ta liền yên tâm.” Kim Phúc đến nhếch miệng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm sấp lên bộ ngực của hắn, ngáp một cái.

Thiết Mộc Ưng thấy nàng đáng yêu, động tình nâng cằm của nàng, hôn môi của nàng, không cho phép nàng ngủ.

Kim Phúc đến bị hắn hôn đến động tình, học phương thức của hắn hôn trả lại, nhưng như thế nào đều có loại cảm giác chưa đủ .

“Có người dạy bảo qua nàng đêm động phòng hoa chúc nên làm những gì sao?” Hắn tại nàng bên tai hỏi, bàn tay mặc dù đã thăm dò vào yếm của nàng, lại vẫn là đặt yên , không dám nhiều lỗ mãng.

“Không có.” Kim Phúc đến lắc đầu, thân thể bởi vì hắn đột nhiên mút ở bên tai mà chấn động.

Môi của hắn lướt qua hai má của nàng, cái trán khẽ chạm vào nàng.

“Ta sẽ dạy nàng.” Hắn nhìn chằm chằm đối mắt trong vắt trước mặt.

Kim Phúc đến bàn tay nhỏ bé che mặt, ngăn trở ánh mắt của hắn.

“Chàng . . . . . Đừng như vậy xem ta. . . . . . Ta cảm thấy được thân thể nóng quá. . . . . .” Nàng giật ra áo yếm hướng bên cạnh quăng ra, kéo tùng vạt áo .”Toàn thân cũng không thích hợp tiến lên. . . . . .”

Nàng khó hiểu tình hình vừa rồi nên nói thẳng…, làm cho Thiết Mộc Ưng cũng đỏ mặt lên.

Hắn bỗng dưng đem nàng ôm vào trước ngực, càng dưới hôn nhẹ tóc của nàng, thấp giọng nói ra: “sau đêm động phòng hoa chúc, nàng liền sẽ không cảm thấy không được bình thường.”

“Vì sao đêm nay không thểđộng phòng hoa chúc?” Nàng chắp lên thân thể, nắm ở cổ của hắn hỏi.

“Bởi vì hôm nay có nhiệm vụ trong người.”

Thiết Mộc Ưng dừng ở bộ dáng xinh đẹp của nàng, dục vọng rục rịch khiến hắn liều lĩnh muốn nàng. Hắn đành phải mãnh liệt ngồi dậy, chính mình đi đến bên bàn, rót một ly nước uống

“Chàng không cảm thấy hình như có cái gì lạ sao?” Nàng đột nhiên rùng mình một cái.

“Không đúng chỗ nào?”

“Không có thanh âm sinh linh.” Nàng lại đánh rùng mình một cái, cũng không an tâm gì đó nhìn quanh.

“Chúng ta trước vài đêm cũng từng tại thảo nguyên vượt qua, cũng không cái gì lạ. Có ta ở đây, ngươi cái gì cũng không cần sợ.” Thiết Mộc Ưng bưng trà sữa nóng ngồi vào bên người nàng, nắm bờ vai của nàng an ổn lòng của nàng.

Kim Phúc đến gật đầu, tự cầm lấy trà sữa trên tay của hắn uống, nhủ long mình không cần nhạy cảm.

Lúc này, một cái bóng đen lén lút theo nhà bạt cách đó không xa chợt lóe lên, tại dưới ánh trăng lộ ra răng sắc cười lạnh.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...