Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Ta

Chương 128: Nói hết


Chương trước Chương tiếp

” Em đã quên ở giáo đường nói gì sao, lúc anh trao nhẫn cho em, em đã nói gì?”

Anh nâng tay lên, để cho cô nhìn thấy nhẫn kim cương trên tay mình.

” Chúng ta đã từng thề với nhau, vĩnh viễn khồn rời xa nhau, vĩnh viễn không phản bội, chúng ta đã lập ra lời thề này, chẳng lẽ em quên sao?”

Thanh âm anh khan khan nói, chậm rãi nắm tay cô:” Chúng ta cùng trao nhẫn cho nhau, chúng ta không bao giờ phản bội lẫn nhau.”

” Nhưng anh gạt em, đây không phải là phản bội?”

” Anh gạt em, đó là không muốn em lo lắng, không muốn cho em đau lòng.”

” Anh cũng biết em sẽ khổ sở, nhưng anh vẫn làm, chuyện em khiến đau lòng, những anh vẫn làm!”

” San San, em đừng kích động, anh xin em đừng kích động, em vừa phẫu thuật!” Luật hạo thiên tay run rẩy, vừa vội lại hoảng, đầu đầy mồ hôi:” Em bình tĩnh một chút, hãy nghe anh nói được không? Thật ra anh không làm thương tổn ai, anh muốn gì thì đoạt lấy, anh không từ đoạn điểm, nhưng anh không hại người, thật sự, việc Giang Hằng Vũ, anh đã cũng đã chăm sóc cậu ta cẩn thận sao?”

Nhắc tới Giang Hằng Vũ, San San xoa nước mắt:” Được rồi, anh nói anh không có ác ý, vậy anh lập tức thả cậu ấy ra!”

” Không được!” Ạm nhíu mày:” Anh không thể thả cậu ta…… Nếu anh thả, cậu ta sẽ không tha cho anh.”

San San nhìn anh, trong mắt mang theo tuyệt vọng cùng bi ai, cắn chặt răng, nói:” Nếu anh không thả cậu ấy, em cũng sẽ đi tìm lão gia, để cho ông ấy đi cứu cậu ấy.”

” Không được!” Anh vội hô lên:” San San, em muốn bức anh chết sao?”

San San cắn chặt răng, cầm tay anh nói:” Em thay anh xin lão gia tha thứ, nếu không thì chúng ta gánh vác! Như vậy còn không được sao?”

Luật Hạo Thiên cũng cắn chặt răng, không nói một câu.

” Không được sao? Vì em cũng không được sao?” San San suy yếu nhìn anh, nước mắt chậm rãi chảy qua hai má.

” San San……” Thanh âm anh khàn khàn:” Anh có thể vì em làm một chuyện gì, nhưng…… Cái này không được! Chờ anh thành công, em theo anh cùng nhau chia xẻ hết thảy, không tốt sao?”

” Hạo Thiên, anh căn bản không biết em đang nói gì……” Cô khóc lắc đầu:” Anh làm thế nào đến bước này? Anh muốn thành công này không sai, nhưng anh không thể đem thành công của mình dựa trên sự thống khổ của người khác. Anh nhốt Giang Hằng Vũ một tháng, anh có nghĩ tới cảm nhận của cậu ấy không? Anh đoạt lấy tự do của cậu ấy anh biết không?”

“…… Anh không nghĩ tới.” Anh trầm giọng nói:” Anh cho cậu ấy, ăn ngon ở tốt, so với tên Lâm Tường kia tốt hơn nhiều……”

Anh bỗng nhiên nghiêm bặt, cảm giác giống như mình đã nói sai điều gì.

San San hai mắt trợn to:” Anh nói cái gì?”

Thanh âm của cô lạnh như bằng cùng tuyệt vọng, ngơ ngác nhìn anh, anh lại cúi đầu.

“…… Lâm Tường, cũng là do anh bắt cóc đúng không? Anh vì sao phải làm như vậy? Lâm gia đối với anh có ơn dưỡng dục, anh làm sao có thể như vậy? Anh hại Tư Tư tiểu thư còn chưa đủ, anh còn muốn hại đại thiếu gia? Anh rốt cuộc vì sao phải làm như vậy? Vì sao!”

Nói xong lời cuối cùng cô đã khóc không thành tiếng, mà hai mắt chứa đựng oán hận cùng thất vọng. Giờ phút này, trong phòng bệnh tràn ngập không khí bi thương, ngay cả không khí cũng tựa hồ không thể thừa nhận bi thương này.

————————————–

Anh cúi đầu, trầm mặc, thật lâu sau, anh nắm lấy tay cô, đặt lên bụng mình.

Hai mắt của anh hơi đỏ, cắn răng, thanh âm khàn khàn nói:” Em cảm nhận được không?”

” Cái gì?” Cô không rõ ý của anh.

Anh nhìn cô, khuôn mặt lạnh như băng không một tia biểu tình:” Em biết không? Nơi này, thiếu một quả thận.”

Anh tựa hồ làm cho ngữ khí mình bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn giống như thạch hướng cô mà nói

” Anh nói cái gì?” Cô ngồi dậy, tự mình dùng sức dụng vào bên trái bụng anh, bụng anh bằng phẳng sáu khối cơ bụng, cảm thấy bên trọng không thiếu thứ gì.

Anh lại một lần nữa nắm lấy tay cô:” Em có biết anh như thế nào tiến Lâm gia không?”

Cô mờ mịt nhìn anh.

Anh một trận cười khổ:” Em cho rằng lão gia tùy tiện muốn thu nhận con nuôi sao? Anh nói cho em biết, thật ra anh hết thảy ngày hôm nay, đều là dựa vào quả thận này mà đôir lấy! Mười năm trước, đại thiếu gia bị bệnh, cần đổi thận. Anh rất may mắn, bởi vì anh cùng cậu ta đều có thận giống nhau, cho nên……”

” Đừng nói nữa!” Cô chịu không nổi, tay che miệng anh lại:” Đừng nói nữa….. Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy……”

Cô khóc, khóc đỏ mắt.

Cô chỉ biết anh thân thế đáng thương, chỉ biết anh chịu rất nhiều đau khổ, còn không biết, anh lại có chuyện đau long như vậy.

Một cậu bé chỉ mười ba tuổi, còn chưa trưởng thành, đã mất đi một quả thận, đây là loại cảnh ngộ như thế nào, là như thế nào!

Anh lấy tay cô ra, kiên trì nói tiếp:” Cho nên anh tuy rằng trở thành con nuôi Lâm gia , nhưng anh chưa bao giờ quên, bọn họ từi trong người anh lấy đi thứ gì? Anh hận Lâm Tường, hận Lâm bạc, anh muốn bọn họ cũng nếm thử đau đớn anh đã chịu! Anh mười năm vì Lâm gia bán mạng, vết thương đầy người, đều là vì bọn họ Lâm gia mà lưu lại, anh chẳng lẽ không được đoạt lại những gì anh nên có?”

San San đau khổ lắc đầu, che miệng lại, cô không biết nên nói cái gì, càng không biết như thế nào mới có thể an ủi nỗi đau trong lòng anh! Vết thương trên người rất nhanh sẽ khép lại, nhưng vết thương trong lòng vĩnh viễn không phai được!

” San San, hôm nay anh nói những điều này với em, anh cũng không nghĩ mình sẽ ở lại.” Đáy mắt anh một mảnh ảm đạm:” Em biết không? Thật ra năm đó người hại mẹ con em, người tên Mạc Trình Phong kia, chính là cha của anh.”
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...