Phu Thê Triền

Chương 5: Tập kích lúc nữa đêm


Chương trước Chương tiếp

Gió đêm thổi ngoài địa lao từng cơn rét buốt, thấm vào da thịt, ba nữ tử bên trong rúc người vào nhau thật chặt để truyền chút hơi ấm. Không chỉ đơn giản là lạnh mà còn có sự uy hiếp giữa cái sống và cái chết, một phút không thể nơi lỏng.

Sau nửa đêm, dường như mọi người đã ngủ, Tịch Hề hai mắt vẫn mở to, toàn thân nàng lúc này đã vô cùng mệt mỏi, từng cơn buồn ngủ kéo đến, cuối cùng không nhịn được hai mắt dần khép lại.

Địa lao kế bên, có một nữ tử nằm bất động trên mặt đất lạnh băng, đằng sau có vài người, toàn thân dơ bẩn nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra nét dữ tợn, dần trườn về phía trước thật nhẹ nhàng.

Bên này, ba nàng cùng tựa vào nhau, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang cận kề, một nữ nhân cầm đầu phía địa lao bên kia chợt móc ra một đoạn dây thừng bên trong tay áo, cách ba người bọn họ mấy bước chân, chợt nhảy lên cùng sợ dây quàng qua cổ Tích Linh.

Bã vai bị đụng Tịch Hề tỉnh giấc, chợt thấy đám người bên kia từ từ chen chúc nhau mà đến, nơi cổ lại bị một cánh tay không biết từ đâu hướng đến ghì chặt không thể động đậy hay la hét.

Ngay lập tức ba người bị khắc chế trong tích tắc, càng nhiều người xung quanh địa lao vây quanh để xem trò, đợi chờ ngư ông đắc lợi. Mặt Tích Linh đỏ lên vì ngạt thở, đôi tay muốn giãy giụa lại bị hai nữ tử khác bắt lấy, đè chặt ở đầu gối.

Tịch Hề nắm chặt hai tay, thân mình lúc này bị đè dưới đất bất, chợt nàng cong người, tay quơ ra túm tóc người đang siết cổ mình, xoay người dọng đầu gối vô mặt ả, người kia lật đật ôm chặt lấy gương mặt đã bắt đầu rướm máu, động đậy thân thể lúc này đã được giải thoát, Tịch Hề phản ứng cực nhanh, lôi miếng sắc trong tay mà nãy giờ nàng nắm chặt đến bật máu nhưng lại coi như không có chuyện gì xảy ra.

Bên cạnh Tích Linh vẫn bị siết cổ, ngày một chặt hơn, hai mắt nàng trợn tròn đợi cái chết đang dần đến, Mi Nhã bị 2 người đè dưới chân, không động đậy, cũng rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Tịch Hề không nghĩ ngợi vội tiến lên, trong tay cầm miếng sắt không do dự đập vào nữ nhân đang siết cổ Tích Linh, máu ồ ạt từ đầu ả chảy dài thấm đẫm y phục Tích Linh, máu đỏ tươi càng thúc đẩy nàng hơn.

Thế nhưng ả vẫn không chịu buông tha Tích Linh mà trừng mắt nhìn Tịch Hề, tay vẫn không hề nơi lỏng, Tịch Hề không do dự giáng xuống thêm 1 đòn mạnh ngay giữa đầu, lần này ả hoàn toàn thay đổi, đổ gục xuống hôn mê, không khí trong địa lao lúc này nồng nặc mùi máu tanh, máu vương vãi lên Tịch Hề, ướt đẫm y phục nàng.

Tịch Hề toàn thân như bị rút gân, đổ gục bên cạnh nữ nhân kia, nàng ngồi sững trên mặt đất, trong tay vẫn còn cầm thanh sắt kia, máu tươi từ y phục chảy xuống tay nàng từng giọt, trong địa lao mọi người đều chứng kiến cảnh này, cả kinh, trợn mắt, há mồm, lật đật buông lỏng Mi Nhã, từng người lùi dần về phía sau.

Mi Nhã lật người, bò về phía Tịch Hề, Tích Linh lúc này miệng há ra, ngụm từng ngụm không khí, nước mắt chảy ướt cả gương mặt.

“Tịch Hề, Tịch Hề !”

Mi Nhã kêu lên, cả ba người ôm lấy nhau thật chặt, vừa thoát khởi tử môn quan, Tích Linh nắm chặt tay nàng, theo bản năng nàng co rút lại, có máu của người khác mà cũng có máu của chính Tịch Hề.

“Tịch Hề”

Tích Linh gọi nàng, nàng mơ hồ nhận ra lòng bàn tay mình đầy máu, mới vừa rồi cũng không nhận ra, cũng không thấy đau đớn. Tích Linh bên cạnh nắm tay nàng không dám dùng sức sợ nàng đau. “Chúng ta phải làm sao? Làm sao đây? Không lẽ phải chết như vậy sao?”

“Tịch Hề”, Mi nhã bước lên, đôi tay nàng vòng qua đầu Tịch Hề, Tích Linh thấy vậy cũng đến chen vô, “Từ khi chúng ta bị bắt đến Bắc Hoang doanh đến nay, cũng chỉ có 3 người chúng ta nương tựa vào nhau.”

Cách đó không xa, Lý bà nằm tưởng như đã ngủ say, nhưng lại nắm rõ toàn bộ tình hình, nhìn chằm chằm vào đám người vừa tiến lên nay lại lui dần về sau.

Bão tuyết mịt mờ, tuyết trắng đổ phủ khắp nơi, qua khung cửa sổ nhỏ của địa lao, có thể nhận ra bên ngoài là một bức tranh tuyết trắng lạnh lẽo kinh người, Tịch Hề nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cắn môi dưới đã khô khốc, nơi này là Bắc Hoang doanh, nàng nhất định, nhất định phải đi ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau. Địa lao tự dưng được mở khóa, ánh sáng từ bên ngoài truyền vào nơi ẩm ướt đen tối, ánh sáng chói chiếu rọi xuyên qua thoáng chốc làm nàng chói mắt

Ba người cẩn thận từng li từng tí bước ra ngoài, kì quái là bên ngoài lại không có ai trông chừng, Tịch Hề gập cong người vì lạnh từ từ bước ra giữa sân, Mi Nhã cẩn thận dè chừng đi phía sau, một tay nắm chặt tay Tịch Hề, “Ta đi tìm thức ăn, đám súc sinh này muốn để chúng ta chết đói hay sao”

“Hiện tại, chúng ta chưa thể tách ra khỏi nhau được…”, Tích Linh lo lắng nói, lại thấy Mi Nhã khoát tay chặn lại, hạ thấp thanh âm : “Ta sẽ tự coi chừng, các nàng hãy đi xung quanh nắm rõ đường đi, biết đâu tìm được đường đi khác thoát khỏi nơi này, giờ ngọ chúng ta tụ họp tại đây”

Tịch Hề nhìn xung quanh, từ gần đến xa, phía xa kia có bụi cây cao bằng chiều cao của người trưởng thành, không chừng có thể tìm ra lối đi thật : “Chính ngươi cũng cẩn thận một chút”. Nói xong câu đó, nàng trực tiếp hướng phía trước mà đi, Mi Nhã thấy Tích Linh vẫn đứng yên tại chổ vội đẩy nàng đi “Ngươi mau đi đi, cùng kiếm, không phải lo lắng cho ta”

Nàng lo lắng một chút, do dự, nhưng thấy Mi Nhã đã quay đầu đi, nàng đành phải đè nén xuống nỗi lo, đi theo phía sau Tịch Hề.

Vách đá cao chót vót, toàn bộ là thạch bích, nàng chỉ có thể bám theo dán chặt lưng mà đi, Tịch Hề hướng về phía trước, Tích Linh thấy thế muốn đi theo “Nơi này địa thế hiểm trở, vách đá cheo leo, khó bị phát giác, ngươi ở dưới chân núi đợi ta, không cần phải đi theo”

Tích Linh nhìn vách đá cheo leo, nheo mắt, bước chân không nhịn được lui về sau: “Ta sẽ ở lại chỗ này đợi ngươi”

Tịch Hề gật đầu, nàng nắm chặt thạch bích 2 bên, bước chân bình tĩnh hướng phía trước mà đi từng bước thật cẩn thận, nói không chừng, mặt trước sơn động chính là đường ra.

Mây đen trên đỉnh đầu, bầu trời lại đầy bông tuyết trắng không ngừng rơi, không khí thật nặng nề, giống như là phất tay một cái hũ mực đổ đàm lan tràn trên nền tuyết trắng, hoặc cũng giống như là tứ phía đều có giặc, không khí ảm đạm đầy cả lòng người, rất khó tản đi.

Tịch Hề nín thở trầm ngâm, dưới chân vô ý vài cục đá rớt xuống khe vực, dọc theo mà rơi xuống, âm thanh trống trải hun hút không điểm dừng rơi thẳng xuống đáy vực.

Đến giữa vách đá toàn thân đã đổ đầy mồ hôi, nàng nghiêng người nhìn về phía trước, lại phát hiện đó là một khoảng đất đá trống, to như vậy nằng giữa hai sườn núi, xung quanh là núi, là đá mà lại có một khảng sân trống như vậy, nàng rướn người bước đến nhảy xuống thì bị đụng, nàng nhăn mặt vì đau.

Một tay vươn ra ngăn cản, bỗng liếc nhìn lại, trước mặt nàng chính là cái kiệu gỗ, cái kiệu mà hôm qua nàng dùm than đá chọi vô đỉnh kiệu.

Màn che kiệu lẳng lặng được đóng kín lại, như không có khe hở, tay nàng nắm chặt thành quyền, từng bước, từng bước hướng kiệu đi tới.

Đứng ở trước kiệu, mơ hồ đưa tay ra chạm vào màn kiệu rồi rút trở lại, nàng vẫn còn nhớ thanh âm rõ ràng đầy tà mị trí mạng kia, Tịch Hề khẽ cau mày, không cần biết đến bao lâu, nàng quyết định xoay người, nhưng lại bị một cái gì đó đẫn dắt lại, nàng quay đầu, một tay vén màn kiệu lên.

Bên trong, rỗng tuếch, không có một bóng người, phủ lên chổ ngồi là một cái mền gấm, rộng rãi bốn phía đều được che rèm, xa hoa.

“Lén lén lút lút, một cái kiệu rỗng cũng không bỏ qua”, thanh âm trầm thấp vang lên gần trong gang tấc, Tịch Hề vội rút tay về, mới vừa xoay người, liền thiếu chút nữa đụng vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân, nàng dừng lại, cố tự trấn tĩnh bản thân mình xuống.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...