Phụ Thân Đích Đại Thụ
Chương 46: Du học Pháp
Mặt khác, Lê Trường Ân chuẩn bị chỗ ở của mình cùng nữ chủ nhân, khoảng cách giữa tân phòng của y và phòng của Lê Tố không gần, mọi thứ từ phòng ngủ của y và Lê Tố sống cùng nhau ngày trước, đều được lưu lại ở đấy.
Trước khi Lê Tố xuất ngoại mới về nhà của chính mình ở vài ngày.
Lê Trường Ân có trở về, nhưng Lê Tố chỉ khách khí nói chuyện cùng y, lại hỏi thăm sức khoẻ mẹ kế, buổi tối Lê Trường Ân vốn muốn lưu lại, Lê Tố nói, “Cha về với dì Ân đi, dì đang đợi cha về nhà dùng cơm.”
Lê Trường Ân biết, Lê Tố niêm kín trái tim mình, hơn nữa còn khoá y ở bên ngoài.
Lê Tố và An Duy xuất ngoại, Lê Trường Ân cũng cùng sang, đồng hành còn có mẫu thân của An Duy, là một phu nhân hoạt bát mà lại có điểm kinh ngạc.
Lê Trường Ân chịu của đủ loại hành động của nàng khiến cho khẩn trương bận rộn. Đến Pháp, nhà của An Duy và Lê Tố đã sớm được chuẩn bị tốt, là một ngôi nhà hai tầng, dưới lầu có phòng khách, còn có nhà kho, phòng bếp, nhà ăn, trên lầu là phòng ngủ, phòng đọc sách, phòng vẽ tranh.
Nhà không nhỏ, chỉ là cũ, nhưng trang hoàng lên cũng coi như không tồi, Lê Trường Ân nói muốn đi tìm một ngôi nhà khác tốt hơn, nhưng Lê Tố không bằng lòng, cậu nói thích nơi này, nên Lê Trường Ân chỉ đành theo ý cậu.
Sau đó lại đến nhìn trường học của hai người, nhìn toà nhà, học viện, phòng vẽ tranh, thấy hai người hoạ sĩ ở đó, vừa nhờ bằng hữu bên cạnh thỉnh thoảng có thể chiếu cố hai người, lại cùng thăm một số địa phương nổi tiếng, như vậy, thời gian cũng đã gần hết mười ngày, Lê Trường Ân và mẫu thân An Duy phải trở về.
Đến môi trường mới, Lê Tố cũng không tỏ ra không thể thích ứng giống như trong tưởng tượng của Lê Trường Ân.
Kỳ thật đối với Lê Tố mà nói, môi trường bên ngoài đối với cậu không tính là cái gì cả, dù ở bất cứ nơi đâu, cậu đều có thể thích ứng rất nhanh, nhưng điều mà cậu không thể thích ứng là từ nay về sau phải rời khỏi Lê Trường Ân.
Ban đầu, mỗi ngày Lê Trường Ân đều gọi điện thoại cho Lê Tố. Sau hơn một tháng, Lê Tố thường xuyên không nghe điện thoại của y, nên y mới không thường xuyên gọi cho cậu như vậy nữa.
Y hy vọng Lê Tố có thể sử dụng máy tính để liên lạc, bất quá Lê Tố không hề có ý định này.
Cậu biết sử dụng máy tính, nhưng không thích sử dụng.
Cuộc sống ở Pháp, đối với Lê Tố mà nói, so với cuộc sống sinh hoạt ở nhà Đường Văn Nghiễn không có cái gì khác nhau, ngoại trừ việc lên lớp, thì chính là học mỹ thuật. Mặt khác, bản thân cậu còn phải học thêm môn triết học, do ban đầu vấn đề ngôn ngữ mang nhiều chướng ngại, học tập phi thường vất vả, vì thế cậu cũng chỉ có thể càng thêm khắc khổ, cơ hồ không còn một chút thời gian nào để nhàn hạ, luôn vội vàng làm việc, đối với cậu mà nói, vẽ tranh chính là nghỉ ngơi, thế là cậu cũng thường xuyên thức đêm.
Tuy rằng mỗi ngày sống trong thế giới của chính mình, cũng không tình nguyện nói chuyện hay kết giao với người khác, nhưng bởi vì Lê Tố xinh đẹp nên rất nhanh đã trở nên nổi tiếng, được người ta xem là tinh linh đào từ (gốm sứ) bảo bối.
Tuy rằng biết An Duy cao lớn anh tuấn là người yêu của Lê Tố, nhưng vẫn có rất nhiều nam đồng chí (gay) theo đuổi cậu, thậm chí có vài bạn nữ đến thổ lộ tình yêu với cậu.
Lê Tố luôn luôn không thèm nhìn, toàn bộ thế giới của cậu đều đóng kín ngăn mọi thứ ở bên ngoài, không mở ra trước bất kỳ ai.
Sau khi An Duy đến Pháp, hoàn toàn không làm hết nhiệm vụ mà Lê Trường Ân giao cho hắn, chức trách phải chăm sóc Lê Tố.
Đầu tiên, hắn đã không còn chuyên tâm như trước đây, trốn học, làm không xong bài tập, Lê Tố đành hỗ trợ, buổi tối thì đi với nhóm bạn bè đến gay bar chơi bời cho tới khuya mới trở về.
Lê Tố đương nhiên không có thời gian thu dọn nhà cửa, liền mời một nhân viên nội trợ đặc biệt đến dọn dẹp, giặt quần áo, sửa sang lại. Bất quá, phòng vẽ tranh và phòng ngủ của cậu đều do chính cậu sắp xếp, còn phòng ngủ và phòng vẽ tranh An Duy, thì cậu mặc kệ.
Lê Tố cũng không quản An Duy ở bên ngoài náo loạn như thế nào. Do hắn không lên lớp, sau đến hai lần hắn dồn hết bài tập cho cậu làm giúp, cậu liền nổi điên, mắng hắn phải nghiêm túc lên một chút.
Vì thế An Duy khắc chế bản thân được hai tuần, sau đó lại ngựa quen đường cũ.
Thời tiết chuyển lạnh, Lê Tố sợ lạnh, mà ở nơi xa xôi này, sinh bệnh là không có ai quan tâm, không có ai dẫn mình đi khám bệnh, vậy nên cậu cũng chỉ biết phải hảo hảo tự chăm sóc bản thân, ra khỏi cửa là sẽ ăn mặc thật nhiều.
Đã mua về một chiếc lò sưởi, một ngày này, cậu ở phòng khách đọc sách, ghi chép, hơn nữa là đợi An Duy trở về, qua hai giờ sáng, do chờ lâu quá mà ngủ quên một giấc.
An Duy được bằng hữu đỡ về nhà, bằng hữu hắn là Gerrard, cầm chìa khóa của An Duy mở cửa, phát hiện cửa bị khóa trái, trong phòng lại còn bật đèn, cũng chỉ đành phải gõ cửa. Lê Tố bị lay tỉnh bởi tiếng đập cửa, buông sách, mang dép lê đi ra mở cửa.
Mở cửa ra, khí lạnh bên ngoài thổi vào, Lê Tố chỉ mặc một kiện áo ngủ bằng lụa, bên ngoài khoác một chiếc áo len cổ thấp, cậu lạnh đến rùng mình, ngay sau đó, An Duy say khướt đến cơ hồ không còn ý thức bị đưa vào. Tuy rằng An Duy say, nhưng lại nhận ra Lê Tố, liền dựa vào người cậu.
Lê Tố bị hắn lây sang người toàn là mùi rượi và mùi thuốc lá, lại còn đầy khí lạnh, cậu tức giận cũng phi thường lớn, trước mặt Gerrard, trực tiếp đẩy An Duy ra, nếu không có Gerrard tiếp được An Duy, hắn thật sự sẽ trực tiếp ngã xuống đất.
Đây là lần đầu tiên Gerrard nhìn thấy Lê Tố, mặc dù hắn đã từ rất nhiều người nghe nói qua An Duy có bạn trai búp bê sứ xinh đẹp lạ thường, đến từ Trung Quốc.
Lê Tố nhíu mi nhìn An Duy, sau khi đóng cửa ngăn khí lạnh bên ngoài, cậu đối với người trên danh nghĩa bạn bè này của An Duy thì lại tự động khách khí không ít, “Cám ơn anh đã đưa An Duy trở về, thật ngại, có thể phiền anh đỡ hắn đặt lên sô pha được không?”
Ở Pháp, du học sinh Trung Quốc tuấn mỹ luôn luôn được nam đồng tính luyến ái hoan nghênh, giống như Lê Tố xinh đẹp thế kia, nên trong nháy mắt đã bắt trụ tâm Gerrard, khiến hắn trong một chốc đó quả thực đã bị Lê Tố mê hoặc đến không còn biết bản thân đang ở nơi nào, hắn cho rằng, mình đã bị thần Cupid bắn tên trúng vào quả tim.
Gerrard đỡ An Duy đặt lên ghế sô pha, nhưng cũng không rời đi, mà chỉ đứng đó.
Lê Tố đối với bạn bè của An Duy, chỉ gần như khách khí mà thôi, muốn nói thích, thì không hề có bất kỳ ai.
Biết được bạn bè này nọ của An Duy, phần lớn là vì An Duy uống rượu, bọn họ dìu hắn về, hoặc là lúc lên lớp, bị An Duy dẫn đến chào hỏi, ngoài ra, sẽ không xuất hiện cùng nhau.
May mà Lê Tố đã dặn dò qua với An Duy, bảo hắn không được dẫn bạn bè về nhà tổ chức party, không được dẫn ai về nhà làm khách, không thì, Lê Tố sẽ khiến An Duy phải dọn ra ngoài ở.
Vì thế An Duy không hề dẫn bạn về.
Do vậy, Lê Tố đối với đủ loại người cao lớn, đẹp trai, mũi cao, mục đích thâm sâu như Gerrard cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì cho cam, không chú ý nhiều đến hắn.
An Duy nằm ở đó, Lê Tố đi nhúng khăn ấm đến, hung hăng lau mặt hắn một lần, chà sát đến nổi An Duy nhíu cả mặt, mở mắt ra. Lê Tố ném khăn mặt sang một bên, mang gối đầu mềm mại đến đặt dưới đầu của An Duy. Đôi mắt sương mù ngà say của An Duy lờ đờ nhìn Lê Tố, đột nhiên An Duy vươn tay bắt lấy cánh tay cậu, kéo cậu về phía mình, Lê Tố bất ngờ không kịp đề phòng, cứ như vậy ngã vào người hắn, An Duy ôm lấy sau đầu cậu, hung hăng hôn môi Lê Tố.
Hai người đến Pháp đã mấy tháng nay, tình huống của hai người được coi như là đang sống cùng nhau, hơn nữa gia trưởng hai nhà đều biết quan hệ của hai người, thế nhưng, hai người vẫn chia phòng ra ngủ, An Duy muốn chạm vào Lê Tố, Lê Tố cũng chưa từng đồng ý qua.
Rõ ràng là danh chính ngôn thuận quen nhau gần một năm trời, nhưng Lê Tố cư nhiên vẫn như cũ không để hắn hôn cậu.
An Duy buồn bực không thôi, lại không biết phải chiếm lấy như thế nào.
Hắn cũng đã từng cứng rắn một lần, nhưng còn chưa kịp làm tới, Lê Tố đã tức giận, sau đó thì hờ hững với hắn, chiến tranh lạnh nửa tháng, vẫn là An Duy ngoan ngoãn đi giải thích, nói bài tập chưa làm, muốn Lê Tố hỗ trợ, thế này mới khiến tình trạng đông lạnh của hai người được hoá giải.
Tuy rằng hoá giải, nhưng An Duy lại bị Lê Tố mắng, nói hắn không chịu hảo hảo học hành, đến Pháp chỉ biết chơi bời nhậu nhẹt.
An Duy hết đường chối cãi, đành phải ngoan ngoãn lên lớp làm bài tập.
Lúc này An Duy đã say, nhưng vẫn còn một chút ý thức, nhìn gương mặt Lê Tố gần trong gang tấc, hắn làm sao có thể khống chế được chính mình, nhất quyết hôn môi cậu.
Lê Tố bị An Duy hôn đến mơ hồ, nụ hôn pha lẫn với mùi rượu, rất dùng sức, khiến Lê Tố không thể không cảm thấy đau đớn.
Sau một cái chớp mắt thoát khỏi trạng thái mơ hồ, cậu liền phi thường nổi giận, hung hăng giãy dụa, An Duy lại ôm cậu không buông, Lê Tố dùng chân đá chân hắn, An Duy bị đau, mới thả lỏng lực đạo, Lê Tố thoát ra, hung hăng tát cho An Duy một bàn tay, An Duy bị đánh kêu lên một tiếng, đang mờ mịt cũng thanh tỉnh đi nhiều.
Lê Tố tức giận đến hai gò má ửng hồng, môi cũng bị An Duy cắn nát một chút, đỏ bừng phát sưng.
Này còn chưa phải là tối đáng giận, tối đáng giận là, cái tên bằng hữu đưa An Duy trở về vẫn ngồi ở đó không chịu đi.
Lê Tố nghiêm mặt lạnh lùng nhìn về phía hắn, nghĩ rằng hắn bây giờ chưa chịu đi, chẳng lẽ còn muốn mình đi chuẩn bị pha cà phê chiêu đãi hắn sao?
“Thật ngại, tiên sinh, xin hỏi anh còn ở chỗ này để làm gì?”
Gerrard nhìn Lê Tố, si ngốc, hoàn toàn không muốn bỏ qua bất cứ một tia biểu tình nào trên gương mặt cậu, hắn ngây người tán thưởng nói, “Em thật đẹp !”
Lê Tố sửng sốt ngay tại chỗ, liền hướng về phía hắn trừng mắt, nói, “Ngượng ngùng, tiên sinh, mời anh đi ra ngoài.”
Gerrard cười với cậu, “Tôi vừa đưa An Duy trở về.”
Lê Tố chỉ chỉ cánh cửa, “Mời anh đi ra ngoài.”
“Hắc, em không cần như vậy……” Gerrard còn muốn nói thêm, Lê Tố đã đi ra mở cửa, cũng mặc kệ gió từ bên ngoài thổi vào, nói, “Tiên sinh, mời đi ra ngoài.”
Gerrard đành phải đứng dậy đi ra ngoài, tại cửa, đôi mắt màu xanh của hắn dừng ở Lê Tố thật lâu, mang theo ý cười, nói, “Em thật đẹp !”
Tay Lê Tố hung hăng đẩy hắn ra khỏi cửa, đóng cửa ! Đóng sầm lại, rồi mới cài then cửa, hơn nữa còn khóa trái.
An Duy còn nằm trên sô pha, trên gương mặt in hằn năm dấu tay bị Lê Tố đánh, do vừa rồi ở bên ngoài nên hai má nhiễm lạnh, bây giờ còn bị thêm một bạt tay, nên lúc này có chút cảm giác đau đến run lên.
Tay Lê Tố đàn piano, cầm cọ vẽ, lực trên tay kỳ thật không nhỏ, đánh người là rất đau.
An Duy nhìn bóng đèn trên trần nhà, lại nhìn về phía Lê Tố đang đi lên lầu, thanh âm khàn khàn gọi cậu, “Lê Tố……”
Cước bộ Lê Tố dừng lại, nói, “Nếu tỉnh rồi thì tự mình lên lầu tắm rửa vào phòng ngủ đi, còn muốn tôi đỡ anh sao?”
An Duy lại gọi cậu, “Lê Tố.”
Lê Tố đứng ở cầu thang nhìn hắn, An Duy từ sô pha ngồi lên, đôi mắt nhìn chăm chú vào Lê Tố thật sâu, nói, “Chúng ta là người yêu phải không? Không phải em đã nói sẽ hảo hảo mà quen tôi sao, không phải em đã hảo hảo đồng ý rồi sao, chúng ta không phải luôn luôn cùng nhau chung sống sao?”
Lê Tố thản nhiên nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
An Duy nói, “Vì cái gì, vì cái gì tôi muốn hôn em một chút cũng không được, vì cái gì? Nếu đã vậy thì quan hệ người yêu này tính là cái gì? Hả?”
Lê Tố không quan tâm đến hắn, lên lầu, sau khi vào phòng ngủ, đóng cửa, cởi quần áo chuẩn bị ngủ.
Mà lúc này An Duy chạy lên lầu, đập cửa phòng cậu, “Tố Tố, vì sao?”
Lê Tố nói, “Đã muộn rồi, mau đi ngủ đi. Cái dạng này của anh bây giờ, làm sao có thể để người khác phó thác chung thân được đây.”
An Duy tựa vào cửa, giật mình một trận, nghĩ rằng, việc này căn bản không có liên quan gì cả, vì trước kia hắn nỗ lực khiến bản thân mình mạnh mẽ, còn chưa thấy Lê Tố đối hắn như người yêu thân mật với nhau, bây giờ cam chịu, có lẽ hắn phải chăm sóc bản thân mình nhiều hơn một chút.
Có đôi khi An Duy không thể không nghĩ, từ sau khi phụ thân Lê Tố tái hôn, Lê Tố như đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác, trước đây là hướng nội, nhút nhát, hiện tại là lạnh lùng, hờ hững, không để tâm đến bên ngoài.