Phù Sinh Mộng, Tam Sinh Ước

Chương 20: Giao đấu


Chương trước Chương tiếp

Phong Ca

Bách Lý Quân Hoa có lẽ là thương thế quá nặng, liên tục hôn mê hai tháng. Liễu Hoa Hiên lúc trước ước chừng cũng chỉ gắng gượng chống đỡ, vừa nuốt xuống Minh Thuỷ Châu liền không chịu được nữa mà ngất đi. Vì thế, ta gọi vài tiên tỳ, đặt hai người nằm cùng nhau.

Sân viện của Liễu Hoa Hiên nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ta ngại phải chạy qua chạy lại giữa hai phòng, thật phiền toái, mà giường của Liễu Hoa Hiên lại đủ cho cả năm người nằm nên bèn cho hai người nằm cùng một giường.

Hạ Thiển nơm nớp lo sợ nói với ta: “Thượng thần, ngài làm như vậy, sợ đảo chủ tỉnh lại sẽ giết người mất.”

Nghe nàng nói, ta cũng hoảng, vội hỏi: “Giết ta?”

“Đương nhiên không phải ngài.” Hạ Thiển vội vàng giải thích, vì thế ta yên tâm, lớn mật nhếch miệng cười: “Vậy không phải ổn rồi sao?” vẻ mặt Hạ Thiển khóc không ra nước mắt, sau đó đành trơ mắt nhìn ta cho người đưa hai đại nam nhân đặt cạnh nhau trên cùng một cái giường.

Dược quân bị ta triệu hồi đến một chuyến, chẩn đoán mấy người đều không còn nguy hiểm, sẽ mau phục hồi, tâm tình ta cũng tốt hơn. Do đó, hai người dù vẫn còn đang ngủ nhưng ta lại thấy lòng vui sướng. Mỗi ngày cùng Hạ Thiển làm một ít đồ ăn, sau đó nhìn hai mỹ nam tử đang im lặng nằm ở giường, liền tiến hành sắp xếp một phen.

Ban đêm ta thường thích kéo tay hai người lồng vào nhau, rồi ở bên cạnh cười mờ ám. Hoặc bày cho họ đủ loại tư thế, chỉ vào mấy tư thế ái muội đó nói cùng Hạ Thiển: “Tiểu Thiển, cái gọi là tu trăm năm mới được đồng thuyền ngàn năm mới được cùng chăn gối, ngươi nói xem hai người họ đã tu bao nhiêu năm, mới có thể hơn mười ngày ân ái như vậy nhỉ.”

Nghe ta nói, Hạ Thiển đứng bên, trên tay cầm một cuốn sách nhỏ đang múa bút thành văn, ta nghiêng người qua, thấy trên đó viết rõ ràng hai chữ ‘Di thư’. Ta chỉ nhẹ nhàng thở dài, cảm thán nàng thật sự là trẻ con không thể dạy bảo.

Ngày ấy thời tiết nóng nực, ta nói với Hạ Thiển: “Ngươi nói xem, thời tiết thế này chủ tử nhà ngươi có cảm thấy nóng không?”

Hạ Thiển khẽ nhíu mày, nói với ta: “Hai người họ đều đang trọng thương, còn chưa chuyển biến, có lẽ cảm thấy nóng.”

Vì thế ta phe phẩy cây quạt, trong lòng lập tức vô vàn thương hại họ. Đêm đến thừa dịp Hạ Thiển ngủ say, trút bỏ sạch sẽ áo ngoài của hai người, để họ được mát mẻ ~ mát mẻ ~

Nhưng chuyện tốt làm xong, nhìn bộ ngực lộ ra của hai người, ta lại dã tâm nổi lên, đem hai người sáp lại gần nhau, ngươi ôm ta, ta ôm ngươi. Chợt thấy, thật là đẹp mắt, phi thường ân ái nha~

Ta nhìn kiệt tác của mình rồi gật đầu, quay lại phòng ngủ.

Đêm đó ta ngủ rất sâu, nhưng vừa sáng sớm, ta đã bị tiếng ồn ào trong viện đánh thức. Hạ Thiển đang ầm ầm gõ cửa phòng ta, nức nở khóc: “Thượng thần người mau ra đây, lớn chuyện rồi!!”

Ta bị tiếng đập cửa làm kinh động ngã lăn từ giường xuống. Sau đó quần áo chưa chỉnh tề đã chạy ra khỏi cửa. Vừa mở cửa đã nhìn thấy một quả cầu lửa trực tiếp bay tới, ta lập tức hiểu ra, chuyện lớn rồi!!

Cầu lửa bay xẹt qua đầu ta vào trong phòng, tiếp theo lại nghe vài tiếng nổ long trời lở đất, vài nơi trong viện đã tan thành tro bụi.

Các tiên tỳ trong viện lui hết vào một góc, ra sức nháy mắt với ta, sau đó chỉ chỉ lên trời, ta nhạy bén ngẩng đầu lên, rồi hít một hơi thật sâu.

Hay thật, tinh mơ đã được chứng kiến một cuộc giao đấu, hai nhân vật chính quần áo lôi thôi, dung mạo tuấn mỹ, làm người ta suy nghĩ miên man.

Ta lập tức trở về phòng, đội chậu rửa mặt lên rồi vọt ra sân, cùng các tiên tỳ lui thành một đám, ngẩng đầu xem kịch. Thấy hai người thở hồng hộc đứng trong đám mây, một người tay cầm trường kiếm, một người phe phẩy chiết phiến, đều phong lưu phóng khoáng, tư thế oai hùng hiên ngang.

“Yêu nhân vô sỉ, rõ ràng là ngươi bò lên giường ta, đè lên người ta, ngươi còn chống chế?!” Liễu Hoa Hiên hét to một tiếng, chiết phiến trong tay đột nhiên vung lên. Chúng ta co rúm ở góc tường hít một ngụm khí lạnh, cả đám sợ hãi kêu lên: “Ôi~”

“Tên nhân yêu ngươi mới không biết liêm sỉ, không phải muốn ta chịu trách nhiệm đó chứ?” Bách Lý Quân Hoa cười lạnh một tiếng, trường kiếm rẽ qua, một nhát đâm tới.

Nhìn không ra Bách Lý Quân Hoa luôn cao quý tao nhã mà khi mắng người cũng độc ác thế, yêu nhân và nhân yêu không phải cùng là một sao? Chúng ta lại hít thêm một ngụm khí lạnh, kinh ngạc kêu: “À~”

“Ngươi đang rất đắc ý đấy nhỉ, ngay từ đầu ngươi đã cố ý rồi đúng không?” Liễu Hoa Hiên hừ lạnh, lại ra thêm mấy chiêu, Bách Lý Quân Hoa khinh thường quét mắt liếc hắn một cái, khẩu khí cũng khinh thường: “Cô chướng mắt nhân yêu.”

“Ngươi…”

Liễu Hoa Hiên chớp mắt nổi giận, cây quạt vung mạnh, ta thấy thế đó đã biết, quạt này nếu hắn hạ xuống, nơi đây chắc chắn sẽ chẳng còn! Bởi vậy, vì nguyên tắc thân thiện, ta anh dũng không sợ chết, đội chậu rửa mặt xông ra ngoài, hô to một tiếng: “Dừng tay!”

Một tiếng hô của ta, hai người lập tức quay đầu nhìn, Bách Lý Quân Hoa trong nháy mắt có vẻ mừng như điên, ta chỉ thấy gió phất một cái, hắn đã xuất hiện trước mắt, ôm chầm lấy ta.

Vòng ôm của hắn vẫn ấm áp, mang theo lan huân tự nhiên. Hắn mỉm cười, khẩu khí vui sướng như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, cười khẽ nói cùng ta: “Nương tử, ta đã về.”

Giây phút đó, ta đột nhiên cảm thấy mắt đau đau. Ta run rẩy ngẩng đầu, ôm lấy hắn, lại không biết nên nói gì, mở miệng nhưng chỉ nói được một từ: “Vâng.”

Liễu Hoa Hiên đứng cách đó không xa nhìn chúng ta, làn da tái nhợt gần như trong suốt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.

Ta chôn mặt trước ngực Bách Lý Quân Hoa lặng im một lát, sau đẩy hắn ra, rất có khí thế chống hông, chỉ tay vào bọn họ: “Vừa tỉnh là đánh nhau, không muốn sống nữa phải không?! Ngoan ngoãn nằm lại cho ta, đợi lát nữa ăn cơm!”

Nghe xong hai người đều sửng sốt, sau một lúc lâu Bách Lý Quân Hoa cười cười, hành lễ với ta: “Nương tử đại nhân có lệnh, tiểu sinh xin tuân mệnh.”

Lòng ta vui sướng, muốn cười với hắn một cái nhưng lại cảm thấy bây giờ ta nên nghiêm túc, vì thế hừ lạnh, xoay người sang chỗ khác. Nhưng ta mới xoay người, lại nghe một trận âm thanh ầm ầm lộp bộp, tiếng Liễu Hoa Hiên rống giận: “Ai là nương tử của ngươi?!”

Da đầu ta run run, bèn niệm cho hai người một cấm chú, phong ấn linh lực của họ. Bây giờ họ còn suy yếu, không phải là đối thủ của ta nên ta mới dễ dàng chế trụ bọn họ.

“Cấm đánh nhau!” Ta vươn tay chỉ sang khoảng sân vừa bị huỷ: “Các ngươi xem mình đã làm ra cái chuyện tốt gì đây này! Các ngươi nghĩ sửa chữa lại đơn giản lắm sao? Có thể đánh nhau, không được phá hoại, vậy nên, chỉ cho vật lộn!”

Nói xong, ta xoay người bỏ đi, trong viện lại vang lên tiếng đánh đấm, so với vừa rồi thì nhỏ hơn nhiều, nghe âm thanh Liễu Hoa Hiên cùng Bách Lý Quân Hoa mắng chửi nhau, ta bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh sao mà kỳ diệu, hoá ra dù đã có tuổi nhưng ta vẫn có mỵ lực làm cho hai mỹ nam phải đánh nhau vì mình.

Cùng Hạ Thiển ở phòng bếp bận rộn một lúc, cuối cùng ta cũng làm xong được chút điểm tâm, vui vẻ sai người đi mời hai vị đại gia đến dùng bữa, kết quả lại thấy hai kẻ tàn tật này được người khiêng đến.

Liễu Hoa Hiên còn đỡ, tuy rằng thương tích khắp mình nhưng miễn cưỡng còn có thể tự đi. Còn Bách Lý Quân Hoa, ngoài khuôn mặt lộ ra thì toàn thân đều cuốn trong băng vải ngồi xe lăn tiến vào. Ta vừa thấy đã hối hận, đáng lẽ ta ra lệnh cấm đánh nhau, họ phải yên ổn chứ, sao lại bị giày vò đến mức này?

Ta vội vàng bước tới bắt mạch cho hắn, hỏi: “Chàng trọng thương rồi?”

“Hắn có thể bị thương sao? Nực cười!” Vừa nghe ta nói, Liễu Hoa Hiên u ám hừ lạnh. Ta không để ý tới hắn, còn phải tỉ mỉ kiểm tra cho Bách Lý Quân Hoa. Bách Lý Quân Hoa nhợt nhạt cười, nói với ta: “Không sao đâu.”

Bộ dáng cố chịu đựng đó, nhìn vào lại khiến ta chua xót.

Ta quay đầu trừng mắt Liễu Hoa Hiên một cái, rồi giúp đẩy xe Bách Lý Quân Hoa đến trước bàn cơm, sau đó múc thêm cho hắn một bát canh, nói: “Ăn cơm thôi.”

Nói xong, ta bắt đầu ăn cơm, trong lúc cúi đầu ta không phát hiện, Bách Lý Quân Hoa đắc ý nhướn mày với Liễu Hoa Hiên. Vì thế Liễu Hoa Hiên nhíu mày, nghiêm chỉnh ngồi xuống, đè lên cái bàn.

Ta đang cố gắng ăn cơm, tự an ủi công lao vất vả của chính mình, lại không ngờ cái bàn bỗng nhiên rung lên. Ta nhìn Bách Lý Quân Hoa, thấy hắn đang ôn nhu nhìn ta cười, thản nhiên nhấp chén canh, lại nhìn qua Liễu Hoa Hiên, thấy hắn đang nghiến răng nghiến lợi cười, nhưng vẫn nói: “Tiếu Tiếu, tay nghề của nàng vẫn giống mấy vạn năm trước, luôn ngon như vậy.”

Nói xong, cái bàn càng rung mãnh liệt hơn.

Ta nghi hoặc nhìn về phía Hạ Thiển: “Động đất?”

Hạ Thiển không nói lời nào, mắt nhìn xa xăm, miệng lẩm bẩm: “Tiểu tỳ không thấy gì hết…”

Ta quay đầu, thở dài một tiếng nói: “Mọi người bình tĩnh, đừng có rung bàn nữa, bàn rung cũng chẳng ngăn được ta dùng cơm đâu…”

Nói chưa xong, lại nghe một tiếng nổ, cái bàn lập tức bị đá văng thật xa, đôi đũa trong tay ta dừng giữa chừng, ngẩn ngơ nhìn cái bàn bay tuốt đi, vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn hai người họ, thấy Bách Lý Quân Hoa vẻ mặt bình tĩnh, Liễu Hoa Hiên vẻ mặt âm hiểm cười cợt, vung cây quạt chỉ Bách Lý Quân Hoa: “Tiếu Tiếu, là hắn.”

Ta nhìn Bách Lý Quân Hoa, ánh mắt dò hỏi. Bách Lý Quân Hoa lạnh nhạt cười: “Đúng, là ta.”

Ta càng mơ hồ, nhưng nghĩ đến một bàn đầy món ngon do chính tay ta làm trong chốc lát đã bị hủy hoại, vậy nên cũng chẳng mơ chẳng hồ nữa, cả giận nói: “Sao chàng phải đá bàn?”

Bách Lý Quân Hoa vẫn nét mặt bình thản ung dung, từ tốn nói: “Đá người với đá bàn, nàng chọn đằng nào?”

Nghe vậy ta lập tức cười thật tươi, chặn ngang: “Đá bàn cũng tốt, đá được bàn thì có ích, cho thân thể khỏe mạnh, thể xác và tinh thần đều được phát tiết. Hạ Thiển, mau đưa mấy cái bàn trong sân vào đây cho chủ tử ngươi đá đi. Nếu không đủ thì đi U Minh Phủ lấy.”

Đừng mắng ta chân chó, người thì ta không biết, hắn bảo đá người, là đá ta hay đá Liễu Hoa Hiên?! Nhưng đá người nào cũng không được, nếu Liễu Hoa Hiên bị hắn đá không ra làm sao thì tâm huyết của ta chẳng đã uổng phí rồi?

Nghe ta nói xong, Bách Lý Quân Hoa lại chỉ dửng dưng cười, nói với ta: “Được, nàng khá lắm!”

Dứt lời, liền tự mình đẩy xe đi. Lúc này ta mới nhớ ra, hắn còn đang ngồi xe lăn, làm sao đá được cái bàn.

Ta quay đầu trừng mắt Liễu Hoa Hiên, tức giận nói: “Ngươi lừa ta?”

“Tiếu Tiếu, nàng không tin ta?” Liễu Hoa Hiên thoáng sững sờ, nói: “Hắn đang dùng khổ nhục kế lừa nàng đấy. Nàng đừng mắc mưu…”

Hắn còn chưa nói xong ta đã bỏ ngoài tai lời hắn, đuổi theo Bách Lý Quân Hoa. Hắn khó khăn đẩy xe lăn về phía trước, nên ta chỉ vài bước đã đuổi kịp hắn, nói: “Xin lỗi, ta sai rồi, ta đã hiểu lầm chàng.”

“Không hiểu lầm” Hắn bày ra vẻ mặt thản nhiên, nhìn cũng như không nhìn ta, chậm rãi nói: “Là ta đá.”

“Ta biết là Liễu Hoa Hiên lừa chàng.” Ta vội vàng giải thích, nhìn nét mặt ôn hoà của hắn, ta không khỏi có chút bối rối: “Chàng đừng giận.”

“Ta không giận.”

Hắn khẽ thở dài, cầm lấy bàn tay đang nắm chặt xe lăn của ta, lẳng lặng nhìn ta, mỉm cười nói: “Ta chỉ không thích nhìn nàng và hắn ở gần nhau thôi. Gia của nương tử đại nhân của ta, chỉ có thể là ta.”

Ta bị lời hắn nói làm cho nóng bừng mặt nhưng cũng không phản bác, mặc hắn im lặng lôi kéo, hắn đột nhiên cười, ngẩng đầu nói với ta: “Ta sớm đã muốn gọi nàng một tiếng nương tử đại nhân, nay đã có thể gọi ra, nàng lại không tức giận, ta rất vui.”

Hết

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nhiều năm làm hoàng đế, đứa trẻ lớn lên giữa minh thương ám đấu chốn cung đình, Tiểu Liễu âm ngoan cũng chẳng thắng được hắn…



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...