Phu Quân, Xin Chào!
Chương 69-1
“Đừng tưởng rằng cô là nữ nhân mà bọn ta không dám đánh cô!” Một thị vệ trẻ ước chừng hai mươi tuổi nói với Vương Minh Nguyệt.
Người khác thì trợn mắt nhìn. Điêu ngoa như thế, chẳng trách không ai cưới. Đáng tiếc bọn họ không phải nữ nhân, không thể dễ dàng mắng chửi người khác.
“Ngươi dám đánh ta? Cũng phải xem ngươi có cái gan đó không! Mau tránh ra! Ta đến không phải để tìm đám người các ngươi, bảo Ninh Vương đích thân ra gặp ta! Làm rùa đen rụt đầu, ta thật coi thường hắn!” Vương Minh Nguyệt quát.
“Vương gia là ngươi ai muốn gặp thì gặp sao? Nếu cô còn như thế đừng trách đám người bọn ta không khách khi!” Là cháu gái Vương thái hậu thì giỏi lắm sao?
“Không khách khí thì sao? Trả roi cho ta ngay! Nếu không ta nói cô chặt hết đầu các ngươi!”
Những người này nghe đến thật sự tức giận. “Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, trực tiếp đánh ngất nàng ta rồi đem trả về. Đứng ở đây cãi nhau nếu để Vương gia biết được thì ngài ấy sẽ không vui đâu.:
Mọi người đều cảm thấy ý kiến của người này rất được, âm thầm giơ ngón tay cái lên hưởng ứng. Vì vậy Vương Minh Nguyệt đang mắng người hăng say thì bị người ta đứng sau lưng đánh bất tỉnh khiến các nô tài nha hoàn đi theo sợ tới mức suýt hét lớn lên. Thị vệ này nói: “Chẳng qua là ngất thôi, lát nữa sẽ tỉnh. Mau đưa chủ tử nhà các ngươi trở về đi, đến náo loạn phủ Nhiếp chính vương thì nên nghĩ tới hậu quả chứ. Các ngươi có thể sẽ mất mạng đấy!”
Vương Minh Nguyệt bị nâng trở về còn Thừa Ân hầu không biết có nghe thấy lời đồn nào đó bên ngoài hay không mà khi trở về liền mắng mỏ Nghiêm thị, nói gì mà không chịu dạy dỗ nữ nhi, dung túng cho nữ nhi quậy phá khóc lóc om sòm bên ngoài.
“Nàng muốn hại chết nhà họ Vương chúng ta sao? Thanh danh nhà họ Vương này là để cho mẹ con các người phá hỏng sao? Ta ở bên ngoài mất hết thể diện rồi! Nàng còn không quản tốt Minh Nguyệt nữa thì đừng trách ta vô tình! Đường đường là một cô nương vậy mà lại xách roi la lối om sòm ngoài đường ngoài phố khiến kẻ làm cha như ta thật mất mặt mà! Mau mau quản lí kĩ cho ta, nếu còn ra ngoài gây chuyện làm mất thể diện thì đừng trách ta vô tình!”
Nghiêm thị thấy oan ức trong lòng, nói: “Thái hậu nương nương thích đứa nhỏ Minh Nguyệt này làm sao thiếp có thể quản được chứ? Đâu phải thiếp không muốn quản đâu.”
“Sao? Thấy không công bằng sao? Ta thấy lão nhị và Minh Nguyệt đều bị nàng chiều đến hư rồi! Nếu không sao lão đại lại không như thế? Nếu không nhờ thái hậu thì nhà họ Vương chúng ta có thể có được vinh quang như bây giờ sao? Đừng ở đây đổ tội cho người khác nữa. Ta chỉ xem kết quả, nếu vẫn còn như thế thì đừng trách ta vô tình!”
Thừa Ân hầu nói xong thì đá cửa bỏ đi. Nghiêm thị thì nửa ngày sau cũng không thể thốt ra lời nào, tâm can đều lạnh lẽo. Nói cái gì vậy chứ? Đây là lời người làm cha có thể nói sao? Lúc mình gả đến nhà họ Vương, cho dù không phải làm tốt nhất thì cũng làm vừa lòng từ trên xuống dưới, giúp hắn sinh con đẻ cái, còn bị cô em chồng đã xuất giá bao năm áp bách. Hôn sự của con cái cũng trở thành công cụ củng cố gia tộc của nhà họ Vương, mình không thể làm chủ, bây giờ tình hình không ổn thì đều đổ lỗi cho mình, mình làm sao có thể nuốt cơn giận này chứ?
“Nghiêm ma ma, ngươi nói xem sao ta sống mà phải khổ sở thế này, còn không bằng chết. Bây giờ tội lỗi đều đổ hết lên người ta đấy.” Nghiêm thị thật đau lòng.
“Phu nhân à, Hầu gia chỉ là nhất thời tức giận thôi, chờ phục hồi tinh thần lại thì sẽ biết mình đã sai thôi. Phu nhân nhất định phải bảo trọng, chúng ta còn phải thay Nhị thiếu gia và Đại cô nương tìm được mối nhân duyên tốt mới đúng.”
“Cái gì mà nhân duyên tốt hả? Nếu ta có thể làm chủ thì đã sớm làm rồi, còn có thể để trở thành hiện trạng này hay sao? Dâng ngon ngọt cho người khác?” Nghiêm thị quát.
Nghiêm ma ma nghĩ một lát rồi nói: “Chi bằng phu nhân tiến cung một chuyến. Chúng ta cùng Thái hậu bàn chuyện của nhị thiếu gia và hôn sự của đại cô nương. Đem chuyện này giải quyết ổn thỏa rồi thì phu nhân chỉ cần ngồi chờ ôm tôn tử, để nhị thiếu phu nhân quản gia vậy thì không cần phải phiền lòng nữa.”
“Ngươi nói cũng phải. Chỉ là không biết Thái hậu nương nương có chủ ý gì. Chuyện hôn sự với Nhiếp chính vương bất thành, hơn nữa lại để Lý gia hưởng lợi, bà ta rất tức giận, còn có thể nghĩ được biện pháp gì sao? Nhưng mà con ta mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh ra được, nếu không có số mệnh tốt thì trong lòng ta sẽ hối hận không thôi. Ai cũng nói gia đình chúng ta là kinh thành đệ nhất gia, bao nhiêu người trông ngóng tiến vào nhà họ Vương này, nhưng kì thật có ai biết được trong lòng ta khổ sở bao nhiêu đâu?”
“Phu nhân à, mặc kệ thế nào thì Thái hậu nương nương cũng là thật lòng yêu thương nhị thiếu gia và đại cô nương. Ngài suy nghĩ một chút xem có thiếu gia, cô nương nào ở quý phủ khác mà Thái hậu xem trọng đâu? Vì thế Thái hậu sẽ không để nhà chúng ta chịu thiệt đâu. Hơn nữa con dâu cũng là ở cùng với ngài, cho dù không tốt cũng sẽ thành tốt, phu nhân à, ngài nói lão nô nói có đúng hay không? Chỉ cần chúng ta thổi chút gió, nói Nhị thiếu gia nhà chúng ta muốn định thân thì trong kinh thành này có nhà nào mà không vội vã đến đây đâu? Cũng chỉ có Lý Tứ cô nương kia không đồng ý thôi, mà cũng không đúng, là do nàng ta có tham vọng lên, tầm mắt cao, nhìn tới Nhiếp chính vương nên mới chướng mắt nhà chúng ta thôi. Nhiếp chính vương mà, có ai có thể so được với ngài ấy đâu?”
“Cũng chỉ có ngươi khiến lòng ta thoải mái. Ta thấy tốt nhất là để Thái hậu đồng ý để ta tự mình tuyển dâu. Chỉ sợ Thái hậu không đồng ý thôi. Ngươi nói xem, ta thế này còn gọi là mẹ sao? Không thể làm chủ một chút nào.” Nghiêm thị lại đau lòng.
Nghiêm ma ma khuyên nhủ: “Ánh mắt Thái hậu sẽ không kém đâu. Người bình thường cũng không thể lọt vào mắt Thái hậu được, hơn nữa cuối cùng Thái hậu cũng sẽ phải hỏi ý kiến phu nhân, nếu ngài đồng ý thì mới có thể chỉ hôn.”
Chỉ hi vọng là thế. Nghiêm thị tiến cung cũng không ôm hi vọng lớn lao gì, sau khi trở về thì sắc mặt còn có chút khó coi.
“Hầu gia, Thái hậu nương nương có ý muốn kết thân Chu gia đích thứ nữ cho Viêm nhi. Hầu gia thấy thế nào?”
Chu gia lão thái quân là cô của tiên đế. Chu gia đích thứ nữ này cũng chính là muội muội của Chu Đồng Bảo đã từng tranh mỹ nhân với Tiền nhị công tử của Bình Nam hầu. Tuy tổ mẫu hắn là trưởng công chúa nhưng đã cách vài thế hệ rồi, không biết Thái hậu nghĩ như thế nào nữa. Xú danh của Chu Đồng Bảo khó nghe như thế, là tiểu bá vương thì muội muội của hắn có thể tốt được bao nhiêu?
Dù là nghĩ vậy nhưng Thừa Ân hầu vẫn một mực hành động theo ý tứ của Thái hậu. Ông ta nói: “Nếu thái hậu đã nói vậy thì cứ làm theo đi. Muội ấy sẽ không hại nhà chúng ta đâu. Tốt xấu gì nhà bên kia cũng là hoàng thân quốc thích, có huyết mạch của hoàng thất. Để Viêm nhi cưới đi.”
Đã sớm không ôm hi vọng với trượng phu mình nhưng khi nghe ông ta nói như vậy lòng Nghiêm thị vẫn thấy thật lạnh lẽo. Nhưng cuối cùng thì bà ta cũng chỉ có thể thầm than, không thể phản kháng. Bà ta cũng từng nghĩ muốn về nhà mẹ đẻ tìm ca ca hỗ trợ nhưng ca tẩu cũng là những người không thể trông cậy được. Bọn họ còn phải dựa vào bà ta để bảo toàn vinh hoa phú quý, nhất định không dám xuất đầu.
Nghiêm thị nói với Nghiêm ma ma: “Ngươi phái người hỏi thăm xem nhị cô nương Chu gia kia nhân phẩm thế nào? Ta cũng phải chuẩn bị tinh thần trước.” Không thể để con mình chịu thiệt được.
Nghiêm ma ma tất nhiên sẽ đi hỏi thăm nhưng vừa ra cửa lại đụng phải nha hoàn Triện Nhi của Nghiêm Minh Xuân.
“Nghiêm ma ma vừa mới từ chỗ phu nhân ra à?”
Nghiêm ma ma suy tính trong lòng. Nhìn dáng vẻ Nghiêm thị thì chắc chắn không thể nào thích Nhị cô nương Chu gia được, có khi sau này còn có thể xảy ra mâu thuẫn. Hay cứ bán một chút tin tức cho Nghiêm Minh Xuân này, nói không chừng sau này sẽ có chỗ hữu dụng.
Nghiêm ma ma cười nói: “Nha đầu nhà ngươi thật thông minh, nhất định là do tiểu thư nhà ngươi dạy dỗ tốt. Chờ tiểu thư nhà ngươi ổn định thì chắc chắn sẽ tìm cho ngươi một chàng rể như ý, ngươi cũng là có phúc hưởng nha.”
Triện Nhi cười nói: “Xem ma ma nói kìa. Thật là khiến ta ngượng ngùng đó. Ma ma mỗi ngày đều hầu hạ phu nhân rất vất vả, hơn nữa phu nhân lại nói ngọt như vậy, phu nhân sao rời được người chứ.”
“Sao thế được? Già đi rồi thì cũng sẽ lực bất tòng tâm thôi, chờ Nhị thiếu gia thành thân rồi thì ma ma như ta không khéo lại không có chỗ dùng.”
Triện Nhi giật mình, nói: “Ma ma sao có thể gia chứ? Ta thấy cũng chỉ tầm ba mươi thôi, nếu nói ma ma là tỷ tỷ của ta thì người khác cũng còn tin đó.” Thấy tâm tình Nghiêm ma ma tốt, Triện Nhi lại hỏi: “Ma ma nói Nhị thiếu gia thành thân à? Chẳng phải nói chuyện với Lý gia bất thành rồi sao? Chẳng lẽ tìm được nhà khác rồi?”
“Đương nhiên là phải tìm rồi. Không thể chỉ vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng được. Nhân phẩm Thế tử gia nhà chúng ta không thể chê, hơn nữa Thái hậu cũng đã tìm được một mối khác rồi. Chính là Nhị cô nương chu gia, nghe nói dáng vẻ rất đẹp, trù nghệ, nữ công cũng hạng thượng đẳng, hơn nữa lão thái quân chu phủ còn là cô cô của Tiên đế nữa đó. Thái hậu nương nương cũng là cô của nhà chúng ta còn gì, gia cảnh bên kia rất xứng đôi vừa lứa với Thế tử gia.”
Triện Nhi thấy mình đã lấy được tin tốt thì nịnh hót Nghiêm mẹ thêm đôi câu, trước khi đi còn đưa thêm mấy bức tranh thêu cho Nghiêm ma ma rồi nhanh chóng về báo tin cho Nghiêm Minh Xuân.
“Cô nương ơi phải làm sao bây giờ? Mới tiễn được một Lý cô nương lại xuất hiệ một Chu cô nương. Cô nương à, ngài phải làm sao đây?” Triện Nhi cũng sốt ruột thay cho cô nương mình.
Nghiêm Minh Xuân lại không hoảng hốt, nàng ta nói: “Nên làm thế nào thì làm, chỉ cần không phải Lý Tứ cô nương kia là được. Ta thấy trong kinh thành này không có ai có thể sánh với Lý Tứ cô nương đâu. Dù sao với thân phận của ta cũng không thể làm chính thất, bây giờ đổi người thì càng tốt, ta có thể tự tại một chút. Lần này chúng ta nên đa tạ Nghiêm ma ma, nhờ bà ta mật báo mà chúng ta mới có thể chuẩn bị tinh thần, xem ra chúng ta cũng phải hỏi thăm xem vị Nhị cô nương Chu gia này tính nết như thế nào.”
Triện Nhi chu miệng, nói: “Nếu không phải chúng ta cho bà ta lợi lộc thì người như Nghiêm ma ma sao có thể tùy tiện nói ra tin tức chứ, có thể thấy bà ta cũng là kẻ tham tài. Vậy mà phu nhân còn tin tưởng bà ta như thế. Nô tỳ chỉ sợ sau này bà ta không chiếm được đồ tốt từ chỗ chúng ta lại quay sang phu nhân nói xấu thì sẽ không tốt. Hơn nữa cô nương còn muốn sống ở đây cả đời.”
“Sợ gì chứ? Sau này chờ có Thế tử phu nhân rồi thì ta cũng thuộc quyền quản lý của Thế tử phu nhân, phu nhân nhất định sẽ không với tay đến chỗ thiếp thất này đâu. Hơn nữa ta thấy Nghiêm ma ma cũng không hẳn là một kẻ quá hám lợi, nếu không phu nhân cũng sẽ không tín nhiệm bà ta như thế. Chuyện chúng ta mua chuộc Nghiêm ma ma phu nhân đều biết, chẳng qua mở một mắt nhắm một mắt mà thôi.”
“Hả? Vậy phải làm sao? Nếu phu nhân biết thì trong lòng sẽ chống đối cô nương mất.” Triện Nhi lo lắng hỏi.
Nghiêm Minh Xuân cười nói: “Đây mới là hiện tượng tốt, chứng tỏ phu nhân không vừa lòng Thế tử phu nhân tương lai nên mới dùng ta đối phó với con dâu của bà ta đấy. Như vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Muốn lợi dụng mình thì sao có thể không biết mình cũng sẽ lợi dụng trở lại? Mọi người đều không phải kẻ ngốc, chỉ là tuân theo nhu cầu thôi. Nhị cô nương Chu gia chính là một kẻ hoàn toàn xa lạ.