Ông bắt buộc cần nghĩ ra một biện pháp cao mình hơn.....khiến đứa nhỏ nguyện ý làm việc cho mình.
Tiêu hoàng hậu ngước mắt nhìn lên, liền đoán được ý tưởng của ông, mặt không biến sắc mím môi cười yếu ớt.
Trận đấu của phụ tử, tiến hành đã nhiều năm, có thắng có thua, hơn nữa còn kéo dài tiếp tục.
Một bên là tướng công, một bên là con của mình, bà không muốn nghiêng về bên nào.
Đạo lý vợ chồng, mẹ con, cũng là quan hệ bình đẳng, thời gian lâu, sống chết mặc bây chính là phương pháp tốt nhất.
Đấu trí đấu dũng trong phạm vi hợp lý, cũng là một phương pháp liên hệ tình cảm tốt nhất.
Cảm giác thân thích trong hoàng gia vốn rất mỏng manh, bà vui vẻ nhìn thấy Linh Đế đặt nhiều tư tưởng trên người tiểu cửu nhi------cho dù là quan tâm cũng tốt.
Trong phủ Tông Nhân, một cỗ hơi thở âm trầm phảng phất, tiểu quan Ty Chưởng Ngọc Điệp run lẩy bẩy quỳ gối dưới chân, ngồi ở trên, chính là cửu hoàng tử ngày mai chính thức được sắc phong thái tử.
Khuôn mặt em bé đáng yêu có một mảnh lạnh lùng nghiêm trang, uống trà không nhanh không chậm, mười phần kiên nhẫn, chờ đợi người khác đến.
Không lâu lắm, một hồi tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, lúc này Đế Tuấn mới nâng lên ánh mắt sát khí, cười lạnh ra khí lạnh âm trầm.
"Ty chức tham kiến Cửu điện hạ, làm phiền ngài đợi lâu." Hà Thái Sanh chính là người của phủ Tông nhân, mới gần canh ba đã bị thuộc hạ gọi dậy từ chăn ấm, mấy ngày gần đây vì lễ sắc phong của thái tử nên rất nhiều việc, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng phải tự mình hỏi, chỉ sợ xuất hiện cạm bẫy nhỏ, bị người ta tóm lấy nhược điểm.
Thật vất vả chuẩn bị, vạn lần không ngờ tới, vào giờ phút này cửu hoàng tử xuất hiện bên trong phủ Tông nhân.