Phu Quân Của Giáo Chủ

Chương 10: Ra trận


Chương trước Chương tiếp

Thật ra Uyển Uyển chưa từng rời khỏi hắn, nàng sợ sự xuất hiện của mình sẽ lại chọc giận hắn. Nhưng hôm nay thực sự nàng không thể nhịn nổi nữa rồi, chẳng hiểu hắn nghĩ gì mà muốn đem nửa mạng số nàng thật vất vả cứu về chạy ra chiến trường. Nhìn Hắn điều Trận trên sa trường khiến tâm nàng co rút từng hồi. Khi Thân Hình kia lung lay theo gió phun ra một búng máu tươi chỉ chờ ngã xuống Uyển Uyển lao ra đỡ lấy hắn.

Uyển uyển thay hắn điều trận pháp gì gì đó thế như dường như nàng lại trở thành miếng mồi ngon cho trận pháp

- Yêu nữ…đừng làm càn…Vô Tình Tức giận quát một tiếng. Không hiểu vì lẽ gì nhìn thấy nàng hắn lại cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng lại nghĩ đây là chiến trường thì vui vẻ kia lại thay ngay bằng tức giận.

- Vậy thì chàng dạy ta là được. Uyển uyển giận dữ nhìn hắn, nàng chỉ muốn giúp thế nhưng hắn vừa gặp đã mắng khiến nàng ấm ức.

- Dời tay về chỗ này…còn có người hơi nghiêng về hướng này một chút…Bàn tay hắn nắm lấy tay nàng đặt lên vị trí lá cờ. Thân mình hắn dựa sát vào nàng dùng chút lực điều chỉnh độ nghiệng thích hợp cho vị trí điều trận. Uyển Uyển hơi kinh ngạc vì hành động thân mật kia của hắn, nàng có chút luống cuống chân tay, tim đập loạn cả lên. Thế nhưng dường như chỉ dẫn xong bàn tay kia không có ý định buông tay nàng ra, ngay cả thân hình kia cũng không có ý định rời xa thân thể nàng. Uyển Uyển cảm thấy có gì đó không ổn, khi nàng nhìn kỹ lại thì ra hắn đã hôn mê từ khi nào, thân mình đổ rạt trên thân nàng.

Thì ra hắn vì không còn sức để giảng giải cùng nàng nữa nên mới cầm tay chỉ việc. Uyển Uyển khẽ lắc mình nhích sang bên để Đoạn Vô Tình dễ dàng dựa vào nàng. Nhưng cũng vì hành động đó mà một mũi tên bay về phía nàng sượt qua vai khiến đôi vai kia rỉ máu.

Khi Vô Tình tỉnh dậy hắn nhận ra mình đang ở trong quân trướng. Uyển Uyển ở bên cạnh đang khó nhọc bôi dược lên viết thương trên bả vai. Hắn bước đến giúp nàng, vừa nhìn thấy vết thương hắn khẽ nhíu mày.

- Đến đây làm gì…ta không mượn nàng xen vào việc của ta…Hắn gằn giọng bực tức. Hắn tức giận không rõ vì thấy nàng phiền hay do nàng vì hắn mà bị thương.

- Chàng là phu quân của ta đương nhiên trợ giúp chàng là việc thê tử ta nên làm…Chàng lo cho ta sao ? Phu quân… ?

- Câm miệng yêu nữ…Hắn bối rối không thôi…Khuôn mặt trắng bệch kia có chút điểm hồng trên hai gò má. Thế nhưng vẻ bối rồi thẹn thùng kia Uyển uyển không thể nhìn thấy được vì hắn hiện đang đứng phía sau lưng nàng. Nàng mím chặt môi cố nhịn xuống uất ức trong lòng…

Yên lặng hồi lâu Vô Tình mở miệng phá vỡ không khí ngột ngạt này

- Trở về đi…Khi nào chiến sự kết thúc lúc đó chúng ta sẽ đến nói đến việc này. Hắn thở dài một hơi rồi nói, hắn thực sự không muốn thấy nàng lại vì hắn mà bị thương nữa.

- Ta không thích….vậy ta sẽ theo chàng đến khi chiến sự kết thúc…Nàng lo cho mạng sống của hắn hơn là sợ hắn đổi ý….với nửa sinh mạng kia thì nàng thực sự không muốn trở thành quả phụ.

- Yêu Nữ sao nàng không nói lý chút nào thế…có thể nghe lời ta một chút hay không hả ?…Vô tình thực sự nổi giận…Vì sao nàng cứ như trẻ con ngang bướng chỉ thích làm theo ý mình như thế. Nơi đây là chiến trường, mọi nguy hiểm luôn vây quanh trùng điệp, hắn không muốn lại nhìn thấy nàng bị thương.

- Chàng chỉ là ngứa mắt ta thôi mà ta đi là được….Uyển uyển nhún mình biến mất khỏi quân trướng khiến Vô tình bỗng nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng. Chẳng phải là hắn bảo nàng đi đó sao…nhưng sao khi nàng thực sự đi hắn lại cảm thấy khó chịu như vậy ?Lắc đầu một cái Vô Tình bỏ qua những tình cảm phiền phức ngổn ngang kia sang một bên mà chú tâm vào trận chiến.

Chiến sự diễn ra hết sức ác liệt, đã có lúc bọn họ tưởng chừng mất đi Trầm tướng quân. Trầm Tướng quân chính là người khiến hắn kính phục nhất thế nên dù chỉ còn nửa cái mạng hắn cũng muốn theo sát ngài cùng ngài vào sinh ra tử. thế nhưng ngài vì thương thế và sức khỏe của hắn cứ muốn đuổi hắn về tướng quân phủ dưỡng bệnh khiến hắn ấm ức.

- Tướng quân ta thà chết chứ không về nhà…hay ngài xử chém ta luôn đi còn hơn bắt ta về nhà nằm dưỡng bệnh… Vô Tình tức tối nói. Đang nổi giận đến ngút trời thì bỗng nhiên Uyển Uyển từ đâu nhảy phắt ra ôm chầm lấy hắn.

Trầm Thiên nhẹ nhàng day day trán vừa bực vừa buồn cười. Nhìn phó tướng của mình Đoạn Vô Tình đang lôi kéo với giáo chủ ngũ độc giáo.

- Trầm tướng quân, Uyển Uyển ta sẽ chịu trách nhiệm với phó tướng của ngươi. Dù là nhầm lẫn nhưng chàng đã thành nam nhân của ta.Cũng vì ta chàng mới còn nửa cái mạng như hiện giờ vì thế đánh giặc gì gì đó do ta gánh là được rồi. Uyển Uyển nàng đường đường là giáo chủ Ngũ độc giáo, dù rằng làm việc có chút cổ quái thích theo ý mình nhưng tính trách nhiệm rất cao.

- Ai cần nàng chịu trách nhiệm với ta…nàng đứng sang một bên đi…khụ…khụ…Vô Tình ở một bên gào thét. Tức giận đến mức đỏ hết cả mặt. Hắn cảm thấy thật mất mặt, đại ca nhất định sẽ cười hắn chết thôi.

- Dạ phu quân…Lâm Uyển Uyển khép nép thu lại khí thế mới rồi, lại vuốt lưng cho hắn. Đoạn Vô Tình khẽ liếc nàng một cái rồi nó

- Quân doanh không thể có phụ nữ…Nàng về Ngũ độc giáo trước, đánh trận xong ta sẽ đến đó. Chẳng phải ta đã hứa rồi sao? Hắn sẽ không nuốt lời nàng làm gì mà cứ quấn lấy hắn.

- Vậy nàng ta thì sao? Nàng ta không phải nữ nhân thì là gì? Uyển Uyển không chịu thua thiệt chỉ về phía Mộng Nguyệt tỏ ý thù địch. Bởi nàng biết nàng ta đang giành mất vị trí của tỷ muội tốt của nàng, nên cũng không mấy có cảm tình tốt gì với nàng ấy.Nhưng mà nể mặt cái tử kiếp kia cũng nể mặt ca ca nàng sẽ không tính toán nữa

Vô Tình liếc xéo nàng một cái nói

- Nàng ấy là phu nhân tướng quân. Tướng quân bận việc chinh chiến không có thời gian tổ chức hỷ sự nên phải phiền phu nhân cùng theo ra sa trường. Hắn quả thật không hiểu vì sao phải cùng nàng giải thích.

- Ồ vậy ta cùng chàng cũng tổ chức hỷ sự đi như thế ta có thể ở lại rồi phải không? Nàng nói giống như đang bàn thời thiết hôm nay thế nào không một chút tỏ vẻ quan trọng như cưới gả là chuyện ngày nào cũng có thể tổ chức không quan trọng.

- Hừ ta nói sẽ lấy nàng khi nào? Đoạn Vô Tình tức giận nghiến răng nghiến lợi gầm thét. Hắn tức giận cũng không rõ nàng muốn lấy hắn là do yêu thương hay do muốn hoàn thành nhanh cái tâm nguyện kia. Càng tức giận vì câu nói chịu trách nhiệm kia của nàng. Hôn sự là việc cả đời người sao nàng có thể dễ dàng nói ra như thế. Trầm Thiên cảm thấy xem ra tên huynh đệ kia đã gặp đúng người rồi, suốt những năm qua hắn cũng chưa một lần thấy qua tên kia nổi giận.

- Ô…Con cũng có rồi, không lấy ta thì con ta kêu ai là cha…Tại sao nàng ta sinh hài tử thì có cha còn ta sinh hài tử lại không có cha…ô…ô…Uyển Uyển gào lớn hơn ngồi bẹp xuống đất khóc như một đứa trẻ lớn xác trông thật buồn cười. Nàng học chiêu xấu hổ này từ Thanh Hồng bà nói chỉ cần khóc như thế, phu quân bà liền chiều ý bà. Nhưng sau câu nói của nàng cả hai người đồng thanh thốt lên.

- Thật sao? Vô tình cùng Trầm Thiên không hẹn mà gặp cùng bật thốt lên kinh ngạc. Vô Tình thì nhìn về phía Uyển Uyển đang gào khóc như trẻ con, còn Trầm Thiên thì hướng về phía thê tử hắn xác minh sự thật

Sau khi Trầm Thiên bắt mạch cho cả hai và xác định lời của Uyển Uyển thì kế hoạch kia của Trầm Thiên phải trì hoãn lại... Người Trầm Thiên chờ rút cuộc cũng đến nên bọn họ cùng nhau lên đường. Chỉ có một việc khiến Vô Tình thực sự ấm ức là hắn không rõ Uyển Uyển đã nói gì với Trầm Thiên mà khiến huynh ấy đồng ý để nàng ấy giúp.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...