Phù Hiểu hỏi: “Hôm nay chân anh còn đau không?”
“Tiêm thuốc tê rồi, đau cái nỗi gì?”
“Chân này hở?” Đường Học Chính bước lên trước một bước, đùa ác bằng cách chọc hai phát vào chiếc đùi đang băng bó của thằng bạn, mẹ nó chứ, ai bảo ngày trước khi anh bị thương nặng, nằm chết dí trên giường, thằng này dám vẽ rùa lên người anh.
Khóe miệng Mạc Vu Phi giật giật, đúng là sông có khúc, người có lúc mà.
“Đường Học Chính!” Phù Hiểu không ngờ là anh lại trẻ con đến vậy.
Thái độ ‘bảo vệ’ đấy của cô làm vị đại thiếu gia nào đó phật ý, “Chẳng phải là tiêm thuốc tê rồi ư?”
“Không sao đâu, tôi quen rồi.” Mạc Vu Phi gượng gạo cong môi cười, trưng cái vẻ mặt người bị hại ra.
Phản ứng của Đường Học Chính là đạp thêm cho anh một đạp nữa.
Phù Hiểu chưa được nhìn cảnh hai gã ‘bạn tồi’ đó ‘ngồi chơi’ với nhau bao giờ, cô bó tay với hai ảnh luôn, nhưng công nhận là xem cảnh ‘hai ảnh ngồi lại với nhau’ cũng khá thú vị.
Ba người tán gẫu được mấy câu thì ba người đẹp kia cũng dọn hoa xong. Ba cô nàng đó rất biết điều, xong việc là chui luôn vào phòng khách nhỏ cạnh đó ngồi với nhau. Thấy Phù Hiểu định ở thêm một lúc nữa, Đường Học Chính gọi y tá vào, bảo: “Cô đi lấy thêm một chiếc giường bệnh nữa vào đây.”
“Anh cần giường làm gì?” Phù Hiểu thắc mắc.
“Anh nằm nghỉ một lúc đã.” Từ lúc đặt chân đến Thượng Hải hôm qua tới lúc lên máy bay về Bắc Kinh hôm nay, anh đã làm việc hai mươi mấy tiếng đồng hồ liên tục, thức trắng đêm để làm việc. Nhờ thế, anh đã tạm thu xếp xong công việc, có thể về Bắc Kinh một thời gian. Về đến Bắc Kinh, xuống máy bay một cái là anh đi đón Phù Hiểu luôn. Bây giờ, anh thấy hơi mệt, anh phải chợp mắt mươi phút mới được.
“Anh mệt à?” Anh luôn giấu sự mệt mỏi của anh rất kín nên cô vẫn hơi khó phát hiện: “Em đã bảo anh là đừng vội về rồi mà.” Cô không hài lòng nên trách nhẹ một câu.
“Chỉ hơi hơi thôi. Chợp mắt tý là ổn liền.” Đường Học Chính đưa tay lên vuốt cặp mày thanh mảnh đang nhíu lại của cô.
Một lát sau, một chiếc giường bệnh cơ động được đẩy vào, Đường Học Chính vẫn mặc nguyên quần áo nằm xuống, Phù Hiểu đắp chăn cho anh, ngồi xuống mép giường, cười trêu anh: “Chưa thấy ai không ốm đau gì mà đòi nằm giường bệnh như anh.”
Đường Học Chính cầm tay cô, “Người nhà bệnh nhân ở chăm nom.”
“Mày không xéo đi cho khuất mắt tao được à?” Từng từ từng chữ của Mạc Vu Phi như được rít qua kẽ răng.
“Mạc thiếu đâu dễ bị thương, tôi mà không thêm thời gian ở cạnh cậu ấy, cậu ấy lại chẳng hoạnh họe tôi?” Đường Học Chính lạnh lùng đáp, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Phù Hiểu vẫn chăm chú nhìn anh, giờ phút này, vẻ mỏi mệt hiện rõ trên khuôn mặt anh, cô khẽ thở dài, siết chặt tay anh.
“Sao nó đã về rồi?” Mạc Vu Phi hỏi.
“Chắc là cái anh chàng này vẫn chưa xong việc đâu, như anh ấy bảo với tôi thì phải mấy hôm nữa anh ấy mới về được.”
Con ngươi của Mạc Vu Phi lóe lên một tia suy tư.
Bên tai loáng thoáng tiếng Phù Hiểu và Mạc Vu Phi nói chuyện, Đường Học Chính dần chìm vào giấc mộng: Rõ là anh đang lái xe chở Phù Hiểu đi hóng gió, đột nhiên, có một chiếc xe lao ra, chắn ngang mũi xe anh, anh không phanh kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai chiếc xe va mạnh vào nhau. Anh hoảng hốt quay sang xem Phù Hiểu có bị thương không thì thấy cô đầm đìa nước mắt. Anh há miệng muốn nói nhưng không phát ra được âm thanh nào, anh muốn đưa tay lên song cũng lại không thể động đậy, cửa bên ghế phụ mở ra, một bàn tay to lớn của đàn ông thò vào, đợi Phù Hiểu nắm lấy. Hai mắt Phù Hiểu đẫm nước mắt, cô nhìn anh với ánh mắt thê lương, bàn tay cô từ từ đặt lên bàn tay kia.
‘KHÔNG’ – trong giấc mơ, anh thầm hét lên trong lòng, anh chợt bừng tỉnh, bàn tay to bản siết chặt lại.
“Đường Học Chính, anh sao vậy?” Phù Hiểu giật mình vì động tác bất ngờ của anh, tay cô bị anh bóp đến đau, cô quay sang nhìn anh.
Đường Học Chính bần thần nhìn cô, trước mắt anh vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn ấy, trong tay anh vẫn là bàn tay ấm áp thân thuộc ấy, thế mà anh vẫn không sao xua đi được nỗi phiền muộn trong lòng, “Anh nằm mơ…” Giọng anh chứa đầy sự mỏi mệt, anh xoay người xuống giường mà tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô không chịu buông ra.
“Anh gặp ác mộng phải không?” Cô chưa thấy anh trông căng thẳng thế này bao giờ, cứ như là đánh mất cái gì cực kỳ quan trọng ý.
“Không phải.” Đường Học Chính cười cười, “Đi mua cho anh bao thuốc.”
Phù Hiểu thấy anh có hơi khang khác thì cũng không cố hỏi thêm, cô đứng dậy, lấy ví rồi đi ra khỏi phòng.
Đợi cô đi khỏi, Đường Học Chính đuổi hết mấy người không liên quan ra khỏi phòng. Anh đóng cửa phòng bệnh lại, đưa tay lên vuốt mặt, rút ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi dài vào phổi.
“Trong phòng bệnh cấm hút thuốc.” Mạc Vu Phi nói lạnh te, anh có vẻ chẳng ngạc nhiên gì trước những hành động của thằng bạn.
Đường Học Chính ngã người vào chiếc ghế bành bằng gỗ hồng đào đặt cạnh giường bệnh, anh ngửa mặt lên trời, nhả ra một làn khói trắng dập dờn, “… Thật không ngờ, tao mà cũng có ngày nhục như thế này.” Anh cứ tưởng là anh có thể đè ép được sự cắn rứt và tự trách của mình, dùng cả đời này đền bù cho Phù Hiểu, nhưng, anh chợt phát hiện ra: anh không làm được. Anh không thể không nghĩ đến việc: Phù Hiểu vì anh mà mất đi những gì, rồi lại vì anh mà gặp phải những chuyện gì.
Mạc Vu Phi nhíu mày, anh biết là thằng bạn có chuyện muốn nói với anh, nhưng anh không ngờ nó lại mở đầu câu chuyện kiểu ấy.
Là chuyện gì vậy?
“Mày tra đâu mà ra vụ đó thế? Vụ tai nạn năm xưa tao gây ra ấy.” Đường Học Chính vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ấy, hỏi với giọng khàn khàn.
Thuốc tê khiến Mạc Vu Phi không quá minh mẫn, anh ngẫm nghĩ trong chớp mắt, rồi, anh trợn tròn hai mắt lên, cuối cùng anh cũng hiểu được ý nghĩa câu hỏi của thằng bạn, “Sao mày biết được chuyện đó?” Anh nghiêng đầu, nhìn sang thằng bạn, cau mày lại, hỏi.
Uổng anh còn ôm một tia hy vọng mong manh xác xuất 1/10000, hy vọng có thể nghe được câu trả lời phủ định từ miệng thằng bạn. Đường Học Chính cười khổ một tiếng, anh thấy đầu lưỡi anh đắng chát, “Tao đâm chết ba mẹ cô ấy.”
Mạc Vu Phi im lặng hồi lâu, “… Thế mày định làm gì bây giờ?”
“Theo mày thì tao còn có thể làm gì bây giờ?”
“Ly hôn?” Mạc Vu Phi nhướng mày.
“Hừ, mày mong thế lắm nhỉ.” Đường Học Chính cười lạnh, rít một hơi thuốc vào phổi.
“Tao mong cái cứt, ả nhân tình nào của tao là không nóng bỏng hơn Phù Hiểu chứ.”
“Lấy chúng nó ra so sánh với Phù Hiểu?” Đường Học Chính giận dữ cau mày. Chỉ mấy món đồ chơi, là cái thá gì mà dám mang ra so với vợ anh?
“Chậc” một tiếng – Mạc Vu Phi chắt lưỡi, anh cũng thấy mình nói luyên thuyên.
Hai người cùng im lặng trong chốc lát, rồi, Mạc Vu Phi nói tiếp: “Thế thì tiếp tục làm như không biết.” Nói ra cũng chẳng ích lợi gì.
“… Tao đang thử đây.” Đường Học Chính day trán.
“Mày có ý gì?”
“Tao mà cũng không ép được nó xuống.” Rõ là đã tìm ra con đường giải quyết vấn đề rồi, thế mà anh vẫn không sao đè ép được cái cảm giác chênh vênh như đứng bên bờ vực thẳm trong anh xuống.
Khả năng chịu áp lực tâm lý của thằng bạn mạnh đến mức nào, Mạc Vu Phi biết chứ, nếu nó muốn thì ngay cả việc lên vũ trụ cũng chỉ là chuyện nhỏ với nó. Mạc Vu Phi không ngờ là: có ngày, nó lại tâm sự với anh những lời gần như là đớn hèn đấy.
“Nói cho tao những gì mày biết đi.” Đường Học Chính bảo.
Mạc Vu Phi thong dong cất tiếng, câu chuyện ấy… để kể hết cũng chỉ cần mấy phút ngắn ngủn thôi, nhưng đằng sau nó, là sự thật đã bị vùi lấp suốt bao năm tháng.
Càng nghe, Đường Học Chính càng bàng hoàng, Phù Hiểu, người con gái ấy… Rốt cuộc cô ấy cần bao nhiêu kiên cường để có thể nói ra hai chữ ‘tha thứ’? Rồi mười năm sau, trải qua vô số chuyện, cô vẫn cam nguyện một mình gồng gánh sự thật ấy, lựa chọn giấu diếm anh đến cùng vì không muốn làm tổn thương gã hung thủ là anh!
Cảm giác cực kỳ chán ghét bản thân mình cứ mãnh liệt dâng trào trong anh, cổ họng anh đắng chát như nuốt hoàng liên.
Căn phòng lại chìm vào sự yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.
“Mạc Tử,” Một lúc lâu sau, một giọng nói nặng nề, chứa đầy sự mệt mỏi và nỗi ân hận vang lên trong phòng bệnh im ắng: “Sao tao lại đâm chết ba mẹ cô ấy chứ…”
‘Nhận định từ tiềm thức’[1] rất đáng gờm, dù bạn có chống cự nó kiểu gì thì nó vẫn sẽ tồn tại và tác động mạnh lên tâm lý bạn. Đường phu nhân và Đường Học Chính là ví dụ minh họa cho nhân xét trên.
Bà Hàn Ngọc Tố dần bình tĩnh lại, bà thấy có lẽ mình đã quá đa sầu đa cảm. Tiểu thuyết là tiểu thuyết, đời thật là đời thật, sao có thể nhập hai cái đó làm một được. Song, tuy bà đã quyết định thôi không nghĩ nữa nhưng mỗi khi gặp Phù Hiểu bà vẫn cứ thấy rối lòng. Thế nên, nếu lúc trước bà rất khắt khe cô thì bây giờ: trong cư xử tự nhiên bà đỡ xét nét cô hơn một chút, khi nói chuyện tự nhiên bà đỡ gắt gỏng hơn một chút. Dần dà, khi bà để ý đến, thì bà và Phù Hiểu đã như mọi cặp mẹ chồng – nàng dâu bình thường khác.
Đường Học Chính thì khác. Anh gần như tự ngược mình, anh tìm người điều tra chi tiết cuộc sống mấy năm qua của Phù Hiểu, càng biết nhiều về cuộc sống của cô, anh lại càng cực kỳ hổ thẹn. Đôi lúc, thậm chí anh từng nghĩ: tất cả những người đàn ông tốt trên thế giới này đều xứng được theo đuổi Phù Hiểu, chỉ có anh là không có tư cách đấy. Nhưng, suy nghĩ đó vừa chớm hiện lên đã bị anh vội vàng bóp nát, Phù Hiểu chỉ có thể là của anh, cho dù anh không xứng với cô, anh cũng sẽ hèn hạ chiếm đoạt niềm hạnh phúc ấy.
Còn Phù Hiểu, tuy cô hoàn toàn không biết gì về chuyện nọ nhưng cô vẫn nhận thấy: kể từ hôm đi thăm Mạc Vu Phi về, Đường Học Chính có hơi khang khác. Anh vẫn bận đến mức phải tính thời gian bằng giây, bằng phút song cứ đến đêm, hễ bọn họ vào giường là anh lại dùng đủ mọi mánh lới, lần nào ân ái, anh cũng khiến cô không chỗ để trốn, ép cô phải nói hết những lời yêu thương anh thì anh mới chịu hài lòng. Những lúc tỉnh táo, cô quả thật xấu hổ đến mức muốn tìm cái hang mà chui xuống. Cô từng đưa ra kháng nghị nhưng anh vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình.
“Đường Học Chính, anh không được như vậy nữa.” Sau khi ân ái, cơ thể mềm mại của cô ngã vào lòng anh, cô khẽ đấm lên ngực anh.
“Cái gì?” Đường Học Chính đã tạm no nê, anh nhẹ hôn lên bờ vai ngọc để trần và ướt đẫm mồ hôi của cô, hỏi với giọng khàn khàn.
“Anh không được suốt ngày bắt nạt em thế này nữa.” Cô bĩu môi.
Tay Đường Học Chính cứng lại: “Anh không bắt nạt em, anh đang yêu em.”
“Anh bắt nạt em thì có!” Càng chung sống với anh lâu, Phù Hiểu lại càng hay hờn dỗi, hay vô lý.
“Anh không bắt nạt em đâu.” Đôi môi anh trượt lên, bịt chặt đôi môi đỏ mọng đang nói chuyện của cô, không cho cô nói anh bắt nạt cô.
Còn dám kêu không bắt nạt người ta hử! Cô nàng đang bận ư a thấy mình oan khuất lắm.
“Cục cưng bé bỏng, chúng mình đi hưởng tuần trăng mật đi.” Dù dạo này có bận đến hận không thể phân thân thì anh cũng không muốn để cô có cảm giác là chồng cô – anh đây không tròn trách nhiệm với cô. Anh muốn lấy lòng cô, dùng tất cả những gì anh có lấy lòng cô.
“Ừm, không được, Mạc Vu Phi vẫn chưa thể xuống giường. Đợi anh ấy khỏe lại rồi tính.” Vì cô mà anh ta bị thương, nếu cô mặc kệ anh ta mà đi nghỉ tuần trăng mật thì cô thấy không ổn lắm.
Mạc Vu Phi, lại là Mạc Vu Phi. Mấy hôm nay, hễ rảnh là cô lại rủ anh đi thăm Mạc Vu Phi, rõ là anh biết cô chỉ quan tâm Mạc Vu Phi như một người bạn, mà anh vẫn không ngăn được những suy nghĩ cực đoan tràn ngập lòng mình: Nếu Mạc Vu Phi vứt bỏ tình cảm anh em của anh và nó mà tỏ tình với cô, liệu cô có bỏ anh mà đi hay không? Đôi con ngươi của Đường Học Chính tối sầm lại. Đột nhiên, anh áp môi mình lên môi cô, kéo cô và vòng xoáy của tình dục.
Không cho bóng dáng của người đàn ông khác xuất hiện trong suy nghĩ của cô! Trong mắt cô và trong lòng cô: chỉ được phép có anh thôi!
[1] 心理暗示: Psychological implications: Cactus xin được tạm dịch theo cách hiểu cá nhân là ‘nhận định từ tiềm thức’, mình cũng không biết phải giải thích định nghĩa này thế nào, thôi thì lấy ví dụ để mọi người hình dung vậy, ví dụ này là thày marketing của mình lấy. Ví dụ: trong marketing có một chiến lược về giá là chiến lược giá lẻ, với một sản phẩm A, nếu đề giá là 299k thì sẽ được khách hàng chuộng hơn là đề giá 300k, thực ra giá là 299k hay 300k cũng chả khác gì nhau, nhưng đề giá là 299k sẽ lợi dụng được ‘nhận định từ tiềm thức’ để đánh vào tâm lí khách hàng, từ tiềm thức, khách hàng nhận định giá là 299k là hơn 200k chứ không phải gần 300k, nên đề giá 299k khiến họ có cảm giác là sản phẩm rẻ hơn 300k dù thực tế không phải như vậy.