Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 92


Chương trước Chương tiếp

Tiêu Thiển Thiển đi rồi, bà Hàn Ngọc Tố ngồi vào bàn làm việc. Lý do bà chịu nói sự thật cho Tiêu Thiển Thiển là vì bà cho rằng Tiêu Thiển Thiển yêu con bà, nên cô sẽ không không biết phân biệt nặng nhẹ mà nói cho anh chàng sự thật: Làm thế này, chắc con bé sẽ hiểu vì sao A Chính và Phù Hiểu không li hôn được, cũng sẽ không nài ép gì nữa chứ?

Thư ký gõ cửa rồi đi vào và đưa cho bà một cuốn sách bằng hai tay, là một cuốn truyện đang bán chạy, “Phu nhân, sách phu nhân cần đã mua được rồi ạ.”

Bà Hàn Ngọc Tố nhận lấy, nhìn bìa sách mà bà không khỏi nhướng mày, bà còn tưởng sách ba chồng bà muốn mua là một cuốn sách thảo luận về vấn đề sinh tử cơ, nhưng sách này thì rõ là một cuốn tiểu thuyết hiện đại, thuộc dòng sách không kén người đọc mà. Bà tò mò lật trang đầu ra đọc, bà rất muốn biết lý do tại sao ba chồng bà lại muốn đọc cuốn sách này.

Ai ngờ, mới đọc được mấy trang, mắt bà đã đỏ hoe, bà rút khăn giấy ra sỉ mũi.

Cả ngày hôm đó, bà Hàn Ngọc Tố đã ở lì trong phòng làm việc, bà ở một mình, từ chối tất cả các cuộc hẹn và đề nghị gặp mặt. Hoàng hôn buông xuống, cuối cùng bà cũng đi ra, mắt bà sưng vù, đỏ hoe như vừa khóc xong, “Hôm nay cũng không còn việc gì nữa, cháu tan làm đi.” Giọng bà có hơi khàn, bà chỉ dặn thư ký có một câu đó rồi bước vào thang máy riêng và đi xuống luôn.

Thư ký đứng dậy nói: “Vâng,” rồi nhìn bà rời đi mà không khỏi hoài nghi có phải bà đã gặp chuyện gì không.

Về nhà, bà Hàn Ngọc Tố vào thẳng thư phòng tìm ông cụ Đường, đặt sách xuống bàn, bà hỏi với giọng khàn khàn, “Ba, sách ba cần là cuốn này ạ?”

Ông cụ cầm lên, đeo kính lão vào để xem bìa, xem tên tác giả, “Đúng là cuốn này rồi.”

“Cuốn này là một cuốn tiểu thuyết, ai giới thiệu nó với ba thế ạ?”

“Tiểu thuyết? Chị đọc rồi à? Có hay không?”

“Hôm nay con có đọc qua rồi ạ, viết được lắm, rất cảm động.”

“Ờ…” Ông cụ Đường gật gù, thoáng nhìn đôi mắt sưng đỏ của con dâu, “Chị đã nói thế thì ba sẽ đọc xem sao.”

“Con ra ngoài đây ạ.”

“Ừ, đi đi.”

Bà Hàn Ngọc Tố nhìn ba chồng một cái, gật đầu xin phép đi ra ngoài. Nhưng, khi ra đến cửa, không kìm lòng nổi, bà xoay người lại, hỏi: “Ba, ba thật sự muốn đọc cuốn sách này ạ?”

Ông cụ mỉm cười: “Ba bảo chị mua về cho ba, không ba đọc thì ai đọc?”

“Con nghĩ… ba muốn để con đọc nó.” Cuốn sách là câu truyện về một đứa trẻ có cảnh ngộ gần giống Phù Hiểu, truyện được viết dưới dạng một cuốn nhật ký, ghi lại cuộc sống ăn nhờ ở đậu của nhân vật chính sau khi ba mẹ qua đời, bao cô đơn, bao bất lực phải gượng nuốt vào bụng. Hơn nữa, giọng văn hài hước, nhẹ nhàng, mỗi ngày, nhân vật chính sẽ tưởng tượng nếu ba mẹ còn sống, những tình huống đó sẽ diễn biến khác đi thế nào. Sự đối lập gay gắt khiến người đọc đắng lòng, nhất là những người yêu trẻ con như bà Hàn Ngọc Tố. Khi đọc cuốn sách, bà từng nghĩ, nếu Đường Học Chính khi còn thơ bé cũng phải sống trong cảnh đó thì dù bà có ở thiên đường cũng sẽ như sống trong địa ngục thôi. Lẽ nào ba chồng bà muốn thông qua cuốn sách này nhắc bà thay đổi cái nhìn về Phù Hiểu?

Ông cụ Đường cười khà, “Chị lại suy diễn linh tinh rồi, chị không thích đọc tiểu thuyết, sao ba lại muốn để chị đọc? Đây là sách bé Phù viết, nhà chúng ta có một nhà văn, ba thấy cũng hay, vì là sách của nhà văn nhà ta nên ba mới bảo chị mua về cất.”

Câu nói đó của ông cụ như dội bom vào suy nghĩ của bà Hàn Ngọc Tố, cuốn sách này là Phù Hiểu viết? Là chị ta viết, chứng tỏ rất nhiều tình tiết trong truyện là chuyện thật mà chị ta từng gặp phải? Bà đứng lặng ở đó hồi lâu, lúc mới đọc cuốn sách đó xong, bà chỉ không sao tĩnh tâm được, còn bây giờ, lòng bà đang dậy sóng. Bà siết chặt nắm tay, một lúc lâu sau mới lúng búng: “Con sẽ… cẩn thận suy ngẫm.”

Bà rời khỏi thư phòng, ông cụ Đường thong thả đứng dậy, lấy từ giá sách sau lưng ra một cuốn sách giống hệt cuốn con dâu cụ mua về. Cụ vuốt ve bìa hai cuốn sách, trong mắt cụ là sự suy tư…

Đêm đã về khuya, Tiêu Thiển Thiển nằm trên giường, xoay qua xoay lại mãi chẳng ngủ được. Năm đó, vụ tai nạn ấy khiến cô sợ mất vía, ba mẹ cô bàn bạc qua với người nhà họ Đường, rồi đưa cô ra nước ngoài ngay trong đêm đó. Ở nước ngoải, cô vẫn không thôi lo lắng, hãi hùng, chỉ sợ người nhà nạn nhân đến tìm cô trả thù. Mãi đến khi nghe được tin mọi chuyện đã êm xuôi, cô mới tạm yên tâm. Cô đã cố tình quên bẵng chuyện đó đi, nào ngờ, sau mười năm, chuyện đó vẫn bị lôi ra, thậm chí lại còn ly kỳ đến mức này.

A Chính thế nào lại không biết hậu quả của vụ tai nạn năm đó và việc Phù Hiểu là con gái duy nhất của đôi vợ chồng kia? Nhưng, dù vậy, Phù Hiểu thì phải biết chứ, nếu ả ta đã biết, sao ả ta còn trở thành vợ A Chính? A Chính là hung thủ hại chết ba mẹ ả ta cơ mà! Sao ả ta có thể… không thể nào, chuyện đó thì làm gì có ai tha thứ được, Phù Hiểu lấy Đường Học Chính nhất định là có mục đích, gặp phải chuyện kiểu đó, ả ta không muốn trả thù mới là lạ ý!

Càng nghĩ cô càng thấy hoảng hốt, cô ngồi dậy, quờ chiếc điện thoại định gọi cho Đường Học Chính.

Nhưng mà, đến giờ, A Chính vẫn chưa biết chuyện đó, nếu cô nói cho anh rằng: anh… từng đâm chết hai người vô tội, thì dù có là anh cũng sẽ thấy chuyện đó khó tin đi?

Cô lại đặt di động xuống, nằm vật ra.

Trong đêm đen, bóng người trên giường cứ xoay qua xoay lại, mãi đến khi sắc trời chuyển sang màu xám trắng, bóng người trên giường mới chịu nằm yên. Nào ngờ, mới yên chỉ một lát, bóng người đó bật dậy, rủa một tiếng, rồi bật đèn lên và thay đồ.

Chỉ mấy phút sau, cô đã vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, lao ra khỏi cổng. Bảo vệ thấy thế thì lấy làm lạ, hỏi: “Tiêu tiểu thư, cô đi đâu mà sớm thế?”

“Đi Thượng Hải!” Cô phải nói cho anh thôi! Vụ tai nạn đó đã qua lâu rồi, nếu anh không thể chịu đựng nổi, cô sẽ cùng anh chịu đựng. Song Phù Hiểu là nguy hiểm tiềm ẩn lớn nhất trong tương lai của anh, anh không thể không biết sự thật được!

Mấy tiếng đồng hồ sau, trong văn phòng CEO của tập đoàn Hàn Thị, Đường Học Chính sa sầm sắc mặt ngồi hút thuốc, hỏi với giọng khó chịu, “Tiêu đại tiểu thư, tự dưng cô phăm phăm chạy đến đây, xin hỏi cô đến vì việc gì?” Hai vợ chồng anh đã chiến tranh lạnh với nhau mấy ngày liền rồi, chỉ chuyện đó thôi đã đủ cho anh điên đầu. Thế mà, hôm nay, kẻ đầu sỏ – người hại vợ chồng anh cãi nhau lại còn cố sống cố chết gọi cho anh. Anh vốn không định gặp cô ta, nhưng anh ngẫm lại thì thấy nên giải quyết dứt điểm cô ta, nếu không cô ta cứ năm ba hôm lại gây chuyện một lần thì chẳng biết Phù Hiểu sẽ giận đến bao giờ.

“Đương nhiên là có chuyện quan trọng.” Cô cũng châm một điếu thuốc, hòng làm bộ óc đã thức trắng đêm suy nghĩ của mình tỉnh táo hơn.

“Chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại?”

“Nói qua điện thoại không nỏi rõ được.” Tiêu Thiển Thiển vẫn đang rất phân vân, cô hít thật sâu, hít lấy làn khói trắng. Cuối cùng, cô cũng ra quyết định, “A Chính, anh còn nhớ vụ tai nạn nhiều năm trước chúng mình gây ra không?”

“Cô có ý gì?” Đường Học Chính nheo mắt lại. Vô duyên vô cớ thì cô ta sẽ chẳng đùng đùng chạy đến Thượng Hải hỏi anh cái câu vớ vẩn đó.

Tiêu Thiển Thiển nhìn thẳng vào anh, chậm rãi nói, “Vụ tai nạn đó, thật ra: chúng ta đâm chết người.”

Đường Học Chính ngừng hẳn mọi động tác, anh chỉ nhìn cô và cố không gây ra một tiếng động nào.

Tiêu Thiển Thiển tiếp tục, “Mà Phù Hiểu: chính là con gái của đôi vợ chồng đã chết trong tai nạn đó.”

“Rầm” – Đường Học Chính đập mạnh tay lên chiếc bàn làm việc bằng gỗ. Cơ thể anh căng cứng lại, giọng anh đã lạnh đến không thể lạnh hơn, “Tiêu Thiển Thiển, cô đừng có nói luyên thuyên.”

Tiêu Thiển Thiển không hề sợ hãi, “Chuyện đó là mẹ anh chính mồm nói cho tôi biết, tin hay không tùy anh.”

“Chứng cứ?”

“Tôi chính là nhân chứng,” Vẻ mặt Tiêu Thiển Thiển hoàn toàn không giống đang đùa, “Tôi vẫn luôn biết có người chết trong vụ tai nạn đỏ, chỉ không biết họ là ba mẹ của Phù Hiểu thôi.”

Máu như đang chảy ngược… Anh chỉ thấy cơ thể anh đang dần chết lặng… từ đỉnh đầu đến ngón chân. Anh từ chối tin vào điều đó, nhưng nó lại có thể giúp anh xâu chuỗi được rất nhiều sự kiện lại với nhau. Nó là nguyên nhân tại sao lần đầu tiên gặp mẹ, sắc mặt Phù Hiểu tái nhợt và cô vội vã bỏ đi; Nó là nguyên nhân tại sao mẹ khăng khăng không chấp nhận Phù Hiểu; Nó là nguyên nhân tại sao Phù Hiểu dù cực kỳ đau xót vẫn nằng nặc đòi chia tay anh; Nó là nguyên nhân tại sao sau khi chấp nhận anh rồi, cô lại đưa anh đến mộ ba mẹ cô quỳ nửa ngày trời! Nó cũng là nguyên nhân tại sao Mạc Vu Phi lại mò đến nhà Phù Hiểu, cũng là nguyên nhân tại sao ông cụ phải gửi rất nhiều báo cáo đến nhà Phù Hiểu, cũng là nguyên nhân tại sao bà cụ Phù luôn nhìn anh với ánh mắt tràn ngập đau thương.

“Tại sao… năm đó, tôi không phải đi tù?” Anh thì thào hỏi, ánh mắt rệu rã.

“Nghe nói là Phù Hiểu rút đơn kiện, chắc là người nhà anh đã giúp anh giải quyết chứ gì… Anh có ổn không đó?” Tiêu Thiển Thiển hỏi với vẻ lo lắng.

Phù Hiểu rút đơn kiện, là loại tình huống gì có thể khiến cô bỏ qua cho anh – tên hung thủ đã đâm chết ba mẹ cô… Đường Học Chính ngồi phịch xuống chiếc ghế da, lần đầu tiên trong đời, anh thấy mình lạnh băng, lạnh băng như thể sâu thẳm cõi lòng anh là một dòng sông băng vậy. Dù có là lần đi chấp hành nhiệm vụ bị phe địch bắt, anh cũng không sợ hãi như lúc này, anh như thấy cả thế giới sụp đổ trước mắt anh.

Tiêu Thiển Thiển không hiểu người nhà anh nhưng anh hiểu rất rõ. Năm đó, ông nội anh cầm quyền nên không thể có chuyện người nhà anh dùng các mối quan hệ riêng đi cứu kẻ gây họa lớn là anh, chỉ có thể là tự Phù Hiểu tha cho kẻ đầu sỏ đã hại cô mất đi ba mẹ mãi mãi! Hễ nghĩ đến việc tất cả những cô đơn và đau xót của cô bao năm qua đều do anh gây ra là cổ anh cứ như bị ai bóp nghẹt, đau đến không thở được!

“A Chính, chuyện đã qua lâu rồi, anh đừng nghĩ nhiều.” Tiêu Thiển Thiển chưa thấy anh bàng hoàng thế này bao giờ, cô bỗng thấy sợ hãi, sợ nói cho anh sự thật là quyết định sai lầm.

Khi chấp hành nhiệm vụ, Đường Học Chính cũng từng phải giết người. Tuy chuyện ngày còn trẻ, còn lông bông từng lỡ đâm chết hai người vô tội khiến anh rất áy náy nhưng áp lực tâm lý khá lớn đó thì anh vẫn chịu đựng được. Song, điều khiến anh không chịu đựng nổi là: anh đã đâm chết ba mẹ người phụ nữ anh yêu!

“A Chính, bây giờ, vấn đề chính là: nếu Phù Hiểu đã biết anh là người gây ra vụ tai nạn ấy mà còn đồng ý lấy anh thì nhất định là ả ta có mục đích khác!” Tiêu Thiển Thiển thấy anh mãi chẳng nói gì thì vội nói ra lý do mấu chốt của việc cô đến đây hòng dời đi sự chú ý của anh.

Đúng vậy, Phù Hiểu biết anh hại chết ba mẹ cô, tâm trạng cô như thế nào khi cùng anh quỳ trước mộ ba mẹ cả một ngày để xin tha thứ, rồi lại kết hôn với anh trong khi anh hoàn toàn không biết gì! Đường Học Chính bị sự cắn rứt và tự trách ép đến không thở nổi. Cuối cùng, khi nhớ ra mình đang vì nguyên nhân gì mà chiến tranh lạnh với cô thì con tim anh như rớt vào hầm băng.

“Đường Học Chính, hành vi của Tiêu tiểu thư là không đúng, cô ấy không nên lái xe khi say rượu.”

“Đường Học Chính, cô ấy sai rồi.”

Lúc trước, anh không cho những điều cô nói là đúng, nhưng bây giờ, khi nghĩ lại, anh bỗng thấy kinh hoàng. Cô nhẫn nhịn, giấu đi sự thật của năm đó để lý luận với anh, sau mỗi lời nói đó, cô tủi thân, cô đau xót đến mức nào, thế nhưng anh không chịu nghe vào tai dù chỉ một chữ?! Không những không chịu nghe mà anh còn trách mắng cô, nói cô làm sai?!

Anh hận không thể lấy súng ra bắn chết mình luôn!

“Đường Học Chính, rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì vậy, tôi đang nói chuyện với anh đó.” Tiêu Thiển Thiển chau mày, cô bỗng thấy rất bất an.

Cuối cùng Đường Học Chính cũng hồi hồn, ánh mắt rệu rã của anh cũng có tiêu cự lại, “Tôi rất cám ơn cô: đã nói cho tôi sự thật.”

Thấy anh đã thôi bần thần, Tiêu Thiển Thiển biết người đàn ông này cáng đáng được, cô thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết là anh có thể chịu đựng được, chỉ có điều…”

“Xin lỗi, có thể để tôi yên một lát không?” Anh ngắt lời cô.

“A Chính?” Tiêu Thiển Thiển khá là ngạc nhiên.

“Bây giờ tôi muốn ở một mình, mời cô ra ngoài cho.” Đường Học Chính thở hắt ra một hơi, ngã vào chiếc ghế da sau lưng.

Biết anh vừa phải chịu sự đả kích quá lớn, Tiêu Thiển Thiển cũng không cố nói thêm, cô dập thuốc, nhìn anh một cái, rồi rời đi với tâm trạng rối bời.

Cô đi khỏi, Đường Học Chính đưa tay với hộp thuốc lá trên bàn làm việc, đốt một điếu rồi để hộp thuốc lại vị trí ban đầu. Làn khói thuốc làm biểu cảm trên mặt anh trở nên thoắt ẩn thoắt hiện, đôi con ngươi đen của anh chưa bao giờ u ám như lúc này, u ám như một lỗ đen muốn hút hết tất cả ánh sáng chung quanh vào nó.

Anh đốt hết điếu này đến điếu khác, người anh đã thấm đượm hương Nicotine mà anh vẫn không hay biết.

Chẳng biết đã qua bao lâu, là mấy phút hay là mấy giờ, một cú điện thoại khiến anh thức tỉnh. Anh liếc số điện thoại hiển thị trên màn hình di động, rồi quay đi, không buồn động đậy bàn tay đang kẹp đầu thuốc.

Chuông réo không ngừng, anh vẫn làm ngơ.

Nhưng người gọi đến cứ như muốn thi gan với anh, gọi hết cuộc này đến cuộc khác, …cuộc gọi thứ ba… cuộc gọi thứ tư… Đường Học Chính bực bội nhấn nút nghe, “Alo, nói đi… Mày-Nói-Cái-Gì!”
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...