“Em đói rồi, đi xem có cái gì ăn không.” Phù Hiểu cười hì hì.
“Anh đặt thức ăn ở hàng rồi, người ta đưa đến ngay thôi.”
“Ái chà, được việc ghê ta.”
“Đương nhiên, sao anh nỡ để cục cưng bé bỏng của anh đói chứ?” Mấy việc này thì anh sẽ không nhường ai đâu. Anh sờ vòng eo thon thả, mềm mại của cô, ngắm cánh tay mảnh khảnh, cặp đùi thon dài của cô, ừm, phải chăm cho cô ấy béo lên tý nữa mới được.
“Ùng ục.” Phù Hiểu đẩy anh ra, “Em muốn đi tắm.” Cả người cô nhức mỏi, cô muốn đi tắm nước nóng cho giãn gân cốt.
Đường Học Chính định mở miệng nói gì đó thì bị cô cướp lời, “Từng người một vào tắm!”
Bị người ta nhìn ra ý đồ nhưng Đường Học Chính chẳng buồn xấu hổ. Anh rướn người dậy, tấm chăn mỏng tang che đi cảnh xuân ở thân dưới của cơ thể cường tráng của anh, “Chẳng phải là anh hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước: ‘tiết kiệm nước’ ư?”
“Bụng anh toàn nước cống thôi, đừng thêm nước nữa kẻo vỡ bụng.” Cô khẽ hừ, cô chả thèm tin đâu. Cô nhặt chiếc sơmi của anh lên và mặc vào, rồi xỏ hài đi vào phòng tắm.
Bụng… Phép ẩn dụ của cô bé này cũng hóm hỉnh ghê.
Tiếng xối nước vừa vang lên trong phòng tắm thì dưới lầu chuông cửa cũng réo hùa theo. Đường Học Chính vớ đại một chiếc quần dài mặc vào, đi xuống lầu lấy đồ ăn lên cho vợ ăn.
Dự định của anh thì là vậy, nhưng sau khi mở cửa, người anh gặp lại là người tuyệt đối không bao giờ đi đưa đồ ăn, “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“A Chính, nghe nói hôm qua anh dùng danh nghĩa của CLB Phong Hoa, có thật không vậy?” Đường phu nhân không để ý tới vẻ kinh ngạc thoáng hiện ra trên khuôn mặt anh, vừa đi vào nhà vừa tươi cười hỏi.
Ra mẹ đến đây là vì chuyện này, xem ra mẹ anh vui lắm rồi đây, chứ không bà đã chẳng tốn công tìm chỗ anh ở. Đường Học Chính cười khẽ một tiếng, “Hôm qua ông cụ chả gọi cho con còn gì, mẹ chưa biết ạ?”
“Ối chà, mẹ nào dám hỏi, ông cụ nổi trận lôi đình ở nhà, chửi anh là thằng cháu bất hiếu, ba anh khuyên mãi chả được, sao mẹ dám thêm dầu vào lửa chứ?”
Cơn giận lớn thế kia à, vậy chẳng phải anh thảm rồi ư? Đường Học Chính nhướng mày, có cần dùng mẹo không nhỉ, không thì về nhà ông cụ cho anh ăn đạn mất?
“Aizzz, mau trả lời mẹ đi, thật thế à? Anh định thừa kế nhà họ Hàn? Ông ngoại anh mà biết sẽ mừng lắm đây.” Đường phu nhân sốt sắng hỏi con trai yêu cho ra nhẽ, tuy bà được gả vào nhà họ Đường nhưng ai mà chẳng có tình toán riêng? Nếu con bà có hứng thú với Hàn Thị… thế thì nhà họ Hàn bà sẽ không phải lo chẳng có người kế nghiệp nữa rồi. Mặc dù thằng Thần Duệ cũng khá đó, nhưng bà vẫn thấy nó hơi thiếu quyết đoán.
“Đừng bảo với ngoại vội, chờ con thu phục ông cụ đã.” Nếu không hai ông cụ lại chẳng đánh nhau ấy à? Ôi, hai bộ xương già của hai cụ!
“Ha ha, thật ư? Thế thì tốt quá. Vậy mẹ sẽ vờ như không biết nhá,” Đường phu nhân vui lắm, song ngay lập tức bà lại bắt đầu lo lắng, “Ông cụ giận vậy thì anh định qua cửa ông cụ kiểu gì?”
Đường Học Chính hất hất đầu, ngẫm nghĩ. Anh nắm vai Đường phu nhân, đỡ bà đi vào phòng khách được trang trí theo kiến trúc Châu Âu điển hình, “Nào, Hàn nữ sĩ, nay mẹ vừa khéo đến đây, con sẽ cho mẹ xem vũ khí bí mật của con.”
Đường phu nhân bật cười vì câu nói đùa của anh, “Cái thằng bé này, càng ngày càng giỏi gớm, đến cả vũ khí bí mật cũng có rồi đấy. Đúng rồi, anh còn chưa nói cho mẹ: sao đột nhiên anh lại thấy hứng thú với công việc làm ăn, buôn bán, chẳng phải anh vẫn hay than làm kinh doanh không đủ kích thích đấy ư?” Bà là bà đồng ý cả hai tay anh đi làm kinh doanh, nhưng không chỉ vì gia sản của nhà mẹ đẻ bà mà lý do lớn nhất là bà không thích anh làm bộ đội. Anh làm bộ đội, mỗi ngày đối mặt gươm, giáo, súng, đạn, lấy sinh mạng ra làm tiền đặt cược thì sao bà chịu nổi?
“Chán rồi.” Đường Học Chính ậm ừ cho qua, “Mẹ ngồi đây nhé, con lên lầu đón vũ khí bí mật xuống đây.”
“Ủa, còn phải đón à, báu vật gì vậy.” Đường phu nhân ngồi ngay ngắn trên chiếc sô pha dài, chợt bà liếc thấy: trên vai anh có vết gì đó, “Vai anh làm sao thế, bị thương à?” Bà định đứng lên nhìn cho kỹ thì bị Đường Học Chính nhanh tay nhanh mắt ngăn lại, “Không sao đâu ạ, lâu rồi con không đi làm nhiệm vụ thì lấy đâu ra thương.” Để mẹ thấy thì cô bé của anh lại bấn cho coi, “Mẹ ngồi đi, con lên một lát rồi con xuống ngay.”
“Nhớ mặc áo vào đấy, cởi trần dễ bị cảm lắm.” Đường phu nhân căn dặn.
Đường Học Chính khoát tay.
Chỉ mấy bước là anh đã lên tới nơi, Phù Hiểu vừa tắm xong, đang mặc quần áo, thấy anh đi lên thì hỏi: “Đồ ăn đưa đến rồi?”
Xem ra cô đã đói lắm rồi, anh cười khẽ một tiếng, “Vẫn chưa đưa đến, có một vị khách đến đây, em theo anh xuống gặp đi?”
“Bạn của anh hả? Đợi em một lát, em chải đầu cái đã.” Phù Hiểu đi đến trước bàn trang điểm, quơ mấy lược rồi cột tóc lên – kiểu đuôi ngựa, sau đó thì chỉnh lại chiếc T-shirt cao cổ. Sau khi đã chắc chắn là không để lộ bằng chứng tội ác của ai đó, cô mới đứng dậy, nói: “Em xong rồi, mình xuống thôi. À, anh cũng mặc áo vào đi.” Nếu người ta mà thấy mấy vết răng trên vai anh ấy thì cô chỉ còn nước đào hố rồi chui xuống.
Quả nhiên, Đường Học Chính thầm khen mình giỏi đoán trước, anh quơ đại một chiếc áo khoác lên người, kéo tay cô. “Đi.”
Chuông cửa lại vang lên, “Vừa khéo, chắc là người ta đưa đồ ăn đến đó? Có đủ ba người chúng ta ăn không?” Phù Hiểu ngó đồng hồ, đúng 12 giờ trưa, quả là đến sớm không bằng đến đúng lúc mà.
“Đủ chứ, nếu bà ấy cũng muốn ăn.”
Hai người đi xuống còn Đường phu nhân thì định ra mở cửa cho con, thế là ba người gặp nhau ở chân cầu thang.
Hai người phụ nữ lập tức ngẩn ra.
Đường phu nhân không ngờ đến việc con mình bỗng dắt một cô gái xuống, đuôi mày bà giật giật. Quả là một bất ngờ nha.
Còn Phù Hiểu, khi thấy người phụ nữ trung niên, cô bỗng không kiềm chế được, hai bàn tay siết chặt.
Căng thẳng à, thông minh ghê ta. Đường Học Chính vỗ vỗ bàn tay bé nhỏ của cô, ý bảo cô không phải câu nệ quá.
“A Chính, cô gái này là ai vậy? Anh không giới thiệu cho mẹ đi à?” Đường phu nhân đứng đó, trông bà lịch sự mà hòa nhã, bà cười hiền từ với ông con trai yêu quý.
Phù Hiểu và Đường Học Chính đứng trước bà, Phù Hiểu cứng người, nhìn chăm chằm vào quý bà ấy, sắc mặt cô càng lúc càng nhợt nhạt hơn, cô nói với giọng đều đều, không chút cảm xúc: “Tôi là Phù Hiểu.”
Chỉ trong chớp mắt, Đường phu nhân biến sắc mặt.
Mẹ anh quen được người ta nịnh nọt rồi nên cũng khá khắt khe với người ngoài, có lẽ Phù Hiều đã quá căng thẳng nên quên dùng kính ngữ. Chuông cửa cứ réo liên hồi, thế là Đường Học Chính giới thiệu hai người với nhau một cách ngắn gọn, “Mẹ, cô ấy là vợ tương lai của con, Phù Hiểu. Phù Hiểu, đây là mẹ anh.”
Phù Hiểu bỗng ngây ra như bị mất hồn, cô không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ đứng đờ ra đó như con rối gỗ.
“Vợ, em ra lấy đồ ăn đi.” Thấy biểu cảm của cô hơi khác thường, Đường Học Chính kéo kéo cô, định gọi cô hồi hồn lại.
Phù Hiểu ngơ ngác ừ một tiếng, rồi đi ra cửa, người cô cứ đơ ra như người máy.
Đường phu nhân thì xịu mặt ra lườm bóng lưng cô, giọng bà không lớn không nhỏ nhưng đủ để tất cả mọi người cùng nghe được: “Mẹ không đồng ý! Chị ta quá vô lễ, muốn vào nhà họ Đường làm dâu ư, tuyệt đối không thể nào!”
Đường Học Chính đến là đau đầu, “Mẹ muốn con trai mẹ độc thân suốt đời à?” Đợi Phù Hiểu đi khỏi, anh mới kéo tay mẹ ý kiến.
“Trên đời này còn cả đống con gái mong được anh ưu ái, có bớt con nhãi khô quắt đó đi cũng không ít!”
“Mẹ!” Cặp mày rậm của anh nhíu chặt, anh không ngờ là mẹ anh lại phản ứng dữ dội đến vậy, đúng là thất sách mà. Sao tự dưng anh lại nổi hứng giới thiệu Phù Hiểu với mẹ anh cơ chứ, bà rất chiều anh, anh muốn cái gì bà cũng cho anh, nhưng với người ngoài thì bà sắc sảo lắm. Chậc, anh quả là không hiểu gì về mấy chuyện gia đình này mà. “Phù Hiểu là một cô gái tốt, mẹ tiếp xúc với cô ấy nhiều sẽ thấy.” Đây là lần đầu tiên anh nhẫn nại giải thích với mẹ anh đó. Trước kia, hai người mà bất đồng quan điểm là anh toàn vênh mặt bỏ đi, mẹ anh toàn phải xuống nước trước, đến dỗ anh. Nhưng lần này anh tuyệt đối không thể làm như vậy, vì nếu anh làm thế, mẹ anh sẽ trút giận lên Phù Hiểu, tình hình khi đó sẽ còn tệ hơn.
Anh cất công thuyết phục mẹ, lôi hết các mánh hay dùng để đối phó bà ra xài nhưng lần này lại chẳng hiệu quả tý nào. Anh là anh lo lắm, Phù Hiểu là một cô gái cực kỳ nhạy cảm, cô mất đi ba mẹ từ những ngày niên thiếu nên cô vốn rụt rè hơn bình thường, hơn nữa, dạo rồi vừa xảy ra chuyện của Dương Mật… Nếu mẹ anh cứ giữ thái độ này thì cô sẽ nghĩ thế nào?
“Mẹ, chuyện mẹ có đồng ý hay không để hôm khác nói sau, giờ mẹ trưng cái thái độ này ra chẳng phải là muốn con mất mặt ư? Khéo người ta lại nói con đã là một thằng đàn ông lớn đùng rồi mà vẫn còn bú tí.” Đường Học Chính nặng lời, khóe môi cúp xuống.
Nghe vậy, Đường phu nhân vội dỗ: “A Chính, mẹ không có ý đó. Được, được, chúng ta tiếp tục quan sát, mẹ không làm anh mất mặt, chuyện của anh sẽ do anh quyết định.” Dù sao có rất nhiều chuyện có thể giấu con làm, tội gì phải chọc tức thằng bé chứ.
Đường Học Chính làm gì chả biết bà đang nghĩ gì trong bụng? Nhưng đây chỉ là kế tạm thời thôi, muốn thuyết phục mẹ anh thì còn phải bàn mưu tính kế kỹ hơn.
Tạm giải quyết xong mẹ, Đường Học Chính vội vàng ra cửa. Sao cô ấy đi nhận hàng lâu vậy, hay là lại nghe được cái gì không nên nghe rồi.
Ra đến cửa, Đường Học Chính không thấy cô bé nhà anh mà chỉ thấy cậu nhân viên giao hàng với vẻ mặt: không biết nên làm gì bây giờ. Cậu chàng cầm trên tay một chiếc hộp lớn, trang trí hoa lá cỏ cây rất bắt mắt và đang nghển cổ, ngó vào trong nhà. Thấy anh đi ra, cậu chàng vội nở nụ cười nói: “Tiên sinh, đồ ăn ngài gọi đây.”
“Cái cô vừa đi ra đâu?” Đường Học Chính nhíu mày, nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy Phù Hiểu đâu.
“Gì? À, ngài muốn nói cái cô buộc tóc đuôi ngựa ấy hả, hình như cô ấy bận gì thì phải, chạy vội đi rồi.” Cậu còn thấy kỳ, nếu đã từ trong nhà đi ra, tốt xấu gì cũng nên giúp chủ nhà nhận hàng rồi hẵng đi chứ. Ai ngờ cô ta cứ cúi gằm mặt, vội vàng lách qua cậu đi luôn.
“Cái gì?!” Đường Học Chính đạp cửa xông ra thì thấy biển báo thang máy biểu thị thang máy đang dừng ở lầu 1. Tối qua, anh ngại phải đi xa nên không về biệt thự ngoại ô mà vào ở căn hộ cao cấp ở khu Nhị Hoàn, không ngờ lại xảy ra chuyện dở hơi này. Cô nghe được những lời mẹ anh nói nên bỏ đi luôn rồi? Có thể lắm chứ, lần trước, chỉ hiểu lầm là anh muốn ‘bao’ cô thôi mà cô đã không thèm tiếp điện thoại của anh, hôm nay, cô bị mẹ chồng tương lai chê thẳng thừng thế, lại chẳng giận à? Chậc, sao anh lại khiến mọi chuyện rối hết cả lên thế này. Ấn nút gọi mãi mà thang máy chả lên tới nơi, Đường Học Chính sốt ruột, chau mày.
“A Chính, sao rồi?” Đường phu nhân nghe thấy tiếng cũng theo ra.
Đường Học Chính không thèm để ý đến bà nữa. Anh giới thiệu vợ anh cho bà biết – chuyện vui đến thế, bà không những không ưng lại còn xị mặt ra với anh.
“Chị ta đi rồi?” Hừ, lá gan bé thế ư.
“Hứ.” Đường Học Chính đang nóng ruột vì thang máy lại dừng ở lầu 5 rồi, anh đẩy cửa vào lối thoát hiểm, chạy thang bộ từ lầu 20 xuống: mong là Phù Hiểu chưa đi xa.
“A Chính!” Cái thằng này!
“Tiên sinh!” Đồ ăn anh ta gọi…
Sau cùng, Đường phu nhân mặt khó đăm đăm nhận hộp đồ ăn anh gọi, rồi ngồi xuống sô pha, đợi con về. Hừ, chỉ vì một con ranh con không biết điều mà dám xị mặt ra với bà, có buồn cười không cơ chứ! Trong cơn giận dữ, bà hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nãy, khi bà và chị ta gặp nhau. Cái con ranh láo toét đó nữa, trông thấy bà còn trưng cái bộ dạng lạnh lùng ra, đôi mắt của nó… quá vô lễ, làm bà phát bực. Hình như trước kia bà từng bắt gặp đôi mắt ấy ở đâu… Dần dần, Đường phu nhân như nhớ đến chuyện gì… Con ranh đó nói nó tên gì?
“Tôi là Phù Hiểu.”
“Tôi là Phù Hiểu!”
“Là con bé đó!” Đường phu nhân kinh hoàng bật dậy.