Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 49


Chương trước Chương tiếp

“Sao anh đến muộn vậy?” Giọng nói đầy hân hoan, vui sướng vang lên phía trên họ. Hai người đàn ông cùng ngẩng lên thì thấy Phù Hiểu cười tươi rói, tỳ vào lan can, khẽ trách yêu ai đó.

Ngó thấy cô bé nhà mình là tâm trạng Đường Học Chính lập tức tốt lên, ngắm khuôn mặt xinh đẹp cùng chiếc váy xinh đẹp kia kìa, chậc chậc, cô ấy rất ít đi giày cao gót, hôm nay, cô ấy đi cao gót để lộ mắt cá chân mới gợi cảm làm sao. “Đứng có mệt không?” Anh vội bước đến trước mặt cô, cong môi cười, cúi đầu ngắm nghía gương mặt xinh xắn của cô, hôm nay, cô có trang điểm nhẹ, trông càng thêm tao nhã.

Phù Hiểu thì như không nghe được anh nói, gì vì cô còn đang bận mắt chữ A mồm chữ O ngắm nghía anh, sau đó, cô kinh ngạc thốt lên, “Đường thiếu, hôm nay, anh đẹp trai quá đi mất.” Hôm nay, anh ăn vận theo phong cách khác hẳn mọi hôm, khiến khí chất toát ra từ anh vốn đã tuyệt vời nay lại càng tuyệt vời hơn.

“Phù tiểu thư khách sáo rồi,” Đường Học Chính bật cười, anh vốn định khen cô đôi câu nhưng sau khi ngó thấy cảnh xuân lấp ló sau lưng cô thì lập tức đổi giọng trách cứ, “Hôm nay, em không ngoan chút nào cả, sao lại mặc thế này đi ra ngoài hả?” Anh từng dùng lưỡi cảm nhận vẻ đẹp của những đường cong trên lưng cô nên đương nhiên biết những đường cong đó quyến rũ cỡ nào, sao cô ấy lại khoe tấm lưng tuyệt đẹp của mình ra thế chứ, vậy chẳng phải sẽ khiến đám đàn ông nghĩ linh tinh ư?

“Em làm sao cơ?” Phù Hiểu nghiêng đầu hỏi lại vẻ: em không hiểu.

Còn không biết đã mắc lỗi gì hả? Vậy chẳng phải tội càng thêm nặng ư? Đường Học Chính nhướng mày, anh thấy mình phải nhân cơ hội này dạy bảo cô ấy mới được.

“Hiểu Hiểu, dưới đó có chuyện gì vậy con?” Bà Dương từ phòng nghỉ đi ra, thật đúng lúc, bà cắt ngang kế hoạch của Đường thiếu rồi.

“À, không có gì đâu ạ, là Đường Học Chính đến ạ.” Phù Hiểu vẫn chưa nhận ra là mình vừa tránh được một kiếp nạn, vội cười giải thích với bà Dương.

“A, là Tiểu Đường à, lâu rồi không gặp, cái thằng bé tinh ranh này.” Bà Dương ngắm nghía anh với vẻ hiền từ, mỉm cười chào đón.

“Cô vẫn khỏe chứ ạ?” Đường Học Chính hỏi một cách lễ phép.

“Khỏe, khỏe, khỏe lắm, cám ơn cháu đã quan tâm.”

“Mẹ, khách khứa đến khá đông đủ rồi, hay ba mẹ vào bàn tiệc với Đường thiếu luôn nhé?” Tuy Tiêu Nhiên là mất bò mới lo làm chuồng nhưng may cho anh là vẫn chưa quá muộn. Anh thấy Đường Học Chính tốn công nâng địa vị của hai ông bà lên thì đoán: chắc là do Phù Hiểu nhờ. Bây giờ, dù anh sắp xếp ba cô Dương Mật, Đường thiếu và Phù Hiểu vào bàn đầu tiên thì mẹ anh cũng sẽ không ý kiến ý cò gì. Làm vậy thì: Dương Mật phấn khởi, Phù Hiểu phấn khởi, đương nhiên Đường Học Chính cũng vừa lòng, thậm chí là giải quyết êm đẹp luôn khó xử của anh. Chuyện tốt đã đưa lên tận cửa thế này, nếu anh còn không biết nắm lấy cơ hội tuyệt vời cỡ vậy mà xử lý vấn đề cho tốt, thì anh nên về vườn đi cho rồi.

“Gì? À, được, được.” Vẻ mừng rỡ trên khuôn mặt bà Dương thoáng cứng lại nhưng bà rất nhanh mỉm cười, gật gù: “Mẹ đi gọi Lão Dương.”

Nhân dịp này, Phù Hiểu khẽ hỏi: “Thành công chứ?”

“Đương nhiên, Lão Gia ra trận mà lị.” Anh cúi người thầm thì vào tai cô.

Phù Hiểu vã mồ hôi, còn “Lão Gia” cơ đấy? “Anh kiếm đâu ra nhiều người thế hử?” Chẳng qua cách này của anh ấy rất hay, nếu nhà họ Dương cũng có mối quen biết ở Bắc Kinh, thì mẹ Tiêu Nhiên sẽ phải biết điều hơn.

“Họ hàng nhà anh cả đấy, đang gấp nên anh mượn tên mấy người thôi.” Cách nghĩ của đàn ông: đơn giản mà thô bạo, nếu bà Tiêu ỷ thế hiếp người thì anh sẽ để gậy ông đập lưng ông.

“Họ hàng nhà anh cũng đông ghê ta.”

Nghe vậy, Đường Học Chính nhìn cô bằng cái nhìn đầy hối lỗi, “Vợ, đây chỉ là phần nổi của tảng băng trôi thôi, bao giờ tụi mình kết hôn, em nhớ thông cảm cho anh nhá.” Coi như anh đã cảnh báo cô trước rồi đó.

Anh chuyển đề tài nhanh quá và đề tài của anh khủng khiếp quá nên Phù Hiểu không biết nên phản ứng làm sao. Cô khẽ ho lên mấy tiếng. May cho cô là đúng lúc này ông bà Dương từ phòng nghỉ đi ra, cười bảo: “Chúng ta đi thôi.”

Mấy người thong thả đi vào sảnh lớn khách sạn – nơi tổ chức tiệc cưới, Tiêu Nhiên dẫn họ đến bàn đầu tiên bên tay phải luôn. Bàn đó đã có vài ông cán bộ ngồi, họ thấy có người đến nhưng cũng không buồn để ý, chỉ liếc nhìn một cái rồi lại quay vào, chuyện rôm rả với nhau.

Thấy Tiêu Nhiên muốn dẫn họ vào ngồi bàn đầu tiên thì ông Dương cười, ngăn anh lại, “Tiểu Tiêu, ba mẹ ngồi đây được rồi, mấy vị lãnh đạo ấy ba mẹ không quen ai, ngồi đó khéo làm mất mặt nhà con.” Sau đó, ông quay lại nhìn Phù Hiểu và Đường Học Chính, “Hiểu Hiểu, Tiểu Đường, các con ngồi với hai ông bà già này nhé? Cô chú chả quen ai ở đây, biết mỗi hai đứa, chúng ta ngồi với nhau cho thoải mái.”

Phù Hiểu liếc Đường Học Chính một cái, người sau quét mắt qua bàn tiệc trên, cong môi cười cười, “Thế ta ngồi đây luôn đi ạ.”

“Đường thiếu!” Tiêu Nhiên ngạc nhiên.

Đường Học Chính liếc xéo anh một cái, ánh mắt đầy cảnh cáo nhưng giọng nói thì cực kỳ thân thiện, “Tớ cũng thấy chỗ này đẹp, tầm nhìn rất rộng.” Hóa ra có hơi khó chịu thật, chả trách Phù Hiểu buồn.

“Nhưng mà…”

“Không sao đâu, Tiểu Tiêu, mẹ ngồi đâu chả được.” Bà Dương nghĩ Tiêu Nhiên đang khó xử nên rất tâm lý, vừa nói vừa cùng ông Dương ngồi xuống.

Phù Hiểu nghĩ chắc anh có ý gì đó mới làm thế, nên cô không truy hỏi thêm mà ngồi xuống với ông bà Dương, Đường Học Chính cũng vào bàn theo, anh ngồi cạnh cô.

Tiêu Nhiên nghe ra ẩn ý trong lời Đường Học Chính, anh khẽ chau mày nhưng không cách nào ngăn họ lại được.

“Cậu xuống dưới đi, hai đứa tớ sẽ chăm sóc cô chú giúp cậu.” Đường Học Chính bóng gió.

“Vậy…”

“Đúng đó, Tiểu Tiêu, con mau xuống đón khách đi, không cần lo cho chúng ta đâu.” Ông Dương cười khà khà nói.

“Vâng.” Tiêu Nhiên hết cách đành vâng đại một tiếng rồi rời đi.

“Anh định làm gì hả?” Đợi Tiêu Nhiên đi khuất, Phù Hiểu mới khẽ hỏi.

“Muốn ngồi cũng phải là người ta mời anh lên đó ngồi, không thì mất mặt quá.” Đường Học Chính đáp, vẻ: đương nhiên là phải thế.

À, cô quên mất, người ta sĩ diện lắm, “Sẽ không để Dương Mật và Tiêu Nhiên phải khó xử chứ?”

“Không đâu, em yên tâm đi.”

Những thứ như tin đồn luôn được truyền đi với vận tốc ánh sáng, nhất là những tin quan trọng có liên quan đến mình. Thế nên, chuyện dưới lầu, các ông to tặng lẵng hoa được mọi người bàn tán rất rôm rả. Rồi, vụ đời thứ ba của nhà họ Đường, chủ nhân của CLB Phong Hoa, người vốn cực kỳ khó gặp được đích thân đến dự tiệc cưới được tuôn ra. Sau khi xác định tính chính xác của tin này, khách khứa sôi nổi hẳn lên! Chỉ cần là người có chút hiểu biết thời cục, thì sẽ biết người này cỡ nào nên làm quen và cỡ nào khó làm quen, nhất là đám cán bộ có phần hống hách đang ngồi bàn tiệc thứ nhất, họ khá là nhấp nhổm, bất an. Thỉnh thoảng, họ vờ tình cờ nhìn về phía chàng thanh niên tuấn tú ngồi bàn dưới họ, họ thấy mình như đang đứng đống lửa, ngồi đống than. Cảm giác khi này của họ, nếu so sánh quá lên một chút thì là: mình – quan thất phẩm tép riu đang ngồi ghế trên hoàng thái tử. Sau, họ còn nghe nói, tất cả các ông sếp to đều đưa quà với danh nghĩa là khách của nhà gái, vậy ba mẹ cô dâu – người mà thiếu gia nhà họ Đường phải đích thân tiếp đãi rốt cuộc thế lực đến mức nào? Giờ họ ngồi thế này chẳng phải giọng khách át giọng chủ ư? Bọn họ chỉ là mấy quan chức nhỏ, sao dám chọc vào đám người đó chứ?

Mấy ông cán bộ nọ càng nghĩ càng thấy lo, thậm chí đã có người thầm oán ba mẹ Tiêu Nhiên, nhà họ Tiêu làm thế này chẳng phải là cố ý chơi đểu họ ư?

Phù Hiểu cũng thấy bầu không khí trong đại sảnh khang khác, cô hỏi một cách khiêm tốn, “Mấy ông đó sao vậy?” Sao có đi ăn cưới thôi mà cũng lại tỏ ra căng thẳng thế chứ?

“Ai mà biết?” Đường Học Chính giả vờ hồ đồ, “Hôm nay đã đỡ hơn chưa?”

Bà Dương thính tai, nghe được, “Hiểu Hiểu, con không thoải mái ư?”

Phù Hiểu lập tức đỏ mặt, cô che cổ (đến là giấu đầu hở đuôi), “Không, không đâu ạ, con có hơi đau bụng.”

Đau bụng thì che cổ làm gì? Đường Học Chính buồn cười quá bật cười.

“Hả, hay là ăn phải cái gì rồi? Bây giờ con còn đau không?” Bà Dương hỏi vẻ quan tâm. Bà là người chất phác nên đã quên điều kiện tiên quyết của vấn đề: sao Đường Học Chính biết Phù Hiểu không được khỏe?

“Con hết đau rồi ạ.” Phù Hiểu vội đáp, tiện thể lườm Đường đại thiếu gia khi này đang rất hớn hở một cái.

“Em phải cẩn thận chứ, sức khỏe là vốn liếng để làm cách mạng đó.” Đường Học Chính còn cố ghẹo cô, dặn dò cô ra vẻ quan tâm lắm. Ấy, anh là anh nghiêm túc đấy, cô yếu thế thì ai làm ‘cách mạng’ với anh bây giờ?

Phù Hiểu càng ngày càng hiểu người đàn ông này nên đoán ngay ra suy nghĩ của anh chàng. Cô lén đưa tay xuống dưới bàn véo đùi anh, ngược lại bị anh túm tay, giữ rịt ở đùi luôn.

Bỏ ra nào. Phù Hiểu biết mình thua mưu người ta, liếc xéo anh một cái, ngầm ra hiệu.

Đường Học Chính đáp trả cô bằng cách cầm bàn tay bé nhỏ của cô lên nghịch, còn ra vẻ nghiêm trang hỏi: “Phù Hiểu, em nhìn anh làm gì, có chuyện gì à?”

Gã đàn ông siêu hư đốn này nữa! Phù Hiểu tức mém ói màu, nom anh chàng chín chắn thế mới ức chứ!

Đúng lúc đó, bà Tiêu đưa mấy sếp lớn của cơ quan bà lên lầu, ngó thấy Đường Học Chính ngồi cạnh người nhà Dương Mật ở quê lên thì bà xém xỉu luôn, rốt cuộc Tiểu Nhiên định làm gì vậy? Sao lại xếp vị thiếu gia xuất thân hiển hách ấy vào ngồi chỗ đó chứ!
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...