Bài hát thiếu nhi trong sáng, qua sự cải biên của gã đàn ông, đã trở nên tục tĩu đến mức chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả hết.
Gò má Lộc Nhung đỏ ửng, nơi hạ thân cũng ướt sũng. Sự xấu hổ như muốn nuốt chửng cô. Cơ thể yếu đuối bị hắn mạnh bạo đâm vào, lỗ nhỏ khép chặt cũng đã tự động mở ra, đến cả cửa tử c*ng cũng phập phồng sưng lên, vừa tê dại vừa nhức nhối, thế mà gã còn lải nhải.
“Sao mèo con không kêu nữa vậy?” Hắn ngừng hát, ngón cái xoa xoa đầu nhũ hoa đã cương cứng, thỉnh thoảng móng tay lại cào nhẹ vào lỗ nhũ hoa chưa hé mở. “Sướng đến không nói được gì sao?”
Đầu ngực nhạy cảm bị kích thích, Lộc Nhung không chịu nổi phải ngửa đầu ra sau, nức nở run rẩy, ngoài vài tiếng rên rỉ đứt đoạn ra, cô không chịu nhượng bộ thêm bất kỳ lời nào.
Trò im lặng phản kháng này, gã đàn ông chẳng thèm để vào mắt. Bàn tay hắn thêm mạnh bạo, mặc sức nhào nặn bầu ngực mềm mại đến biến dạng, để từng thớ thịt nõn nà tràn ra qua kẽ tay.
“Đau… đừng bóp nữa, đau quá…” Cảm giác như hai bầu ngực bị dày vò đến mức sắp hỏng mất, Lộc Nhung không nhịn nổi khóc òa lên.
Nước mắt tuôn rơi làm ướt đẫm cằm, vài giọt trượt dọc theo chiếc cổ trắng ngần, thấm vào bầu ngực trắng muốt in đầy dấu vết đỏ hằn, đọng lại nơi những kẽ tay thô ráp của gã.
Ngón tay cảm nhận được sự ẩm ướt đó, trong ánh trăng, đôi mắt đen láy của gã nheo lại. “Mèo con biết nói tiếng người không đấy?”
Giọng điệu chất chứa sự ngờ vực vi diệu, ngấm ngầm mang ý ra lệnh, mèo con đâu thể nói tiếng người, điều gã muốn nghe chẳng phải là lời kháng cự vô nghĩa này.
Tất cả bọn họ đều hứng thú với việc bắt cô giả làm một con mèo con để chơi, đây đã là lần thứ hai Lộc Nhung gặp phải tình cảnh xấu hổ này, và lần này còn nhục nhã hơn trước gấp bội.
Sự tủi hổ trào dâng mãnh liệt chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của cô, thân thể phản ứng trước khi lý trí kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Từng lớp cơ mềm ấm nóng bên trong âm đ*o không ngừng siết chặt lấy dương v*t, đầu kh*c căng phồng như muốn nứt ra. Gã đàn ông vừa nhấc hông vừa xoay tròn, nghiền ép khắp nơi trong cô bé của cô, giọng nói hạ xuống, mang theo chút hung bạo: “Kêu đi.”
Bàn tay hắn khóa chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô, mỗi cú thúc lại sâu hơn cú trước, từng nhúm lông mu dày cộm cọ sát liên tục vào mép huy*t, cứ như muốn nhét cả đôi tinh ho*n căng cứng vào cái lỗnhỏ bé.
Lộc Nhung bị gã khống chế hoàn toàn, cơ thể bị nhấc bổng lên, mũi chân chạm nhẹ mặt đất rồi lại rời đi trong thoáng chốc, giày cũng trượt hờ hững trên đầu ngón chân, mười ngón co quắp vì căng thẳng. Cô hoàn toàn treo lơ lửng giữa không trung, không chút sức phản kháng, khi cơn cao trào tiếp theo sắp ập đến, cô buộc phải khuất phục.
“Meo… meo… ư ư…”
Giữa bóng tối, Lộc Nhung không thể nhìn thấy biểu cảm của gã đàn ông, không biết hắn có hài lòng hay không, điều duy nhất cô cảm nhận được chỉ là sự hung bạo đang hoành hành trong cơ thể chậm lại.
Nơi huy*t đạo đã bị đâm đ/ến tê dại cuối cùng cũng có cơ hội nghỉ ngơi, từng dòng khoái cảm tựa như dòng điện li ti chảy khắp nơi trong cơ thể, len lỏi đến mọi ngóc ngách, nhưng lại chẳng chạm đến điểm sâu nhất, cứ treo lơ lửng khiến dục vọng của cô bị kìm hãm, chẳng thể thỏa mãn.
“Meo… meo… xin chú tha cho mèo con…” Cô bật khóc nức nở, mong rằng mọi chuyện sẽ kết thúc trước khi hoàn toàn vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Nhưng gã đàn ông đâu có nghĩ vậy, hắn thả lỏng bản thân, để mặc mình chìm đắm trong khoái lạc bệnh hoạn. Bàn tay đã chán giỡn bầu ngực liền trượt lên cổ cô, gọng kìm nơi cổ tay như muốn siết đứt động mạch đang đập. “Kêu tiếp đi, mềm mại hơn chút, cầu xin tôi chơi em.”
Sự ngạt thở nhẹ nhàng mang theo một loại khoái cảm kỳ lạ, thứ cảm giác mà Lộc Nhung vừa quen thuộc vừa sợ hãi. Nhất là khi ngón tay cái của gã bóp nhẹ lên yết hầu cô, trong một khoảnh khắc, dòng cảm xúc kích thích suýt nữa đã khiến cô bắn ra nước d*m, cổ họng theo bản năng khẽ nuốt xuống khiến âm đ*o vô thức co thắt.
“Chú… mèo con muốn chú đút dương v*t vào lỗ nhỏ của em… chú mau chơi mèo con đến tiểu ra đi…”
Giọng nói yếu ớt mềm mại, nghe sao cũng giống tiếng của một cô bé vừa bước vào tuổi dậy thì. Người đàn ông chỉ cần nghĩ đến cảnh cái lỗ nhỏ xinh này chẳng chảy máu kinh nguyệt được mấy lần mà đã nuốt đầy tinh d*ch, ngày nào cũng bị bố dùng dương v*t lớn rèn giũa, đâm thẳng vào, huấn luyện đến khi huy*t đạo non mềm bị chơi đến lỏng ra, thì phần thân dưới gã lại càng thêm căng cứng, dục vọng muốn hủy hoại cô càng dâng cao.
“Tốt, chú sẽ chơi em, làm cho con mèo con đang phát tình này mang thai, để chú giao phối.”
Hơi thở hắn dồn dập, đã khoác lên thân phận của một kẻ phạm tội, chẳng cần phải lo nghĩ liệu cô gái có chịu đựng nổi không. Dương v*t thô to nổi gân xanh bắt đầu tàn bạo nghiền ép khắp nơi trong âm đ*o cô, không ngừng thúc sâu vào.
Trong khoảnh khắc, tiếng bạch bạch của thứ nước nhờn nhụa vang lên dồn dập. So với lúc trước càng thêm mãnh liệt gấp nhiều lần, chất dịch trong suốt đã bị khuấy đến mức nhũn ra, trở thành lớp bọt trắng dính bết quanh miệng lỗ nhỏ.
“Meo… meo… không chịu nổi nữa rồi… mèo con sắp hỏng mất rồi…” Lộc Nhung không chịu nổi thêm, sức lực của cánh tay gã đàn ông như thể vô tận, cơ bắp săn chắc khóa chặt lấy đầu gối cô, ép cô phải liên tục va chạm mạnh vào dương v*t hắn, từng cú thúc đâm xuyên qua cửa tử c*ng, đau đớn biến thành cảm giác nơi bụng dưới căng phồng lên, nổi rõ từng gợn sóng qua lớp da mỏng.
Dĩ nhiên, gã nghe thấy lời van xin của cô, nhưng chỉ phớt lờ như chẳng chút quan tâm, thân dưới vẫn điên cuồng va chạm, âm thanh từng cú đâm càng lúc càng dồn dập. “Em làm sao mà không chịu nổi? m đạo của em thít chặt đến mức như muốn vắt hết tinh d*ch của tôi ra vậy.”
Hắn cười khẽ, đưa tay xuống nơi giao hợp, dù chưa xuất tinh, dịch trắng đã phun ra không ngừng từ miệng huy*t nhỏ bé ấy.
Bên trong lỗ nhỏ bị hành hạ, bên ngoài lại bị vuốt ve khiêu khích, hai loại cảm giác đối nghịch đan xen cuốn lấy Lộc Nhung, cô suýt chút nữa đã không chịu nổi, muốn cắn vào cơ ngực cuồn cuộn của gã đàn ông trước mặt, muốn dùng hàm răng cắn xé đầu vú để xả hết cơn kích thích và khoái cảm dâng trào trong mình.
Nhưng cô không làm được. Tất cả những gì cô có thể làm chỉ là ấm ức há miệng, thè ra nửa chiếc lưỡi, kêu lên từng tiếng rên yếu ớt đầy d*m đãng.
“Đừng… đừng sờ vào hạt đậu của mèo con… a, dương v*t của chú làm lỗ nhỏ sướng quá…”
Gã đàn ông liếc nhìn cô gái, thấy khóe miệng cô nhỏ ra từng dòng nước dãi, gã thích thú huýt sáo một cái. “Con mèo nhỏ d*m đãng, bị chú chơi đến chảy cả nước miếng rồi kìa.”
“Cả ngực cũng cọ xát vào tôi nữa.” Hắn vừa đùa cợt vừa thô bạo nắn bóp từng ngóc ngách trên cơ thể cô, đôi mắt đen ánh lên ham muốn tàn nhẫn, đầu kh*c không ngừng thúc vào cổ tử c*ng, như muốn đẩy cô gái đến chỗ buông thả hoàn toàn. “Sinh ra là để bị chơi phải không? Ở nhà không được bố chơi đủ, ra ngoài tìm đàn ông xa lạ cưỡng hiếp em, bất cứ dương v*t nào cũng có thể làm cho lỗ nhỏ của em bắn nước d*m phải không?”
Lộc Nhung đã bao ngày không bị chơi, vừa trở lại đã phải chịu trận cơn cưỡng hiếp thô bạo đến nhường này. Huy*t đạo non nớt bị làm đến mức mất đi cảm
giác nhạy cảm như trước, dù đã lên đỉnh nhiều lần, nhưng gã đàn ông vẫn tràn đầy sức lực như chỉ mới bắt đầu, không chút nương tay mà tiếp tục dồn ép đến tận cùng.
Những thứ cô quan tâm lúc này không còn là bị một người đàn ông xa lạ cưỡng hiếp nữa, cảm giác nhục nhã, nỗi day dứt tội lỗi chẳng đáng nhắc tới, điều duy nhất Lộc Nhung lo sợ bây giờ là liệu bản thân có bị gã chơi đến chết tại nơi hoang vắng này hay không.
Đúng vào lúc đó, chiếc điện thoại trong túi vang lên làm thay đổi toàn bộ cục diện.
Tiếng rung ù ù len lỏi vào giữa những tiếng nhóp nhép ướt át từ nơi giao hợp, gã đàn ông cũng nghe thấy. Hắn nhanh hơn cô một bước, thò tay lấy điện thoại ra.
Ánh sáng chói lóa từ màn hình phản chiếu vào mặt cả hai người, là cuộc gọi từ bạn cùng phòng của cô gái. Có lẽ vì thấy cô rời đi đã lâu mà không quay lại, người bạn bắt đầu lo lắng cô gặp chuyện.
Sự thật là, cô đúng là đang gặp chuyện.
Theo lẽ thường, một kẻ cưỡng hiếp sẽ lập tức tắt máy, như vậy thì cô gái sẽ mất đi cơ hội cầu cứu, đó là suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Lộc Nhung.
Chỉ tiếc là, người đàn ông trước mắt hoàn toàn chẳng hề tuân theo quy luật thông thường nào. Đôi mắt đen thẫm lộ ra ngoài lớp khẩu trang bình thản đến đáng sợ, những giọt mồ hôi lăn dọc thái dương, men theo sóng mũi cao thẳng mà rơi xuống. Nếu không phải là đường gân xanh nổi lên trên cổ đã phô bày sự hưng phấn cực độ của hắn, thì chẳng ai có thể đoán được gã đang định làm chuyện xấu xa đến nhường nào.
Ngón tay cái của gã cố ý ngừng lại trên nút nhận cuộc gọi vài giây, rồi chậm rãi nhấn xuống.
------oOo------