Sau khi mặt trời lặn, màn đêm rất nhanh đã phủ xuống, những cây cối núi rừng ở phía xa dần dần bị bóng đêm nuốt chửng lấy, dù cho nhiều người có chú tâm nhìn đi nữa cũng chỉ có thể thấy hình dáng đại khái mà thôi.
Mà trên bầu trời chẳng biết từ khi nào đã có mây đen giăng đầy, từng cơn gió núi từ đàng xa gào thét xuyên qua rừng cây, như thể vô số oan hồn đang rên la thảm thiết.
Bọn người Phong Nhược trầm mặc không nói, họ đều ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa, thôm xóm quỷ dị kia phảng phất như một chiếc gai nhọn, khiến cho mọi người luôn cảm thấy bất an, nếu không phải do bay suốt cả ngày, nên để cho đám thú cưỡi nghỉ ngơi nói không chừng bọn họ đã muốn tránh đi nơi này thật xa rồi.
“Ồ ? Mùi gì thế ?” Lúc này nương theo một cơn gió núi thổi đến, một mùi hôi cực kỳ tanh tưởi cũng bay đến đây, Khúc Vân là người đầu tiên bất ngờ nhảy lên.
“Là mùi của thi thể thối rữa !” Phong Nhược nhẹ giọng đáp, thứ mùi vị này đương nhiên hắn không cảm thấy xa lạ chút nào, năm đó trên chiến trường có đôi lúc hắn phải chém giết đến suốt tháng trời, những thi thể không ai nhận diện được sẽ hoàn toàn bị hư thối, mùi vị tanh tưởi này cách trăm dặm cũng có thể ngửi được.
Chỉ có điều tại sao bây giờ mùi hôi tanh này lại xuất hiện trong cơn gió ? Phong Nhược còn nhớ rất rõ ràng sau khi trời chập tối, hướng gió này vẫn không thay đổi mà.
Phong Nhược đang chuẩn bị tính mở miệng nhắc nhở thì bỗng nhiên dưới chân núi truyền đến một hồi tiếng bước chân xiêu vẹo, nghe âm thanh dường như có rất nhiều người đang leo lên núi, mà mùi hôi tanh lại càng ngày càng đậm hơn !
Lúc này thì ai cũng nhận ra sự việc có chút bất thường, mọi người lần lượt rút kiếm ra, vẻ mặt đề phòng nhìn xuống chân núi, đáng tiếc bởi vì trời quá tối, hơn nữa phía sau lưng mọi người là đống lửa to nên căn bản không nhìn thấy rõ!
“Mọi người mau chuẩn bị chiến đấu !” Khúc Vân thấp giọng phân phó một tiếng, tiện tay rút ra một thanh củi đang bị thiêu đốt hừng hực từ trong đống lửa, dùng sức mà ném về phía chân núi, rồi bọn người Phong Nhược cũng bắt chước làm theo !
Đúng ngay lúc những thanh củi rực lửa được ném xuống chân núi, lần lượt thấy hiện ra vô số bóng người với sắc mặt trắng bệch, những người này rõ ràng đã chết từ lâu, chắc chắn không sai khi dựa vào mùi hôi tanh tưởi trên người bọn họ, nhưng thứ khiến cho bọn người Phong Nhược không thể hình dung được chính là những xác chết này so với người sống còn linh hoạt hơn rất nhiều, trên mười ngón tay mọc ra những cái móng sắc bén dài cả thước, dưới ánh sáng của ngọn lửa, những móng tay này lại phát ra ánh sáng âm u nhàn nhạt, không thể nghi ngờ phía trên đó chắc chắn phủ đầy chất kịch độc !
“Bọn họ ... bọn họ chính là những thôn dân trong xóm bị mất tích ! Tại sao lại biến thành thế này ?” lúc này Đường Thanh bỗng lên tiếng kinh hô.
“Là Thi Quỷ cấp một ! Bọn họ đã không còn là người nữa rồi ! Không thể để cho chúng đến gần trận pháp phòng ngự được, nếu không thì đêm nay đừng hòng ai trong số chúng ta trốn thoát được !” giọng nói của Khúc Vân vẫn bình tĩnh, “Bây giờ chúng ta có ưu thế ở trên núi cao, chỉ cần giữ vững bên trái và đằng trước thì những Thi Quỷ Nhất Cấp này cũng không có gì đáng sợ !”
“Phương Huyễn sư huynh, huynh đến đây điều khiển pháp trận phòng ngự đi, hướng còn lại có lẽ sẽ có thi quỷ lạc bầy xông lên, tất cả giao cho huynh xử lý nhé, những người còn lại cứ hai người hợp thành một đội và sẽ thay nhau ra trận, đợi cho tới khi nào pháp lực tiêu hao gần hết thì lui về ngay lập tức. Khổng Phi, ngươi với ta một đội, Nghiêm Minh và Đổng Nhạn Ngu một đội. Đường Thanh, ngươi với Phong Nhược một đội, nhưng Phong Nhược ngươi phải cẩn thận với móng tay của những tên thi quỷ kia đấy, ngươi không có trang phục phòng ngự nên rất dễ bị trúng độc !”
Khúc Vân phân phó hết mọi chuyện rồi gọi Khổng Phi một tiếng, sau đó dẫn đầu xông ra ngoài, ngay lúc này những thi quỷ kia đã xông lên núi, chỉ còn cách vòng bảo vệ của Như Sơn Trận Pháp hơn chục trượng, nhờ ánh lửa nên mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy bộ dạng của những thi quỷ kia.
Những thi quỷ này ngoại trừ mười ngón tay bị biến dị thì chúng vẫn giữ nguyên hình dáng con người, thậm chí cả y phục trên người cũng chưa bị hư rách bao nhiêu, nhưng gương mặt trắng bệch với cặp mắt giống như cá chết kia vẫn khiến cho người ta có một cảm giác nổi da gà !
Khúc Vân không hổ là người có thực lực mạnh nhất trong đám, đi vài bước đã cách xa hơn mười trượng, đồng thời thanh kiếm khí cấp hai trong tay cũng bộc phát ra mấy đạo kim quang nhàn nhạt, thanh kiếm này của hắn ấy do đã được tinh luyện qua ngũ hành thạch hạ phẩm có thuộc tính kim, nên hiển nhiên khiến cho thanh kiếm này càng thêm sắc bén !
Quát khẽ một tiếng “Giết !”, chỉ thấy kim mang nhàn nhạt xẹt nhanh trong bóng đêm tựa như tia chớp, ba con nhất cấp thi quỷ xông lên đầu tiên đã bị chém đứt ngang, nhưng thân hình của Khúc Vân dường như chẳng bị ảnh hưởng chút nào, kim quang trong tay lóe lên, chỉ cần nhất cấp thi quỷ đến gần hắn ba trượng đều bị chém chết ngay lập tức !
Thế nhưng lúc này Khổng Phi ở phía sau chỉ mới giết xong hai con thi quỷ lạc đàn thôi, hiển nhiên gã có vẻ không được quen tay lắm.
May mắn là đa số thi quỷ xông lên đều bị Khúc Vân kềm chế, vì vậy Khổng Phi tạm thời chưa gặp nguy hiểm gì.
Sau một thời gian ngắn, ba mươi con thi quỷ xông lên đều đã bị Khúc Vân tiêu diệt, nhưng pháp lực của hắn cũng tiêu hao rất nhiều, vì thế hắn không thể không lui về trận pháp phòng ngự mà ngồi xuống khôi phục, đồng thời cũng tranh thủ thời gian dùng thêm Hoạt Lạc tán.
“Chúng ta lên trước đây !” lúc này Phong Nhược và Đường Thanh vừa muốn lao lên, thì hai người Nghiêm Minh với Đổng Nhạn Ngu đã vượt lên trước, tuy hai người bọn họ cầm thanh kiếm khí nhất phẩm trong tay, nhưng khí thế dũng mãnh của bọn họ thì Khổng Phi khó lòng so sánh nổi, hơn nữa dường như bọn họ còn có thể phối hợp tác chiến với nhau nữa, thế nên dù không có lực sát thương khủng bố như Khúc Vân, nhưng họ vẫn có thể chặn đường hầu hết đám thi quỷ ở dưới núi.
Đáng tiếc số lượng thi quỷ dường như rất nhiều nên chỉ sau thời gian một nén nhang, pháp lực của nhóm hai người Nghiêm Minh đã khó có thể tiếp tục duy trì.
“Chúng ta lên nào !” không đợi hai người Nghiêm Minh kịp lui về, Đường Thanh sớm đã không chờ được liền gầm nhẹ một tiếng rồi lao nhanh ra ngoài, tuy nhiên tốc độ của Phong Nhược lại nhanh hơn so với gã, âm vang tiếng gầm của gã còn chưa dứt thì Phong Nhược đã nhờ hiệu quả khinh thân của Phi Phượng Thủ Trạc mà lao ra xa tới mấy trượng rồi !
“Lui về sau đi tên mập !” Phong Nhược quát to một tiếng, sấn lên trước một bước rồi lập tức xuất hiện bên cạnh Nghiêm Minh, đồng thời cũng giúp gã gánh chịu khá nhiều áp lực, hắn trực tiếp đối mặt với hai con thi quỷ, mà móng tay sắc bén dài cả thước kia cũng chỉ cách sống mũi hắn vài tấc, vì thế chỉ cần hai con thi quỷ đó rướn người về trước một chút thôi, ắt hẳn sẽ gây thương tích cho Phong Nhược.
Nhưng ngay lúc này, một luồng sáng lạnh lẽo bay xẹt qua nhanh như tia chớp, lập tức chặt đứt lìa hai cánh tay thi quỷ kia, mà cũng cùng thời gian đó thân hình Phong Nhược khẽ nhún xuống, rồi bật lên cao hơn một trượng, Thanh Phong kiếm khí trong tay lập tức xẹt qua ba cái đầu của thi quỷ !
Những động tác liên tiếp này đều được thực hiện với tốc độ vô cùng nhanh, thế nên Đường Thanh vừa xông lên tới đã lộ vẻ khó tin, bởi vì trong nhóm săn bắn này ngoại trừ Khúc Vân ra, hắn là người có thực lực mạnh nhất, bằng không thì Khúc Vân cũng không để cho hai người bọn họ chia ra chiếu cố cho hai tên có thực lực yếu nhất trong nhóm, chính là Phong Nhược và Khổng Phi, Khổng Phi thì không nói rồi, hiện giờ còn đang run rẩy trong trận pháp phòng ngự ! Nhưng còn biển hiện của tên Phong Nhược này tại sao lại mạnh hơn cả hắn chứ ? Quan trọng hơn cả, dường như Phong Nhược cũng chưa từng vận dụng pháp lực của bản thân !
Trong khoảnh khắc Đường Thanh ngẩn người ra, Phong Nhược lại giết tiếp hai con thi quỷ nữa, thủ pháp đó có thể ví như mây trôi nước chảy vậy, nếu nói lúc trước Khúc Vân giết thi quỷ hoàn toàn nhờ vào pháp lực mạnh mẽ cùng kiếm khí sắc bén, thế thì hiện tại Phong Nhược đã dựa vào kỹ xảo giết chóc đến xuất thần nhập hóa của mình !
Trên thực tế, hiện giờ trong lòng của Phong Nhược cũng đang dâng lên vui sướng ! Những tên thi quỷ này tuy hơi đáng ghét, tốc độ di chuyển nhanh hơn so với người thường một chút, nhưng dù sao vẫn có nguồn gốc từ con người mà ra, còn Phong Nhược hắn ra sao ? Từ lúc mười mấy tuổi đã bắt đầu chém giết trên chiến trường ! Thứ hắn không thiếu nhất chính là kỹ xảo giết người !
Chỉ với móng tay dài cả thước kia thì tính là gì chứ ? Dù cho đối mặt với cả rừng vũ khí đi nữa thì Phong Nhược vẫn có thể liên tiếp chặt đứt hơn chục thứ, huống chi bây giờ thể chất của hắn đã tăng lên mấy lần so với lúc trước, cộng thêm hiệu quả khinh thân của Phi Phượng Thủ Trạc và sự sắc bén của Thanh Phong kiếm khí thì những nơi hắn xuyên qua rõ ràng không có đối thủ.
Phong Ngự
Chương 28: Nhất cấp thi quỷ
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp