Phong Mang
Chương 70: Cắt tóc
Ở rất nhiều địa phương phía Bắc, tự "Gia" lúc phát âm nhẹ đại biểu cho huynh trưởng của phụ thân, nhị đại gia cũng chính là Nhị bá. Bởi vì biết Hàn Đông là lớn lên ở nhà Nhị bá, cho nên Vương Trung Đỉnh cũng không quá giật mình.
"Chẳng lẽ trước đây cậu ta cắt tóc bị lưu lại bóng ma tâm lý gì?" Nhị Lôi đoán.
Vương Trung Đỉnh còn chưa kịp tỏ thái độ, đã bị Hàn Đông gắt gao ôm lấy, mở miệng lại một tiếng "Nhị đại gia" kêu đến vô cùng tuyệt hảo.
Vài người bên cạnh đều đổ mồ hôi sợ hãi cho Hàn Đông, sợ "Vương nhị đại gia" một cước đem hắn đánh tỉnh. Kết quả Vương Trung Đỉnh chẳng những không đẩy hắn ra, ngược lại là Nhị Lôi tiến lên muốn tách Hàn Đông ra lại bị Vương Trung Đỉnh giơ tay ngăn cản.
Qua một lúc lâu, Hàn Đông mới yên tĩnh trở lại.
Vương Trung Đỉnh chậm rãi kéo Hàn Đông về chỗ, nội tâm giằng co một lát, cuối cùng lại nhượng bộ, "Bỏ đi, đừng cắt, tu hình đơn giản thôi."
Sợ Hàn Đông tiếp tục làm trò, Vương Trung Đỉnh quyết ở lại trông chừng hắn.
Đây là lần đầu tiên Vương Trung Đỉnh "Đích thân tới hiện trường" chỉ đạo công tác, khiến cho tạo hình sư bội phần áp lực, ứng phó đồng thời hai chủ nhân khó hầu hạ, mức độ gian khổ này có thể suy nghĩ là biết.
"Tầng thứ hai tiếp tục xén 1.3 millimet."
Trán tạo hình sư toát mồ hôi, 1.3 millimet... Đến tột cùng... Là dài như nào a?
Thật vất vả tỉ mỉ đo đạc, lại nghe Vương Trung Đỉnh ở một bên nói: "Rớt 6 sợi."
"Rớt 6 sợi?" Tạo hình sư thắc mắc.
"Vừa rồi cậu không nắm chặt kéo, có 6 cọng tóc rơi xuống, xén vào tầng thứ ba."
6 sợi... 6 sợi... Tạo hình sư nháy mắt choáng ngất, là 6 sợi nào?
Đến lúc này Vương Trung Đỉnh nhìn không nổi nữa, liền đưa tay qua giật lược cùng kéo trong tay tạo hình sư.
"Để tôi làm."
Tạo hình sư nháy mắt kinh ngạc, tự ngài làm? Cái này... ngài được không vậy?
Tạo hình sư không yên tâm, "Chúng tôi có thể hỗ trợ cho ngài."
"Không cần, các người đứng ở đây cũng chỉ chắn sáng."
Tạo hình sư cùng trợ lý đành phải rời đi, Nhị Lôi cũng trở về đi sửa sang lại tạp vụ, phòng hóa trang chỉ còn lại Hàn Đông cùng Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh một lần nữa chải vuốt đầu tóc quăn cho Hàn Đông, chậm rãi chải từ ngọn tóc đến chân tóc, thập phần kiên nhẫn. Y phát hiện tóc Hàn Đông cuốn không giống như Hán tộc, mà tương tự tộc Caucasus (một tộc người da trắng rất đẹp), cuốn thành lọn lớn, xoã tung có trình tự. Nhưng vẫn có nét riêng đặc biệt nổi bật, ví như đại đa số từ trước đến nay cuốn đều là cuốn ngọn tóc, tóc Hàn Đông lại là cuốn chân tóc, ngọn tóc mềm mượt, cho nên buộc lên một tiểu viên tròn trịa vô cùng chỉnh tề.
Nếu không nhìn mặt Hàn Đông, chỉ nhìn một cách đơn thuần sau gáy của hắn vẫn là rất đáng yêu.
"Nhị đại gia." Hàn Đông lại kêu.
Ánh mắt dịu dàng của Vương Trung Đỉnh lần thứ hai nhiễm lên vẻ chán ghét.
"Nhị đại gia." Hàn Đông lại gọi.
Vương Trung Đỉnh như trước không để ý hắn.
Kết quả, Hàn Đông liên tiếp kêu đến hơn mười lần, một tiếng so với một tiếng lại vang hơn.
"Nhị đại gia! Nhị đại gia!! Nhị đại gia!!! Nhị đại gia!!!! Nhị..."
Vương Trung Đỉnh lạnh giọng quát bắt ngưng lại: "Tiếp tục ồn ào có tin tôi cạo đầu cậu không?"
Hàn Đông lại cải thành giọng nhỏ lầu bầu, tựa như hòa thượng niệm kinh, "Nhị đại gia, Nhị đại gia..."
Vương Trung Đỉnh rốt cuộc hiểu ra Nhị bá của Hàn Đông vì sao phải đem hắn cho nhà khác làm con thừa tự, chỉ riêng kiểu quái đản này, đặt vào ai cũng bị đá khỏi cửa, nhận người biết bao nhiêu phiền!
Thấy lâu không được đáp lại, Hàn Đông rốt cục lẩm bẩm tới mệt mỏi, tiếng lầu bầu dần dần bị tiếng ngáy lấn át.
Sự thật chứng minh tạo hình sư lo lắng là thừa, Vương Trung Đỉnh không chỉ có cắt được, hơn nữa động tác rất quen thành thục, như là hàng ngày vẫn thường xuyên làm. Hơn nữa thủ pháp của y rất chuẩn xác, mỗi một tầng cao thấp kém nhau không đến mấy sợi, chiều dài tựa như thước đo so tới. Mặc dù là tóc quăn, nhưng sau khi tu bổ đường nét rõ ràng lưu loát, trật tự rõ ràng, ghim lên vừa hay cuốn thành một hình vòng cung, cực kì có cảm giác nghệ thuật.
Cố Hàn Đông gục xuống, đầu rất nhanh cũng rủ xuống theo.
Vương Trung Đỉnh nhìn phía sau Hàn Đông đột nhiên thấy sau cổ có một tầng tóc gáy, từ hai bên hướng đến một đường giữa, đặc biệt giống lông bờm của loài vật nào đó, ngón tay xoa xoa trên bề mặt, lông xù, không hiểu sao phun ra một câu: "Lông mao lợn."
Không ngờ, câu nói bâng quơ này bị Hàn Đông nghe được, còn cạc cạc cười mấy tiếng.
Vương Trung Đỉnh uống nước hơi kém sặc, "Chính là nói cậu, cậu còn cười theo?"
Hàn Đông lại không lên tiếng nữa, giống như vài tiếng vừa rồi chỉ là chứng tát đêm.
Mười mấy phút sau, Vương Trung Đỉnh hoàn công, vừa muốn làm sạch tóc vụn cho Hàn Đông, lại bị hắn một mực triền ôm lấy.
"Nhị đại gia, cho chút tiền đi ~ "
Vương Trung Đỉnh chỉ thiếu đạp một cước, ta tăng ca hớt tóc cho ngươi, còn phải cho lại ngươi tiền công?
Hàn Đông tiếp tục cầu khẩn, ngữ khí đặc biệt đáng thương.
"Nhị đại gia, cho chút tiền đi ~ "
Vương Trung Đỉnh tức giận trả lời: "Lát nói sau."
Hàn Đông như trước không buông tay, ê a không dứt.
"Nhị đại gia, cho chút tiền đi ~~ Nhị đại gia, cho chút tiền đi ~~ "
Vương Trung Đỉnh cả người không được tự nhiên, đành phải âm nghiêm mặt lấy ra mấy trăm tệ, động tác cứng nhắc đưa cho Hàn Đông.
Hàn Đông bắt được tiền rồi lập tức đứng dậy, bước nhanh đi ra cửa.
"Cậu không phủi tóc vụn sao? Lát nữa cổ ngứa đừng có tìm tôi." Vương Trung Đỉnh lạnh giọng cảnh cáo.
Hàn Đông vẫn không phản ứng đi thẳng ra cửa.
Vương Trung Đỉnh lại nhớ tới văn phòng, bởi vì còn có một vài việc chưa xử lý xong, thêm dự cảm Hàn Đông sẽ quay lại, liền lui lại một lúc. Sau khi nhìn đồng hồ, gần bốn giờ, Hàn Đông rất không có khả năng trở về. Vì thế sửa sang lại bàn công tác một chút, lại tắm rửa, dọn dẹp toàn bộ xong, rốt cục có thể nghỉ ngơi thật thoải mái rồi.
Kết quả, mới vừa nằm xuống chưa đến ba phút, chuông cửa chết tiệt lại vang lên.
Vương Trung Đỉnh trưng bộ mặt u ám ra mở cửa, huyết áp nháy tăng vọt.
Hàn Đông ấp úng nói: "Cổ ngứa chết mất."
"..."
Sáng hôm sau Hàn Đông tỉnh lại, cảm thấy vùng cổ và bả vai đau nhức khó hiểu, hơn nữa lúc chải đầu đau càng cường liệt. Cũng may ngày hôm nay bím tóc nhỏ thần kỳ thật là vào nếp, trước giờ kiểu gì cũng có vài cộng tóc thừa ra, ngày hôm nay dị thường quynh chỉnh, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi yêu thích, nháy mắt đã đem Hàn Đông chữa khỏi rồi.
Lúc ăn điểm tâm, Du Minh hiếm lắm mới mở miệng nói chuyện.
"Khung giường đã cắt xong rồi, ngày hôm nay làm ván."
Du Minh nói tiếp: "Tôi thấy còn thừa lại không ít đầu gỗ đâu."
"Yên tâm, không lãng phí. Tôi đã sớm tính toán chu toàn, làm xong giường làm tiếp một thùng tắm gỗ, làm xong thùng gỗ còn có thể làm chậu gỗ, làm xong chậu gỗ còn có thể làm chén gỗ, làm xong chén gỗ còn có thể làm đũa gỗ, làm xong đũa còn có thể làm một hộp tăm. Coi như gọt xuống tới nguyên liệu đặt chân, dính đi dính lại còn có thể làm hàng mỹ nghệ đó."
Du Minh tuy rằng không biểu đạt ra đánh giá cao, nhưng là từ trong ánh mắt đó có thể thấy được hắn vô cùng khâm phục đối với thiên tài Hàn Đông.
"Tôi còn có thể làm mấy túi đựng văn kiện, đến lúc đó xem ai thuận mắt sẽ tăng người đó." Hàn Đông phát hiện Du Minh đang nhìn hắn, lập tức cười thêm một câu, "Yên tâm, không thể thiếu của cậu."
Du Minh không nói gì, đứng dậy về phòng cầm hộp thịt lại.
Hàn Đông nhìn chằm chằm, đây không phải thịt tôi đã ăn ở chỗ Vương Trung Đỉnh sao? Vẫn nhớ mãi không quên hương vị này, nhưng chạy khắp bao nhiêu siêu thị cũng chưa mua được.
"Cậu mua ở đâu vậy?" Hàn Đông nhanh chóng hỏi thăm.
"Không phải mua, bằng hữu tặng."
"Vậy cậu hỏi bằng hữu một chút, hắn là mua ở đâu?"
Du Minh trầm mặc lúc lâu mới mở miệng, "Đây là hộp thịt quân dụng, không bán bên ngoài."
Vương Trung Đỉnh ăn đồ biếu tặng đặc biệt Hàn Đông cũng không bất ngờ, nhưng trong miệng bằng hữu Du Minh khiến cho Hàn Đông thật kinh ngạc. Bởi vì gia thế Du Minh hắn cũng biết, hơn nữa Du Minh giao du không tốt như vậy, sao lại quen loại bằng hữu này? Kỳ thật vượt ngoài tưởng tượng, Du Minh vào ở ký túc xá công ty này đã có chút nói không thông, hơn nữa sau khi vào đều ở nhà an dưỡng tuổi thọ qua ngày...
"Cậu sẽ không phải được người ta bao nuôi đi?" Hàn Đông đột nhiên mở miệng hỏi.
Trong ánh mắt Du Minh không thấy một tia gợn sóng, giọng điệu như trước lãnh đạm: "Cậu mới là được người bao nuôi."
Hàn Đông ngẫm lại, người nào bị bao nuôi lại mỗi ngày nhốt mình ở trong phòng?
Thật sự không chịu nổi hấp dẫn, Hàn Đông lại đem đũa với vào hộp thịt của người ta, vớt một khối cho vào trong miệng, quả nhiên vẫn là hương vị kia, nhai lấy nhai để lại có loại cảm xúc khó hiểu nảy lên trong lòng.
"Đêm qua tôi mơ thấy Nhị đại gia của tôi." Hàn Đông nói.
Du Minh từ trước đến nay là một người biết lắng nghe, bởi vì cậu không bao giờ mở miệng cắt đứt lời của người khác.
"Năm tôi tám tuổi, nhà Nhị đại gia có thêm một bé gái, trong nhà đã có 2 con trai, liền muốn đem tôi làm con thừa tự cho người khác. Tôi đến giờ vẫn nhớ rõ, đêm hôm đó tôi đang ngủ, bị Nhị đại gia đánh thức, ông ta nói cắt tóc cho tôi, liền đưa tôi tới nhà người khác. Lúc ấy tôi khóc cầu xin, kết quả ông ta vẫn quyết tâm bỏ đi. Sau đó tôi ôm chân Nhị đại gia cầu ông ta cho tôi chút tiền, cậu có biết ông ta cho tôi bao nhiêu không? Ông ta sờ soạng túi áo nửa ngày, mới móc ra 5 tệ..."
Du Minh chỉ vào tiền Hàn Đông móc ra từ túi áo: "Đây không phải là năm trăm sao?"
"Tôi chính là tìm cách khác, tôi lấy 5 tệ định chạy, Nhị đại gia đuổi theo, tôi... Á?" Hàn Đông nhìn lại đồng năm trăm tệ trên tay, mới phát hiện không đúng, "Tiền này là ở đâu ra?"
Du Minh dùng ánh mắt đáp lại hắn: cậu còn không biết, tôi sao biết?