Phó Bang Chủ Cưỡng Tình
Chương 7
Đêm đó, sau khi hắn về nhà, rất bất mãn dùng chân đá đá vào ghế sofa,
nơi nàng đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ: “Ai cho phép em ngủ ở nơi
này?”
“Trước kia tôi vẫn ngủ ở nơi này nha.” Trước kia, khi còn chưa là bạn
gái của hắn, nàng vẫn bị để qua đêm trên ghế sofa.
“Lại đây giúp anh thay quần áo.” Hắn đi đến bên giường, nghiêng mặt
nhìn nàng ra lệnh.
“Bản thân anh có tay, sao lại muốn tôi giúp anh thay quần áo? Huống hồ
nam nữ thụ thụ bất thân, tôi làm sao có thể giúp anh cởi quần áo?” Tô Doanh San oán giận nói.
“Nhanh lên!” Dưới tiếng rống to của hắn, nàng lập tức vươn tay cởi
quần áo trên người hắn.
“Thay quần áo gì?” Trên người hắn gần như đã trần trụi, nàng lại phát
hiện gần đó không có quần áo nào để có thể thay đổi.
“Quần còn chưa có cởi.” Hắn chỉ vào dưới thân, nơi mà nàng cố ý xem nhẹ.
“Thay áo trước, rồi sau đó thay quần.”
“Chặt....” Tiếng uy hiếp trầm thấp từ trên đỉnh đầu của nàng truyền xuống.
“Được rồi!” Nàng bất đắc dĩ than to hai tiếng, cúi thấp người xuống
cởi quần dài cho hắn, nhưng vẫn còn để lại cái quần lót tam giác khêu
gợi.
“Còn chưa có cởi xong.” Trong ngữ điệu của hắn rõ ràng mang theo ý cười.
Tô Doanh San sợ tới mức há miệng thật to, giống như trong miệng bị nhét một quả trứng, nàng lùi lại mấy bước rồi nói: “Anh..... Sao anh có thể chà đạp thuần phong mỹ tục như thế? Anh mắc chứng bệnh thích khoe hàng hả?” Đổng Thiệu Vĩ nhếch miệng cười, sung sướng nói: “Anh muốn thay áo ngủ.”
“Vậy áo ngủ đâu?” Muốn hại nàng đau mắt sao? Nói dối không chớp
mắt, y như người ta cắt cỏ mà không có liềm, gạt người nha!
“Từ trước tới nay anh luôn mặc da thật.”
Nàng khó hiểu nhìn hắn, thấy hắn dùng tay chỉa chỉa vào lồng ngực trần
trụi, nàng đột nhiên bừng tỉnh: “Đừng nói cho tôi biết, anh muốn ngủ
khỏa thân nha.”
“Muốn làm giống anh không?”
“Anh tự mình hưởng thụ là được rồi, xin miễn cho kẻ bất tài như tôi.”
Vừa nói xong, chân của nàng đã muốn chạy về ghế sofa ngủ một giấc thật
ngon, không cần để ý đến tên biến thái thích khoe hàng này.
“Muốn chạy?” Động tác của Đổng Thiệu Vĩ thật nhanh, kéo nàng vào trong lồng ngực, làm cho cả hai ngã lên giường “Còn muốn chạy sao?”
Cả người của hắn nằm trên thân thể mềm mại của nàng, nàng vặn vẹo cơ
thể giãy dụa: “Anh muốn làm gì? Tôi còn chưa đủ mười tám tuổi nha. Nếu anh ăn hiếp tôi, thiên lôi nhất định đánh chết anh.”
“Hôn anh.” Hắn ra lệnh cho người dưới thân.
“Hả?” Hôn hắn? Không cần nha! Nụ hôn đầu tiên của nàng đã bị hắn cướp
mất, cái cảm giác môi nhẹ nhàng đụng chạm thì có gì vui chứ, huống hồ,
nàng mới không thèm chạm răng với hắn, nhất định sẽ rất đau nha!
“Đứt tay..... “
“Được rồi!” Nàng ủy khuất trừng mắt liếc hắn, hắn quả thật là kẻ
chuyên môn ức hiếp người tốt.
Đổng Thiệu Vĩ ôm nàng trở mình một cái, thấy vẻ mặt ngây ngốc không biết làm thế nào của nàng, nhịn không được phải mở miệng uy hiếp: “Hiếp......”
“Một lần thôi nha!”
“Ừm.”
Đôi môi run rẩy của nàng chậm rãi tới gần hắn, trong lòng thầm nghĩ,
người lạnh lùng như anh ta, không biết khi hôn có lạnh giống kem không
nhỉ?
Ngày đó, hắn đột nhiên dùng môi chạm vào môi nàng, nhanh đến mức nàng còn chưa kịp cảm nhận thì đã xong rồi, lúc này, động tác của nàng có
phải cũng nên nhanh giống như vậy hay không?
Mặc kệ, càng nhanh càng tốt, dù sao ở cùng một chỗ với hắn cũng không
có gì lãng mạn, hôm nào sẽ tìm người khác, thử hôn chậm rãi xem có tư
vị thế nào?
Nàng mạnh mẽ chạm môi vào môi hắn, khi vội vàng muốn lui lại, thì bàn
tay to của hắn đã gắt gao ngăn chận đầu nàng, cùng môi nàng dán chặt
vào nhau.
Tô Doanh San sợ tới mức mở miệng kêu cứu, muốn hắn buông nàng ra, nhưng hắn lại thừa cơ đem đầu lưỡi nóng bỏng vói vào trong miệng nàng,
cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, gắt gao vây quanh sự vô lực phản kháng của nàng, để mặc cho lửa nóng của hắn cuồng dã đoạt lấy.
Đổng Thiệu Vĩ lại trở mình một cái, đem nàng đặt ở dưới thân, làm sâu sắc nụ hôn này, hoàn toàn nhấm nháp hương vị ngọt ngào trong miệng nàng.
Nụ hôn của hắn thật là nóng nha!
Nàng mở to hai tròng mắt mờ sương, tò mò muốn biết hai tròng mắt của
hắn có còn giống băng sơn ngàn năm không thay đổi hay không, nhưng
nàng lại kinh ngạc khi phát hiện ánh mắt của hắn không hề lạnh như
băng, bỗng nhiên làm cho mặt nàng ửng hồng như ngọn lửa, toàn thân
nàng nhũn ra, nằm ở dưới thân hắn.
“Thích không?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Tôi nghĩ cả người anh giống băng, hôn lên cảm giác cũng nên là lạnh
như băng.” Tô Doanh San thở phì phì nói: “Cho nên hôm nào tôi muốn tìm người khác thử xem sao.”
“Em nói cái gì?” Trong hai tròng mắt tràn ngập lửa tình của hắn phút
chốc biến thành lửa giận.
A, có phải nàng đã nói quá nhanh hay không? Bị hắn đặt ở dưới thân
không có đường trốn, nàng đành phải kiên trì nói: “Tôi không có kinh
nghiệm hôn môi gì cả, cho nên muốn tìm người khác để so sánh, so sánh
một chút thôi. Tôi cũng không có hàm ý khinh thường gì hết, anh đừng có hiểu lầm.”
Đổng Thiệu Vĩ không khách sáo kéo khuôn mặt nhỏ nhắn muốn trốn tránh của nàng qua, đối diện với sắc mặt xanh mét của hắn, hắn hét to trong lỗ tai yếu ớt của nàng: “So sánh, một chút?”
“Chỉ nói mà thôi.” Nàng vội vàng che cái lỗ tai đáng thương lại, nếu
hắn còn tiếp tục rống như vậy, sớm muộn gì nàng cũng biến thành kẻ
điếc.
“Nói chính là nghĩ muốn, nghĩ muốn chính là muốn làm, muốn làm chính là có tính toán. Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, em còn muốn giải thích gì nữa.”
Lửa giận bùng lên làm cho hắn điên cuồng chất vấn.
“Anh đừng có phản ứng lớn như vậy, đừng khẩn trương, đừng khẩn trương.”
“Em còn muốn nói xạo.”
Tô Doanh San khẽ thở dài, tuy rằng có thể đem vẻ bề ngoài lạnh như băng biến thành bộ dạng khác, nhưng với loại dáng vẻ hung dữ này, chi bằng nàng lãnh đạm để được an toàn.
“Làm ơn đi, tôi là con tin đáng thương của anh, làm sao cũng thoát không được uy quyền của anh, tôi nào dám tìm người luyện tập. Ai da! Ngoại trừ anh ra, bên ngoài chắc không có ai hứng thú với con nhóc miệng còn hôi sữa như tôi đâu.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, không để ý tới lời nói lấy lòng của nàng.
Nàng vỗ vỗ lưng hắn, trọng lượng của hắn đè nàng sắp chết rồi, nén giận nói: “Tôi không muốn ngày mai trên trang bìa của tạp chí viết ‘một cô gái vị thành niên bị thịt đè chết’, làm phiền anh dời thân thể đi, để cho tôi quay về ghế sofa ngủ một giấc thật ngon.”
“Không cho phép.” Đổng Thiệu Vĩ cố ý hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của nàng một cái, sau đó khép lại hai mắt ngủ.
“Này, anh rất nặng nha!” Nàng giãy dụa gọi.
“Im lặng!”
Tô Doanh San bất đắc dĩ nghĩ thầm, ai ya, thân là bạn gái của hắn, thời gian này cũng không thấy thật sự hạnh phúc a!
Bị bắt trở thành bạn gái của Đổng Thiệu Vĩ đã được nửa tháng, từ ngày đó tới nay, nàng có thể chạy loạn ở chung quanh, nhưng mỗi ngày nhất định phải lo cho hắn ba bữa cơm, buổi tối còn phải ngoan ngoãn để cho hắn ôm ngủ, hắn cũng không có tùy tiện ăn hiếp nàng nữa, chỉ là thường thừa dịp nàng ngủ, hôn nàng đến mức trời đất quay cuồng, bàn tay sờ loạn bên ngoài cơ thể nàng, hắn cũng coi như là chính nhân quân tử.
Đến lúc ăn cơm trưa, Đổng Thiệu Vĩ đem thức ăn nhanh đặt trên bàn của nàng, Tô Doanh San mở ra, ăn hết ngụm này tới ngụm khác, hai tròng mắt di chuyển nhanh như chớp, không biết phải nói như thế nào, cuối cùng nàng quyết định nói ra tình hình thực tế.
“Ngày mai em phải đi khai giảng .”
“Ừ.” Đổng Thiệu Vĩ lên tiếng, sự chú ý vẫn đặt trên tờ tạp chí.
“Em phải về trường đi học.”
“Ừ.” Hắn hơi nhíu mi, phun rau xanh trong miệng ra, dường như hắn không thích rau thì phải, chán ghét lộ rõ ra ngoài mặt.
“Sau khai giảng, em không thể cùng anh ăn cơm được nữa.”
“Ừ.” Hắn mở ra một tờ báo khác.
“Em phải trở về nhà.” Chỉ cần hắn tiếp tục trả lời “Ừ”, là nàng có thể rời đi nơi này, thoát khỏi bàn tay của hắn.
“Không cho phép!” Đổng Thiệu Vĩ lắc đầu, trừng mắt nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẻ nếu nàng còn dám giở trò quỷ, cẩn thận sẽ bị tét vào mông.
“Em đã hai tháng không có về nhà rồi.” Tô Doanh San nén giận, làm ra vẻ đáng thương.
“Người nhà của em sẽ đến thăm em.”
Cứ cách vài ngày thì người nhà lại hẹn nàng gặp mặt ở bên ngoài, tuy rằng hắn cũng không có phản đối nàng gặp người nhà của mình, chỉ là người nhà của nàng vô cùng khiếp sợ hắn, hy vọng có thể không gặp mặt hắn là tốt nhất.
“Nhưng mà. . . . . .” Nàng muốn về nhà ngủ.
“Lại đây.” Đổng Thiệu Vĩ vỗ vỗ đùi nói.
Sau nhiều ngày huấn luyện làm cho nàng hiểu được sâu sắc không nên cãi lời hắn, nếu không nàng chắc chắn sẽ thê thảm, bởi vậy, nàng ngoan ngoãn đến ngồi trên đùi hắn.
Hắn đem toàn bộ rau xanh trong hộp thức ăn nhanh đút cho nàng: “Ăn!”
Lúc nào cũng đem những thứ hắn không thích ăn trong thức ăn nhanh đẩy hết cho nàng, Tô Doanh San bất mãn trừng mắt hắn, mãi cho đến khi ánh mắt khó chịu của hắn liếc nhìn nàng, nàng mới vội vàng cúi đầu nhanh chóng ăn rau xanh.
Hắn ôm cánh tay vòng quanh thắt lưng mảnh khảnh của nàng, mặt tựa trên mái tóc tỏa ra mùi thơm mát của nàng, cơ thể thoải mái duỗi ra, nói: “Đừng tốn công suy nghĩ, ngoan ngoãn đi học, sau tan học thì trở lại, không cho phép tham gia hoạt động ngoại khóa, không được quá mức thân cận với những người đàn ông khác, có nghe thấy không!”
“Anh cũng là đàn ông, có thể tránh xa em một chút được không?” Nàng lập tức yêu cầu hắn xử lý công bằng.
“Chặt. . . . . .”
Nàng dùng một tay che cái miệng của hắn, tựa trong lòng ngực hắn, khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện ra vẻ thẹn thùng rạng rỡ, “Em phát hiện ra một chuyện rất thú vị, anh chỉ là thích uy hiếp em, nhưng em biết anh sẽ không khi dễ em, có phải hay không?”
“Phải không?” Nàng còn không kịp trả lời, cái miệng nhỏ nhắn đã bị hắn cuồng nhiệt dùng nụ hôn che lại.
Thật ra vòng ôm của hắn rất ấm áp, hắn hôn, cảm giác cũng rất hài lòng thỏa mãn.
Chớp mắt thời gian nửa năm đã trôi qua.
Vĩ đối với nàng cũng càng ngày càng tốt, hắn vốn dĩ lạnh tựa hàn băng, nhưng đối xử với nàng càng ngày càng ... dịu dàng hơn.
Lễ tình nhân, ngày 14-2!
Cái tên không biết lãng mạn là gì kia, liệu có biết hôm nay là lễ tình nhân không? Có biết hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của nàng không?
Tô Doanh San vừa tiến vào văn phòng, kinh ngạc khi phát hiện hắn không có điên cuồng làm việc, mà là dùng ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú nàng. Nàng nhìn thấy trong tay hắn có một bó hoa hồng thật lớn, trái tim không khỏi đập loạn nhịp, hắn ngoắc ngoắc ngón tay gọi nàng, nàng lập tức đi đến bên cạnh hắn.
Đổng Thiệu Vĩ ôm chặt nàng, “Bé cưng, sinh nhật vui vẻ!”
“Cho em sao?” Trở thành bạn gái của hắn đã hơn nửa năm, hôm nay là lần đầu tiên nhận được hoa do hắn tặng, nhưng mà như vậy nàng cũng đã rất thỏa mãn .
“Cám ơn anh.” Nàng cho hắn một nụ hôn nồng nhiệt, chất chứa tình cảm nóng bỏng.
“Nếu sớm biết rằng chỉ cần một bó hoa là có thể đổi lấy sự nhiệt tình như vậy của em, vậy thì sau này mỗi ngày anh đều tặng hoa cho em.” Hắn khẽ cười nói.
“Thật vậy sao?”
“Ừ, mặt khác, anh quyết định chờ cho đến khi em tốt nghiệp, em sẽ gả cho anh.” Hắn nói ra tính toán nấn ná trong lòng đã lâu.
“Cái gì?” Tô Doanh San chấn động, bọn họ chỉ mới trở thành người yêu của nhau, tại sao lại kết hôn nhanh như vậy?
“Không chịu sao?” Đôi cánh tay cứng như thép của Đổng Thiệu Vĩ gắt gao ôm chặt cô gái mà hắn đã xác định sẽ là vợ hắn. Hắn thích tính tình khờ dại mà lãng mạn của nàng, muốn khóa chặt nàng bên người, để phòng ngừa cá tính ngây ngốc kia của nàng, sẽ quăng mình qua một bên.
Những nụ hôn nồng nàn say đắm liên tục được phủ xuống, chặt chẽ khóa trên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của nàng.
“Người ta không nghĩ sớm như vậy phải lấy chồng, em còn muốn thi đại học, đi du lịch ở nhiều quốc gia trên thế giới.” Nàng vừa mới tròn mười tám tuổi, mà bây giờ đã nói đến chuyện kết hôn, không phải quá sớm sao? “Xã hội bây giờ thịnh hành mốt kết hôn muộn, chúng ta phải đi theo trào lưu nha.”
“Đi theo trào lưu á?” Hắn không thèm phân bua đã ôm lấy nàng, đi nhanh về hướng phòng nghỉ ở sát bên, cả hai cùng ngã lên chiếc giường mềm mại.
Hắn không khách sáo cởi bỏ quần áo của nàng, mặc cho nàng không ngừng giãy dụa, “Đừng! Anh đã hứa với em, trước khi kết hôn sẽ không làm xằng làm bậy.”
“Ai bảo em nói muốn đi theo trào lưu, bây giờ thịnh hành trào lưu có con trước, kết hôn sau.” Da thịt nõn nà của nàng làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay, những nụ hôn tinh tế rải dọc từ vành tai nàng, chậm rãi di chuyển xuống dưới.
“Không cần! Người ta không đi theo trào lưu là được mà.” Nàng vỗ về khuôn mặt nhã nhặn của hắn, hai má đỏ bừng nói: “Em . . . . . Em hứa với anh sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nhưng từ giờ cho đến lúc đó, anh không thể. . . . . .”
Nghe vậy, Đổng Thiệu Vĩ mỉm cười hài lòng, ôm nhanh thân thể mềm mại vào trong lòng ngực, tâm tình sung sướng ngân nga một tiếng.
Nàng, là thuộc về hắn.
“Gọi tên của anh.” Hắn xoa nhẹ đôi môi mềm mại bị hôn đến sưng đỏ của nàng.
“Vĩ.”
“Còn gì nữa?”
Còn cái gì? Tô Doanh San mở to hai mắt, không biết hắn còn muốn nàng gọi hắn cái gì.
Đổng Thiệu Vĩ đưa tay vào trong váy nàng xoa nhẹ bắp đùi mềm mịn, làm cho nàng nhịn không được phải run rẩy thở gấp, hét lên: “Không thể!”
“Gọi là gì?” Hắn cố ý muốn nghe được lời hứa hẹn được thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn làm cho hắn mê muội kia, muốn nghe được nàng thẹn thùng gọi tên hắn với giọng nói dịu dàng.
“Vĩ!”
Bàn tay to lớn mạnh mẽ bao trùm lấy mảnh đất thần bí của nàng, nàng hít sâu một hơi, tim đập suýt chút nữa rớt ra ngoài, hắn chưa từng táo bạo như vậy, “Đừng! Không thể!”
“Anh là gì của em?” Ngón tay hắn miết nhẹ lên quần lót của nàng, khiến cho cả người nàng run rẩy cùng yêu kiều thở gấp, hắn cười khẽ liếc nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng.
“Anh là bạn trai thân yêu…thân yêu nhất của em.”
Tay hắn vẫn quấy nhiễu trong váy nàng, còn tay kia kéo cánh tay nhỏ bé có ý đồ ngăn cản của nàng qua một bên, để tránh cho nàng làm trở ngại lạc thú mới của hắn.
“Không thể như vậy, anh đã hứa với em.” Nàng cuồng loạn giãy dụa, nhưng không có cách nào ngăn cản ngón tay tà ác của hắn, hắn ở ……của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, ma sát, khiến cho lòng của nàng nổi lửa.
“Còn gì nữa?” Hắn thấp giọng cười nói.
“Không còn nữa.” Nàng thở gấp, hắn dùng ngón tay ma sát xoa nắn bụng của nàng
Làm cho nàng run rẩy, yêu kiều la lên.
“Đừng. . . . . . Ông xã yêu dấu. . . . . . dừng nha!” Một cỗ khoái cảm nóng bỏng lủi qua toàn thân nàng không chừa một chỗ, nàng đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
“Nói lại lần nữa xem.”
Nàng xấu hổ đến mức trốn vào trong lòng ngực của hắn, dịu dàng ngọt ngào nói: “Ông xã.”
Dựa vào trong lòng ngực dày rộng của hắn, Tô Doanh San cảm thấy cực kỳ an toàn, thấp giọng nói: “Em rất yêu anh!”
“Anh cũng yêu em.” Ánh mắt nóng rực của Đổng Thiệu Vĩ nhìn chăm chú khuôn mặt đỏ bừng của nàng.
“Em phải làm vợ của anh.”
“Đời này em là người vợ duy nhất của anh.” Hắn gật đầu hứa hẹn.
*********
Khi lần đầu tiên mắt Tiết Trấn Kỳ đầu tiên nhìn thấy Tô Hạo Ân, đã biết mọi chuyện không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, tình hình năm đó nhất định sẽ bị điều tra ra, nhưng hắn vẫn kiên trì mang Tô Hạo Ân đi gặp Đổng Thiệu Vĩ.
Tô Hạo Ân đã hơn hai tuổi, vừa nhìn thấy bóng dáng mẹ, lập tức chạy chậm từng bước về phía Tô Doanh San, ôm chặt nàng, cúi đầu khóc nức nở .
Nó nghĩ mẹ nó không cần nó!
Trước đây mẹ luôn nhìn nhìn nó rồi khóc, nó ngoan ngoãn không quậy phá cũng không ầm ĩ, tại sao mẹ luôn nhìn nó mà khóc?
Nó làm sai chuyện gì sao?
Nó rất yêu thương người mẹ xinh đẹp của mình, không muốn mẹ bỏ lại nó một mình ở Mỹ, nó phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ với mẹ.
Tô Doanh San phát hiện bản thân bị một đứa bé trai ôm chặt, nó cúi đầu khóc nức nở, vẻ mặt tủi thân nói: “Mẹ đừng bỏ lại con, Hạo Ân sẽ thật ngoan ngoãn, mẹ đừng bỏ lại con.”
Mẹ? Nàng kinh hãi vuốt ve đầu của đứa bé, buồn bực nói: “Con là con trai của ta?” Nàng theo bản năng vuốt bụng, “Đứa nhỏ không phải ở trong bụng sao?”
“Mẹ, mẹ không cần Hạo Ân nữa sao?” Nghe thấy giọng nói xa lạ của mẹ, cảm giác bị vứt bỏ trong lòng nó dâng lên càng thêm mãnh liệt.
“Con là con trai của ta?” Nàng nghiêng đầu nhìn nó.
“Mẹ!” Đứa bé trai khóc càng lớn tiếng hơn, sao mẹ lại có thể không cần nó, nó đã rất ngoan ngoãn, khi ở nhà cùng bảo mẫu, nó không có cãi lời, nó vẫn ngoan ngoãn chờ mẹ trở về!
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Có lẽ là bản năng người mẹ, có lẽ là nước mắt của đứa nhỏ làm cho nàng mềm lòng, ôm nó vào trong ngực, cẩn thận che chở yêu thương.
Đổng Thiệu Vĩ lặng lẽ đi đến trước mặt nàng, biết đứa bé trai mà Tô Doanh San ôm trong lòng ngực chính là đứa nhỏ mà năm đó nàng chịu nhục sinh ra.
“Đừng khóc. Mẹ của con bị bệnh, cho nên có rất nhiều chuyện đều đã quên, con phải thông cảm hơn cho mẹ, ngoan ngoãn một chút mới có thể khiến cho mẹ từ từ nhớ tới con.” Đổng Thiệu Vĩ nhẹ giọng an ủi đứa bé trai chôn ở trong lòng ngực mẹ khóc nghẹn ngào.
“Mẹ bị bệnh?” Tô Hạo Ân vội vàng quẹt nước mắt, quan tâm hỏi: “Mẹ bị bệnh gì?”
“Sau này rồi nói, bây giờ giúp đỡ mẹ của con lên ghế ngồi đi.” Đổng Thiệu Vĩ nâng Tô Hạo Ân dậy, sau khi thấy rõ khuôn mặt của nó, hắn bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, không dám tin đứa bé trai đang đứng trước mắt.
Đứa bé trai này giống như bản sao thu nhỏ của hắn!
Hắn khiếp sợ không thôi nhìn về phía Tiết Trấn Kỳ, đã thấy Tiết Trấn Kỳ lảng tránh ánh mắt hắn, cuối cùng hắn nhịn không được lẩm bẩm tự hỏi: “Tại sao có thể như vậy. . . . . .”
Ba mươi triệu là do bác Đổng trực tiếp gửi vào sổ tiết kiệm của Tô Doanh San, ngày mà Tô Doanh San mất tích là ở trong phòng của bác Đổng. Trong đầu hắn hiện lên những lời mà Tiết Trấn Kỳ đã nói trước đó.
Không! Chuyện này không phải sự thật!
“Thiệu Vĩ.” Tiết Trấn Kỳ đỡ lấy người bạn tốt suýt chút nữa chân đứng không vững, chuyện hắn lo lắng nhất cũng đã xảy ra.
Đổng Thiệu Vĩ đột nhiên túm lấy cổ áo Tiết Trấn Kỳ, không dám quấy nhiễu hai mẹ con đang ngồi bên kia, hắn gầm nhẹ giống như dã thú bị thương: “Không thể nào! Đừng nói cho tôi biết, người đàn ông đó là cha tôi!”
“Thiệu Vĩ. . . . . .”
Vẻ mặt khó xử của bạn thân làm cho một tia hy vọng cuối cùng của hắn cũng tan biến .
Khó trách, bà Tô không muốn hắn đi điều tra lại chuyện năm đó.
Thì ra chân tướng đúng là xấu xa như thế!
Trời ơi! Dù có gào thét bi phẫn hơn nữa, cũng không thể diễn tả được hết đau đớn trong lòng hắn lúc này.
Đổng Thiệu Vĩ lái xe như bay đế nơi ở của cha mẹ, chạy nhanh vào nhà giống như kẻ điên, gầm rú với hai ông bà: “Tại sao? Tại sao ông phải làm như vậy?”
“Con đang làm cái gì vậy?” Đổng Dịch Trung tức giận khi thấy con trai chẳng phân biệt được công và tư, vì một người phụ nữ mà bỏ mặc tất cả công việc.
“Người ức hiếp cô ấy là ông phải không?” Cha của hắn sao lại có thể làm ra những chuyện như vậy đối với Tô Doanh San, nhưng Tô Hạo Ân chính là căn cứ xác thực nhất, khiến cho hắn không muốn tin cũng không được.
“Con đang nói hươu nói vượn cái gì đó!” Đổng Dịch Trung tức giận đến mức cần cổ ửng đỏ lên.
“Ba mươi triệu là do ông chuyển vào tài khoản tiết kiệm của cô ấy, cô ấy mất tích hai ngày cũng là ở trong phòng của ông. Ông nói đi, nói là ông không làm những chuyện đó với cô ấy?” Đổng Thiệu Vĩ điên cuồng hét lên, không thể chấp nhận được những chuyện mà ông đã làm.
“Chỉ cần làm cho con bé hoàn toàn rời khỏi con, chuyện gì ta cũng đều có thể làm được, như vậy con đã vừa lòng chưa?” Tiếng rống của Đổng Dịch Trung không hề kém hơn so với hắn, “Nó là đứa con gái tàn hoa bại liễu, không xứng với Đổng gia của chúng ta, hiểu không?” (Mẹ kiếp, thằng cha này, Grừ Grừ)
“Thật là ông. . . . . .” Người khởi xướng ra tất cả những chuyện này đúng là cha của hắn, ông ấy dựa vào cái gì mà trách nàng?
Đổng Thiệu Vĩ hoàn toàn bị đánh bại, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trong đầu hiện lên khuôn mặt bi thương của nàng, thì ra tất cả những chuyện bi thảm mà nàng gặp phải, đều do ông ta ban tặng.
“Con là một người đàn ông, mà lại vì một người phụ nữ bé nhỏ không đáng kể trở nên như vậy, con xem, hiện tại bộ dáng con không ra gì cả!” Đổng Dịch Trung điên cuồng hét lên, nhịn không được vung tay đánh hắn, nghĩ muốn đánh cho hắn thức tỉnh lại.
“Đủ rồi! Ông không được ra tay đánh con lần nữa.” Trần Châu Kỳ đau lòng lau chùi vết máu trên khóe miệng con trai, bà thật sự là rất lo sợ.
“Đừng đụng vào tôi!” Đổng Thiệu Vĩ dùng sức đẩy bà ra, uất hận nhìn bà nói: “Năm đó, bà cũng có tham dự vào việc này, đúng không?”
“Ta. . . . . .” Bà áy náy cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt con trai.
Đổng Thiệu Vĩ bi thống cười điên cuồng, thì ra cái gọi là sự thật, đáng buồn cười như thế, nhưng cũng thật thảm thương nha!
Tiết Trấn Kỳ theo tới ở phía sau, vội vàng nâng Đổng Thiệu Vĩ nằm trên mặt đất dậy.
Ánh mắt lạnh như băng của Đổng Thiệu Vĩ nhìn cha mẹ hắn, “Huyết thống của Đổng gia quả thật tôn quý như thế sao? Tôn quý đến mức cuối cùng cũng không có con nối dõi.” Nói xong, từ trong túi quần hắn lấy ra một tờ giấy ném về hướng Đổng Dịch Trung.
Đổng Dịch Trung khó hiểu nhặt lên, tập trung nhìn vào, sắc mặt lập tức thay đổi, rống to: “Thằng con không ra gì này, mày dám. . . . . .”
“Làm sao vậy?” Trần Châu Kỳ ghé mắt vào nhìn, sau đó cũng ngây ngẩn cả người, khẽ khóc: “Báo ứng nha. . . . . .”
“Cậu đã làm chuyện gì?” Tiết Trấn Kỳ khó hiểu nhìn người bạn thân.
“Vì huyết thống, ông có thể đối đãi với người vợ chưa cưới mà tôi thương yêu nhất như vậy. Cô ấy đã điên rồi, mà tôi cũng không dự tính sẽ kết hôn, thắt ống dẫn tinh dường như là phương thức trả thù tốt nhất.” (Thắt dễ nhưng tháo khó nha ^^)
Tiết Trấn Kỳ khó tin nhìn hắn, không nghĩ tới thủ đoạn trả thù của hắn lại quyết liệt như vậy.
“Con lập tức đi tìm bác sĩ cho ta, con là huyết mạch duy nhất của Đổng gia chúng ta, ai cho phép con làm như thế! Ta lập tức liên lạc bác sĩ, con. . . . . . ” Đổng Dịch Trung tức giận đến mức nói không nên lời, ông không có dự đoán được đứa con trai quật cường của mình lại đối với Tô Doanh San tình sâu nghĩa nặng như thế.
Chẳng lẽ ông làm sai rồi sao?
Ông chỉ cho rằng con trai có thể cưới một người vợ tốt hơn, duy trì huyết mạch cao quý của Đổng gia.
“Không bao giờ! Đời này chỉ có Tô Doanh San mới có thể có được cốt nhục của tôi, từ sau khi cô ấy gặp phải chuyện tàn nhẫn này, tôi không thể để cô ấy tiếp tục chịu nửa điểm tủi thân, cũng sẽ không để cho cô ấy phải chịu bất kỳ đau đớn nào nữa, kiếp này, tôi sẽ không chạm vào cô ấy.”
“Đổng Thiệu Vĩ!”
“Đây không phải kết cục tốt nhất sao?” Đổng Thiệu Vĩ ý bảo Tiết Trấn Kỳ rời khỏi nơi này, hắn không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nhìn thấy người cha người mẹ đã khiến hắn đau lòng, hắn sợ bản thân sẽ nhịn không được, mà gây ra chuyện giết cha.
“Con không sợ làm ... liệt tổ liệt tông Đổng gia thất vọng sao?”
“Con không sợ làm ... lương tâm của mình thất vọng sao?”
Đổng Dịch Trung giống như bị đấm một quyền, lui về phía sau từng bước, không thể tin được mưu kế của ông lại đẩy đến kết cục con trai ông đi thắt ống dẫn tinh, ông không cam lòng nha!
“Tôi không làm ... lương tâm của mình thất vọng .” Nói xong, Đổng Thiệu Vĩ được Tiết Trấn Kỳ dìu đi.
“Chúng ta nên đem chân tướng nói cho nó biết, như vậy nó sẽ không hiểu lầm ông, có lẽ mọi chuyện còn có thể thay đổi được.” Trần Châu Kỳ năn nỉ. Nếu lúc trước bà chịu thay Tô Doanh San cầu xin, nếu năm đó bà có chút lòng thương hại, có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này.
“Có thể nói sao? Bà cho là nói ra chân tướng thì sẽ tốt hơn sao? Nếu bà muốn muốn trực tiếp hủy diệt con trai bà, thì bà cứ nói cho nó biết sự thật đi.” Đổng Dịch Trung đau nhập gan ruột xé nát bản báo cáo thắt ống dẫn tinh kia, nổi giận đùng đùng xoay người lên lầu.
Trần Châu Kỳ rơi lệ đầy mặt, ngậm miệng không nói gì.