Phó Sơn vươn tay xuất ra một vòng bảo hộ ngũ sắc, cười nói: " Các ngươi ở bên trong nhìn, đừng đi ra, ta sẽ biểu diễn cho mọi người xem một đoạn Quân Thiên Đại Cổ."
Hoa Mị Nương vỗ tay cười duyên: " Tốt quá, tiểu muội ngươi thật có phúc khí, có thể nhìn thấy được tuyệt học của Phó đại ca."
Mai Tinh Tinh ôm lấy bả vai của Hoa Mị Nương, nói: " Tỷ tỷ, ngươi đã nhìn thấy lão gia tử đánh trống rồi sao? Trống ở nơi nào a?"
"Đông"
Chỉ thấy Phó Sơn đánh ra một quyền hư ảo, một cỗ lực lượng như sóng triều tuôn ra, năng lượng quang cầu phóng ra hóa thành năm màu ngũ sắc bay xuống, nhìn giống như những tia hỏa diễm (hoa lửa) đang nở rộ giữa ban ngày. Mai Tinh Tinh mấy người lớn tiếng kêu lên: " Thật đẹp mắt!"
"Đông" "Đông" "Đông" "Đông"…
Tiếng trống bắt đầu vang lên, từ chậm đến nhanh, càng lúc càng cao vút…
Hai tay Phó Sơn luân lưu phóng ra những quyền hư ảo, mở miệng hát lớn.
" Đại…phong…khởi hề…vân phi dương.."( Gió lớn nổi lên..mây bay cao)
"Uy…gia hải nội hề…quy cố hương…" ( Bốn biển cùng quy.. về một mối)
"An đắc mãnh sĩ hề…thủ tứ phương"(Anh hùng giữ an khắp bốn phương)
Bài hát này gọi là Đại Phong Khởi, là khi Lưu Bang thảo phạt Hoài Nam Vương Anh Bố, trên đường về tây, đi ngang qua cố hương Phái Huyền, ông ta đã cho tụ tập những người già trẻ cố nhân đãi một buổi yến tiệc, trong buổi tiệc Lưu Bang đã lấy ra một loại huyền nhạc khí và ngâm lên bài thơ này. Bây giờ do Phó Sơn ngâm xướng, vừa có hào khí hào hùng, lại vừa có âm điệu bi thương, làm chấn động đến gió mây biến sắc, đất rung núi chuyển.
Ánh mắt Hoa Mị Nương khi nhìn Phó Sơn cũng đã thay đổi. Phó Sơn vốn là một mỹ nam tử, tại Tây Hán hắn chính là một danh sĩ uyên bác, sau này trở thành người tu chân càng thêm bất đồng với người khác. Chỉ thấy mái tóc dài của hắn bay tung theo gió, vẻ tiêu sái khi ngâm xướng, thần thái siêu phàm thoát tục thế này, đã làm cho Hoa Mị Nương hoàn toàn ngây dại.
Hơn ba trăm Phi Dực binh, mỗi khi nghe được một tiếng trống đánh, thân thể không tự chủ được đều run lên một chút. Tiếng trống càng nhanh, bọn họ càng có vẻ kinh hoàng. Tiếng ca của Phó Sơn đồng thời giống như là một nhóm người đang cùng khiêu vũ, tùy theo tiết tấu cao thấp phập phồng mà vũ động. May mắn là Phó Sơn không có ý niệm giết người, chỉ làm cho bọn họ chấn động phun máu, tâm thần trọng thương mà thôi.
Tiếng hát dừng lại, phảng phất như thiên địa đình trệ, mọi người đều đứng thẳng bất động.