Phía Bên Kia Nửa Đêm
Chương 23: Athens 1947
Có một giọng đàn ông nói:
- Thật là một điều kỳ lạ: chúng ta đã tìm ra được bà ấy.
- Cô ấy có làm sao không?
Đó là tiếng nói của Larry.
Catherine bỗng lại thấy sự khủng khiếp trở lại với nàng. Nàng có cảm giác rằng cơ thể nàng đang được những dây thần kinh kêu to lên báo động cho nàng phải mau mau chạy trốn. Kẻ giết nàng đã quay lại tìm nàng.
Nàng rên rỉ: Không… và nàng mở mắt ra. Nàng đang nằm trên giường của căn nhà trọ, Larry đứng trên giường, và cạnh chàng là một người lạ hoắc, nàng chưa từng gặp bao giờ. Larry tiến lại phía nàng…
- Catherine…
Nàng nhăn mặt khi Larry tiến lại gần:
- Đừng chạm đến người tôi!
Giọng nàng khàn khàn, yếu ớt.
- Kìa, Catherine…
Bộ mặt Larry buồn rười rượi.
- Đưa hắn đi nơi khác? - Catherine van nài.
- Bà ấy vẫn còn bị chấn động mạnh! - Người lạ bảo - Có lẽ tốt nhất là ông sang đợi phòng bên kia.
Larry nhìn Catherine hồi lâu, nét mặt chàng không biểu lộ tình cảm gì.
- Thôi được. Tôi muốn ông dành cho nàng sự điều trị tốt nhất - Nói rồi chàng quay trở ra.
Người lạ mặt tiến lại gần. Đó là một người thấp lùn, béo phị, nét mặt hiền lành, nụ cười dễ mến. Ông ta nói tiếng Anh bằng một giọng rất nặng.
- Tôi là bác sĩ Kazomides. Bà vừa trải qua những giây phút rất nặng nề, bà Douglas ạ, song tôi có thể khẳng định với bà rằng bà sắp bình phục rồi. Bà chỉ bị xây xát nhẹ và sốc nghiêm trọng, song chỉ qua vài ngày nữa bà sẽ trở lại bình thường như cũ - Ông ta thở dài - Họ phải đóng cửa những cái hang chết tiệt đó lại. Đây là tai nạn thứ ba trong năm nay.
Catherine lắc đầu, rồi dừng lại vì thấy đầu nàng đập mạnh, nàng đay nghiến:
- Đây không phải là tai nạn. Hắn tìm cách giết tôi đấy.
Ông bác sĩ nhìn nàng:
- Ai tìm cách giết bà?
Miệng nàng khô, lưỡi nàng cứng, lại. Nàng khó khăn lắm mới nói được.
- Chồng… chồng tôi.
- Không - Ông ta nói.
Ông không tin lời nàng. Catherine nuốt nước bọt rồi cố gắng nói lần nữa:
- Hắn… hắn bỏ tôi chết trong hang.
Ông bác sĩ lắc đầu:
- Đây là một tai nạn. Tôi sẽ tiêm cho bà một mũi thuốc an thần, khi nào bà tỉnh dậy, bà sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Nàng bỗng thấy sợ hãi:
- Không? - Nàng van nài - Ông có hiểu không? Tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại. Ông làm ơn đưa tôi đi khỏi nơi này.
Vị bác sĩ mỉm cười khích lệ.
- Tôi đã nói với bà rằng bà sẽ chóng bình phục mà, bà Douglas. Bà cần phải ngủ một giấc dài thật yên tĩnh.
Ông với chiếc túi thuốc màu đen và lục tìm chiếc ống tiêm.
Catherine cố gượng ngồi dậy, song nỗi đau ê ẩm chạy xuyên suốt đầu nàng và lập tức người nàng vã mồ hôi như tắm. Nàng ngã vật trở lại giường, đầu nàng nhức nhối không thể nào chịu nổi.
- Bà đừng cử động nữa - Bác sĩ Kazomides nhắc nàng - Bà vừa trải qua một trạng thái chấn động khủng khiếp -
Ông lấy ra ống thuốc, dùng kim hút một thứ thuốc màu hổ phách và quay lại phía nàng - Mời bà quay sang đây. Khi nào bà tỉnh bà sẽ cảm thấy mình đổi khác hẳn.
Catherine thì thào:
- Tôi sẽ không tỉnh lại được. Hắn sẽ giết tôi trong lúc tôi đang ngủ.
Nét mặt ông bác sĩ có vẻ băn khoăn. Ông bước về phía nàng.
- Bà Douglas, bà quay lại phía này đi.
Ông nhẹ nhàng xoay người Catherine sang một bên kéo áo ngủ của nàng lên. Nàng cảm thấy mũi tiêm đau nhói ở hông.
- Xong rồi.
Nàng lại nằm ngửa, nước mắt đầm đìa, nàng thì thào:
- Ông đã giết tôi đấy.
Bác sĩ nhẹ nhàng bảo:
- Bà Douglas, bà có biết chúng tôi tìm thấy bà như thế nào không?
Nàng định lắc đầu, nhưng rồi nhớ đến nỗi đau liền thôi ngay. Giọng ông ta dịu dàng tiếp:
- Chồng bà đã đưa chúng tôi tới chỗ bà.
Nàng trừng trừng nhìn ông, không hiểu ông đang nói cái gì. Ông bác sĩ giải thích.
- Ông ấy rẽ nhầm lối, bị lạc trong hang. Khi thấy không thể tìm được bà, ông ấy đâm hoảng sợ. Ông ấy tới gặp cảnh sát và chúng tôi liền tổ chức một đội đi tìm bà.
Nàng vẫn nhìn ông không hiểu:
- Larry?… đi gọi ứng cứu?
- Ông ấy đã ở vào một tâm trạng khủng khiếp. Ông ấy tự nhận là có lỗi vì để chuyện đó xảy ra.
Nàng ngây người suy nghĩ, cố nhận định lại tình hình theo như cái tin mới được biết này. Nếu quả Larry định tìm cách giết nàng thì việc gì y lại còn tổ chức một đội đi tìm nàng, việc gì y phải hoảng loạn lo cho tính mạng của nàng? Nàng hết sức bối rối, khó hiểu.
Ông bác sĩ nhìn nàng, cảm thông ông bảo:
- Giờ thì bà hãy ngủ đi. Sáng mai tôi sẽ trở lại.
Nàng đã tin rằng con người nàng yêu dấu lại chính là kẻ giết nàng. Nàng sẽ phải thú thật điều đó với Larry và mong nàng tha lỗi cho, song lúc này đầu nàng quá nặng, đôi mắt nhắm nghiền. Nàng nghĩ: Khi nào tỉnh, mình sẽ nói lại với chàng, chàng sẽ hiểu và tha thứ cho mình. Rồi mọi chuyện lại sẽ đâu và đấy, lại tốt đẹp như tình hình…
Nàng tỉnh lại vì một tiếng gẫy "cắc" rất mạnh. Nàng vụt mở mắt, nhịp tim đập mạnh. Một dòng nước mưa xối xả chảy vào cánh cửa sổ phòng ngủ và khi ánh chớp loé lên trong một thứ ánh sáng xanh nhợt nhạt toàn bộ gian phòng trông như một tấm ảnh in quá sáng. Gió đang thổi lộng vào nhà, cố tìm cách luồn lách vào trong, mưa đập chan chát trên mái nhà và cửa sổ như hàng ngàn chiếc trống nhỏ đánh cùng một lúc. Cứ cách vài giây đồng hồ lại một đợt sấm nổ rền rền ghê rợn sau ánh chớp loé bừng.
Tiếng sấm sét đã đánh thức Catherine tỉnh dây. Nàng lết dần để ngồi dậy và nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ đặt ở bàn đầu giường. Nàng vẫn còn phiêu diêu vì thứ thuốc mà bác sĩ đã tiêm cho nàng. Nàng phải chớp mắt mãi mới đọc hàng số trên mặt đồng hồ. Đã ba giờ sáng. Nàng chỉ có một mình trong phòng. Chắc là Larry đang ở phòng bên cạnh, thức canh và lo lắng cho nàng. Nàng cần phải gặp chàng để xin lỗi. Catherine thận trọng quờ quạng chân xuống mép giường và cố tìm cách đứng dậy. Nàng thấy chóng mặt, quay cuồng, suýt ngã và nàng phải dựa vào cột chống giường đợi cho cơn chóng mặt qua đi. Nàng bước loạng choạng ra phía cửa, các cơ bắp của nàng vẫn còn cứng đờ, chưa hoạt động trở lại, đầu nàng vẫn nhói đau ghê gớm. Nàng đứng dừng một lát, tay vịn chặt nắm cửa, sau đó nàng mở cửa bước vào phòng sinh hoạt.
Larry không có ở đó. Trong bếp có ánh đèn, nàng loạng choạng đi về phía đó. Larry đang đứng trong bếp, lưng chàng xoay ra phía nàng, nàng cất tiếng gọi:
- Larry!
Song đúng lúc đó có tiếng sấm rất to át hẳn tiếng nàng. Nàng định gọi thêm một tiếng nữa thì thấy có hình một phụ nữ xuất hiện. Larry nói:
- Em đến đây liều lĩnh quá…
Gió rít gào át mất tiếng chàng.
- Phải đến. Em muốn kiểm tra xem anh…
- Thấy chúng ta ở cạnh nhau. Không được để ai…
- Em đã bảo là em bất cần…
- Việc trục trặc. Không được để chuyện gì họ có thể…
- Ngay bây giờ, trong lúc mụ ta đang còn ngủ…
Catherine đứng đờ người ra, không cất nhắc được chân tay. Những tiếng đó nghe như qua một cái máy hoạt nghiệm tăng tốc độ. Các phần cuối của câu nói đều bị át bởi tiếng gió gào cùng với tiếng sấm rền…
- Chúng ta phải đi nhanh trước khi mụ ấy…
Toàn bộ những nỗi hoảng sợ cũ lại trở lại với nàng, nàng thấy rùng mình, mỗi nỗi lo âu khó xác định ám ảnh nàng rằng cơn ác mộng đó là có thực. Hắn đã tìm cách giết nàng. Nàng phải chạy xa khỏi nơi đây trước khi hai đứa tìm thấy nàng, trước khi chúng giết hại nàng. Thân hình nàng vẫn còn run bần bật, nàng từ từ lùi lại. Nàng đụng phải một cây đèn, cây đèn suýt đổ song nàng kịp thời chộp được, không để nó rơi xuống đất.
Tiếng trống ngực nàng đập thình thịch đến nỗi nàng sợ bọn họ nghe rõ tiếng đó còn hơn cả tiếng sấm sét, mưa rơi. Nàng tiến ra cửa trước, mở toang cửa. Gió suýt nữa thì giật cái cửa ra khỏi tay nàng.
Catherine bước ra ngoài trời đêm và nhanh chóng khép cửa lại phía sau nàng. Lập tức nàng bị nước mưa lạnh thấm ướt đẫm, và lần đầu tiên nàng nhận ra rằng nàng chỉ mặc mỗi một chiếc áo ngủ mỏng manh. Không hề gì. Vấn đề là phải làm sao mau mau trốn thoát. Qua làn mưa như trút, nàng trông thấy ánh đèn ở sảnh khách sạn phía xa xa.
Nàng có thể tới đó cầu cứu. Song liệu người ta có tin nàng không? Nàng nhớ lại nét mặt của ông bác sĩ lúc nàng nói với ông rằng Larry đang cố tìm cách giết nàng. Không, người ta sẽ cho nàng là tâm thần, người ta sẽ đưa nàng trả lại cho Larry. Nàng phải mau mau thoát khỏi chỗ này. Nàng đi ra phía con đường đá dốc dẫn xuống thị trấn.
Cơn mưa gió đã khiến con đường trở thành lầy lội trơn như mỡ và cứa vào bàn chân trần của nàng làm cho nàng không thể đi nhanh được. Nàng có cảm giác như nàng đang chạy trong một cơn ác mộng, cố trốn thoát mà không nổi, vì nàng chạy quá chậm mà bọn người kia đang đuổi ngay sát sau lưng rồi. Nàng cứ trượt ngã rồi đứng dậy, rồi lại trượt ngã, hai chân nàng máu chảy đầm đìa vì bị những hòn đá sắc cứa vào, song nàng cũng không hề hay biết chuyện đó. Nàng đang trong một trạng thái chấn động, đang chạy như một cái máy tự động, khi có cơn gió mạnh hất nàng ngã, nàng lại đứng dậy và tiếp tục chạy xuống thị trấn, mà không hiểu là nàng đang đi đâu. Thậm chí nàng cũng không biết là trời đang mưa gió.
Con đường đột nhiên mở ra một phố tối, vắng vẻ ở phía rìa thị trấn. Nàng vẫn chạy líu ríu như một con vật bị săn đuổi, hoảng hốt trước những âm thanh ghê rợn như xé toang màn đêm và trước những ánh chớp chói ioà biến bầu trời thành địa ngục.
Nàng ra tới hồ, đứng dừng lại, trân trân nhìn ra hồ.
Gió thổi làm cho chiếc áo ngủ mỏng dính chặt quanh người nàng. Mặt nước phẳng lặng trước đây bây giờ đã trở thành một đại dương sôi sục trước những cơn gió cuồng nộ, tạo nên những đợt sóng lớn, hết đợt nọ chồm lên đợt kia.
Catherine đứng sững ở đó, cố nhớ xem nàng đang làm gì Rồi bất ngờ nàng chợt nghĩ ra là nàng sẽ tìm gặp Bill Fraser. Ông đang đợi nàng ở toà nhà đẹp đẽ của ông, rồi hai người có thể thành hôn. Qua màn mưa như trút nước Catherine nhìn thấy một ánh đèn vàng, Bill đang chờ đón nàng ở đó. Nhưng làm thế nào mà nàng tới được chỗ ông?
Nàng nhìn xuống dưới thấp và nhìn thấy chiếc thuyền đang buộc vào chỗ neo, dập dềnh xoay tròn trên sóng nước, chỉ chực đứt tung dây buộc.
Nàng nhận ra việc nàng cần phải làm lúc này. Nàng lần mò, rồi nhảy lên một cái thuyền. Lập tức chiếc thuyền bật tung khỏi bến, thoát khỏi ra ngoài, tự do. Catherine ngã khuỵu. Nàng cố ngồi vào chỗ và cầm lấy mái chèo, rồi cố nhớ xem Larry đã sử dụng như thế nào. Song không phải Larry, mà là Bill. Phải rồi nàng nhớ là Bill đã chèo thuyền với nàng. Họ sẽ đến gặp bố mẹ của Bill. Bây giờ nàng cố sử dụng mái chèo, song những làn sóng lớn chồm lên thuyền hết bên này qua bên kia và đảo chiếc thuyền xoay tròn, hai mái chèo bị tuột khỏi tay nàng, rồi chìm nghỉm xuống nước. Nàng ngồi ngây ra, nhìn hai mí chèo biến nất dưới làn nước. Con thuyền lao nhanh ra giữa hồ.
Catherine bị lạnh, run bắn người không còn kiềm chế nổi, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập. Nàng thấy có cái gì quẩn dưới chân nàng và khi nhìn xuống, nàng phát hiện ra nước đã vào đầy thuyền. Nàng bật khóc nức nở vì chiếc áo cưới của nàng sắp ướt.
Nàng vận chiếc áo cưới bởi nàng và Bill sắp đến nhà thờ. Ông mục sư sẽ nhìn thẳng vào bố của Bill và hỏi Có ai phản đối cuộc hôn nhân này thìphát biểu nếu không… Lúc đó có một giọng đàn bà bảo:… bây giờ, trong lúc mụ ta đang còn ngủ… Rồi những ánh đèn vụt tắt, Catherine trở lại với cái hang đó. Larry đang đẩy nàng xuống, còn người đàn bà kia tạt nước vào nàng, cố nhấn chìm nàng.
Nàng nhìn quanh để tìm ánh đèn vàng trong ngôi nhà của Bill, nhưng ánh đèn đã tắt. Chàng cũng không muốn cưới nàng làm vợ nữa, và nàng chơ vơ chẳng còn ai nương tựa.
Lúc này bờ hồ đã ở cách rất xa, phía bên kia màn mưa trút xối xả. Catherine đang một thân một mình giữa mưa bão, bên tai chỉ còn tiếng gió gào rền rĩ của trận cuồng phong melteni. Con thuyền lại dập dềnh đe doạ mỗi khi những đợt sóng lớn đập mạnh tới. Nhưng Catherine không còn biết sợ là gì. Cơ thể nàng từ từ tràn ngập một sự ấm áp êm dịu, nước mưa đưa lại cho nàng một cảm giác êm như nhung trên da thịt nàng. Nàng chắp hai tay trước ngực như một đứa bé, bắt đầu những lời yêu cầu nguyện mà nàng đã học từ hồi còn nhỏ.
- Bây giờ con sẽ nằm xuống ngủ… Con cầu chúa lòng lành hãy giữ cho tâm hồn con… Nếu như con có phải chết trong giấc ngủ… Con cầu chúa hãy thu giữ tâm hồn con…
Nàng bỗng thấy rưng rưng một niềm hạnh phúc tuyệt vời bởi vì nàng biết rằng cuối cùng mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Nàng đang trên đường trở về nhà.
Đúng lúc đó một làn sóng lớn giật gãy bánh lái thuyền, thuyền từ từ lật úp xuống mặt nước đen ngòm của cái hồ gần như không đáy.