Phi Tử Của Ca Ca
Chương 4
“Công chúa, nước đã chuẩn bị xong!”- Liên Nhi nói. Cửa phòng mở rộng, theo sau là bốn tiểu cung nữ đang cố gắng mang chiếc thùng gỗ đi vào. Mai Tuyết Tình vội vàng bước lên đi về trước giúp đỡ. “Liên Nhi mau tới phụ một tay”. Sáu người đồng tâm hiệp lực đem thùng mộc đặt sau bình phong.
“Thứ này để làm gì, chẳng lẽ ta tắm trong đó sao?”- Mai Tuyết Tình chỉ tay vào mộc thùng, không xác định được nên hỏi.
Sau khi cẩn thận đánh giá, nàng cũng xem như hài lòng. Mặc dù điều kiện có đơn sơ, nhưng nước trong thùng hoàn toàn trong suốt, trên mặt nước có những cánh hoa màu hồng phấn như ẩn như hiện, thản nhiên trôi trong nước, tràn ngập mê hoặc. Mai Tuyết Tình vội vàng cởi thắt lưng áo, tiến vào trong thùng.
Liên Nhi dùng tay che miệng lại cười trộm, công chúa sao lại trở nên giống như một hài tử thế kia!
…
Ánh nắng sáng sớm chiếu vài, Mai Tuyết Tình vui sướng tỉnh dậy, tiếng chim hót lảnh lót bên ngoài. Thật là sảng khoái, nàng muốn vận động một chút.
Liên Nhi giúp nàng rửa mặt thay quần áo, dùng bữa sáng. Sau đó, Mai Tuyết Tình mang theo Liên Nhi đi dạo quanh hoa viên. Nàng muốn quan sát một chút, trong sách giáo khoa lịch sử chưa từng ghi lại về cái hồ kì bí này.
Không khí Ngự hoa viên thật sự tươi mát, không hề có khói bụi, hay tạp chất, thật là khiến người ta sảng khóai.
Những cành la vương dài, tảng đá to lộ ra, bóng cây lắc lư, nước chảy tóc rách, mùi hoa bay trong khí rất thơm, có thể nói ngự hoa viên như cẩm điệp bay phong vũ, dương liễu thanh thanh tước chuyển oanh đề. Thật là một chỗ nghỉ ngơi tốt.
Liên Nhi nhìn theo Mai Tuyết Tình đang trằn trọc suy nghị đi tới bên hồ.
Mai Tuyết Tình giật mình. Hồ này sao lại giống như hồ trong công viên ở hiện đại? Nhất là cái lạnh thấu tim của hồ, quả thật giống nhau như đúc.
Chẳng lẽ trong cuộc sống có chuyện trùng hợp như vậy? Thật khiến người khác hoài nghi, Mai Tuyết Tình quyết tâm buổi chiều này phải ra đó quan sát cẩn thận một phen.
Liên Nhi chỉ nàng cách phân biệt nơi ở của mấy người phi tử cùng chỗ của Ngạo Mai công chua, Liên Nhi muốn nàng vào xem, nhưng Mai Tuyết Tình không đi, chỉ đứng bên ngoài nhìn vào, từ xa mà quan sát sau đó liền rời đi.
Các phi tử kia chắc chắn mười phần là ăn dấm chua, mặc dù tình cảm của ca ca với muội muội có thâm sâu hơn, nhưng các nàng dù sao cũng có danh phận, nhưng người này tuyệt đối đừng trêu vào, ta phải trốn thôi. Tốt nhất là đừng dây dưa với các nàng quá nhiều.
Mai Tuyết Tình vừa đi vừa nghĩ, nói đi nói lại, các nàng ta cũng rất đáng thương. Từa xưa đế vương vốn dĩ đã phong lưu đa tình, mỗi thời đại, sử sách đều có ghi lại, nhưng tất cả là lỗi của hoàng đế sao? Cũng không biết được. Chủ yếu là chế độ hậu cung, vì bảo trụ giang sơn, muốn sinh niều con trai, những người phụ nữ liền trở thành vật hi sinh trong cung đình phong kiến xưa kia.
Hoàng đế yêu các nàng sao? Chỉ có hoàng đế biết mà thôi. Có lẽ hoàng đế có tình cảm với vài người, nhưng còn các nàng thì sao?
Liệu có toàn tâm toàn ý yêu một mình hoàng đế? Làm sao chấp nhận chia sẽ người mình yêu với nữ nhân khác.
Vì vậy, ở phía sau cái gọi là quyền thế, vì muốn độc bá tình cảm của hoàng đế, trongs ử sách đã nhiều lần ghi chéo các cuộc chiến trong hậu cung.
Dù sao cũng chỉ là một phụ nữ nhỏ nhoi, hiểu rất rõ đạo lý đó, nên sẽ không so đo hoàng đế có bao nhiêu người phụ nữ, phần mình mình lo, nước giếng không phạm nước sông, hòa bình mà chung sống.
Không biết sự công bằng dành cho nữ nhân nằm ở đâu, nếu không tranh giành thì sẽ tức mà chết! Thật là đáng thương! Chế độ chung chồng làm khổ biết bao người.
Hiện đại vẫn là tốt nhất, người ta tình nguyện, một vợ một chồng dắt tay vượt qua sóng gió, sống đến đầu bạc răng long, không thay lòng!.
Sau đó lại nhìn tới mấy người đứng bên hành lang, đoàn người hướng về phía tẩm cung của Hạng Ngạo Thiên. Trước cửa hộ vệ nghiêm trang canh gác, gương mặt lạnh tựa băng, giống như một pho tượng cho dù có bị đốt cũng không hề nhúc nhích.
“Liên Nhi, chúng ta trở về thôi”- Mai Tuyết Tình ra lệnh. Đi một chút rồi dừng lại, đi vòng vòng quanh hoàng cung cả ngày, mà vẫn còn nhiều nơi chưa đi hết. Xem ra, không thể dễ dàng thích ứng với nơi này trong ngày một ngày hai được. Huống chi, buổi tối nàng còn có hành động bí mật phải làm.
“Công chúa, vậy chúng ta không đến thư phòng của hoàng thượng sao?”- Liên Nhi hỏi.
“Hôm nay ta mệt rồi, ngày mai hãy đi”
…
Lúc này, Hạng Ngạo Thiên ở trong phòng nhíu mày trầm tư. Lai lịch của tiểu nữ nhân này không rõ ràng, giả muội muội Ngạo Sương của hắn, có mục đích gì đây? Xem ra, muốn nàng nhanh hiện nguyên hình, phải dùng một ít mưu kế.
“Hàn Thanh, vào đây”- Hạng Ngạo Thiên ra lệnh nói.
Cửa mở ra, một nam nhân tướng mạo đường đường, ánh mắt lạnh lùng, hông đeo trường kiếm. “Hoàng Thượng, có gì sai bảo?”- Nam Tử hướng về Hạng Ngạo Thiên nói, gương mặt không có lấy chút biểu tình.
“Ngươi thay ta làm một việc, đem thị vệ ở Vô Tâm Cung rút về hết”.
“Vâng ạ”- Âm thanh vẫn rất lạnh lùng. Không hề tểh hiện sự nghi vấn, nam tử xoay người rời đi.
Ban đêm, ánh trăng thanh trong như nước. Mai Tuyết Tình trằn trọc nằm ở trên giường. Xem ra các tiểu cung nữ đã ngủ say, nàng nhẹ nhàng đứng dậy, chân bước đi rời khỏi Vô Tâm Cung.
Hoa cỏ và vây trong Ngự hoa viên cũng thiếp ngủ. Bên trong vườn có tiếng con trùng trốn trung các bụi cỏ kêu vang, từ phía hồ nghe loáng thoáng tiếng ếch kêu.
Mai Tuyết Tình đi nhanh lại, giống như trong hồ có thứ gì đó hấp dẫn nàng.
Ánh trăng bao phủ mặt hồ, nổi lên một lớp sương, hoa sen như đã tàn không còn lưu lại mùi thơm nữa, chỉ có tiếng ếch con kêu nhi nhí liên tiếp
Nàng chỉ màu mỗi một bộ đồ màu trắng vội vã đi đến bên hồ, gió thổi qua váy nàng khiến nó bay lên, giống như tiên tử hạ phàm xuống trần gian. Nàng nhẹ nhàng thả chân xuống chạm vào mặt hồ lạnh ngắt. Phía bên Hàn đình có một chiếc ghế dài, tay vịn vào lan can, đầu tựa cột đá, nàng từ từ đánh gía cảnh vật xung quanh. Mặt nước không chút gợn sóng, yên lạng, xung quanh chỉ có một cây cổ thủ che trời, dây dìu trong gió.
Mai Tuyết Tình dùng sức lắc đầu, tự hỏi chính mình, đây không phải là mộng chứ?
Nói thẳng ra, chẳng lẽ trên thế gian này lại có hai nơi giống nhau như thế?
Nàng đột nhiên nhớ tới cha mẹ, không biết họ ra sao rồi?
Họ liệu có biết nàng vì ngã vào hồ mà mất tích? Có khi nào họ tìm ra được thứ gì đó trong hồ. Nếu có ai đó nhìn thấp balo của nàng trên hồ vậy là tốt rồi, bên trong có đẩy đủ giấy tờ thông tin của nàng. Nhưng nghĩ kĩ lại, làm sao họ biết nàng ở đâu, đây lại không phải thế kỷ 21, cha mẹ nhìn thấy lưu vật của nàng biết đâu còn thương tâm hơn.
Mai Tuyết Tình cười khổ, nụ cười giống như một bông hoa đang nở ra nhưng cực kỳ cô đơn, hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống, nước mắt lặng yên rơi xuống hồ, tạo nên hai vòng tròn nhỏ trên mặt nước.
Hạng Ngạo Thiên ở trong thư phòng, tay cầm tấu chương nhưng không cách nào phê duyệt nổi nữa. Trước mắt luôn hiện ra bóng dáng của nữ tử kì lạ kia cùng muội muội Ngạo Sương, chung quy có cảm giác kỳ lạ. Hắn buông tấu chương, đi về phía hoa viên, mất tri bất giác đi về phía hồ nơi muội muội mình mất tích.
Từ xa, hắn nhìn thấy bên hồ có một bạch y nữ tử đang tựa vào cây lan, mái tóc dài che nửa khuôn mặt, cô độc tĩnh mịch giống như một bông hoa bách hợp lẻ loi bất lực giữa cánh đồng bát ngát.
Mai Tuyết Tình nghe có tiếng bước chân đi tới, đứng dậy vội vàng tránh ra. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Mai Tuyết Tình luống cuống, nàng bắt đầu tìm cách chạy trốn.
Phía trên mặt hồ là những hòn đá không bự lắm, ban đâm sương thấm vào, tạo nên một tầng hơi mỏng manh, vì nàng vội vàng mà hai chân nàng vấp vào nhau, không hề chuẩn bị trước tình huống này xảy ra, Mai Tuyết Tình ngã xuống hồ nước.
Bản năng sinh tồn, khiến nàng hô to: “Cứu mạng…!”- Hạng Ngạo Thiên nghe tiếng nàng kêu cứu, vội nhảy xuống hồ, chân đạp mạnh, vươn cánh tay đem Mai Tuyết Tình trồi lên mặt nước.