Phi Thiên
Chương 3899: Trợn mắt há mồm (2)
Vân Tri Thu mặt không biểu tình nói:
- Lẽ không thể phế!
- A a!
Miêu Nghị cười cười, bộ dáng tùy ngươi thế nào cũng được, hỏi:
- Người ở bên kia cũng rất nhiều chuyện, làm sao có rãnh qua đây?
Vân Tri Thu hờ hững nói:
- Thần thiếp lo lắng cho bệ hạ không cao hứng, mới đắc ý đi qua giải thích một cái.
Miêu Nghị sá dị nói:
- Sao nói lời ấy?
Vân Tri Thu coi chừng hắn, nói:
- Thần thiếp gạch tên Hoàng Phủ Quân Nhu khỏi danh sách sắc phong, khiến bệ hạ mất mặt, sợ bệ hạ tức giận, mới đặc ý tới bồi tội.
Dương Triệu Thanh đứng im ở một bên, khóe miệng nhếch lên gượng gạo, tâm lý thầm thì, xong rồi, đây là đến gây chuyện, nương nương a, ngươi phải kiềm chế một chút, bệ hạ vừa mới nhập chủ Thiên cung, ngươi đừng làm lớn chuyện, nháo cho bệ hạ mất hết mặt mũi a!
Miêu Nghị đã da đầu phát tê, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nói:
- Còn tưởng là chuyện gì, thì ra là chuyện này, ta không tinh lực ứng phó với một đống nữ nhân, cũng không tinh lực dây dưa, chuyên hậu cung đã nói là quy ngươi quản, nếu người đã không đồng ý, vậy thì quên đi, ta có cái gì mà tức giận. Chỉ là ta hơi kỳ quái, chẳng qua là thêm một ngươi Hoàng Phủ Quân Nhu mà thôi, cũng tiện với thu gom Quần Anh hội, ngươi trước nay vẫn luôn thông tình đạt lý, lần này vì sao lại không chịu đáp ứng?
Nói rốt cuộc, hắn vẫn muốn giải quyết dứt điểm chuyện Hoàng Phủ Quân Nhu, cho Hoàng Phủ Quân Nhu một kết cục viên mãn.
Vân Tri Thu:
- Thiên hạ đã nhất thống, tác dụng của Quần Anh hội đã nhược hóa, không đáng khiến bệ hạ tự thân nghênh thú.
Miêu Nghị khoát tay:
- Lời không phải nói như vậy, thêm chút tai mắt có thể chưởng khống trong tay để theo dõi thiên hạ cung là chuyện tốt, nào phải là chuyện xấu gì.
Vân Tri Thu bình tĩnh nói:
- Nếu bệ hạ thật có ý này, thì cũng không đáng tự thân đi làm, mất thân phận, Thanh Chủ có thể để cho Thượng Quan Thanh chưởng khống, chẳng lẽ bệ hạ lại không thể tín nhiệm Triệu Thanh? Theo ta thấy, để Triệu Thanh lấy nàng là được rồi, tác dụng cũng sẽ không kém là bao.
Khóe miệng Miêu Nghị giật giật, Dương Triệu Thanh đứng một bên vội vàng cự tuyệt nói:
- Nương nương, không thỏa!
Vân Tri Thu nghiêng đầu nhìn lại:
- Vì sao không thỏa? Hay là sợ Lâm Bình Bình? Ngươi yên tâm, phía Bình Bình tự có ta đi thuyết phục, những tội phi giam giữ trong Ly cung cũng có thể thưởng cho người mấy ngươi.
Dương Triệu Thanh vội nói:
- Ta với Bình Bình một mảnh trung trinh, không có ý ra chuyện này...
Tóm lại là nói một đống lại không khác gì Từ Đường Nhiên lúc trước.
Cũng không phải Vân Tri Thu thật muốn bức Từ Đường Nhiên, chỉ là Từ Đường Nhiên dám lẫn vào chuyện nhà nàng, khiến nàng bị chọc giận, có tâm giao huấn Từ Đường Nhiên một trận mà thôi. Vân Tri Thu không khói cười lạnh một tiếng:
- Từ Đường Nhiên chối từ, ngươi cũng tương tự, bệ hạ, hai tên thủ hạ tâm phúc này của ngươi thật là hết mực chung thủy, nếu bệ hạ có thể học tập một chút, sợ là thần thiếp cao hứng đến chết mất.
Lời này khiến Miêu Nghị lúng túng không thôi:
- Ta có quá quắt như người nói không? Có chút chuyện không phải đều là hết cách rồi sao, cũng không phải ngươi không biết.
Ai ngờ Vân Tri Thu quả quyết nói:
- Việc này, ai cũng có thể thương lượng, chỉ riêng Hoàng Phủ Quân Nhu là không được!
Đôi mắt sáng càng là coi chừng Miêu Nghị không tha, phảng phất muốn nhìn thấu nội tâm hắn.
Miêu Nghị bị nàng nhìn cho khắp người không được thoải mái, chủ yếu là chột dạ, nhíu mày hỏi:
- Vì sao?
Thấy hắn còn chưa từ bỏ, trong đầu Vân Tri Thu lại phù hiện ra hình ảnh chiếc đỗ đầu kia, trong lòng tuôn ra một cổ lửa giận ngút trời:
- Bệ hạ biết rõ còn cố hỏi ư?
Lời này một câu mà hai ý nghĩa, Miêu Nghị trong lòng thấp thỏm, nhưng vẫn không thành thật thừa nhận, giả bộ hồ đồ nói:
- Ta biết cái gì?
Vân Tri Thu lạnh lùng nói:
- Không quản chúng ta cùng Khấu gia có ân oán gì, tranh đoạt thiên hạ, người chết ta sống, có chút chuyện là bất đắc dĩ thì cũng thôi, nhưng trên danh nghĩa dù sao Khấu Lăng Hư vẫn là nghĩa phụ của chúng ta, quan hệ giữa Hoàng Phủ Quân Nhu cùng Khấu Văn Lam là thế nào? Còn nhớ những lời người nói với ta lúc còn nhận chức ở Thiên phố năm đó không? Giữa Khấu Văn Lam cùng Hoàng Phủ Quân Nhu có chuyện nam nữ, hai người là loại quan hệ kia, mà người lại có bối phận gì? Ngươi là cô phụ của Khấu Văn Lam, nạp nữ nhân của chất tử làm phi tử, chỉ có người mới nghĩ ra được, ngươi còn có xấu hổ hay không? Ngươi không muốn mặt nhưng ta còn muốn mặt, việc này truyền đi ra, ngươi đường đường Thiên đến không ngờ làm ra chuyện không bằng heo chó như thế, để người thiên hạ nhìn người thế nào...
Một trận đau mắng này thực sự mắng cho Miêu Nghị cẩu huyết dầm đầu.
Miêu Nghị bị mắng đến ngẩn ngươi, bị mắng đến á khẩu, trợn mắt há mồm, phát hiện giải thích thế nào đều trắng bệch vô lực.
Bây giờ hắn mới nhớ ra, năm đó vụng trộm cùng Hoàng Phủ Quân Nhu ở Thiên phố, trên sạp di lưu một chiếc đỗ đầu bị Vân Tri Thu phát hiện, đương thời hắn có tật giật mình, mượn cớ đẩy đến trên người Khấu Văn Lam, mới lừa gạt được nàng. Hiện nay hồi tưởng lại, thật muốn khóc đi ra, phát hiện đang là dời tảng đá nện xuống chính chân mình.