Phi Thiên
Chương 3858: Đại thế đã mất (1)
Sau khi chạm đến loại cảm giác này, dù cảm nhận được Bát Giới đã thực sự rời đi, cảm giác mất mát trong lòng Miêu Nghị dần dần thả xuống.
Không ít người vươn tay tiếp lấy huỳnh quang ấm áp đang phiêu linh lưa thưa như mưa tuyết kia, ngay cả hai ngươi Thanh, Phật cũng không ngoại lệ, mặc ai cũng đều cảm nhận được sự tương hòa cùng vô hại của đam huỳnh quang này, không cần lo trong đó có trá, yên tâm mở long xòe tay ra tiếp lấy.
Sát na chạm đến huỳnh quang, xá ngộ mê ly, ai cũng đều có một tư vị riêng tuồn lên tâm đầu.
Một điểm noãn quang chìm vào chướng tâm, thủ chưởng của Ngọc La Sát hứng lấy, chầm chậm nắm chặt, lại như chăng bắt được gì, ánh mắt mờ mịt.
Hai vị thủ hộ huyền nữ vươn tay đón lấy điểm điểm noãn quang, đồng thời nhắm mắt im lặng, trên mặt chợt hiện thần sắc mỉm cười.
Nhìn chăm chăm một điểm nhãn quang chìm vào chưởng tâm, Bạch chủ như có điều suy tư, trầm mặc không nói.
Một điểm nhãn quang chìm vào vai Vu Hành Giả, nhắm mắt cảm thụ một lát, Vu Hành Giả từ từ mở mắt, khẽ thở dài một tiếng:
- Tính sai lệch, ai có thể ngờ được, kẻ có được đại khí vận không ngờ là cái đứa không đáng tin nhất, đứa không khả năng nhất, đúng thật là thiên cơ khó dò.
Phiêu linh, phiêu linh, nhãn quang phiêu dạt trong tinh không dần tiêu tán vào trong tối tăm, nhè nhẹ đích, khe khẽ, rồi biến mất hẳn.
Tiểu thế giới, một nơi ven hồ sương khói mênh mông, một tòa nhà sàn, Trương Tâm Hồ bó gối mà ngồi, sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt trong veo, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Một điểm phiêu linh noãn quang từ trời giáng xuống, như một chiếc lông vũ trắng tinh tư trên thân bồ câu rơi rụng ra, phiêu dạt mà đến, vô thanh vô tức nhè nhẹ rơi xuống mặt hồ, khiến cho mặt hồ bình lặng tóe lên gợn sóng, một bóng người như hoa sóng tự dưới hồ thăng lên, nguyệt bạch tăng bào, hợp mươi đạp sóng mà đứng, trên người bao phủ quầng sáng mông lung, chính là Bát Giới.
Trương Tâm Hồ tuy không chỉ một lần gặp qua Bát Giới, nhưng lại không biết quan hệ giữa mình và Bát Giới, mà khí chất như thần như thánh kia của Bát Giới cũng khiến hắn tâm sinh kính ý, Trương Tâm Hồ từ từ đứng dậy, hợp mươi khom người hành lễ.
Trương Tâm Hồ từ nhỏ đã là người thích an tĩnh, là người nhìn không ra thất tình lục dục, luôn bình tĩnh đối đại với mọi chuyện, thần sắc trên mặt vĩnh viễn đều an bình như vậy, lúc này cũng thế, không biết có phải là do từ nhỏ đã được Phật hiệu hun đúc hay không.
Một người đứng trên nhà sàn an tĩnh nhìn Bát Giới, nhãn thần thuần tịnh an bình.
Bát Giới bao phủ trong vầng sáng mỉm cười nhìn hắn.
Hai phụ tử không nói lời nào, đều ngưng thị nhìn vào mắt đối phương, tựa hồ có thể đọc được điều gì từ trong ánh mắt người đối diện.
Nơi xa trước cửa một toan miếu tự trên lưng núi, một đạo nguyệt bạch thân ảnh hiện thân, chính là Huyết Yêu, pháp nhân nhìn thấy Bát Giới đạp nước đứng trên mặt hồ mờ mịt sương khói, khí tức thanh khiết như tiên như phật, nhiều ít có phần sá dị, không biết vì sao Bát Giới lại đột nhiên giá lâm.
Huyết Yêu lách mình mà ra, nhẹ nhang hạ xuống trước mặt Bát Giới, hai tay hợp mươi hành lễ nói:
- Sư huynh!
Bát Giới quay đầu khẽ cười với nàng, một trận sương khói trên mặt hồ phiếu đãng mà qua, khiến cho bộ dạng Bát Giới trở nên hơi mơ hồ.
Huyết Yêu không biết có phải là ảo giác hay không, ẩn ẩn thấy được Bát Giới như gợn sóng khẽ lay động, đồng một tiếng, hóa thành một đoàn thủy cầu rơi vào mặt hồ, tóe lên từng vong gợn sóng, người cứ thể đột nhiên tan biến.
Huyết Yêu còn tưởng rằng mình nhìn lầm, tấn tốc vung tay áo quát đi sương khói, đích xác không thấy bóng dáng Bát Giới đâu, chỉ có sóng nước dập dờn trước mắt như chứng minh những gì mình nhìn thấy không phải là ảo giác.
Huyết Yêu tấn tốc làm phép tra tìm bốn phía, vừa tìm vừa kêu lớn:
- Sư huynh!
Trên nhà sàn, Trương Tâm Hồ đứng bên lan can hai tay hợp mươi, bình tĩnh nói:
- Hắn đi rồi!
- Cả một tiếng chào hỏi đều chưa nói, cứ thế mà đi? Huyết Yêu quay đầu nhìn hắn, trong mắt có điểm mờ mịt.
Trương Tâm Hồ lại tâm bình khí hòa chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, khoan thai hợp mươi, miệng nhè nhẹ mấp máy, niệm niệm có từ...
Thiên Ngoại Thiên, nơi lớn như vậy lại vô cùng yên ắng, chỉ có năm ba nữ tỳ chăm sóc chỗ này.
Trong Cửu Thiên cung, Nguyệt Dao ngồi bó gối tu luyện, một cỗ ba động dị thương khiến nàng thủ công, chậm rãi mở hai mắt ra.
Một điểm nhãn quang tựa hồ theo gió mà đến, phiêu đãng tới ngoại cửa cung, noãn quang lớn dần, hóa thành Bát Giới, trong vầng sang mông lung Bát Giới mặt mày thánh khiết mỉm cười nhìn nàng.
- Nhị ca?
Nguyệt Dao kinh hỉ, nháy mắt bật dậy, xách theo váy dài chạy tới, hai chân để trần, tóc dài cũng không buộc lại.
Nếu không phải cố kỵ khác biệt nam nữ, lại thêm vốn biết tên nhị ca này rất xấu tinh, thích động thủ động cước ăn đậu hủ nàng (quấy rối tình dục?), còn rất thích nói mấy câu bẩn thỉu, chuyên hạ lưu cũng không ít làm, nếu không như thế, nàng thật thiếu chút thì cao hứng đến mức nhào lên ôm ấp. Kịp thời dừng bước, đứng ở trước mặt Bát Giới, bảo trì chút cự ly an toàn, phòng ngừa Bát Giới loạn ôm lấy mình.
- Nhị ca, làm sao ngươi tới?
Nháy mắt Nguyệt Dao như biến thành tiểu nữ hài, hai tay chắp sau lưng, miệng cong lên làm nũng.
Tuy nhị ca này không đáng tin, nhưng từ một góc độ nào đó mà nói, sự vô lại của nhị ca càng khiến người cảm giác ấm áp, nhị ca luôn không chút giấu diếm sự thương yêu dành cho nàng, không giống lão đại suốt ngày ra vẻ lão thành, hết thảy cảm tình đều đặt ở trong lòng, quá cưng ngắc!
Trên mặt Bát Giới phù hiện ý cười thánh khiết, hỏi ra một câu trực kích linh hồn cùng phế phủ nàng:
- Có khổ hay không?