Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 161: Làm Mộc Xuân Phong đau lòng


Chương trước Chương tiếp

“Không, hắn đúng,người sai là ta, là ta!” Tra Tiểu Tân không ngừng lắc đầu khóc.Mộc Xuân Phong đưa ra lựa chọn này bản thân cũng chịu áp lực rất lớn.Tất cả là nàng,nếu nàng không xuất hiện chuyện sẽ không xảy ra như thế này .

“A,được được được, không nói nữa không nói nữa nhưng cũng khó.Hiện tại binh hoang mã loạn đi ra ngoài cũng khó.May là ta có một bá bá đi đưa quân lương , vừa vặn hôm nay đi, không nói nhiều , chúng ta nhanh đi.” Nói xong liền kéo Tra Tiểu Tân chạy vội.

Buổi trưa, cửa thành mở rộng ra, xe ngựa chở quân lương chậm rãi chạy đi.

Tra Tiểu Tân núp ở trong đống quân lương cách đó không xa nàng vẫy tay với Tô Đại Thẩm, nước mắt chảy xuống trước lời ly biệt vang lên bên tai.

“Tô đại thẩm, cám ơn bà! Cám ơn bà! Ta làm trâu làm ngựa cũng nhất định sẽ báo đáp ngươi !” Nàng quỳ gối trước mặt bà khóc không thành tiếng, đi đến nơi khác, làm cho nàng có một phần cảm động,cũng có vài người phản bội nàng, mà trong lúc nguy cấp cũng là nữ tử thiện lương này giúp nàng.

Trong mắt của Tô đại thẩm cũng hàm nước mắt, chỉ vỗ về nàng bật cười: “Đồ ngốc!Người nên cảm ơn là ta mới phải,vì nàng đã giúp ta thành công giảm béo còn có nam tử theo đuổi ta,những thứ này ta đều biết,Tiểu Tân, ngươi thật là một người thiện lương.Tô Tiểu Tê biết được nàng là tam sinh hữu hạnh, chỉ cần nàng có chuyện gì ta nhất định đến giúp để!”

“Thì ra, thì ra bà đều biết…” Tra Tiểu Tân che miệng khóc lớn tiếng, nhào vào trong lòng nàng.

Suy nghĩ đột nhiên gián đoạn, hai mắt nàng đẫm lệ nhìn như trước mỉm cười nhìn Tô đại thẩm không ngừng vẫy tay, nhẹ giọng nói: “Tạm biệt,Tô đại thẩm. Tạm biệt, Mộc Xuân Phong,tạm biệt…”

Nàng sẽ không có hắn có thể trước mặt nói tạm biệt

Mặc dù nàng không biết tương lai có nguy hiểm hay không, nhưng nàng không sợ bởi vì nàng thương hắn.

Buổi chiều,nổi lên tầm tả mưa to, lốp bốp rơi xuống mái nhà phát ra tiếng vang thanh thúy, trận mưa này tới nhanh mà mạnh, hàn khí cuồn cuộn.

Tra Tiểu Tân mất tích khiến cho tất cả hạ nhân trong Mộc vương phủ hạ đều lộ ra vẻ u ám giống như địa ngục.

Mộc Xuân Phong trầm mặc vẫn ngồi ở trên giường có hơi ấm của nàng.Một gương mặt tuấn tú buộc chặt,con ngươi đen như ngọc lưu ly như vỡ vụn ẩn chứa tổn. nàng đã, nàng đã đi rồi, quyết tuyệt như thế!

“Vương gia, làm sao bây giờ?” Một hạ nhân run giọng hỏi.

“Các ngươi đi xuống đi.” Một câu nói nhẹ không thể nhẹ hơn lại giống như tảng đá đặt trong lòng mọi người.Mộc Xuân Phong mang theo vẻ mặt mỏi mệt liền xông ra ngoài.

“Vương gia! Mưa lớn như vậy để cho nhóm nô tài đi tìm đi!”

Bước chân của Mộc Xuân Phong ngừng cũng chưa ngừng, chỉ nhàn nhạt một câu: “Không cần, các ngươi đi ngủ.” Sau đó thân ảnh màu lam nhập vào trận mưa to, toàn thân ẩm ướt, tiếng sấm ở bầu trời điên cuồng rống giận, tia chớp ầm ầm. thân ảnh hắn thanh tú cao ngất quật cường đi vào cơn mưa to chỉ vì múôn tìm nàng.

Tiểu Tân, nàng ở nơi nào, ta thật lo lắng…

Ngã tư đường trống trơn bị mưa to rửa sạch sạch sẽ.Mộc Xuân Phong tóc cũng rối loạn, y phục cũng ẩm , không ngừng nhìn bốn phía nhìn xung quanh hô to: “Tiểu Tân, Tiểu Tân…”

Tất cả những ngườ tránh mưa đều không thể tin nhìn Thập Tam Vương gia lâm mưa to tìm kiếm vương phi của hắn, ánh mắt lo lắng.

“Các ngươi có nhìn thấy Tiểu Tân không? Nàng mặc màu trắng quần áo, tóc dài, ánh mắt rất lớn…” Mộc Xuân Phong đi lên phía trước hỏi , thanh âm thanh nhã lễ phép, chẳng qua là ánh mắt hỗn độn vội vàng.

“Không có.”

“Cám ơn.” Hắn gật đầu, nhưng trên mặt kia ti cười lại cứng ngắc.Bầu trời dần dần tối đen,trên phố người càng ngày càng ít, hắn không biết Tiểu tân ở nơi nào, ở nơi nào…

Mộc xuân phong cô đơn đi ở trên đường dùng sức la lên, thanh âm thét lên khàn khàn, cả người như ướt sũng mất nét tao nhã ngày xưa, giống như một nam tử nghèo túng chờ mong thê tử về nhà, ánh mắt giọng nói tất cả đều là lo lắng.

“Ngươi biết Tiểu Tân ở đâu không?”

“Không có?”

“Ngươi biết thê tử của ta đi đâu không?”

“Không có…”

… … … …

Lần lượt tìm hỏi từng người đều có câu trả lời giống nhau.Trong lòng của Mộc Xuân Phong như bị sấm sét đánh vào người, thân hình gầy cao ngạo lung lay thoáng đi tới,mái tóc ướt đẫm che khuất hơn nửa gương mặt, lộ ra một đôi con ngươi tuyệt vọng. Tất cả mọi người nhìn Thập Tam Vương gia trong lúc mưa to như thế thất hồn lạc phách tìm kiếm thê tử, trong lòng thổn thức.

“Tiểu Tân,nàng ở nơi nào…” Giọng nói thê lương của hắn vang lên, đến khi trời tối đen cũng không có thân ảnh quen thuộc xuất hiện, gió lạnh từng trận, ngoài thổi vào người còn thổi vào tâm.

Khi hắn đến ” Hữu cầu tất ứng” mệt mỏi ngồi xuống, đem mặt chôn thật sâu vào gối, hai vai không ngừng run rẩy .

Nàng muốn đi ta sẽ thả nàng đi,chứ không giống hiện nay không rõ tung tích,làm ta lo lắng, làm ta sợ hãi,làm ta sợ hãi.

“Tiểu tân,cuối cùng nàng có biết hay không.Trong lòng ta cũng sẽ đau…”

Bị tổn thương nhiều lần như vậy vẫn thủy chung nhìn nàng lộ nụ cười, nhưng là không có nghĩa là hắn sẽ không đau.

Trời bắt đầu tối, mưa càng ngày càng lớn,thân ảnh màu lam nhỏ bé cuối cùng bị sắc trời tối đen che giấu, rốt cục,có một nữ tử chậm rãi đi đến hắn ngồi xổm xuống, mặt mày thanh tú, y phục ướt đẫm, đúng là Ninh Thanh.

Trong mắt chợt lóe tia vui mừng như điên nhưng nhanh chóng biến mất.Mộc Xuân Phong lạnh lùng cúi đầu, đắm chìm đau đớn, chỉ nói một câu: “nàng đi đi.”

“Ta không đi.” Ninh Thanh quật cường nói, nước mắt thực đã chảy xuống, trong tay cầm ô hơn phân nửa chuyển qua trên ngườ hắn i, bản thân nàng chịu được mưa lớn.

Mộc Xuân Phong nhíu mày thản nhiên nói: “Ta không cần ô.” Hắn không hy vọng nàng bởi vì mình mà nhiễm lạnh.Đây là chuyện của hắn và Tiểu Tân trong không muốn tổn thương những người khác.

“Chàng không cần ô, thiếp sẽ cùng chàng ngồi ở đây.” Nàng cười ném ô xuống, nước mắt rơi như mưa, lại vẫn cười đối hắn nói: “Chàng không trở về nhà, thiếp cũng không trở về nhà,chàng chờ bao lâu,thiếp sẽ chờ bao lâu.Chàng không cho nàng ấy tổn thương bản thân,thiếp cũng không cho chàng tổn thương bản thân. Mộc Xuân Phong, chàng bỏ thiếp nhưng mà chàng bỏ không xong vì thiếp yêu chàng.” Khi nói chuyện nước mắt mãnh liệt mà ra, mối tình này ngay từ đầu đã tuyệt vọng nhưng nàng sẽ không buông tay.

Hắn không nói chuyện, dường như hắn không có nghe những lời nàng vừa nói, vẫn lẳng lặng ngồi bất động ở đằng kia, con đen nhánh nhìn sương mù đầy trời đang lưu động,đau thương tột cùng.

……….

Liên tục mấy ngày đường sá xóc nảy.Tra Tiểu Tân vừa đói vừa lạnh lại vẫn quật cường múôn cùng hắn gặp mặt.Dọc đường có thể nhìn thấy một ít người nghị luận, nói cái gì mà ngăn cản không được , nói cái gì Gia Luật Hằng lần này có ông trời giúp đợ, kỳ quốc sẽ vong , lại nói cái gì Lâu Lan bị một nữ nhân mê hoặc không bằng lúc trước.Tra Tiểu Tân nghe được trong lòng khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng nhào vào lòng hắn .

“Ai, cuối cùng là đến.” Xe chợt dừng lại, đại bá hảo tâm nhắc nhở nàng,mà cách đó không xa cũng có binh lính chạy đến lấy lương thực.lần này so với lịch trình nhanh hơn một ngày, đại bá cũng lo lắng lương thực không đến binh lính chống đỡ không được.

Chỉ thấy hắn và mấy binh lính hàn huyên.Tra Tiểu Tân mới từ trên xe bò đi ra ngoài.

“Đúng rồi, nàng tìm Lâu tướng gia, không biết có thể gặp mặt hay không?” Đại bá hảo tâm giúp một sĩ binh trong đó nói. Tra Tiểu Tân dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn người đó.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...