Phản Bội Hôn Nhân

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

Buổi trưa, lúc Phạm Tư Hâm đến đón em gái đi ăn cơm, thì nhìn thấy mặt cô xanh xao, cả người mệt mỏi ngồi phịch trên ghế làm việc.

“Đã qua tháng bảy rồi.” Phạm Tư Hâm cất lời trêu ghẹo.

“Hiện tại là năm nhuần tháng bảy.” Phạm Ấu Hâm lạnh lùng trả lời.

“Hiện tại đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Em giống như đang bị ngộ độc thức ăn vậy?”

“Buổi sáng nôn ra một lần rồi, lúc đầu tốt một chút, ai biết Man Tú chạy đến bên cạnh em mở hộp cơm ra, em lại nôn ra tùm lum hết…”

Phạm Tư Hâm sờ trán em gái, một tay đầy mồ hôi lạnh, cô nhíu mày: “Chị sẽ đưa em đi gặp bác sĩ. Xem ra tình hình không được tốt lắm.”

“Hình như là….” Phạm Ấu Hâm vuốt vuốt ngực.

Phạm Tư Hâm đột nhiên nghĩ tới, kéo khóa ba lô lại: “Đúng rồi, chị có một loại thuốc rất hay, em uống vào trước, khi lên xe đỡ phải nôn ra nữa.”

Phạm Ấu Hâm đè dạ dày lại, buồn bã nói: “Em gái còn không bằng chiếc xe, hu hu…..”

“Ha ha, em gái chỉ làm cho chị có cảm giác bi thương không hiểu tại sao, xe có thể chở chị lên núi xuống biển, em nói chị sẽ chọn ai?” Tư Hâm cười nói, vừa lấy thuốc từ trong ba lô ra, cô nhìn sách diễn giải: “người hơi có triệu chứng, uống một lần hai viên, người bệnh nghiêm trọng, uống một lần bốn viên.”

“Có thể uống một lần tám viên không?”

“Không cần, loại thuốc này uống một lần bốn viên đã rất mạnh rồi. Made in Japan đó.”

Phạm Tư Hâm đang chuẩn bị lấy viên thuốc ra, Man Tú chạy vọt vào như cơn gió: “Tư Hâm, giữ thuốc trong tay lại. Chờ một chút.”

Phạm Tư Hâm dừng động tác lại. Cô vỗ vỗ ngực, suýt chút nữa đã bị trợ lý của em gái hù chết rồi.

Man Tú nhìn thấy chị em song sinh của Ấu Hâm lấy thuốc ra từ cửa thủy tinh trong phòng làm việc, hoàn toàn không đợi được lời giải thích, cô chỉ có thể xông vào ngăn cản Ấu Hâm uống thuốc.

Phạm Ấu Hâm xoa bụng mình. Bị giật mình như vậy, trong dạ dày co rút càng không thoải mái: “A, Man Tú! Chúng ta đã bị em hù chết rồi….”

Man Tú nhíu mày, chỉ vào lọ thuốc trong tay Tư Hâm: “Cái loại thuốc này khoan uống đã, Ấu Hâm trước tiên đi gặp bác sĩ, xem xem có thể uống được hay không?”

“Cái gì?” Hai chị em song sinh đều lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

“Có ý gì? Man Tú!” Phạm Ấu Hâm hỏi.

Man Tú thở dài: “Em là mẹ của hai đứa trẻ, em sẽ rất nhạy cảm với một chút dấu hiệu.”

Thông minh như Tư Hâm lập tức nhìn chằm chằm vào bụng em gái mình rồi hỏi: “Ấu! em?”

Phạm Ấu Hâm chớp mắt vài cái: “Em? Cái gì?”

Man Tú nhìn vẻ mặt xanh xao của bà chủ, nói câu trả lời: “Dựa vào kinh nghiệm của em, em đoán chị có thai tám phần, tốt nhất chị không được dùng thuốc lang băm.”

Phạm Ấu Hâm suy nghĩ đến việc “thuê phòng” cách đây một tháng, cô cười ha ha: “Sao có thể? Mới có một tháng nha, không thể nhanh như vậy lại có phản ứng!”

Man Tú bất đắc dĩ lắc đầu: “bây giờ chị nói cho chúng tôi biết, trừ bỏ việc Hạng tiên sinh ở bên ngoài một lần kia, sẽ không chạm vào chị sao?”

“Ha ha…..Ha ha….” Phạm Ấu Hâm cười cứng ngắt.

Phạm Tư Hâm vừa suy nghĩ vừa vuốt ve cằm: “Ừ, chuyện này, thật ra chị không tin em rể chị là tên Liễu Hạ Huệ.”

Man Tú ném ra vấn đề mấu chốt: “bạn của chị có đến đúng ngày không?”

“Vậy, việc ấy lúc đầu không phải là rất đúng, có lúc chị chịu áp lực rất lớn, thậm chí sẽ không có. Mà chúng tôi đều có tránh thai, Ngoại trừ…..” Phạm Ấu Hâm nói ấp úng.

“Ngoại trừ?” Man Tú, Tư Hâm lặp lại bằng giọng lớn.

Ngoại trừ dục vọng mãnh liệt trên người lần đó, hoàn toàn không kịp tránh thai.

Phạm Ấu Hâm nhìn tấm rèm phía sau cửa thủy tinh, đó là phòng làm việc của anh ấy……..”

Chẳng lẽ, trong lúc quan trọng như vậy cô lại có thai rồi sao?

“Ấu?” Phạm Tư Hâm quan tâm hỏi.

Phạm Ấu Hâm thở dài: “Có lẽ em nên nghe theo lời đề nghị của Man Tú, đi đến khoa phụ sản một chuyến.”

Lúc này điện thoại vang lên, cô lại tiếp nhận điện thoại: “Alo?”

“Thư ký nói buổi sáng em không thoải mái sao?”

Là anh…. Tay Phạm Ấu Hâm không tự giác đặt dưới bụng, đứa bé trong bụng cô có lẽ sẽ giống anh hoặc giống cô.

“Không có việc gì, có lẽ ngày hôm qua lúc dự tiệc thân mật ăn nhiều quá nên dạ dày hơi khó chịu thôi.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Em nhất định phải khách khí với anh như vậy sao?” Anh lạnh lùng hỏi.

Cô nhún vai: “Đây là lời nói thật, hơn nữa, với quan hệ trước mắt của chúng ta, anh không cần tức giận.”

Hai người rất ăn ý đồng thời cúp điện thoại.

“Em phát hiện chị cố ý làm Hạng tiên sinh tức chết.” Man Tú nhíu mày.

“Có sao?”

Phạm Ấu Hâm nhìn ra bầu trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, đôi mắt màu đen âm u mà uất ức.

Không ngờ cô thật sự đã có thai rồi. Bác sĩ nói thời gian có thai ba tháng đầu, dự tính ngày sinh sẽ là mùa xuân hoa nở năm sau. Cô vẫn nghĩ là nguyệt sự vì công việc bận rộn cùng với việc đột nhiên ly hôn, nên dẫn đến thời gian của chu kỳ không đều, cô hoàn toàn không nghĩ đến mình sắp được làm mẹ rồi.

Đây là ông trời ban ơn sao? Như vậy cô càng hy vọng sẽ có một đứa con gái xinh đẹp.

Tin tức này truyền vào tai Phạm gia, người nhà họ Phạm sắp điên rồi.

Mẹ Phạm lo lắng lại nhịn không được vui mừng, chị cả Hâm bắt đầu chuẩn bị mua sắm đồ dùng cho đứa bé, cũng chuẩn bị tỉ mỉ mỗi cái vật phẩm, Tư Hâm thật vui vẻ, cô chờ mong có người gọi cô là dì lâu lắm rồi.

Tất cả mọi người đều tràn đầy hy vọng, cứ lấy tiết mục ngày đó “tình nhân bức cung hạ đường thê” diễn lại lần nữa.

“Người kinh doanh chiến thắng trở về” mang theo một cây tiền, Shelly xinh đẹp gợi cảm xuất hiện lần nữa ở “Cùng nhau xây dựng” bàn bạc vì phương thức hợp tác của hai bên.

Nhưng mà ngoài việc bàn bạc ra, hôm nay tiểu thư Shelly làm việc lại có tính xâm lược hơn so với lần trước, cô ta cũng ngồi chỗ của cô, cũng gợi cảm trêu ghẹo người, nhưng anh mắt nóng bỏng lại nhìn chắm chú vào Hạng Tĩnh Thần, mặc cho mọi người đều cảm thấy cô tỏ ra khát vọng.

“Hạng phu nhân có cần trợ lý đi vào xua đuổi không?”

Phạm Ấu Hâm nhún nhún vai: “Hình như việc này không cần thiết.”

Man Tú tinh tế nhìn vẻ mặt cô: “Tùy ý để cha của đứa bé trở thành sở hữu của người phụ nữ khác dễ như trở bàn tay sao?”

Cha của đứa bé?

Tay Phạm Ấu Hâm bất giác đặt lên bụng, tâm rất đau, nhưng không biết làm thế nào mới tốt: “Chị…. Không sao cả.”

Cô nhìn “chồng trước” của mình, những lời trách móc này, những thù hận này, bởi vì cục cưng đến mà không có bất kỳ ý nghĩa nào, trở thành một cỗ lo lắng sâu nặng, rất nhiều vấn đề trong lòng không ngừng xoắn xuýt, nghĩ cách tìm kiếm câu trả lời.

“Man Tú, em là mẹ của hai đứa trẻ, em có thể dạy chị một chút, nên nói thế nào với cục cưng, khi nó trưởng thành, lúc đó ba nó lại không có ở đây?”

Man Tú chú ý đến hai hốc mắt rưng rưng nước mắt của Ấu Hâm, cô nở nụ cười: “Cục cưng có mẹ và nhiều dì yêu thương, chị đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Phạm Ấu Hâm nhìn cả người Shelly gần như dựa vào lòng Hạng Tĩnh Thần, vẫn không quên ném cho cô một nụ cười thắng lợi. Hạng Tĩnh Thần căn bản không khỏi nghi ngờ, cô nhìn anh dường như có thói quen rất cảm thụ mùi vị khi có người phụ nữ trong ngực.

Hoàn toàn không có quan hệ? Chị là bạn chơi thân? Đánh chết cô cũng sẽ không tin.

Đúng như lời Man Tú nói, nhất định cục cưng sẽ được đội quân tóc dài của Phạm gia yêu thương, nhưng “ba” lại đang trong quá trình trở thành nhân vật quan trọng của người khác, đứa bé của cô lại đúng lúc mất đi người cha, tất nhiên sẽ hiểu rõ cảm giác mất mát kia.

Cô nên làm thế nào? Có thể thay thế cha không?

Hạng Tĩnh Thần chú ý đến vẻ mặt của vợ mình, họ lại ngồi trên bàn cao nhất, một cái bàn dài, bàn hội nghị bị ngăn cách bởi tấm gương dài, hai bên có thể nhìn thấy nhau, cũng không khó phát hiện cô đang vạch trần phân chia khoảng cách.

“Hạng, sau khi hội nghị hết thúc, chúng ta đi ăn cơm có được không? Đường lớn có một nhà hàng mới mở, một người bạn vừa giới thiệu!” Shelly dựa vào trong lòng anh, nhỏ giọng nói. Cô ta chú ý đến ánh mắt anh đang dừng trên người vợ phía trước mặt, bày ra nụ cười đẹp động lòng người, hấp dẫn sự chú ý của người trong lòng: “Hạng, anh nghĩ rằng vẫn còn có kế hoạch khác sao? Hôm nay anh nói cái gì phải dành thời gian đi theo em.”

Tiếng nói trong trẻo của cô thu hút sự chú ý của mọi người, lúc đầu phòng họp đang ầm ĩ trong nháy mắt yên tĩnh lại, mọi người vẫn luôn kéo căng lỗ tai ra, chờ đợi Hạng Tĩnh Thần trả lời.

Shelly cười duyên, cô mở miệng nói với mọi người: “Các người cũng không thể đi cùng…đây là buổi hẹn ăn cơm ngọt ngào của tôi và Hạng nha.”

Hạng Tĩnh Thần nhìn vẻ mặt vợ yên lặng xa lánh, Man Tú ngồi bên cạnh vợ mình lại có vẻ mặt đang trách mắng, anh biết anh nên làm chút gì đó, nếu không tương lai khoảng cách giữa anh và Phạm Ấu Hâm không chỉ là tấm gương dài như vậy đâu.

Anh đẩy người phụ nữ trong ngực ra, sau đó đứng dậy, lạnh lùng nhìn Shelly đang ngạc nhiên, thản nhiên nói: “Không được, tôi nghĩ tôi không có bất kỳ nghĩa vụ nào nhất định phải dành thời gian cùng cô.”

Sau đó Hạng Tĩnh Thần trực tiếp đến bên cạnh Phạm Ấu Hâm, nếu không sợ thất lễ, Man Tú và các đồng nghiệp khác thật muốn vỗ tay thật to.

Hạng Tĩnh Thần đứng bên cạnh bà xã, trên mặt nở nụ cười thật tươi, rất giống như một đứa trẻ nôn nóng đòi phần thưởng: “cùng đi uống cà phê?”

Nhưng mà Phạm Ấu Hâm cũng không cảm thấy vui mừng, cô chỉ lạnh nhạt nhìn anh: “Anh đều đối xử với tình nhân như vậy sao? Đàn ông tuyệt tình, thật là đáng sợ.”

Anh nhướng mày: “Cô ấy không phải là tình nhân của anh. Em không biết là anh rất sạch sẽ sao?”

Phạm Ấu Hâm nhún vai, cười châm chọc: “Thật khó khăn cho anh rồi.”

Bởi vì không có được phần thưởng, Hạng Tĩnh Thần thất vọng mà tức giận: “Anh bỏ ra ý tốt, em nên có đáp lại thân thiết có phải không?”

Phạm Ấu Hâm giả vờ ngạc nhiên chớp mắt vài cái: “Đơn giản là anh cự tuyệt ăn cơm với cô ta một lần, muốn tôi tha thứ cho trước đây anh và cô ta ăn chung vô số lần sao? Hạng tiên sinh, anh có thể tính kỹ một chút được không?”

Tất cả mọi người trong phòng họp đều dừng công việc lại, mọi người đều nhìn kỹ, nghe bọn họ cãi nhau, Hạng Tĩnh Thần không có sở thích đem việc tư công khai ra, anh kéo tay Phạm Ấu Hâm ra khỏi phòng họp, trở lại phòng làm việc của mình.

Phạm Ấu Hâm bỏ bàn tay to đang nắm tay mình ra: “Hai lần họp với "Khải Hoàn", đều nửa đường rời đi, hình như lần này tiếp khách không được tốt lắm.”

Hạng Tĩnh Thần như một con thú mệt mỏi, bắt đầu đi qua đi lại trong phòng làm việc. Vẻ mặt của anh rất rõ ràng anh đang tức giận: “Nếu có thể làm cho em vui, không hợp tác với “Khải Hoàn” anh cũng đồng ý.”

Phạm Ấu Hâm nhìn thấy trên bàn làm việc của anh có một bó hoa hồng, cũng nhìn thấy rõ bên trong bó hoa có một tấm thiệp, vẽ một gương mặt tươi cười hạnh phúc, sau đó là “Một năm vui vẻ” ký tên Shelly.

“Một năm vui vẻ? Một năm trước các người đã quen biết nhau, chẳng trách lúc nãy cô ta có thể nói cho dù thế nào, hôm nay anh nhất định phải đi ăn cơm cùng với cô ta. Thì ra là muốn chúc mừng.”

Phạm Ấu Hâm lơ đễnh vuốt ve bó hoa hồng. Hoa hồng có nghĩa là tình yêu, cô chưa bao giờ biết mình chỉ vì ý nghĩa một bó hoa mà đau lòng như vậy.

“Đó chỉ là một bó hoa.” Anh nói.

Cô cười gượng, đau lòng vì những bông hoa hồng này: “Đối với anh mà nói, cái này chỉ là một bó hoa.”

“Đối với anh, hoa không có bất kỳ ý nghĩa nào cả.” Anh nhấn mạnh.

Cô nhìn vào đôi mắt đen láy của anh: “Đối với tôi, điều này cho thấy có một người phụ nữ khác luôn yêu thương anh.”

Anh nắm hai tay lại: “Anh không thích cô ấy.”

Cô nghì ngờ: “Lại cho cô ta ảo tưởng sao?”

“Anh chỉ yêu em.” Anh nói.

Cô dùng hai tay vẽ một chữ thập trước ngực: “Tôi chịu không nỗi.”

“Cô ấy chỉ là bạn!” Anh hầu như từ kẻ răng bật ra mấy lời đó. Ông trời ơi, anh thật sự chỉ xem cô ta là bạn bè thôi.

Cô chỉ vào tấm thiệp trên bó hoa, có lòng tốt nhắc nhở: “Bạn bè sẽ không vì tròn một năm mà hao tổn công sức.”

“Đừng làm cho tâm em bị ghen tỵ cho kín mất rồi.” Anh nhíu chặt mày lại.

Cô hừ lạnh: “Tha thứ cho mắt của tôi nhỏ, khí phách không đủ lớn.”

Anh trừng mắt nhìn cô: “Anh muốn em trở về.”

Cô nâng cao giọng: “Không.”

“Bởi vì bó hoa này của Shelly?” Anh gào thét.

Cô nhìn anh, phát hiện người đàn ông này chính là sinh vật đơn bào trên thế giới này: “Bởi vì ý nghĩa đại diện này.”

Anh khó chịu, lại đi qua đi lại trong phòng: “Đây không có bất kỳ ý nghĩa nào cả.”

“Đối với anh có lẽ không có ý nghĩa, nhưng đối với tôi đó là tượng trưng cho sự phản bội.”

Hạng Tĩnh Thần dừng bước lại, bước một bước dài đến trước mặt bà xã: “Phản bội?” anh lặp lại bằng giọng lạnh lẽo.

Phạm Ấu Hâm sợ hãi nhìn anh đang tức giận: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Anh cùng Shelly vạch rõ ranh giới, biết cô để ý là việc này, cũng chấp nhận dục vọng chiếm hữu giữa vợ chồng, quan trọng là anh luôn cho rằng mình đã bày tỏ rõ ràng sự thật này.

Hạng Tĩnh Thần bực bội dùng hai tay cào tóc mình: “Ấu Hâm, rốt cuộc anh phải làm thế nào, nói thế nào thì em mới có thể tin tưởng anh?”

Phạm Ấu Hâm lắc đầu: “Không cần.”

“Em không cần anh rồi.” Anh nói khàn.

Cô ngạc nhiên, khoanh hai tay lại: “Đừng đem trách nhiệm đổ lên người tôi.”

“Vấn đề là, em rất hào phóng tặng anh cho người khác.”

Cô cứng người, không nói gì.

Hạng Tĩnh Thần nâng cằm cô lên: “Thứ nhất, anh không đồng ý ly hôn, thứ hai, em vẫn còn là bà xã của anh, thứ ba, anh yêu em. Ba điều trên, tin hay không thì tùy em. Họp.”

Anh tiêu soái nói ba điều trên ra, lập tức rời khỏi phòng làm việc.

Phạm Ấu Hâm căng thẳng, lúc anh rời khỏi cô liền thả lỏng, nước mắt lập tức rơi xuống.

Ông trời ơi, cô nên làm thế nào? Cho phép tình nhân trước mắt kia sao?

Cô không thể quên được cảm giác đau lòng.

Phạm Ấu Hâm đưa hai tay úp mặt lại, không khống chế được khóc rống lên.

Cuộc sống trong một tháng này trôi qua như thế, mỗi ngày, người nhà đều chăm sóc cô rất tốt, mẹ cô như đang nuôi một con heo con, mỗi ngày cho cô ăn thật no. Nôn nghén ngày càng nhiều, mẹ cô dự đoán sẽ là con trai, nên mới có thể giày vò bà như thế. Về điều này, cô không đưa ra ý kiến, cô vẫn muốn một đứa con gái xinh đẹp như hoa anh đào.

Bởi vì Tư Hâm đến Hồng Kông mở cuộc triển lãm trang phục, làm cho người tổ chức đơn vị đưa ra một món tiền lớn mời cô đến Hồng Kông làm phụ trách thiết kế, bởi vậy việc đưa em gái đang có thai đi làm là trách nhiệm của chị cả Phạm Hâm.

Vấn đề là máy điều hòa trong xe của Tư Hâm bị hỏng phải đưa đến hãng sửa chữa, kế hoạch lúc đầu của hai chị em là ngồi xe điện ngầm đi làm, nhưng lúc đến giờ đi làm, có một vị khách không mời mà đến xuất hiện ở cửa.

“Anh ta là ai vậy?” Phạm Ấu Hâm hỏi thầm vào tai chị gái.

“Là phụ huynh của đứa trẻ.” Phạm Hâm trả lời rất lễ phép.

“Phụ huynh của đứa trẻ đến đón chị đi làm?”

“Anh ta muốn xin cho con mình nghĩ bệnh.”

Phạm Ấu Hâm một đầu mờ mịt: “Xin nghĩ bệnh? Vậy tại sao muốn đến nhà đón chị đi làm?”

Cô nghi ngờ, đồng thời chú ý người đàn ông đang ngồi phía trước thông qua kính chiếu hậu, ánh mắt thâm thúy hầu như dán chặt trên người chị cả.

“Anh ta đang theo đuổi chị sao?”

Phạm Hâm nói: “Tất, tất nhiên không có, làm sao có thể được? Anh ta là người đã có vợ rồi…”

Phạm Ấu Hâm vỗ vỗ ngực: “Chị cả, thật xin lỗi, gần đây em đối với việc ngoại tình hoặc sự kiện bên thứ ba lại rất mẫn cảm.”

“Yên tâm, chị sẽ không thay đổi thành người thứ ba đâu….” Phạm Hâm nói thầm xong, rũ mắt xuống giấu đi nội tâm đau khổ.

“Em biết.” Phạm Ấu Hâm giải thích, chú ý đến chị cả đang rất yên lặng. Tính cách của chị cả là yên lặng hướng nội. Nhưng sự yên lặng giờ phút này đây, lại trộn lẫn rất nhiều buồn phiền làm cho người khác không khó phát hiện ra.

“Trường học không có việc gì sao?” Bởi về chị cả đưa đứa trẻ thứ hai về nhà, Phạm Ấu Hâm chỉ có thể suy đoán như vậy.

Phạm Hâm cười rất mệt mỏi: “Không có việc gì?”

Đến chỗ “Xây Dựng Cộng Lập”, chiếc xe vững vàng dừng lại trước tòa cao ốc.

Chị cả có tâm sự nặng nề, Phạm Ấu Hâm nhíu mày: “Có việc gì thì gọi cho em.”

“Ừ, được.”

Phạm Ấu Hâm xuống xe, nhìn theo hướng chiếc xe Benz mới rời đi, có lẽ cô nên gọi điện thoại cho Tư Hâm, có lẽ Tư Hâm nhạy cảm, có thể biết được chị cả xảy ra chuyện gì.

“Thế nào, vẫn còn lưu luyến không rời sao?”

Lời châm chọc lạnh lùng truyền đến từ phía sau, Phạm Ấu Hâm nghĩ không muốn xoay người lại đối mặt với anh, cô lách người qua một bên, trực tiếp đi vào phòng làm việc.

“Anh ta là ai vậy?” Hạng Tĩnh Thần chú ý đến người đàn ông mở cửa xe Benz lúc nãy.

“Ai là ai?” Trong lòng Phạm Ấu Hâm đang suy nghĩ đến chuyện của chị cả, hoàn toàn mặc kệ thùng dấm chua đang ở bên cạnh.

“Người đàn ông đưa em đi làm, nếu không còn ai vào đây?” Cả người anh căng cứng chặt chẽ.

Phạm Ấu Hâm nhìn đôi mắt đẹp của “chồng trước”. Rất tiếc đôi mắt này, cả chị cả ở phía sau cũng chưa nhìn đến, chỉ vội vàng quật ngã thùng dấm chua nhàm chán này.

“Anh đoán đi.” Phạm Ấu Hâm cười tà ác. Nhìn thùng dấm chua anh rất thống khoái, cô không hề lo lắng đi giải thích.

Hạng Tĩnh Thần tức giận đến sùi bọt mép: “Anh đoán thế nào? Cố gắng đoán, anh chỉ muốn hỏi có phải anh ta là đối tượng mà dì cả sắp xếp giúp em thân thiết không?”

Phạm Ấu Hâm trố mắt, rất muốn vỗ tay: “Sức tưởng tượng của anh thật tốt.”

Hạng Tĩnh Thần tức giận đến đỏ mặt tía tai: “Bị anh đoán đúng rồi phải không?”

Cô vung hai tay lên: “Đúng, đúng.”

Cô nói qua loa cho xong chuyện, hai người đi vào trong thang máy, bởi vì bên trong thang máy còn có người ngoài, cô có thể yên lặng được một chút. Đến tầng trệt “Xây Dựng Cộng Lập”, hai người bước ra khỏi thang máy, thùng dấm chua Hạng Tĩnh Thần tiếp tục lên men.

“Tốt nhất là em nên nhắc nhở dì cả, chuyện hôn nhân của chúng ta vẫn còn đang tồn tại là sự thật.”

“Hôm trước anh đã nói qua rồi.”

Gần đây, cô thường hay nghĩ đến, chờ bụng cô lớn lên, cô có thể ngang nhiên đối mặt với Hạng Tĩnh Thần, cùng anh tranh cãi không?

Cô che dấu được sao?

“Vấn đề là, em vẫn liên tục thân mật.”

“Việc này có thể nói dì cả đứng sau phục vụ thật không sai.”

“Bà cố ý đem em gả ra ngoài phải không?” Anh tức giận gầm thét.

“Ừ.”

Hạng Tĩnh Thần kéo cánh tay Phạm Ấu Hâm, mắt giận sáng quắc lên: “Em cho rằng như vậy? Em cho rằng em có thể kết giao với người khác sao?”

Phạm Ấu Hâm lạnh lùng gỡ cánh tay đang kiềm chế mình ra: “Một người một lần, rất công bằng.”

“Đây là trả thù?”

“Anh cho là như vậy?”

Hai người như hai ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt nhau, mâu thuẫn đến mức căng thẳng, những người làm bữa sáng vừa đi qua lại vừa xem kịch vui, mùi vị bánh trứng củ cải nước tương lập tức xông vào mũi. Đây là hương vị Phạm Ấu Hâm sợ hãi nhất, là đòn trí mạng của cô.

“A, ông trời.”

Mặt cô tái xanh, sau đó trở nên xanh mét, hai tay cô bịt miệng lại, bất chấp còn đang cãi nhau hay không, chạy thẳng vào hướng toilet.

Hạng Tĩnh Thần không nói hai lời, xoay người đi theo cô, càng bất chấp nam nữ riêng biệt, chạy vọt vào toilet nữ.

Phạm Ấu Hâm nằm sấp vào bên cạnh bồn cầu, nôn ra kịch liệt, hầu như đem tất cả thức ăn vừa mới ăn lúc nãy nôn ra dữ dội.

Hạng Tĩnh Thần nhíu mày, lập tức ôm lấy eo cô, chống đỡ cả người cô đang run rẩy, một tay kia bảo vệ cái trán cô, để cô dựa vào người anh.

Man Tú nghe được tin, cầm khăn ướt đến đưa cho ông chủ: “Giúp Ấu Hâm lau, cô ấy sẽ thoải mái một chút.”

Cô thở dài. Sao lại có thể đúng lúc như vậy chứ? Lần này Ấu Hâm sẽ bị lộ tẩy….

Hạng Tĩnh Thần lau mồ hôi đang chảy trên gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Có khỏe không?”

Cô gật đầu, đè cần gạt nước bồn cầu xuống.

“Em làm sao vậy? Sao lại nôn thành như vậy? Nếu em không nói, anh lập tức sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra.” Anh uy hiếp, giọng nói hàm chứa lo lắng nồng đậm.

Cô rời khỏi vòng ôm ấm áp của anh, cả người run rẩy, một mặt là vì liên quan việc nôn mửa, một mặt bởi vì đáp án được miêu tả sinh động.

Câu trả lời này có thể nói sao? Ngày sau, cô có biện pháp tiếp tục che dấu sao?

Cô lựa chọn trốn tránh: “Không có việc gì, chẳng qua là gần đây xã giao nhiều, dì cả tìm một nhà hàng bán thức ăn toàn dầu mỡ, tôi ăn muốn hư bao tử luôn rồi.”

Hạng Tĩnh Thần quan tâm lo lắng đều hiện lên trên mặt. Chốc lát, anh mở miệng lạnh giọng nói: “Vậy thật vất vả cho em rồi.”

“Đúng vậy.”

Anh quan sát bộ ngực cô cao và bụng hơi tròn một chút: “Chú ý giữ gìn sức khỏe, không ai lại thích một con voi đâu.”

Phạm Ấu Hâm không chút đế ý đến, nheo mắt lại hỏi: “Anh… Ngụ ý của anh là tôi mập lên có phải không?”

Hai tay Hạng Tĩnh Thần ôm ngực, cười châm biếm: “Em ăn nhiều như vậy, không mập cũng rất khó.”

“Anh!”

Cái này có thể nhịn, lại còn gì không thể nhịn!

“Hơi quá đáng!”

Góp ý cân nặng của phụ nữ là tối kỵ, không ai có thể tha thứ cho mình khi bị người khác miêu tả như một con voi con, hơn nữa cân nặng của cô cũng tăng lên vài kg rồi, hoàn toàn không giống con voi con.

Phạm Ấu Hâm chống hai tay lên eo, bước từng bước đến gần: “Tôi mập, mà càng lúc càng mập, không giống như người mẫu Shelly xinh đẹp như siêu nhân điện quang, làm cho đàn ông các người chảy nước miếng, làm thay đổi!”

Cô phát bực đến đỉnh điểm, hoàn toàn mất đi lý trí: “Huống chi người phụ nữ mập kiêu ngạo này, là người ta ban ơn cho, vì sao tôi phải mập? Nói cho anh biết, đó là bởi vì tôi có thai rồi, anh có nhìn thấy qua người phụ nữ nào có thai mà ngực không lồi, bụng không lớn hả?”

Câu trả lời đã được công bố.

Trong nhà vệ sinh nhỏ, ba người đều sửng sốt.

Phạm Ấu Hâm bởi vì mình lỡ lời mà ngây ra như phỗng.

Man Tú bất đắc dĩ lắc đầu.

Hạng Tĩnh Thần sắp trở thành ba, vẻ mặt khó kiềm nén khiếp sợ và mừng rỡ.

Anh chỉ vào mình, ngón tay run rẩy, giọng nói cũng run rẩy theo: “Anh, anh, anh, anh…… sắp được làm ba, ba, ba rồi sao?”

Phạm Ấu Hâm gặp phải trở ngại. Ông trời! cô đã làm chuyện gì tốt rồi…..

Cô kéo tay Man Tú: “Đi làm thôi.”

Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào vẻ mặt kích động của “chồng trước.”

Hai người phụ nữ đi ra khỏi nhà vệ sinh, đang lúc đóng cửa, mọi người đều nghe được trong nhà vệ sinh nữ truyền đến tiếng gầm thét của người đang ông vui sướng.

“Tìm người đưa anh ta đi đi, để tránh cho người khác nghĩ rằng công ty chúng ta đang xảy ra án mạng.” Phạm Ấu Hâm lạnh giọng nói, cố gắng làm ổn định lại tâm trạng đang rối loạn của cô.

Man Tú chỉ chỉ vào nhà vệ sinh: “Chị xác định trong nhà vệ sinh là người đàn ông đứng đầu sao? Là ba của cục cưng trong bụng chị, thật sự không thương chị sao?”

Đây là chuyện của cô. Nhưng Phạm Ấu Hâm lại không thể trả lời.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...