"Ngươi là…" Hắn cố sức muốn nói nhưng khí lực không đủ, nói không ra mấy chữ tiếp theo.
"Ta là người thần thủ cốc, ngươi không cần nói nữa, trước tiên cần khôi phục thể lực cho tốt, ta chỉ có thể cứu tỉnh ngươi nhất thời, bệnh của ngươi rất kỳ quái, phỏng chừng Mặc đại phu có thể cứu ngươi, đáng tiếc bây giờ ông ấy không ở trên núi." Hàn Lập bắt mạch Lệ sư huynh, nhíu mày.
"Thuốc ở…" Sắc mặt Lệ sư huynh trở nên lo lắng, môi động đậy vài cái, muốn giơ cánh tay nói cái gì đó nhưng không thành công.
"Ngươi trên người có thuốc trị bệnh?" Hàn Lập lập tức hiểu được ý tứ của hắn, suy đoán hỏi ngược lại.
"Ừh" Lệ sư huynh thấy Hàn Lập hiểu được ý tứ của mình vẻ mặt mới giãn ra, cố hết sức gật đầu. Hàn Lập cũng không khách khí, tìm tòi trên người hắn, tìm ra rất nhiều tạp vật, trong đó có một cái bình ngọc nhỏ màu trắng, cái bình quý như vậy, dấu niêm phong còn tốt, nhất định là vật hắn muốn tìm. Hàn Lập cầm lấy cái bình, quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Lệ sư huynh, quả nhiên sắc mặt Lệ sư huynh hiện ra vẻ vui mừng, gắng sức nháy mắt ra hiệu. Hàn Lập cầm lấy cái bình mở ra, ngoài dự đoán, không có mùi thơm của thuốc bay ra, ngược lại một cổ nồng đậm mùi hôi từ trong bình đập vào mũi. Hàn Lập vừa nghe được mùi này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi một chút, từ bên trong lấy ra một dược hoàn màu phấn hồng rất đẹp mắt, không ngờ nó lại tỏa ra mùi khó chịu như vậy thật khiến cho người ta khó có thể tin được.
"Đúng là dược hoàn này không?" Hàn Lập săc mặt khôi phục bình tĩnh. Lệ sư huynh lúc này đã gấp đến độ nói không ra lời, chỉ có thể nháy mắt mấy cái biểu hiện.
"Trừu tủy hoàn, từ hợp lan, hạt vĩ hoa, bách niên lam nghĩ noãn, …thêm hai mươi ba loại vật phẩm hiếm thấy luyện thành, thuốc sau khi làm xong, bề ngoài có màu sắc phấn hồng, có mùi hôi kỳ dị, sau khi phục dùng thì kích phát năng lực thân thể rất lớn, làm năng lực của người phục dùng tăng lên, những điều ta nói ra đúng chứ?" Hàn Lập lạnh lùng nhìn Lệ sư huynh, từng chữ từng chữ nói ra trước mặt, mang theo một loại khẩu khí không thể bác bỏ. Lệ sư huynh vừa nghe Hàn Lập nói ra, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt không có chút máu, ánh mắt lộ ra tia bối rối.
"Thuốc này sau khi uống, cách một đoạn thời gian phải uống tiếp, hơn nữa người dùng phải chịu đựng sự đau đớn như rút gân, hút tủy (trừu cân, hấp tủy). Nếu không ăn, nhẹ thì toàn thân tê liệt, nặng thì mất tính mạng, hơn nữa, cho dù uống thuốc đúng thời gian thì sau mười năm đầu tiên vẫn không tránh được mất tính mạng." Hàn Lập không có dừng, vẫn tiếp tục nói. "Đừng nói với ta là dược hoàn trong tay ta đích xác không phải là trừu tủy hoàn." Hàn Lập đang khi nói chuyện, dừng lại một chút. Lệ sư huynh nghe đến đó, trên mặt đã hiện ra một loại ánh mắt tuyệt vọng bị người vạch trần, nhưng trong ánh mắt vẫn còn toát ra một loại cảm giác vạn phần kinh ngạc, khó có thể nghĩ đến.
"Người có phải rất kinh ngạc ta như thế nào nhận ra được loại dược hoàn phi thường hiếm thấy này?" Hàn Lập nhìn ra nghi vấn trong lòng của hắn, lời nói biến đổi, tự chính mình lên tiếng.
"Kỳ thật rất đơn giản, ta cũng đã dùng một hoàn thuốc loại này." Lời Hàn Lập kinh thiên, một câu nói làm Lệ sư huynh hoàn toàn sợ ngây người, nhưng sau đó lại lộ ra ánh mắt không tin.
"Ta dùng thuốc này phương pháp bất đồng so với ngươi, ta tổng cộng dùng một viên nhưng đem chia nó thành mười phần, mỗi lần cũng đều bắt nó trở thành dược dẫn cho nên không có nguy hại gì cho thân thể. Bởi vì dược hoàn này hình dạng cũng mùi nó tỏa ra quá tương phản, cho nên ta đối với vật này phi thường khắc sâu, ta trước kia vẫn tưởng rằng, trừ ta ra đã phục dụng loại dược hoàn này, trên đời không có ai thật sự dùng loại bí dược này, không nghĩ tới trong bổn môn lại có một người." Nói xong những lời này, Hàn Lập ánh mắt làm như vừa bội phục, lại vừa thương cảm nhìn về phía Lệ sư huynh. Lệ sư huynh không muốn cùng ánh mặt của Hàn Lập đối thị, hai mắt nhẹ nhàng khép lại, chỉ là ngực phập phồng, không chừng bây giờ tâm tình hắn rõ ràng rất hỗn loạn.
"Ngươi dùng loại dược hoàn này đã nhiều năm, nếu ngươi không muốn dùng nó nữa, ta có thể cầu Mặc đại phu phối một loại bí dược khác giúp ngươi, tuy không thể vãn hồi toàn bộ cuộc sống nhưng cho ngươi sống thêm hai mươi, ba mươi năm nữa là có thể, bất quá võ công của ngươi không thể duy trì, nếu ngươi tiếp tục dùng loại dược hoàn này, từ tình trạng phát tác của ngươi hôm nay, nhìn ngươi nhiều lắm có thể sống thêm năm, sáu năm nữa, tuy nhiên trong mấy năm đó võ công ngươi tiến bộ càng lúc càng nhanh, so với tốc độ tinh tiến bây giờ của ngươi vẫn nhanh hơn nhiều lắm. Nếu ngươi đã dám dùng loại dược hoàn này thì là người kiên nghị, quyết đoán, thân thể ngươi do ngươi tự quyết định, được rồi, dược hoàn này ngươi dùng hay là từ bỏ?"