Percy Jackson Tập 5: Vị Thần Cuối Cùng

Chương 2: Tôi gặp một vài người bà con giống cá


Chương trước Chương tiếp

Các giấc mơ của á thần luôn tồi tệ.

Vấn đề là chúng không đơn thuần chỉ là các giấc mơ. Chúng có thể là các cảnh mộng, các điềm và tất cả các thứ thần bí khác khiến đầu tôi nhức như búa bổ.

Tôi mơ mình đang ở trong một lâu đài tối đen trên đỉnh một ngọn núi. Rủi thay, tôi nhận biết nó: lâu đài của các thần khổng lồ Titan trên đỉnh núi Othrys, hay được biết đến với cái tên núi Tamalpais ở bang California. Sảnh vào mở rộng trong trời đêm tối đen, được bao quanh bởi các cột Hy Lạp đen và tượng các thần Titan. Ánh đuốc phản chiếu ánh sáng trên sàn nhà đá hoa cương màu đen. Giữa căn phòng, một tên khổng lồ áo giáp đầy đủ vùng vẫy bên dưới sức nặng của một đám mây hình phễu xoáy tít – Atlas, đang nghiêng vai chống đỡ sức nặng của bầu trời.

Hai tên khổng lồ khác đứng phía trên bên cạnh lò than bằng đồng, nhìn các hình ảnh lướt trong các ngọn lửa.

“Vụ nổ kinh thật,” một tên nói. Hắn ta mặc áo giáp đen điểm các chấm bạc, trông nó như một đêm đầy sao. Khuôn mặt hắn ta được che đi bên trong một chiếc mũ sắt gắn hai sừng cừu đực quăn tít ở mỗi bên.

“Chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì,” gã còn lại nói. Tên Titan này mặc áo choàng bằng sợi vàng, với đôi mắt vàng như mắt Kronos. Toàn thân hắn phát sáng. Hắn ta gợi cho tôi nhớ đến thần mặt trời Apollo, ngoại trừ ánh sáng của tên Titan này chói mắt hơn, và vẻ mặt hắn dữ tợn hơn. “Bọn thần thánh đó đã đáp lại lời thách thức. Không còn lâu nữa đâu, tất cả chúng đều bị tiêu diệt.”

Những hình ảnh trong ngọn lửa thật khó để nhận ra: các cơn bão, các tòa nhà đổ nát, tiếng la hét của con người vì khiếp sợ.

“Ta sẽ đi về phía đông để chấn chỉnh các lực lượng của chúng ta,” tên Titan vàng nói. “Krios, mày ở lại đây và canh giữ núi Othrys.”

Gã sừng cừu càu nhàu. “Tao luôn làm những việc ngớ ngẩn. Chúa tể phương Nam. Chúa tể của Các chòm sao. Giờ tao phải làm vú em cho Atlas trong khi ngươi lại có được bao nhiêu trò vui vẻ như thế.”

Bên dưới các đám mây vần vũ, Atlas rống lên đầy đau đớn. “Thả tao ra, tao nguyền rủa các ngươi! Tao mới là chiến binh vĩ đại nhất. Hãy đỡ hộ gánh nặng này để tao có thể ra trận!”

“Im miệng!” gã Titan vàng rống lên. “Mày đã có cơ hội, Atlas. Mày đã thua. Kronos thích mày ở yên ở nơi mày phải ở. Còn về phần mày, Krios: làm việc của mày đi.”

“Thế nếu anh cần thêm nhiều chiến binh thì sao?” Krios hỏi. “Tên cháu trai xảo trá trong bộ tuxedo của chúng ta sẽ không để anh làm gì nhiều trong một trận đánh.”

Gã Titan vàng cười lớn. “Đừng lo về nó. Ngoài ra, các tên thần đó khó có thể chịu được thách thức nhỏ bé đầu tiên của chúng ta. Chúng không biết được chúng ta đã có bao nhiêu chiến binh đâu. Hãy nhớ kỹ lời tao, trong một vài ngày nữa, đỉnh Olympus sẽ trở thành một đống đổ nát, và chúng ta sẽ lại gặp nhau ở đây để ăn mừng buổi đầu của Kỷ Nguyên Thứ Sáu!”

Gã Titan vàng biến thành các ngọn lửa và biến mất.

“Ồ, chắc rồi,” Krios càu nhàu. “Hắn ta được biến thành các ngọn lửa. Còn ta phải đội chiếc sừng cừu đực ngu ngốc này.”

Khung cảnh thay đổi. Giờ tôi đang đứng bên ngoài sảnh, ẩn mình dưới bóng các cây cột Hy Lạp. Một cậu bé đứng cạnh tôi, nghe trộm các Titan nói chuyện với nhau. Cậu ta có tóc đen mềm mượt, làn da trắng xanh, mặc quần áo đen – bạn tôi, Nico di Angelocon trai của thần Hades.

Cậu ta nhìn thẳng vào mặt tôi, nét mặt dữ tợn. “Anh thấy chưa, Percy?” cậu bé thì thầm. “Anh không có nhiều thời gian nữa rồi. Anh có thật sự nghĩ mình có thể đánh bại chúng mà không cần đến kế hoạch của em sao?”

Những lời nói của cậu bé bao trùm cả người tôi đầy lạnh lùng như đáy biển, và giấc mơ của tôi trở nên tối đen.

“Anh Percy?” một giọng nói trầm ấm vang lên.

Đầu tôi nóng như thể ai đó đã bọc nó trong giấy nhôm rồi nướng trong lò viba. Tôi mở mắt và nhìn thấy một bóng đen hiện ra lù lù phía trên tôi.

“Anh Beckendorf?” tôi phập phồng hy vọng.

“Không, là em.”

Tôi điều chỉnh mắt lại lần nữa. Tôi nhìn thấy một Cyclops – một khuôn mặt méo mó, mái tóc nâu rối bù, và con mắt nâu lớn đầy lo lắng. “Tyson à?”

Em tôi cười nhăn răng. “Chính xác! Não anh hoạt động rồi!”

Tôi không chắc lắm. Cả người tôi nhẹ bỗng và lạnh ngắt. Giọng tôi nghe là lạ. Tôi có thể nghe được những gì Tyson nói, nhưng nó giống như là tôi đang nghe các dao động bên trong đầu tôi, không phải là các âm thanh thông thường.

Tôi ngồi dậy và một tấm chăn nhẹ như tơ trôi bồng bềnh. Tôi đang ở trên một chiếc giường được tạo ra từ tảo bẹ kết mềm mại, trong một căn phòng có ván ốp tường bằng vỏ bào ngư. Những viên ngọc trai tỏa sáng có kích thước của những quả bóng rổ trôi bồng bềnh quanh trần nhà, mang lại ánh sáng cho cả căn phòng. Tôi đang ở dưới nước.

Giờ đã là con trai của thần Poseidon và mọi thứ, tôi cảm thấy không có gì lạ. Tôi có thể thở bình thường dưới nước, quần áo tôi luôn khô ráo, trừ phi tôi muốn điều ngược lại. Nhưng tôi vẫn hơi sốc khi một con cá mập đầu búa bơi qua cửa sổ phòng ngủ, tò mò nhìn tôi, rồi bình thản bơi ra qua lối cửa sổ đối diện.

“Đây...”

“Cung điện của cha,” Tyson nói.

Trong các dịp khác, tôi sẽ rất vui sướng. Tôi chưa bao giờ đến thăm vương quốc của thần Poseidon, và tôi đã từng mơ về điều đó trong nhiều năm. Nhưng đầu tôi nhức như búa bổ. Áo sơ mi của tôi vẫn còn lốm đốm với những vết bỏng từ vụ nổ. Các vết thương ở tay và chân của tôi đã lành lặn – chỉ cần ở trong nó, đại dương có thể làm điều đó cho tôi, mang đến cho tôi đủ thời gian – nhưng tôi vẫn có cảm giác như mình vừa bị giẫm đạp bởi một đội bóng đá toàn những tên Laistrygonian mang giày đinh.

“Bao lâu...”

“Bọn em tìm thấy anh vào đêm qua,” Tyson nói, “đang chìm xuống bên dưới.”

“Thế còn tàu Công chúa Andromeda?”

“Đã nổ bùm,” Tyson xác nhận.

“Anh Beckendorf vẫn còn ở trên tàu. Em có tìm thấy...”

Mặt Tyson tối sầm lại. “Không có dấu hiệu nào của anh ấy. Em xin lỗi, anh trai.”

Tôi nhìn chằm chằm ra làn nước xanh đậm bên ngoài cửa sổ. Anh Beckendorf sẽ vào đại học vào mùa thu. Anh ấy có một cô bạn gái, rất nhiều bạn bè, cả cuộc đời tươi đẹp phía trước của anh ấy. Anh ấy không thể biến mất. Có thể anh ấy đã thoát ra khỏi đó giống tôi. Có thể anh ấy đã nhảy qua khỏi mạn tàu... và rồi? Anh ấy không thể sống sót sau cú rơi xuống nước ở độ cao ba mươi mét như tôi. Khoảng cách giữa anh và khối thuốc nổ lại quá gần.

Sâu trong tâm khảm, tôi biết anh ấy đã chết. Anh hy sinh chính mình để xóa sạch con tàu Công chúa Andromeda, và tôi đã bỏ rơi anh ấy.

Tôi nghĩ về giấc mơ của mình: các Titan thảo luận về vụ nổ như thể nó chỉ là chuyện nhỏ, Nico di Angelo cảnh báo tôi rằng tôi sẽ không đánh bại được Kronos nếu không làm theo kế hoạch của cậu ta – một ý tưởng nguy hiểm mà tôi đã tránh không nghĩ đến trong hơn một năm qua.

Tiếng nổ phía xa làm cả căn phòng rung lên. Ánh sáng xanh lục lóe lên ở phía ngoài kia, biến cả đại dương sáng bừng như giữa trưa.

“Đó là gì vậy?” Tôi hỏi.

Tyson. “Cha sẽ giải thích. Đi nào, ông ấy đang thổi bay bọn quái vật.”

Cung điện có thể là nơi tuyệt đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy nếu nó không đang trong quá trình bị tàn phá. Chúng tôi bơi về phía cuối hành lang dài và một mạch nước phun đưa thẳng hai anh em tôi lên cao. Khi chúng tôi lên cao phía trên nóc cung điện, tôi nín thở – ừm, nếu bạn có thể nín thở ở dưới nước.

Cung điện lớn bằng một thành phố trên đỉnh Olympus, với các sân trong rộng, các khu vườn và các hàng cột. Các khu vườn được trang điểm với các cụm san hô và các cây trồng dưới biển sáng lấp lánh. Hai mươi hay ba mươi ngôi nhà được làm từ bào ngư, trắng nhưng lập lòe màu sắc cầu vồng. Các loài cá và bạch tuộc bơi ra bơi vào từ các cửa sổ. Lối đi nhỏ được xếp đầy các hạt ngọc trai phát sáng như ánh sáng đêm Giáng sinh.

Ở sân chính lấp đầy binh lính – các nam ngư với đuôi cá từ eo trở xuống và cơ thể con người từ phần eo trở lên, ngoại trừ làn da có màu xanh dương, là điều trước đây tôi chưa bao giờ biết đến. Một vài người đang chăm sóc cho những người bị thương. Một vài người khác đang mài sắc giáo, kiếm. Một nam ngư bơi vội vã qua mặt chúng tôi. Mắt anh ta có màu xanh lục nhạt, giống thứ họ đặt trong các que phát sáng, răng anh ta là răng cá mập. Họ không cho bạn thấy những thứ như thế trong phim Nàng Tiên Cá.

Ở bên ngoài sân chính sừng sững các công sự lớn – các tháp canh, các bức tường, và vũ khí chống bao vây – nhưng phần lớn những thứ đó đều đã bị vỡ tan ra từng mảnh. Những lớp lá chắn khác đang cháy sáng với ngọn lửa màu xanh lục mà tôi biết rất rõ – lửa Hy Lạp, nó thậm chí còn có thể cháy được ở dưới nước.

Phía bên ngoài các công sự, đáy biển trải dài u ám. Tôi có thể thấy chiến sự đang diễn ra ác liệt – các tia năng lượng, tiếng nổ, những tia sáng lóe lên khi đội quân hai bên đánh giáp lá cà. Một người thường sẽ thấy rằng nó quá tối để nhìn được. Chết thật, một người thường có thể bị chết bởi áp suất và đông lạnh bởi cái lạnh. Ngay cả đôi mắt nhạy nhiệt của tôi cũng không thể nhìn thấy chính xác những gì đang xảy ra ngoài kia.

Ngay rìa khu liên hợp cung điện, một thánh đường với mái san hô đỏ nổ tung, khiến lửa và vôi gạch đổ nát trôi chầm chậm đến các khu vườn xa nhất. Từ phần đen tối phía trên, một hình bóng khổng lồ xuất hiện – một con mực ống có kích thước lớn hơn bất cứ tòa nhà chọc trời nào. Vây quanh nó là một đám mây bụi phát sáng – chí ít tôi đã nghĩ nó là bụi cho đến khi tôi nhận ra đó là một đám nam ngư, đang cố tấn công con quái vật. Con mực ống đột ngột tấn công cung điện, đập mạnh các xúc tu, làm tan rã toàn bộ các hàng binh lính. Thế rồi một cung ánh sáng xanh được phóng ra từ mái nhà của một trong những tòa nhà cao nhất. Ánh sáng bắn trúng con mực ống và con quái vật tan biến như màu thực phẩm trong nước.

“Cha,” Tyson nói, chỉ về nơi phát ra cột sáng vừa mới xuất hiện.

“Cha đã làm điều đó?” Thốt nhiên, tôi ngập tràn hy vọng. Cha tôi có sức mạnh không thể tin được. Ông là thần biển cơ mà. Ông có thể đối phó với đợt tấn công này, đúng không? Có thể ông sẽ để tôi giúp một tay.

“Em có tham gia trận đánh không?” Tôi háo hức hỏi Tyson. “Như đập đầu với sức mạnh Cyclops tuyệt vời của em và những thứ đại loại như thế?”

Tyson xị mặt, và ngay lập tức tôi biết mình đã hỏi sai. “Em chỉ... toàn chuẩn bị và sửa chữa vũ khí thôi,” nó lầm bầm. “Đi thôi. Đi tìm cha.”

Tôi biết điều này nghe có vẻ kỳ lạ đối với những người có cha mẹ là người thường, nhưng tôi chỉ gặp được cha mình bốn hay năm lần trong đời, và lần nào cũng không quá một vài phút. Các vị thần Hy Lạp không chính xác có mặt ở các trận đấu bóng rổ của những đứa con họ. Thế nhưng, tôi nghĩ mình sẽ nhận ra thần Poseidon khi giáp mặt.

Tôi đã sai.

Mái nhà của thánh đường là một tầng mở và rất rộng được dựng lên như một trung tâm chỉ huy. Bức tranh khảm trên nền nhà thể hiện một bản đồ chính xác các vị trí của cung điện và vùng biển bao quanh, nhưng bức tranh khảm đó biết chuyển động. Những phiến đá lát nhiều màu sắc đại diện cho các đội quân khác nhau và các quái vật biển di chuyển quanh khi các cánh quân thay đổi vị trí. Các tòa nhà bị đánh sập ngoài đời thực cũng bị đánh sập ngay trên bức tranh.

Đang đứng quanh bức tranh khảm, yên lặng nhìn chăm chú chiến trận, là một nhóm chiến binh kỳ lạ, nhưng không ai trong số họ trông giống cha tôi. Tôi đang tìm kiếm một người đàn ông to lớn với làn da rám nắng và một bộ râu đen, mặc một chiếc quần soóc lửng và áo sơmi Hawai

Chẳng có ai trông giống như thế. Một nam ngư với hai chiếc đuôi cá thay vì chỉ có một cái. Da anh ta có màu xanh lục và áo giáp được nạm ngọc trai. Mái tóc đen được cột thành đuôi ngựa và trông anh ta khá trẻ trung – mặc dầu thật khó để nói điều đó với những người không phải là con người. Họ có thể được một hay ba ngàn tuổi rồi ấy chứ. Đứng bên cạnh anh ta là một người đàn ông già với bộ râu trắng trôi dập dờn và một mái tóc hoa râm. Bộ áo giáp như đè ông ấy xuống. Ông có đôi mắt màu xanh lục và các vết chân chim, nhưng giờ ông chẳng mỉm cười chút nào. Tựa vào cây quyền trượng bằng kim loại, ông chăm chú nghiên cứu bản đồ. Bên tay phải ông là một phụ nữ xinh đẹp mặc áo giáp xanh lá cây, mái tóc đen trôi bồng bềnh và hai cái sừng nhỏ kỳ lạ như hai càng cua. Và còn có cả một con cá heo – chỉ là một con cá heo bình thường, nhưng nó cũng đang nhìn chăm chú vào bản đồ.

“Delphin,” người đàn ông già nói. “Hãy đưa Palaemon và đội quân cá mập của cậu ta đến mặt trận phía tây. Chúng ta phải vô hiệu hóa bọn thủy quái ngay.”

Con cá heo nói bằng một giọng ríu rít, nhưng tôi có thể hiểu được nó trong đầu: Vâng, thưa đức vua! Nó bơi vút đi.

Tôi bàng hoàng, hết nhìn Tyson lại quay sang người đàn ông già.

Không thể như thế được, nhưng... “Cha?” tôi hỏi.

Người đàn ông già ngước nhìn lên, tôi nhận ra những tia lấp lánh trong đôi mắt của ông, nhưng mặt ông.... trông ông như già đi thêm bốn mươi năm nữa vậy.

“Chào con, Percy.”

“Cha... cha, chuyện gì đã xảy ra với cha thế?”

Tyson thích cùi chỏ vào tôi. Cậu ấy đang lắc đầu quầy quậy, tôi chỉ sợ đầu của cậu ấy sẽ rơi xuống mất, nhưng thần Poseidon trông không hề khó chịu.

“Không sao đâu, Tyson,” ông ấy nói. “Percy, xin lỗi vì diện mạo của cha. Chiến tranh tàn phá con người ta thế này đây.”

“Nhưng cha là vị thần bất tử,” tôi nhẹ nhàng nói. “Cha có thể ở dưới... bất cứ hình dáng nào mà cha

“Cha phản ánh cho trạng thái vương quốc của cha,” ông nói. “Và giờ trạng thái đó khá nguy kịch. Percy, cha nên giới thiệu con – cha e là con không kịp gặp trợ lý của ta, Delphin, vua của loài cá heo. Đây là... ờ, vợ ta, Amphitrite. Đây là...”

Người phụ nữ trong bộ áo giáp màu xanh lục nhìn tôi lạnh lùng rồi bà ta khoanh tay lại và nói, “Xin lỗi, thưa ngài. Tôi cần phải ra trận.”

Bà ta bơi ra ngoài.

Tôi cảm thấy khá ngượng nghịu, nhưng tôi đoán là mình không thể trách bà ta được. Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về điều đó, nhưng cha tôi có một người vợ là một nữ thần bất tử. Tất cả mối tình của ông với người thường, kể cả mẹ tôi... ừm, nữ thần Amphitrite chắc chắn chẳng thích chuyện đó chút nào.

Thần Poseidon hắng giọng. “Ừ, à... và đây là con trai ta, Triton. Ờ, một đứa con trai khác của ta.”

“Con trai và là người thừa kế,” anh chàng màu xanh lục sửa lại. Cái đuôi cá kép của anh ta quẩy tới quẩy lui. Anh ta cười với tôi, nhưng chẳng có chút thân thiện nào trong ánh mắt anh ta. “Chào, Perseus Jackson. Rốt cuộc cũng đến giúp sức sao?”

Anh ta làm ra vẻ như thể tôi đến trễ hay lười biếng không bằng. Tôi chắc chắn đã đỏ mặt vào lúc đó, nếu bạn có thể đỏ mặt bên dưới nước.

“Hãy bảo tôi cần làm những gì,” tôi nói.

Triton cười như thể đó là một lời gợi ý cực kỳ đáng yêu vậy – như thể tôi là một chú chó hơi vui tính đã sủa vì anh ta hay đại khái thế. Anh ta quay sang thần Poseidon. “Con sẽ phụ trách tiền tuyến, cha à. Đừng lo. Con sẽ đại thắng trở về.”

Anh ta lịch sự gật đầu chào Tyson. Sao tôi không có được sự tôn trọng đó? Thế rồi anh ta bơi vút vào làn nước.

Thần Poseidon thở dài. Ông đưa cây quyền trượng của mình lên và nó biến thành vũ khí quen thuộc của ông – một cây đinh ba to lớn. Các đầu nhọn của nó phát ra ánh sáng xanh nhạt và nước biển quanh nó bị nấu chín với năng lượng.

“Cha xin lỗi về điều vừa rồi,” ông nói với tôi.

Một con rắn biển khổng lồ xuất hiện phía trên đầu chúng tôi và di chuyển theo đường xoắn ốc tiến xuống mái nhà. Nó có màu cam tươi với cái miệng đầy răng nanh đủ để nuốt cả một phòng thể dục.

Không cần nhìn lên, thần Poseidon chĩa cây đinh ba về phía quái vật và hạ gục nó với một dòng năng lượng màu xanh. Bùm! Con quái vật biến thành một triệu con cá vàng, tất cả đều hốt hoảng bơi ra khỏi đó.

“Gia đình ta đang lo lắng,” thần Poisedon tiếp tục nói như thể không có chuyện gì vừa mới xảy ra. “Cuộc chiến với Oceanus đang trở nên xấu đi.”

Ông chỉ vào rìa của bức tranh khảm. Với đầu cây đinh ba, ông gõ vào hình ảnh của một nam ngư lớn hơn toàn bộ những người còn lại, với một cặp sừng bò. Hắn ta có vẻ như đang cưỡi trên một cỗ xe do tôm kéo, và thay cho một thanh kiếm, hắn ta lại sử dụng một con rắn còn sống.

“Oceanus,” tôi nói, cố để nhớ về cái tên đó. “Thần Titan cai quản biển?”

Thần Poseidon gật đầu. “Trong cuộc chiến đầu tiên giữa các vị thần và các Titan, hắn ta giữ vai trò trung lập. Nhưng Kronos đã thuyết phục hắn tham chiến. Đây là... ừm, một dấu hiệu không tốt chút nào. Oceanus sẽ không tham gia trừ phi hắn ta chắc mình có thể chọn được bên giành chiến thắng.”

“Hắn ta trông ngu ngốc,” tôi nói, cố tỏ ra vui vẻ. “Ý con là ai lại chiến đấu với một con rắn cơ chứ?”

“Cha sẽ thắt nút hắn ta,” Tyson nói đầy kiên quyết.

Thần Poseidon mỉm cười, nhưng ông trông thật mệt mỏi. “Ta đánh giá cao sự tin tưởng của các con. Ta với hắn đấu gần cả năm nay rồi. Sức ta yếu dần. Còn hắn vẫn tìm các đội quân mới để tấn công ta – những con quái vật biển quá cổ xưa mà ta đã quên mất về chúng.”

Tôi nghe được tiếng nổ từ phía xa kia vọng lại. Cách đó chừng nửa dặm, một núi san hô bị nghiến nát dưới sức nặng của hai sinh vật khổng lồ. Tôi chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng chúng. Một con là tôm hùm. Con còn lại là một người khổng lồ có hình dáng giống con người và giống một Cyclops, nhưng quanh người mọc ra vô số các chi. Lúc đầu tôi nghĩ anh ta đang mang tbó bạch tuộc khổng lồ. Nhưng rồi tôi nhận ra chúng là những cánh tay của anh ta – một trăm cánh tay đang quật và tấn công.

“Anh Briares!” tôi kêu lên.

Tôi rất vui khi được gặp lại anh ấy, nhưng anh ấy trông giống như đang chiến đấu một mất một còn. Anh ấy là người cuối cùng của dòng một trăm tay – anh họ của những người Cyclops. Chúng tôi đã cứu anh ấy khỏi nhà tù của Kronos vào mùa hè năm ngoái và tôi được biết anh ấy đến để giúp thần Poseidon, nhưng tôi đã không nghe được tin tức gì về anh ấy kể từ lúc đó.

“Cậu ta chiến đấu thật cừ,” thần Poseidon nói. “Giá ta có cả quân đoàn như cậu ta, nhưng tiếc là cậu ta là người còn lại duy nhất.”

Tôi nhìn anh Briares gầm lên giận dữ và nhấc bổng con tôm hùm đang quẫy đạp và đớp bằng hai càng của nó lên. Anh ném nó lên núi san hô và con tôm biến mất trong màn đêm tối đen. Anh Briaries bơi đuổi theo nó, hàng trăm cánh tay của anh quay tròn như những chiếc chân vịt của chiếc xuồng máy vậy.

“Percy, chúng ta có thể không có nhiều thời gian,” cha tôi nói. “Hãy kể cho ta về nhiệm vụ của con. Con đã gặp Kronos chưa?”

Tôi kể hết mọi việc cho ông. Giọng tôi nghẹn lại khi nhắc đến anh Beckendorf. Tôi nhìn xuống mấy mảnh sân phía bên dưới và thấy hàng trăm nam ngư bị thương nằm la liệt trên giường tạm. Tôi nhìn thấy hàng dãy các ngôi mộ san hô được đắp vội vàng. Tôi nhận ra anh Beckendorf không phải trường hợp thương vong đầu tiên. Anh ấy chỉ là một trong số hàng trăm, thậm chí hàng ngàn người đã bị chết. Tôi chưa bao giờ cảm thấy tức giận và bất lực như lúc này.

Thần Poseidon vuốt chòm râu bạc. “Percy này, Beckendorf đã lựa chọn một cái chết anh hùng. Con không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào cho điều đó. Đội quân của Kronos có thể bị xáo trộn. Phần lớn trong số đó đã bị tiêu diệt.”

“Nhưng bọn con đã không giết chết hắn, đúng không ạ?”

Như tôi đã nói, tôi biết đó là một hy vọng ngây thơ. Chúng tôi có thể cho nổ tung con tàu và phân hủy những con quái vật của hắn, nhưng chúa tể Titan thì sẽ chẳng dễ dàng gì để bị tiêu diệt.

“Không,” thần Poseidon xác nhận. “Nhưng các c đã mang đến cho phe ta thêm được một ít thời gian.”

“Có các á thần trên con tàu đó, cha ạ,” tôi nói, nghĩ về đứa bé mà tôi nhìn thấy ở cầu thang. Không hiểu sao tôi đã cho phép chính mình tập trung vào những con quái vật và Kronos. Tôi tự thuyết phục chính mình rằng việc phá hủy con tàu là hoàn toàn đúng đắn vì chúng xấu xa, chúng đang trên đường đến tấn công thành phố của tôi, và ngoài ra chúng không chết hẳn. Quái vật chỉ bốc hơi và cuối cùng lại tái tạo lại. Nhưng các á thần thì...

Thần Poseidon đặt một tay lên vai tôi. “Percy à, chỉ có một vài chiến binh á thần trên tàu đó, và tất cả chúng đều lựa chọn chiến đấu cho Kronos. Biết đâu một vài người chú ý đến lời cảnh báo của con và đã trốn thoát khỏi đó. Nếu không làm thế... chúng đã chọn con đường của chúng.”

“Họ đã bị tẩy não!” tôi nói. “Giờ họ đã chết và Kronos thì vẫn còn sống. Điều đó sẽ khiến con cảm thấy tốt hơn sao?”

Tôi liếc nhìn bức tranh khảm – các mảnh đá khảm thuốc nổ nhỏ đang tiêu diệt các con quái vật bằng đá khảm. Mọi việc dường như quá dễ dàng khi được thể hiện trên một bức tranh.

Tyson choàng tay ôm tôi. Nếu người khác cố làm như thế, tôi đã đẩy ra ngay, nhưng Tyson quá lớn và bướng bỉnh. Cậu ấy cứ ôm lấy tôi, không cần biết tôi thích hay không. “Không phải lỗi của anh, anh trai ạ. Kronos không nổ tốt lắm. Lần tới chúng ta sẽ sử dụng một chùm bom lớn hơn.”

“Percy,” cha tôi nói. “Sự hy sinh của Beckendorf sẽ không vô ích. Các con đã làm phân tán đội quân xâm lăng. New York sẽ an toàn trong một thời gian, điều đó giúp các vị thần khác trên đỉnh Olympus rảnh tay để đối phó với mối đe dọa lớn hơn.”

“Mối đe dọa lớn hơn?” Tôi nghĩ về những gì mà gã Titan vàng đã nói trong giấc mơ của tôi: Bọn thần thánh đó đã đáp lại lời thách thức. Không còn lâu nữa đâu, tất cả chúng đều bị tiêu diệt.

Khuôn mặt cha tôi tối sầm lại. “Con đã có đủ buồn phiền cho một ngày rồi. Hãy hỏi Chiron khi con quay trở lại trại.”

“Quay trở lại sao? Nhưng cha đang gặp rắc rối ở đây. Con muốn được giúp đỡ!”

thể, Percy. Việc của con không phải ở đây.”

Tôi không thể tin tôi đang nghe được điều này. Tôi nhìn Tyson tìm kiếm sự hỗ trợ.

Em trai tôi cắn môi. “Cha ơi... anh Percy có thể chiến đấu với một thanh kiếm. Anh ấy giỏi.”

“Cha biết điều đó,” thần Poseidon nhẹ nhàng nói.

“Cha, con có thể giúp mà,” tôi nói. “Con biết con có thể. Cha sẽ không cầm cự được lâu hơn nữa.”

Từ đằng sau phòng tuyến đối phương, một quả cầu lửa lao vút lên trời. Tôi nghĩ thần Poseidon sẽ làm chệch hướng nó hay làm điều gì đó, nhưng nó đã đáp xuống góc ngoài của vườn và nổ tung, khiến các nam ngư ngã nháo nhào trong nước. Thần Poseidon nhăn mặt như thể ông vừa mới bị đâm vậy.

“Quay trở lại trại,” ông ấy khăng khăng. “Và nói với Chiron đã đến lúc rồi.”

“Để làm gì ạ?”

“Con phải nghe lời tiên tri. Toàn bộ lời tiên tri.”

Tôi không cần hỏi ông đó là lời tiên tri nào. Tôi đã nghe nói về từ “Lời Đại Tiên Tri” trong nhiều năm, nhưng chưa bao giờ có ai nói cho tôi biết toàn bộ lời tiên tri đó là gì. Tất cả những gì tôi biết là tôi được cho là sẽ đưa ra một lựa chọn sẽ quyết định số phận của thế giới – nhưng không vội.

“Thế nếu đây là lựa chọn của con thì sao?” tôi nói. “Ở lại đây chiến đấu, hay rời đi? Thế nếu con rời đi và cha...”

Tôi không thể nói đến từ chết. Các vị thần được xem là không chết, nhưng tôi đã từng tận mắt chứng kiến điều đó. Ngay cả khi họ không chết, họ có thể bị biến đổi đến khi gần như không còn gì, bị lưu đày, bị cầm tù tận sâu dưới Tartarus hệt như Kronos lúc trước.

“Percy, con phải đi,” cha tôi khăng khăng. “Cha không biết quyết định cuối cùng của con là gì, nhưng cuộc chiến của con thuộc về phía trên kia. Nếu không có điều gì nữa, con phải cảnh báo các bạn con ở trại. Kronos biết kế hoạch của bọn con. Nhất định hắn có nội gián trong trại. Ta và mọi người sẽ cầm cự ở đây. Chúng ta sẽ không lựa chọn.”

Tyson nắm chặt tay tôi. “Em sẽ nhớ anh, anh trai!”

Nhìn hai chúng tôi, cha tôi dường như già thêm chục tuổi. “Tyson, con cũng có việc phải làm mà, con trai ta. Họ cần con ở xưởng đúc vũ khí đấy.”

Môi Tyson càng trề ra thêm.

“Con sẽ đi,” cậu ấy sụt sịt. Cậu ấy ôm tôi chặt đến nỗi gần như làm gãy những chiếc xương sườn của tôi. “Percy, cẩn thận nhé! Đừng để lũ quái vật giết chết anh!”

Tôi cố tỏ gật đầu một cách tự tin, nhưng việc không được ra trận là quá nhiều với một anh chàng to xác. Cậu ấy khóc nức nở và quay đầu bơi về hướng xưởng đúc vũ khí, nơi những người anh em họ của cậu ấy đang sửa giáo mác và các thanh kiếm.

“Cha nên để em ra trận,” tôi nói với cha. “Em ấy ghét việc bị dính chặt trong xưởng đúc vũ khí. Cha không nhận ra ư?”

Thần Poseidon lắc đầu. “Mọi việc diễn ra khá nguy hại nên cha mới phải để con dấn thân vào chốn hiểm nguy. Tyson còn quá non nớt. Cha phải bảo vệ em con.”

“Cha nên tin em ấy,” tôi nói. “Đừng cố bảo vệ em ấy.”

Đôi mắt thần Poseidon sáng lên. Tôi nghĩ mình đã đi quá xa, nhưng rồi ông ấy nhìn xuống bức tranh khảm và đôi vai ông chùng xuống. Trên các mảnh đá khảm, một nam ngư cưỡi trên cỗ xe tôm đang tiến đến gần cung điện.

“Oceanus đến,” cha tôi nói. “Ta phải ra nghinh chiến.”

Từ trước đến nay tôi chưa từng bị hù dọa bởi một vị thần nào trước đây, nhưng tôi không thể nào nghĩ ra được làm thế nào cha tôi có thể đối đầu với tên Titan này và giành chiến thắng.

“Ta sẽ cố cầm cự,” thần Poseidon hứa. “Ta sẽ không dâng lãnh địa của ta cho chúng. Hãy nói ta nghe, Percy, con vẫn còn giữ món quà sinh nhật ta tặng con năm ngoái chứ?”

Tôi gật đầu, lấy sợi dây chuyền của Trại Con Lai ra. Mỗi một mùa hè ở Trại Con Lai, tôi sẽ có một hạt cườm để đánh dấu, nhưng kể từ hè năm ngoái, tôi cũng xâu th vào đó một đồng sand dollar. Cha tôi đã đưa nó cho tôi vào ngày tôi tròn mười lăm tuổi. Ông nói tôi sẽ biết khi nào thì cần “tiêu” đồng bạc ấy, nhưng đến giờ tôi vẫn không hiểu ý ông là gì. Tất cả những gì tôi biết là đồng tiền ấy không sử dụng được cho bất cứ máy bán hàng tự động nào trong căng tin trường.

“Đã đến lúc sử dụng nó,” ông cam đoan. “Nếu may mắn, ta sẽ gặp con vào ngày sinh nhật con vào tuần tới, và chúng ta sẽ có một buổi tiệc sinh nhật đích thực.”

Ông mỉm cười. Trong một thoáng, tôi lại thấy thấy ánh mắt ánh lên nét tươi vui xưa cũ của ông.

Thế rồi cả đại dương trở nên tối đen phía trước chúng tôi, như một cơn bão đen như mực đang dồn dập kéo đến. Tiếng sấm nổ lốp bốp, điều không thể có dưới nước. Một tảng băng trôi rất to đang tiến đến. Tôi cảm nhận được một làn sóng sợ hãi xuyên qua các đội quân bên dưới chúng tôi.

“Ta phải trở về hình dáng thần thánh thật sự của ta,” thần Poseidon nói. “Đi đi con... và chúc may mắn, con trai của ta.”

Tôi muốn động viên ông, ôm lấy ông hay làm điều gì đó, nhưng tôi biết tốt hơn hết là tôi nên tránh xa. Khi một vị thần trở về hình dáng thực sự của mình, sức mạnh của họ lớn đến nỗi bất cứ người thường nào nhìn vào đều sẽ bị phân hủy.

“Tạm biệt, cha,” tôi kiềm chế.

Rồi tôi quay lưng đi. Tôi lệnh các dòng chảy của biển đến để hỗ trợ tôi. Nước xoáy quanh người tôi và tôi phóng lên mặt biển với vận tốc đủ khiến một người bình thường nổ bốp như quả bóng.

Khi tôi nhìn lại, tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là những tia sáng xanh lục và xanh dương lóe lên, khi cha tôi chống lại gã khổng lồ Titan và bản thân đại dương bị chia cắt bởi các đội quân của cả hai phía.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...