Percy Jackson Tập 1: Kẻ Cắp Tia Chớp

Chương 20: Ẩu đả với người bà con xấu tính


Chương trước Chương tiếp

Tàu tuần dương đưa ba đứa lên bờ nhưng họ không hơi đâu bận tâm hơn nữa đến ba đứa trẻ nghịch dại, ăn mặc như bụi đời dám bơi ra giữa vịnh. Cả thành phố nhốn nháo giải quyết hậu quả từ thảm họa thiên nhiên vừa qua. Tiếng bộ đàm báo tin nguy cấp réo liên tục trên thuyền.

Quấn khăn tắm cho cả ba, cho mỗi đứa mấy chai nước, họ thả chúng tôi lên cầu tàu Santa Monica rồi rú ga phóng đi cứu người bị nạn.

Quần áo chúng tôi ướt sũng, tôi cũng không ngoại lệ. Lúc tàu tuần dương phóng tới, tôi thầm cầu trời để quần áo tôi cũng ướt nếu không sẽ rắc rối to. May quá, phép thần thông khiến quần áo khô ngay cả khi dưới nước tạm thời hết linh nghiệm,

Tôi đi chân đất, cho Grover mượn giày. Đội tuần dương sẽ thắc mắc nếu thấy cặp móng guốc của nó.

Tàu cập bến, chúng tôi bước thấp bước cao nhìn thành phố bốc cháy rừng rực trong nắng sớm. Tôi cảm giác mình như vừa từ cõi chết trở về. Tia chớp của Dớt đè nặng trên lưng. Nỗi đau không cứu được mẹ đè nặng trong ngực.

Annabeth phẫn nộ:

- Thật không thể tưởng tượng được. Ba đứa vất vả ngược xuôi để rồi…

Tôi trêu:

- Trò gian manh này dễ sợ thật. Qua mặt cả con gái thần Athena.

Annabeth nhăn nhó:

- Coi chừng tớ đấy.

- Cậu hiểu đầu đuôi chưa?

Annabeth ỉu xìu:

- Ừ.

Grover phàn nàn:

- Nhưng tớ chưa hiểu. Hai cậu…

Annabeth buồn bã:

- Percy, tớ rất tiếc chuyện mẹ cậu.

Tôi cắn răng im lặng. Chỉ cần nói một câu về mẹ, tôi sẽ khóc òa như con nít.

Tôi phân trần:

- Lời Sấm Truyền rất đúng. “Người sẽ đi theo hướng Tây, gặp vị thần tráo trở.” Chỉ có điều đó không phải Hades. Ông ta không muốn Bộ Tam Vĩ Đại bất hòa. Thủ phạm là người khác rất giỏi nghề “đạo chích”: hắn vừa trộm tia chớp của Dớt, mũ tàng hình của Hades rồi đổ vấy tội lên đầu con trai thần Poseidon. Cha tớ bị cả anh và em trai nghi ngờ. Chiều nay, cả ba bên sẽ đánh nhau tơi bời. Trong mắt mọi người, tớ là nguyên nhân gây hấn.

Grover lắc đầu:

- Nhưng ai nham hiểm quá như vậy? Ai thèm nhìn máu đổ nhiều như thế?

Tôi đứng sững, nhìn ra biển:

- Từ từ để tớ đoán.

Kia rồi, ông ta đang đợi chúng tôi với chiếc áo da và kính mát phủ bụi. Ông ta vác gậy bóng chày bằng nhôm trên vai. Sau lưng ông là chiếc mô tô nổ máy kêu bình bịch. Đèn pha biến cát trắng thành đỏ.

Hình như thấy tôi, ông ta mừng thật sự:

- Chào nhóc. Tưởng ngươi chết lâu rồi chứ?

- Ông cài bẫy tôi. Chính ông lấy cắp cả tia chớp lẫn mũ tàng hình.

Thần Ares cười nhăn nhở:

- Chớ nói thế. Đích thân ta thì không. Có bao giờ thần này đụng vào bảo bối của thần kia được. Nhưng đâu phải trên đời chỉ mình ngươi làm việc vặt cho ta.

- Ông mượn tay ai? Clarisse chắc? Hóa ra hôm Đông Chí, nó cũng lên đỉnh Olympia à?

Thần Ares cười cợt:

- Thôi bỏ đi. Vấn đề là mày chọc gậy bánh xe, cố tình ngăn chặn chiến tranh. Này nhé, nếu mày chết dưới địa ngục, ông già mày sẽ thù Hades giết con. Hades chiếm tia chớp. Dớt sẽ thù Hades. Trong lúc đó, Hades sẽ tìm cái này ...

Ông ta lấy mũ lưỡi trai trong túi móc lên tay ga của xe mô tô. đây là loại mũ trùm kín mặt, chỉ chừa hai mắt bọn cướp ngân hàng thường đội. Nó lập tức biến thành mũ đồng trang trí cầu kỳ của lính Hy Lạp cổ.

Grover hốt hoảng:

- Mũ tàng hình của thần Hades.

- Phải. Ta đang nói đến đâu rồi nhỉ? Vì nghi hai anh lấy mũ, Hades thù cả Dớt lẫn Poseidon. Chẳng bao lâu, cuộc chiến tay ba bùng nổ. Thiên hạ tha hồ xem.

Annabeth bất bình:

- Nhưng họ đều là máu mủ ruột rà của ông kia mà?

Ares nhún vai:

- Người nhà đánh nhau mới hay chứ. Cuộc chiến huynh đệ tương tàn bao giờ cũng đẫm máu nhất. Nhìn anh em ruột choảng nhau thích không thể tả.

- Ông đưa tôi ba lô ở Denver. Hóa ra tia chớp có ở trong ba lô từ lúc ấy.

- Nói thế vừa đúng vừa không đúng. Chuyện đời phức tạp, mày không hiểu được đâu. Để tao gợi ý cho: ba lô là bao của tia chớp. Tia chớp luôn đi đôi với nó giống thanh kiếm luôn trở về túi áo mày.

Đúng là thần chiến tranh có khác, rành mọi loại vũ khí trên đời.

- Tao đã chỉnh sửa tí chút sao cho mày xuống địa ngục, tia chớp mới tìm được vỏ. Mày thành nhân viên bưu điện mang đồ cho Hades. Còn nếu mày chết dọc đường, tao chẳng thiệt hại gì. Tia chớp vẫn thuộc về ta.

- Nhưng sao ông không giữ tia chớp mà gửi cho Hades?

Thần Ares nghiến răng. Trong một thoáng hình như ông ta suy nghĩ đâu đâu:

- À... phải... ta giữ vũ khí lợi hại ấy cũng được mà...

Ông ta thẫn thờ đến hai ba giây rồi bừng tỉnh:

- Ta không muốn chuốc họa vào thân. Với lại để thiên hạ bắt quả tang mày cầm thứ đó mới vui.

- Nói dối. Đưa tia chớp xuống địa ngục không phải ý của ông.

- Phải mà.

Kính ông ta bốc khói, như thể sắp bốc cháy đến nơi.

- Ông không ra lệnh ăn trộm. Người khác cử con lai “xoáy” cả hai thứ. Khi Dớt phái ông đi săn kẻ trộm, ông bắt được tay đạo chích. Nhưng ông không giao nộp hắn cho Dớt. Không hiểu vì lẽ gì ông tha cho hắn. Ông giữ hai bảo bối, chờ một con lai khác giao hàng theo ý ông. Ông răm rắp nghe yêu quái dưới vực.

- Thần chiến tranh không làm tôi cho ai hết. Ta cũng chẳng mộng mị như ngươi!

Tôi hỏi vặn:

- Tôi có kể chuyện gặp ác mộng cho ông đâu nhỉ?

Ares lúng túng, nhưng bĩu môi đánh trống lảng:

- Quay lại chuyện đang bàn dở đi nào. Mày còn sống là không ổn. Tao không thể khoanh tay để mày đem tia chớp lên đỉnh Olympia được. Mấy gã to đầu trên đó tin lời mày thì nguy. Thế nên, tao buộc phải giết mày thôi. Thực lòng, tao không thù hằn gì mày hết.

Hắn búng tay. Cát dưới chân hắn nổ tung, một con lợn lòi xông tới. Con này to hơn, xấu mã hơn con bị treo đầu trước cửa nhà Số Bảy. Quái thú bới cát, mắt long sòng sọc, răng nanh nhọn hoắt chĩa về phía tôi chờ lệnh chủ.

Tôi bước xuống mép nước:

- Ông không dám một chọi một với tôi ư?

Ông ta cười nhạt, có vẻ sợ sệt.

- Trong ba mươi sáu chước, mày thích chước “chuồn” nhất phải không? Thấy Chimera cũng quay đầu bỏ chạy, xuống địa ngục cũng chạy bán sống bán chết. Sao không đương đầu giành lấy những gì thuộc về mày ấy?

- Ông sợ chứ gì?

- Mày đừng có mơ. – Cặp kính sắp bị lửa sau mắt nấu chảy. – Tuy nhiên, tao không để tay nhúng chàm. Rất tiếc, nhưng tao không thèm đánh nhau với đồ nhãi nhép.

Annabeth kêu thét:

- Percy, chạy đi!

Con lợn lòi xông tới.

Nhưng tôi chán phải chạy trốn lắm rồi. Từ giờ trở đi tôi sẽ đối mặt với tất cả. Dù là lợn lòi, là Ares, là Hades hay bất cứ ai.

Tôi rút gươm tránh đường quái thú hung dữ. Lúc thanh gươm dài hết cỡ, tôi chém mạnh xuống. Răng nanh con vật rơi xuống chân tôi. Mất phương hướng, quái thú chạy thẳng ra biển.

Tôi ra lệnh:

- Nổi sóng lên!

Lập tức sóng lớn trùm lên người yêu quái, quấn lấy nó như tấm chăn. Quái thú giãy đành đạch trước khi biến mất.

Tôi quay sang Ares:

- Giờ ta đấu tay đôi hay ông quyết định núp sau mông con lợn khác?

Ares giận tím mặt:

- Ăn nói cẩn thận kẻo tao biến mày thành...

- Thành con gián hay sâu đo, miễn sao ông không bị đét đít. Tôi nói đúng không nào?

Lửa nhảy múa trên kính Ares:

- Mày cầu xin tao xay mày thành cháo đấy à?

- Nếu thua, tôi biếu ông tia chớp. Ông thích biến tôi thành gì cũng được. Nhưng nếu ông thua, cả tia chớp lẫn mũ tàng hình đều của tôi. Còn ông đi đường ông, cấm làm phiền nhau nữa.

Ares gầm gừ.

Hắn vác gậy bóng chày lên vai:

- Mày muốn chơi nhau kiểu cổ điển hay hiện đại?

Tôi vung kiếm.

- Hay lắm. Vậy cổ điển nhé.

Gậy bóng chày biến thành gươm hai lưỡi cỡ lớn. Chuôi kiếm bạc hình đầu lâu ngậm hồng ngọc lấp lánh.

Annabeth can:

- Percy, bỏ đi. Ta không đấu lại với thần đâu.

- Nhưng hắn hèn lắm…

Cô bạn tôi nuốt khan:

- Vậy đeo cái này đi. Chúc may mắn đấy.

Annabeth gỡ dây đeo bằng da đeo vào cổ tôi.

- Cùng hợp sức nào, Posseidon và Athena sát cánh lần này.

Tôi cười ngượng:

- Cảm ơn cậu.

- Cầm cái này nữa.

Grover đưa tôi vỏ hộp thiếc bẹp gí. Hình như nó mang theo từ lúc khởi hành từ Trại Con Lai.

- Mọi thần rừng đều ủng hộ cậu.

- Grover… không biết cảm ơn cậu sao cho đủ.

Nó vỗ vai tôi. Tôi loay hoay cất vỏ hộp vào ba lô.

Ares đến gần, vạt áo da mở phanh bay phần phật, kiếm tuốt trần bắt nắng sớm như sắp bốc lửa:

- Chúng mày vĩnh biệt nhau xong chưa? Ta bất tử, sức lực không bao giờ cạn. Mày có tài gì nào?

Tôi thầm nghĩ: “Tôi không ngạo mạn như ông”, nhưng không nói ra. Vẫn dầm chân dưới nước ngập đến mắt cá, tôi nhớ lời Annabeth trong quán ăn hôm nào: Ares có sức mạnh hơn người nhưng chỉ thế mà thôi. Đôi khi sức mạnh phải thua trí thông minh.

Kiếm thần Ares chém mạnh xuống đầu tôi nhưng tôi không còn đứng chỗ cũ.

Cơ thể tôi tự tính toán mau lẹ. Nước hất tôi lên cao còn tôi lao về phía về Ares vung kiếm nhưng hắn nhanh nhẹn tránh được. Ares vặn người khiến kiếm tôi đáng lẽ chém trúng sống lưng đối thủ thì giờ chỉ làm chệch cán kiếm của Ares.

Hắn nhăn nhở:

- Khá lắm.

Kiếm của hắn phạt ngang, buộc tôi phải nhảy lên bờ. Tôi cố nhảy sang bên, trở lại mép nước nhưng hình như Ares đoán được suy nghĩ của tôi. Hắn xông tới áp đảo, tấn công dồn dập khiến tôi cố hết sức chống đỡ và càng lúc càng xa mép nước. Tôi chờ mãi nhưng Ares không sơ hở. Hơn nữa, kiếm của hắn dài hơn Thủy triều.

Tôi nhớ hồi học kiếm thuật, Luke thường bảo:

- Nếu kiếm của chú ngắn hơn đối thủ, hãy tìm cách rút ngắn khoảng cách.

Tôi xấn tới, xỉa thẳng mũi kiếm. Ares chỉ chờ có thế. Hắn hất kiếm khỏi tay tôi, đoạn co chân đạp mạnh ngực tôi. Tôi bay lên, cách mặt đất gần mười mét. Nếu không rơi trúng đụn cát, có lẽ tôi đã gãy xương sống rồi.

Annabeth hét to:

- Percy, cảnh sát tới.

Nhìn một thành hai, ngực đau ê ẩm nhưng tôi gượng đứng dậy.

Nếu ngoái đầu nhìn, chắc chắn Ares xé đôi người tôi ngay. Tôi liếc ngang thấy ngoài lộ đèn đỏ loang loáng. Có tiếng sập cửa xe rầm rầm.

Có tiếng la lối:

- Cảnh sát! Có đánh nhau đằng kia kìa.

Giọng bực bội:

- Giống thằng bé trên tivi … cái gì thế này…

Nhân viên cảnh sát đi cùng bảo:

- Hắn có vũ khí. Gọi cứu viện đi.

Tôi lăn người. Kiếm của Ares rạch xuống cát.

Vùng dậy chạy đến bên kiếm, tôi nhặt lên vung tay phạt ngang mặt thần Ares, nhưng bị trượt.

Hình như hắn biết đón ý trước khi tôi kịp ra tay. Tôi lùi xuống nước, buộc hắn xuống theo.

Ares đắc thắng:

- Thú nhận đi, bé con. Ngươi chỉ là món đồ chơi trong tay ta. Đừng hy vọng thoát.

Mọi giác quan hoạt động hết tốc lực, tôi nhớ Annabeth từng nói chứng mất tập trung, hiếu động thái quá khiến tôi sung sức khi giao tranh. Lúc này, tôi tỉnh táo lạ thường, không bỏ sót chi tiết nào.

Trước mặt tôi, Ares thật sự căng thẳng. Tôi biết trước hắn sẽ ra đòn gì.

Đồng thời, tôi thấy Annabeth và Grover cách tôi mười thước. Xe cảnh sát thứ hai thắng két, còi rú inh ỏi. Dân chúng hiếu kỳ rủ nhau kéo tới, trong đó vài người tập tễnh giống thần rừng cải trang. Thấp thoáng đây đó bóng dáng các linh hồn như thể âm binh từ địa ngục đến xem tận mắt cuộc giao tranh. Tiếng roi da vun vút lướt qua trên đầu.

Lại thêm còi xe cảnh sát.

Tôi tiến xa hơn xuống nước nhưng Ares nhanh như cắt.

Mũi kiếm nhọn sắt của hắn đâm toạt tay áo, sượt qua da tôi.

Cảnh sát gí miệng vào loa:

- Hai người hạ ngay vũ khí. Thả súng xuống đất. Nhanh lên!

Súng nào?

Vũ khí trên tay Ares biến hình liên tục, hết thành súng ngắn lại biến thành kiếm hai lưỡi.

Dù người thường thấy gì trong tay tôi thì thứ ấy cu4nng không làm cho họ yêu mến tôi hơn.

Ares trừng mắt nhìn đám đông, khiến tôi có thời gian kịp trấn tĩnh. Giờ đã có năm xe cảnh sát quây xunh quanh và sĩ quan đứng thành hàng sau xe, súng ngắn chĩa thẳng vào chúng tôi.

Ares gầm lên:

- Biến đi! Cho người trong nhà giải quyết việc riêng.

Hắn vung tay. Lửa đỏ chạy trên dãy xe cảnh sát. Nhóm sĩ quan chỉ kịp lao đầu tránh trước khi xe nổ như bom. Đám đông la hét, bỏ chạy tán loạn.

Ares cười rống lên.

- Nào nào, vị anh hùng bé nhỏ. Ta sẽ cho cậu tham dự vào món thịt nướng nhé.

Hắn xốc kiếm thẳng tới. Tôi kịp thời chặn ngay và tiến sát, đủ ra đòn chí mạng nhưng một lần nữa, Ares tránh được.

Nước đến ngang lưng tôi, nhưng chỉ đến đùi Ares. Hắn đang lội theo tôi.

Sóng biển vỗ nhịp nhàng, càng vào bờ sóng càng lớn. Tôi nảy ra một ý.

Sóng nhỏ. Nước triều đang rút. Tôi dùng ý chí giữ sóng lại nhưng sức ép tăng mãi, như khí gas dưới nút chai nước ngọt.

Ares vừa cười đắc ý vừa sấn tới. Tôi hạ kiếm như thể đã mệt nhoài không thể chiến đấu tiếp.

Tôi khẽ nói với biển: Ráng chờ thêm chút nữa. Sức ép của nước nâng tôi lên dần.

Thần Ares vung kiếm. Tôi thả sóng, nhảy lên. Con sóng đưa tôi vút lên cao bay qua đầu thần Ares. Bức tường nước cao gần hai mét vỗ thẳng vào mặt hắn. Ares chửi bới, nhổ phì phì rong rêu vừa tạt vào miệng mình. Tôi tiếp đất sau lưng hắn và làm động tác giả như lúc nãy khiến hắn tưởng tôi định chém đầu mình. Ares xoay người giơ kiếm đỡ nhưng lần này hắn mất phương hướng vì không đoán được ý tôi. Tôi đổi hướng, vung gươm chém xuống nước. Mũi kiếm xuyên qua gót chân Ares.

Tiếng gầm của hắn khiến động đất trở thành chuyện nhỏ.

Con sóng khi nãy rút ra xa, để lại hố cát rộng đường kính hơn mười lăm mét.

Ichor, máu vàng của thần thánh, chảy từ gót chân bị thương thấm qua giày thần chiến tranh. Gương mặt hắn méo xẹo bởi bao cảm xúc giằng xé: uất hận, đau đớn, ngạc nhiên tột cùng vì Ares không ngờ tôi có thể đâm hắn bị thương.

Đi cà nhắc về phía tôi, Ares lầm bầm chửi bằng ngôn ngữ cổ.

Nhưng không hiểu sao hắn sững lại.

Lúc đầu tôi tưởng mây che mặt trời nhưng không phải. Ánh sáng nhạt dần. m thanh, màu sắc kém hẳn. Có cái gì nặng nề, lạnh lẽo phủ trên bờ cát. Thời gian như ngừng trôi, nhiệt độ tụt xuống điểm đóng băng khiến tôi tràn ngập cảm giác đời tuyệt vọng, ý chí đấu tranh bị bẻ gãy.

Bóng tối ngập tràn.

Ares sững sờ.

Quanh hai chúng tôi, xe cảnh sát cháy rừng rực. Đám đông hiếu kỳ tan rã. Annabeth và Grover tròn mắt nhìn nước dâng trở lại quanh chân thần Ares và nước biển pha loãng dòng máu như vàng lỏng chảy từ chân hắn.

Ares hạ kiếm:

- Nhãi con dám gây thù chuốc oán với ta. Vậy thì đời ngươi coi như tàn rồi. Từ nay trở đi, mỗi lần vung kiếm giao tranh, mỗi lần hy vọng chiến thắng ngươi sẽ nếm mùi lời nguyền rủa của ta. Percy Jackson, nhớ mặt ta nhé.

Toàn thân hắn sáng rực.

Annabeth la to:

- Percy, đừng nhìn hắn.

Tôi quay mặt đi đúng lúc thần Ares hiện nguyên hình. Linh tính mách bảo rằng nếu tò mò nhìn, tôi sẽ biến thành tro bụi.

Ánh sáng tắt lịm.

Quay đầu lại, tôi thấy Ares biến mất. Nước triều rút, mũ tàng hình của Hades hiện ra.

Cúi xuống lấy mũ, tôi ra chỗ các bạn.

Trước khi đến đích, tôi nghe tiếng đập cánh. Ba bà già đội mũ viền đăng ten, mặt mày hắc ám xách roi từ trên trời bay đến trước mặt tôi.

Nữ thần Báo Thù đứng giữa giống cô Dodds tiến đến. Bà ta nhe nanh nhưng trông thất vọng, không hung dữ như mọi ngày. Như thể bà ta sắp ăn sống nuốt tươi tôi nhưng hóa ra tôi làm bà ta khó tiêu, sinh bụng.

Bà ta rít lên:

- Ta chứng kiến từ đầu đến cuối. Vậy… thủ phạm không phải là ngươi ư?

Tôi ném trả mũ tàng hình. Bà ta thẫn thờ đón lấy.

- Trả cái này cho thần Hades. Nói thật hết mọi chuyện. Bảo ông ta rút lại lời tuyên chiến.

Bà ta ngần ngừ, đưa đầu lưỡi chẻ hai liếm cặp môi nhăn nheo.

- Percy Jackson, ngươi phải giỏi giang hơn người đấy. Sống như anh hùng đích thực. Bởi nếu không… ngươi sẽ rơi vào nanh vuốt của ta.

Bà ta cười khùng khục như thế tự tán thưởng câu nói thâm thúy vừa rồi. Sau đó, bà ta dang cánh bay lên bầu trời mịt mờ tối và khuất dạng.

Tôi đến bên Grover và Annabeth đang ngạc nhiên đứng nhìn.

Grover tán dương:

- Percy, cậu thật là…

Annabeth buột miệng:

- Đáng sợ.

Grover chữa lại:

- Siêu đẳng chứ.

Tôi không sợ, cũng chẳng thấy mình siêu đẳng gì. Tôi chỉ mệt, đau khắp mình mẩy và gần như kiệt sức. Tôi hỏi:

- Các cậu có thấy chuyện vừa rồi không?

Cả hai đều sợ sệt gật đầu.

Grover bảo:

- Chắc Ares thấy ba Nữ Thần Báo Thù bay đến.

Nhưng tôi không nghĩ thế. Ares định giết tôi nhưng phải dừng tay. Thế lực buộc hắn làm thế phải mạnh hơn Nữ Thần Báo Thù rất nhiều.

Tôi nhìn Annabeth. Hai đứa gật gù tâm đắc. Giờ tôi đã biết thứ dưới vực, lối vào nhà ngục Tartarus, nói vọng lên là gì rồi.

Lấy lại ba lô từ tay Grover, tôi mở ra xem. Tia chớp vẫn còn đó. Cục sắt nhỏ ấy suýt gây nên Đại Chiến Thế Giới Lần Thứ Ba.

- Trước khi trời tối, ta phải có mặt ở New York.

Annabeth cãi:

- Không thể được, trừ phi…

- Ta phải bay thôi.

Annabeth ngạc nhiên:

- Ý cậu là đi máy bay ư? Đừng quên ai cũng bảo cậu chớ nên di chuyển bằng đường hàng không vì thần Dớt sẽ giết cậu dễ dàng. Còn nữa, cậu đang mang theo thứ vũ khí mạnh hơn bom nguyên tử.

- Ừ. Chính vì thế mình mới bay. Ta đi thôi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...