Pendragon 6 - Những Dòng Sông Zadaa

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

TRÁI ĐẤT THỨ HAI

(@Phantom1340 type)

Hãy chúc mình may mắn đi.

Mark Dimond buông những trang nhật ký màu nâu của Pendragon gửi từ Zadaa xuống sàn phòng ngủ. Nó nhìn quanh. Courtney Chetwynde không có ở đây để cùng đọc. Kể từ nhật ký đầu tiên của Booby, đây là lần đầu xảy ra chuyện này. Nó cảm thấy quá cô đơn. Chẳng có ai để chia sẻ tin tức mới nhất này. Chẳng có ai giúp nó phân tích những gì đang xảy ra. Chẳng ai kéo nó ra khỏi nỗi hoang mang sợ hãi cứ cuộn dần lên. Nó phải chịu đựng một mình, xử trí một mình.

Nó thật tình mong mỏi Courtney có mặt tại đây.

Bất chấp tất cả những gì mới đọc về Bobby, tâm trí nó vẫn quay về nhật ký trước. Nhật ký #19 mà nó đã đọc cùng Courtney. Đó là nhật ký giải thích chuyện nó và Courtney đã xáo trộn mọi sự như thế nào, khi hai đứa sử dụng ống dẫn để tới Cloral và Eelong. Là phụ tá, công việc của hai đứa là bảo toàn nhật ký của Bobby và ở tại lãnh địa quê nhà để giúp đỡ các Lữ khách, nếu họ tới Trái Đất Thứ Hai. Việc của hai đứa không phải là nhảy vào ống dẫn và tham gia chiến đấu với Saint Dane.

Nhưng... hai đứa đã làm.

Dù biết là sai, nhưng vào thời điểm đó, dường như chúng không còn chọn lựa nào khác. Chỉ hai đứa biết mưu đồ của Saint Dane là đem một loại độc dược chết người từ Cloral tới Eelong. Nếu hai đứa không tới Cloral để lấy thuốc giải và mang đến Eelong thì Saint Dane sẽ hủy diệt lãnh địa đó mất. Như vậy, Bobby có thể chết. Nhưng làm việc đó, hai đứa đã làm suy yếu ống dẫn. Phụ tá không được phép sử dụng ống dẫn. Khi chúng rời khỏi Eelong vào phút cuối, ống dẫn đã sụp đổ. Không chỉ làm Spader và ông Gunny kẹt lại trên Eelong, mà còn giết chết Lữ khách Kasha. Tất cả chỉ tại nó và Courtney. Mọi sự sẽ không bao giờ như trước nữa.

Tất cả những ý nghĩ này dồn dập trở lại tâm trí Mark khi nó ngồi một mình trong phòng ngủ, nhớ lại khoảnh khắc nó và Courtney cùng đọc những tin tức đầy xúc động về Kasha, Spader và ông Gunny. Lúc đó hai đứa vừa trở về từ Eelong được một giờ, mặt đỏ bừng phấn khởi. Chúng đã giúp để cứu Eelong. Sau cùng thì chúng đã là những người hùng có cơ hội giúp Bobby, thay vì chỉ ngồi chờ đọc nhật ký. Và như một phần tưởng thưởng thêm, về tới nhà chúng phát hiện thời gian không thay đổi từ khi chúng ra đi, vì vậy hai đứa không phải giải thích vì sao đã vắng nhà hơn một tháng. Tất cả đều hoàn hảo.

Thế rồi nhật ký #19 tới làm thay đổi tất cả. Hai đứa đem nhật ký xuống tầng hầm nhà Courtney, là nơi chúng hay đọc nhật ký của Bobby nhất. Đọc xong, Mark và Courtney đứng chết trân, trừng trừng nhìn vào khoảng không một lúc lâu.

Rồi Courtney bật khóc. Chưa bao giờ Mark thấy Courtney khóc. Chuyện này làm nó bàng hoàng như tin tức Bobby vừa gửi về. Hầu như thế. Mark muốn an ủi bạn, nhưng chính nó cũng đang bị bấn loạn.

Sau cùng Courtney nói:

- Xin lỗi. Tất cả là lỗi tại mình. Chính mình đã thuyết phục bạn làm chuyện đó.

Mark nói ngay:

- Không phải thế. Đúng là lúc đầu mình đã không muốn đi, nhưng rồi mình đã đồng ý với tất cả những gì bạn nói. Chúng... chúng ta biết về thuốc độc. Chúng ta biết Seegen bị chết. Nếu chúng ta không làm gì, bọn Klee đã hủy hoại Nước Đen và Saint Dane đã chiến thắng Eelong rồi...

Courtney gào lên:

- Nhưng Kasha sẽ vẫn còn sống, và ngay lúc này Spader và ông Gunny đã có thể đang giúp Bobby trên Zadaa. Mark à, Saint Dane đã lừa chúng ta. Hắn buông Eelong để thắng một cuộc chiến lớn hơn và chúng ta đã tiếp tay cho hắn.

Mark gào lại:

- Khô...ô... ông! Chúng ta chưa biết chắc điều đó. Nếu chúng ta không giúp, có thể mọi chuyện còn tệ hại hơn.

Cả hai đều muốn tin điều đó, nhưng không cách nào để biết là đúng hay sai. Bobby đã viết, hai đứa đừng tự trách mình, nhưng rất khó nghe theo lời khuyên đó.

Courtney lau mắt, đứng dậy nói:

- Về đi, Mark. Sáng mai đem nhật ký tới ngân hàng.

Cừa cuộn tờ giấy da thuộc, rồi buộc lại bằng một sợi dây da, Mark vừa hỏi:

- Bạn không sao chứ?

Courtney gật:

- Tạm quên chuyện này. Lúc khác hãy bàn lại. OK?

Bước lê cầu thang, Mark nói:

- Được. Mai gặp bạn tại trường hả?

Courtney không trả lời.

Hôm sau Mark tới trường như bình thường, dù chẳng cảm thấy dễ dàng. Nó khác hẳn với thằng Mark hôm qua. Giữa hai ngày, nó đã có cả một tháng trên Eelong, đấu trí cùng Saint Dane. Đối với một người trong trường Davis Gregory, Mark chỉ là tờ giấy dán tường vô giá trị. Nó có được chút tiếng tăm chỉ vì là bạn thân nhất của Bobby Pendragon trứ danh, nhưng đó là chuyện hai năm về trước, khi Bobby và gia đình biến mất. Mọi người đã quên rồi. Chuyện gia đình Pendragon biến mất đã là quá khứ, và không có Bobby, chẳng còn ai thèm đoái hoài tới Mark Dimond. Họ đâu biết Mark đang dự phần trong một cuộc chiến bảo vệ mọi sự hằng có và sẽ tồn tại mãi mãi. Với họ, nó là một thằng nhóc lặng lẽ, tóc đen dài, ăn cà rốt để cải tiến thị giác. Mark là thành viên của câu lạc bộ khoa học Sci-Clops uy tín, và đó mới là sinh hoạt duy nhất của nó ngoài giờ học, chứ không là... phóng đến lãnh địa khác để cứu một giống người-mèo thoát khỏi bị diệt vong. Nếu có ai nhắc tới Mark và khi họ thấy nó lang thang với Courtney Chetwynde. Vì Courtney xinh đẹp, thông minh, khỏe mạnh và không phải dạng con gái có thể cặp kè với một thằng nhóc ngớ ngẩn tầm thường như Mark. Mọi người thì thầm bàn tán: cô ta thấy gì ở nó chứ? Tất nhiên, chẳng ai biết chúng gắn bó với nhau là vì tình bạn của cả hai đối với Bobby và cùng biết rằng vũ trụ đang lâm nguy.

Nhưng quan trọng nhất là: Mark và Courtney cần nhau để được tỉnh táo.

Đối với Mark, việc đến trường hôm đó là một trong những việc căng nhất. Nó mới tham gia một cuộc phiêu lưu vô cùng quan trọng, mà những đứa cùng trường có nằm mơ cũng không thể nào có được. Vậy mà bây giờ phải đi học lại và làm như chẳng có gì xảy ra. Có chứ sao không. Nó đã là một con người khác.

Và... Courtney không tới trường.

Lúc đầu, Mark không gọi cho Courtney, vì muốn để bạn có thời gian ổn định tinh thần. Nhưng mấy ngày sau Courtney vẫn không đi học. Mark gọi, nhưng máy tắt. Nó tới nhà. Ba má Courtney đi làm. Không ai mở cửa. Dù không muốn nói chuyện với ba má bạn, nhưng Mark bắt đầu lo sợ gia đình Chetwynde có thể biến mất như trường hợp gia đình Pendragon, vì vậy nó gọi điện thoại nhà. Mark nhẹ lòng khi nghe tiếng ba của Courtney trả lời điện thoại. Ông Chetwynde cho biết: Courtney không được khỏe và không muốn nói chuyện với ai. Mark thấy giọng ông có vẻ căng thẳng. Mừng vì không có chuyện kỳ quái nào xảy ra, nhưng càng lúc nó càng thêm lo lắng về Courtney. Bạn ấy ổn không? Nó biết, kể cả trước khi hai đứa phóng qua ống dẫn, Courtney đã có một thời gian căng thẳng. Vì vậy, nó sợ vụ xáo trộn tệ hại trên Eelong có thể đẩy Courtney đến tình trạng kích động. Courtney kiêu hãnh lạ thường. Mark biết đó là một trong những nguyên nhân cô quá khao khát hai đứa nhảy vào ống dẫn. Courtney muốn giành cơ hội để tự chứng tỏ. Còn cơ hội nào tốt hơn là cứu cả một lãnh địa.

Mark không trách bạn đã thuyết phục nó sử dụng ống dẫn. Có thể cô chính là người lái xe, nhưng nó là một hành khách hăm hở. Courtney đâu có bẻ tay nó... quá mạnh, ép nó lên xe. Nó e rằng, sau khi lấy lại được sự tự tin bằng việc cứu Eelong, cô đã hiểu ra đó là một chuyện sai lầm. Điều đó làm cô bị gục. Nó khẩn khoản được nói chuyện với bạn, nhưng ba má cô không cho. Không điện thoại, không thăm viếng, không thư từ. Courtney như một tù nhân – hay bệnh nhân – trong chính nhà mình.

Suốt học kỳ đó, Courtney không tới trường. Qua thăm dò, Mark được biết Courtney học bằng bài vở nhà trường gửi tới nhà. Nhiều tin đồn là cô bị bệnh, nhưng Mark không tin. Nó biết vấn đề của bạn là do tâm lý hơn là thể chất. Nó ngừng gọi điện thoại, chờ khi nào nhận nhật ký mới của Bobby, lúc đó sẽ tìm cách nhắn tin cho Courtney. Nó biết không gì ngăn nổi cô tìm hiểu những gì đang xảy ra cho Bobby.

Nhưng không có thêm nhật ký nào.

Mark cố gắng hết sức quên Bobby, để trở lại cuộc sống. Cố gắng không nghĩ gì đến sự tệ hại do hai đứa gây ra vì đã nhảy vào ống dẫn. Dù đêm đêm, nằm trên giường, mắt mở thao láo, nó cố tìm một giải pháp khác những gì đã làm. Chẳng bao giờ tìm ra câu trả lời. Điều đó an ủi nó phần nào. Có thể hai đứa đã gây ra những tệ hại nghiêm trọng, nhưng suy tới cùng, hình như không còn cách nào khác, ngoài những gì chúng đã làm. Nó cảm thấy thoải mái một chút. Một chút xíu thôi.

Mark cố vùi đầu vào câu lạc bộ khoa học Sci-Clops. Nhưng cũng chẳng dễ gì, vì khắc tinh của nó, thằng Andy Mitchell, bây giờ cũng là một thành viên. Mitchell là một thằng đần độn. Một thằng du côn. Một thằng chuyên môn bắt nạt Mark. Vậy là bây giờ cũng là một thành viên trong câu lạc bộ khoa học uy tín nhất tiểu bang. Lúc đầu, Mark tưởng có sự nhầm lẫn, nhưng càng nhìn Mitchell làm việc, Mark càng đành phải thú nhận là thằng ngốc đó quả có năng khiếu khoa học. Đặc biệt là toán học. Mitchell chỉ có thể viết tên bằngbút chì và đọc bảng giao thông với một chữ STOP, nhưng Mark đã thấy Andy Mitchell có một khả năng lạ thường để hiểu toán ở mức độ ba chiều. Quá lạ lùng. Mark đoán nó là một loại học giả đần độn. Nặng về phần “đần độn” hơn. Một mặt, nó thật sự tạo ra những hỗn hợp hóa học có thể làm thành một cuộc cách mạng công nghiệp, mặt khác nó trấn lột tiền của những đứa trong trường, để mua thuốc lá.

Điều an ủi duy nhất mà Mark được hưởng từ tình trạng trái khoáy này là: Mark không còn là mục tiêu cho thằng Mitchell quậy phá nữa. Lần đầu tiên trong lịch sử, một chuyện khó tin nhưng có thực: hết bị đấm đá nhờ gia nhập câu lạc bộ khoa học.

Không có biến cố gì xảy ra trong suốt học kỳ. Nghĩa là: không nhận được nhật ký nào của Bobby. Tuy nhiên, vài tuần trước nghỉ hè, Mark nhận được một lá thư làm thay đổi mọi chuyện. Thư của Courtney.

Mark thân,

Chào. Hy vọng bạn vẫn khỏe.

Đúng ra mình không nên né tránh bạn như thế này, nhưng như bạn biết, những ngày này mình né tránh tất cả mọi người. Xin lỗi khi nói điều này: trước hết là tránh mặt bạn. Mình biết là không phải. Nhưng mình quá thất vọng chính mình. Gặp bạn mình càng cảm thấy khổ sở hơn. Mình đã làm bạn thất vọng. Làm Bobby thất vọng. Cứ nghĩ mình đã làm cho tất cả Lữ khách thất vọng thế nào, mình chỉ muốn khóc. Chỉ nghĩ đến thôi là mình không chịu nổi. Mình thường tin là có thể chịu đựng bất cứ chuyện gì. Vậy mà, bây giờ, kể cả chuyện gặp bạn mình cũng không làm nổi.

Viết thư này, để báo cho bạn biết mình đang khá dần, mình nghĩ là mình sẽ ổn. Nhưng mình sắp đi xa. Ba má muốn mình tới một trường học hè. Mình đồng ý, để thay đổi. Đó là một ý tưởng hay. Mình phải định thần trở lại. Tới một nơi không ai biết mình hình như là một điều tốt. Hy vọng sau vài tháng mọi sự ổn định, mình sẽ trở lại và sẽ là con người như mình mong muốn: Một người bạn tốt hơn của bạn, của Bobby, và cũng sẽ là một phụ tá tốt hơn.

Xin lỗi, mình không muốn để bạn một mình đâu. Nhưng mình thật sự nghĩ, thời gian này, không có mình, bạn sẽ thoải mái hơn. Nếu nhận được nhật ký trước khi mình trở về, mình không muốn biết tin đâu. Mình chỉ sẽ đọc khi đầu óc mình tỉnh táo hơn. Xin đừng nghĩ là mình không quan tâm. Mình quan tâm hơn cả những gì có thể nói ra thành lời. Mình nghĩ, đó là một phần của vấn đề. Mình phải có cái nhìn bao quát mới được.

Dù vô cùng cố gắng tống khứ hết những gì xảy ra trên Eelong ra khỏi đầu, nhưng một ý nghĩ vẫn bám riết lấy mình: một ngày nào đó, có thể rất gần, Saint Dane sẽ hướng tới Trái Đất Thứ Hai. Mình tin khi chuyện đó sẽ xảy ra – nếu nó xảy ra – chúng ta sẽ lại được cần tới. Mình muốn sẵn sàng. Đó là điều luôn làm mình quan tâm.

Mình muốn nói một câu vui vui, như “chúc mùa hè vui vẻ”, nhưng có vẻ hơi bị khách sáo. Mong bạn biết rằng mình nghĩ tới bạn hằng ngày. Mình sẽ vượt qua chuyện này và sẽ trở lại.

Mình biết đó là... chuyện phải thế thôi.

Nhớ bạn nhiều.

Thương mến,

Courtney

Chỉ một lúc sau khi Mark thấy thư trong hộp thư, đem lên phòng và đọc, chiếc nhẫn của nó bắt đầu xoắn vặn. Nó nhảy vội xuống giường. Nhật ký của Bobby đang tới. Chưa kịp suy nghĩ về thư của Courtney, thì lại có tin ngay về Bobby.

Mark chua chát tự nhủ: “Tuyệt thật. Vì sao mọi chuyện cứ luôn dồn dập xảy ra cùng một lúc?”.

Mặt đá xám giữa cái nhẫn nó đã nhận được từ bà Osa, mẹ của Loor, chuyển thành pha lê trong suốt, lấp lánh sáng. Rút nhẫn, nó đặt lên sàn trong khi tiến trình chuyển vận quen thuộc xảy ra. Nhẫn nới rộng bẳng một cái dĩa, mở ra một đường dẫn tối các lãnh địa. Từ dưới hố, ánh sáng lóa lên, cùng tiếng nhạc ám ảnh mang theo “hàng hóa”.

Mark nhắm mắt, chờ cho tiếng nhạc ngừng. Mấy giây sau, nhẫn trở lại bình thường. Trên mặt thảm, kế bên cái nhẫn là nhật ký #20 của Bobby. Đó là một cuộn giấy da thuộc, buộc bằng dây da... giống hệt nhật ký #19. Nếu là trước kia, Mark sẽ gọi ngay cho Courtney, để hai đứa cùng đọc. Đó là “hiệp ước” của hai đứa. Chúng không bao giờ đọc một mình. Lá thư của Courtney đã làm thay đổi tất cả. Courtney không muốn đọc nhật ký này. Mark phải đọc một mình. Cảm giác thật kỳ lạ. Sờ sợ. Dù tính nết khác nhau, Mark và Courtney luôn có khả năng làm cho nhau nẩy ra những ý kiến giúp tìm hiểu những gì trong các trang viết của Bobby. Bây giờ Mark phải làm việc đó một mình. Nó sẽ là người độc nhất được biết đến cuộc phiêu lưu mới nhất của Bobby. Vậy là, nó đọc.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...