Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích
Chương 21
(TIẾP THEO)
CLORAL
(@Ella_mEn type)
Những tiếng nổ rầm rầm gần hơn, dồn dập và dễ sợ hơn. Mặt đất dưới chân mình bắt đầu rung lên sau mỗi loạt nổ. Mình lo lắng hỏi:
- Saint Dane đang làm trò gì vậy? Bom, địa lôi hay cái gì?
Cậu Press hỏi Spader:
- Chú em có thấy gì trên đó không? Có tàu thuyền nào không?
- Hoàn toàn không có gì hết.
Tiếng nổ vẫn liên tục. Thằng cha Saint Dane đang cố tình xé nát Faar thành từng mảnh. Cậu Press bảo mình:
- Booby, dân Faar phải ra khỏi đây ngay.
Không tin vào tai mình nữa, mình bật nói:
- Xin lỗi. Cháu không hiểu.
- Họ phải ra khỏi Faar. Ở lại đây, tất cả sẽ chết hết.
- Nhưng… đi đâu? Ngoài đó, chỗ nào cũng toàn là nước.
- Cháu đã thấy họ dưới nước. Cháu nghĩ họ sẽ gặp khó khăn sao?
Ông có lý. Những con người này có phần là cá mà. Cậu nói thêm:
- Trong nước họ còn có cơ hội sống sót. Ở lại đây họ sẽ trở thành mục tiêu bắn phá.
- Nhưng… sao cậu lại nói với cháu?
- Trở lại hội đồng, thuyết phục họ… để… để
Cậu Press cố tìm từ diễn giải. Mình nói giùm ông:
- Để bỏ tàu?
Ông buồn bã nói:
- Chính xác. Bỏ tàu. Cậu và Spader sẽ cố bằng mọi cách hạ thủy những “xe tải” giúp họ.
Căng rồi. Ông muốn mình xúi giục mọi người bỏ thành phố Faar… bỏ cửa nhà của họ. Một thành phố đã từng tranh đấu suốt bao thế kỷ với thiên nhiên và con người để tồn tại. Vậy mà bây giờ, họ đang bị đe dọa bở mối hiểm nguy còn hơn cả nạn đói hay nước lũ dâng lên. Họ đang bị quỷ sứ tấn công. Tiếng nổ mỗi lúc càng lớn hơn. Cậu Press có lý. Người Faar phải ra khỏi nơi này.
Mình vừa bắt đầu chạy, ông gọi với theo:
- Booby, đội quả cầu dưỡng khí vào đã.
Lúc đầu không hiểu, rồi chợt nhớ mình cũng đang bị kẹt tại đây giống như những thị dân Faar. Nếu bỏ tàu, mình đâu có bộ đồ da cá với dụng cụ hít thở của họ. Muốn sống, phải có quả cầu dưỡng khí, mà… ai chẳng muốn sống, đúng không? Mình hỏi:
- Còn cậu và Spader?
- Dưới này sẽ tự xoay sở lấy. Gặp lại cháu trên đường hầm mà cậu cháu mình đã đi qua. Hiểu chứ?
Mình gật. Spader gượng cười:
- Bây giờ chúng mình lại sắp… nhộn lên rồi, Pendragon.
- Ừa, nhưng đừng ở dưới này lâu. OK?
Cậu Press và Spader trở lại ga-ra “xe tải”, trong khi mình chạy về hướng đường hầm dẫn tới thang máy khí. Mình không ưa thang máy. Vì theo mình, thang máy chỉ dùng trong những trường hợp khẩn cấp như hỏa hoạn hay động đất. Nhưng bị cướp tấn công không đáng coi là khẩn cấp sao? Chạy bộ lên núi vừa không đủ thời gian vừa rất dễ bị lạc. Đành phải dùng thang máy thôi.
Chạy vòng trụ ống khổng lồ, mình tìm ra một khoang thang máy. Nhưng bước vào trong rồi mình mới nhận ra là… không biết sự dụng thế nào. Chỉ mới thấy Kalaloo điều khiển để đi xuống một lần. Mình kéo đại cần điều khiển thật mạnh… Ui da! Mình bắn vọt lên, suýt bật ngửa xuống sàn. Sợ cái thang máy khí này phóng vọt ra khỏi núi như một đầu hỏa tiễn, mình vội bẻ cần ngược lại, giảm bớt tốc độ. Hú hồn!
Thử thách kế tiếp là tính toán xem ngừng lại ở tầng nào. Mình phải đi lấy cái nồi trong suốt trước, rồi leo trở lên Vòng tròn Hội đồng.
Mấy phút sau, mình đánh liều tắt thang máy. Chạy ra ngoài, mình vượt qua nhiều người đàn bà mặt bàng hoang xúm xít bên bầy con, đứng nép sát vào vách núi. Một số người vừa chạy vừa tròng lên người bộ đồ da cá màu xanh. Mình đoán những người này đã tự biết, ra ngoài sẽ được an toàn hơn. Nhưng hầu như tất cả chỉ đứng đó nhốn nháo, vừa hoang mang vừa sợ hãi. Mình định kêu lên: “Ra ngoài, rời bỏ thành phố ngay!”, nhưng lại sợ họ tưởng mình phát khùng. Không được. Lệnh di tản chính thức phải được chính Hội đồng thành phố ban ra.
Ra tới hành lang ngoài trời, mình thấy lối đi bằng đá dẫn vào đường hầm đã đưa bọn mình vào Faar, chỉ còn trên mình một tầng. Chạy theo đường vòng, mình tiến tới lối vào.
Đúng lúc đó một tiếng nổ long trời làm mình suýt nẩy tung người lên. Nhiều người Faar khiếp đảm kêu gào. Họ chưa từng trải qua chuyện này bao giờ. Ui cha, mình cũng vậy. Nhưng ít ra mình còn biết những tiếng nổ đó do đâu mà ra. Chẳng hiểu điều nào tệ hơn: mù tịt không biết gì hay biết có kẻ vô cùng độc ác ngoài kia đang muốn tàn phá thành phố Faar này.
Dưới ga-ra tàu ngầm, cậu Press và Spader đang hết sức cố gắng giúp Kalaloo và người Faar hạ thủy những cỗ xe tải. Tất nhiên mình đã không có mặt tại đó, những gì mình viết cho hai bạn là được nghe kể lại thôi.
Những thợ lặn Faar đã lên tàu. Tất cả đều mặc bộ đồ da cá màu xanh lục. Hai người trong một mái vòm. Suốt thời gian bị bắn phá rầm rầm vào ga-ra, họ không thể nổ máy vì sợ tàu bị hư hỏng.
Sau cùng, “xe tải” đầu tiên đã sẵn sàng hạ thủy, cửa hơi thông ra biển bật mở, xe tải ra khỏi ngăn riêng, nổi ngay trên mặt nước tràn ngập bên ngoài.
Chiếc tàu ngầm nhỏ bé lên đường đi cứu những nông trại dưới nước.
Trong khi chạy đến đường hầm, nơi mình đã để lại các vật dụng, tiếng nổ bắt đầu tới tấp hơn. Hình như Saint Dane đã phát hiện ra và nhắm đúng mục tiêu. Chẳng hiểu vũ khí của hắn là thứ quái quỉ gì, nhưng cực mạnh. Chỉ còn biết hy vọng nơi này được người Faar xây dựng vững chắc đủ để có thể đứng vững trước những đợt tấn công của hắn.
Tìm thấy vật dụng ngay nơi cậu cháu mình đã bỏ lại, mình vơ vội quả cầu dưỡng khí của mình và định cầm luôn hai quả cầu kia xuống cho cậu Press và Spader, nhưng nhiệm vụ lúc này là tới gặp và thuyết phục hội đồng rời bỏ thành phố. Phải làm theo đúng kế hoạch.
Vậy là mình chạy ngược trở lại đường hầm, phóng về vùng có ánh sáng. Phải tìm đường nhanh nhất lên Vòng tròn Hội đồng. Đi thang máy hay chạy bộ? Hãi thang máy lắm rồi, nên mình quyết định theo đường cũ, cắm đầu chạy. Mỗi lần một cú nổ đinh tai rung lên, là mình gần như bị hất tung lên. Một lần mình suýt lộn nhào xuống dối núi lởm chởm, nếu một người dân Faar không kịp kéo lại. Mình chỉ kịp nói “cảm ơn”, rồi vụt chạy tiếp.
Theo đúng lối cũ, mình đã tới những bậc thềm đá hoa cương. Không biết họ còn đó hay đã rời phòng họp rồi? Lên tới bậc thềm cuối cùng, mình thấy mấy ông bà nghị vẫn còn trên những cái đôn tròn. Không muốn bước vào, vì hình như họ đang bàn luận rất sôi nổi, nhưng mình bắt buộc phải làm cho xong nhiệm vụ. Phải, bằng mọi cách, thuyết phục những con người này rằng: điều tốt nhất họ có thể làm là thông báo cho toàn thể dân Faar rời bỏ ngay thành phố.
Bên dưới ga-ra tàu ngầm, chiếc xe tải thứ hai – với thợ lặn và hóa chất quý giá – đã sẵn sàng lên đường. Cánh cửa sau khoang quây thuyền bắt đầu mở. Chỉ vài giây nữa chiếc xe tải thứ hai sẽ phóng ra. Mười tám chiếc kia sẽ lần lượt tiếp nối. Mọi chuyện có vẻ rất tốt đẹp…
… và rồi là một tiếng nổ. Một tiếng nổ lớn. Tiếng nổ phát ra ngay ổ khóa hơi phía sau con tàu sửa soạn lên đường. Một đợt sóng đẩy mạnh con tàu về trước. Hai thợ lặn bật lên, quay vòng như đang ở trong một cái máy giặt. Tệ hơn nữa, cánh cửa hé mở nửa chừng ra biển, đứng khựng lại. Nhiều người xúm lại, cố sức sửa chữa để cần điều khiển hoạt động trở lại, nhưng vô ích. Cánh cửa vẫn bất động.
Rồi họ phát hiện ra một chuyện còn động trời hơn. Tất cả những cửa thông ra biển đều không mở được. Tiếng nổ sau cùng đã gây tổn thất nặng nề. Nếu không sửa chữa được, tất cả những xe tải còn lại sẽ kẹt trong ngăn.
Trong khi những người Faar rối rít sửa chữa, cậu Press bảo Spader đi lấy hai quả cầu dưỡng khí. Spader từ chối. Anh không muốn bỏ ông ở lại. Nhưng cậu Press nhấn mạnh cho anh nhớ là người Faar có dụng cụ hít thở trong bộ quần áo da cá. Nếu phải rời xa thành phố, họ vẫn được an toàn, còn hai Lữ khách như ông và Spader sẽ không thể bơi xa được.
Dù hiểu chuyện, Spader vẫn không muốn đi, nhất là khi mọi thứ trở nên thê thảm cùng cực, nhưng anh biết anh phải đi. Spader miễn cưỡng ra khỏi ga-ra xe tải, để lên đường hầm, lấy hai quả cầu dưỡng khí.
Khi tiến vào phòng họp, mình nghe được một phần vấn đề hội đồng đang bàn cãi. Một bà nghị lớn tiếng:
- Phải bảo vệ Faar bằng mọi giá. Cloral không đáng để chúng ta hy sinh tất cả.
Một ông nghị nhảy vào cuộc:
- Không bao giờ cho phép người lạ vào Faar nữa. Điều đó hủy hoại nền an ninh của chúng ta.
Một bà khác la lên:
- Tỉnh lại đi. An ninh gì? Bí mật của chúng ta đã bại lộ. Chúng biết ta ở đây.
- Chúng ta có thể điều chỉnh lại. Chốt hết cửa ngõ, Faar sẽ là nơi bất khả xâm phạm.
Họ tranh luận đủ chiều hướng và… chẳng đi tới kết luận nào. Quan trọng hơn, họ quên rằng Faar đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Mình vừa định bước hẳn vào thì bỗng cảm thấy một bàn tay đặt lên vai. Mình vội quay phắt lại. Đó là ông lão đã được hội đồng tỏ ra kính trọng. Ông cụ hỏi:
- Chuyện gì đang xảy ra dưới đó?
- Họ sắp hạ thủy xe tải.
- Con quỷ kia đang tấn công Faar. Mục đích của nó là gì?
- Rất khó trả lời. Nhưng ngay lúc này thì mục đích của hắn là đẩy Cloral vào hỗn loạn. Đó là nguyên nhân hắn đầu độc hoa màu. Chỉ có Faar mới ngăn chặn được kế hoạch của hắn.
Giọng đầy đau khổ, ông lão hỏi:
- Loại người gì mà có thể phá hủy một thành phố để dẫn tới việc phá hủy toàn thế giới?
- Chính cụ vừa nói rồi đó. Hắn là một con quỷ. Xin hãy tin cháu, hắn còn có thể gây ra những chuyện xấu xa ghê tởm hơn nhiều.
Ông lặng lẽ khép hai mắt. Mình đoán ông cụ đang phân tích những tin tức vừa nghe. Dường như ông đau đớn vì những căm thù và tội ác như thế lại có thể tồn tại được. Với tất cả sự khôn ngoan, từng trải của ông, tội ác mà Saint Dane đang gieo rắc thật ngoài sức tưởng tượng. Mình nói tiếp:
- Điều này có vẻ… thật khủng khiếp, nhưng các vị nên rời bỏ thành phố.
Ông cụ bừng mở mắt, nhìn thẳng mình cứ như mình vừa tát lên mặt ông vậy. Mình vội nói thêm:
- Cháu nghĩ, hắn sẽ không ngừng lại cho đến khi Faar hoàn toàn tan nát.
- Đây là nhà của chúng ta. Là ngôi nhà tổ tiên để lại. Chúng ta sẽ không rời bỏ nhà mình.
Mình biết rõ người ta cảm thấy ra sao khi bị yêu cầu rời bỏ mái nhà. Nhưng mình cũng không muốn bị sa lầy cùng ông cụ. Mình cố nói cho có lý lẽ:
- Cháu biết đó là một điều khủng khiếp. Nhưng nếu dân của cụ ở lại đây, họ sẽ chết.
- Còn nếu cuộc tấn công này không thành công thì sao.
- Thì chúng sẽ trở lại. Đơn giản vậy thôi.
Hai tiếng nổ ngay trên mái vòm. Ông lão lảo đảo suýt ngã, nhưng mình đỡ kịp. Các thành viên hội đồng ngồi chết trân. Cú gây choáng váng vừa qua thật dễ sợ. Mình nói ngay:
- Cháu nghĩ không còn nhiều thời gian nữa đâu.
Ông lão nhìn mình. Đôi mắt khắc khoải, đầy đau đớn. Ông đã quyết định. Đứng thẳng người, ông cụ bước trở vào buổi họp. Mọi đôi mắt đều hướng về ông. Không ai nói một lời. Bước tới trung tâm phòng họp tròn, ông lão lên tiếng:
- Đã đến thời điểm phải hành động.
Rồi ông quì xuống sàn, nâng lên một viên gạch. Đưa tay xuống khoảng trống bên dưới, chắc ông vặn hay đẩy một cái chốt, vì mặt sàn bỗng rung động. Một mặt tròn chừng sáu tấc dâng cao, cao dần thành một bệ đài trước mặt ông lão.
Toàn thể hội đồng khiếp đảm nhìn ông. Vài người thì thầm với nhau, những người kia chỉ trừng trừng nhìn. Mình không thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Bệ đài trông giống như một bảng điều khiển. Trên mặt bảng có bốn thanh pha lê khác màu nhau. Một trong suốt, một xanh lục, một vàng và một đỏ. Ông cụ tuyên bố với hội đồng:
- Chúng ta đã sửa soạn cho một thảm họa như thế này. Không thể coi thường sự kiện tất yếu phải xảy ra.
Một người kêu lên:
- Không! Không thể xuất đầu lộ diện được.
Lại là mấy từ đó. Lộ diện là sao? Có vẻ như đó là phương sách cuối cùng. Ông lão đáp lại người vừa nói:
- Chúng ta sẽ không lộ diện, ít ra là chưa tới lúc. Faar đủ mạnh để có thể cầm cự nổi với cuộc tấn công này. Nhưng ta ra lệnh: di tản.
Dứt lời, ông đặt tay lên thanh pha lê vàng, ấn xuống. Lập tức, màu vàng rực sáng và tiếng còi báo động vang lên. Ít ra thì mình nghĩ đó là còi báo động. Tiếng còi lớn tới nỗi mình bảo đảm toàn dân Faar đều nghe thấy. Có thể nói đây chính là tính hiệu báo cho mọi người biết đã tới thời điểm rời bỏ thành phố.
Giọng đầy trắc ẩn, ông già thúc giục các thành viên hội đồng đang ngồi gục đầu tuyệt vọng:
- Đi đi. Hãy về cùng gia đình, đưa họ ra khỏi đây. Khi nhận lệnh nơi này đã được an toàn, hãy trở lại. Nếu không nghe tin tức gì, hãy nhớ rằng ta luôn thương yêu tất cả các người.
Lần lượt từng thành viên rời phòng họp. Một người đàn bà kêu lên với ông cụ:
- Xin hãy đi cùng chúng tôi. Gia đình tôi sẽ săn sóc cụ.
Ông cụ chỉ lắc đầu:
- Chỗ của ta là ở đây. Vẫn còn cơ hội chúng ta cần lộ diện.
Dù chuyện gì xảy ra, ông cũng vẫn sẽ ở lại vị trí của mình. Giống như quyết định buồn thảm của một thuyền trưởng sẽ cùng chết với con tàu. Một lát sau, chỉ còn lại ông lão và mình. Mình hỏi:
- Thưa, tên cụ là gì?
Ông cụ kiêu hãnh đáp:
- Ta là Abador. Chủ tịch Hội đồng thành phố Faar.
Vừa nói ông vừa lê bước tới ngồi lên một đồn đá. Trông ông rất mệt. Mình lại hỏi:
- Xuất đầu lộ diện là ý gì vậy cụ?
Ông già nhìn mình, cười tinh quái:
- Pendragon, cháu đã học được nhiều điều trong thế giới của chúng ta, nhưng vẫn con một số bí mật phải giữ kín. Ta chỉ có thể nói với cháu thế này: thành phố Faar hùng vĩ là một phép lạ diệu kỳ. Từ khi ẩn mình trong lòng biển, chúng ta không bao giờ bị kẻ thù tấn công, không bao giờ có ý định mở mang thêm bờ cõi, không ngừng hoàn thiện bản thân cho tốt đẹp hơn, và trở thành những người bảo vệ của Cloral. Ta thật sự tin vào khả năng đó, vì chúng ta ẩn dật. Chưa bao giờ chúng ta đối diện những phiền toái hoặc những cám dỗ như đa số người ở trên kia.
Ông mệt mỏi hít một hơi dài rồi tiếp:
- Có những điều đã được tiên liệu từ trước. Chúng ta biết sẽ có ngày sự tồn tại của chúng ta bị phát hiện. Điều đó không thể nào tránh khỏi. Và ngày đó đã tới. Chúng ta phải đối diện với một vấn đề tiến thoái lưỡng nan. Nên lộ diện hoàn toàn và trở lại là một phần của Cloral? Để cho thế giới hoàn hảo này bị xâm nhập và hư hỏng vì những mối quan tâm nhỏ mọn của những người sống trên kia? Hay tốt hơn, là cứ ấp ủ những gì chúng ta từng có và không để giấc mơ của chúng ta bị suy đồi?
- Cháu không chắc hiểu được hết vấn đề. Có phải ý cụ là, cụ lưỡng lự giữa việc hòa nhập cùng phần còn lại của Cloral hoặc việc bị hủy hoại?
- Cứ hiểu một cách đơn giản như thế cũng được.
- Vậy thì, nếu cụ hỏi, cháu xin nói: đó là một điều không sáng suốt. Có thể cụ nghĩ những người trên Cloral là những kẻ đần độn, không tiến bộ bằng dân Faar của cụ. Nhưng từ những gì cháu đã được thấy, thì đó là một nơi rất tuyệt vời. Con người sống trong thanh bình. Họ nhiệt tình lao động, vui chơi. Họ tôn trọng nhau. Và so sánh với quê hương cháu, họ tiến bộ hơn nhiều.
Xa xa lại có những tiếng nổ vang lên. Ông lão Abador nhìn lên hỏi:
- Còn vụ tấn công này thì sao? Chẳng lẽ đó cũng là điều ta mong đợi?
Mình vững vàng đáp:
- Không. Đây là một kẻ thù hoàn toàn khác. Cuộc tấn công này không chỉ nhằm phá hủy Faar, mà nó đang hủy hoại cả cái lãnh địa Cloral mà cháu vừa trình bày với cụ. Nếu cụ tự nhận người dân Faar là những người bảo vệ Cloral thì các vị không thể làm ngơ để cho chuyện đó xảy ra. Xin cụ hãy nhìn vấn đề như thế này: nếu buông xuôi là quí vị đã thất kính với những thế hệ Faar đã từng giúp Cloral trở thành một nơi như ngày nay.
Ông lão nhìn thẳng mắt mình, với ánh mắt đầy quyền uy như mình đã thấy trước đây. Hy vọng mình đã không quá lời. Nhưng mình cảm thấy rất tự tin vào những gì đã nói. Ông cụ cứ nghĩ Faar là một thành phố tốt lành đến nỗi không thể trở thành một phần của lãnh địa Cloral. Nhưng theo mình, ông không hiểu rõ phần còn lại của Cloral rộng lớn đến ngần nào. Lúc này Cloral đang lâm nguy, không phải thời điểm để Faar xuôi tay. Mình chẳng hiểu xuất đầu lộ diện là nghĩa quái gì, nhưng nghe như đó là kế hoạch tự hủy của họ. Có vẻ như ông lão muốn phá hủy Faar, hơn là trở thành một phần của Cloral. Đó là một sai lầm khủng khiếp.
Cụ Abador lên tiếng:
- Cháu nên đi đi. Ta sẽ suy nghĩ những điều cháu vừa nói.
- Vậy là… cụ sẽ không lộ diện hay làm điều gì tương tự chứ?
Ông cụ liếc nhìn bảng kiểm soát có bốn thanh pha lê. Thanh pha lê vàng báo động vẫn còn rực sáng. Ông cười, nhìn lại mình, nói:
- Cháu còn quá nhỏ mà khôn ngoan lắm. Nhưng đừng lầm tưởng là cái gì cũng biết.
Ý ông lão là sao? Mình chưa kịp hỏi, một tiếng nổ long trời làm những tiếng nổ trước chỉ như pháo tép. Tiếng nổ làm mình ngã lăn đùng, những đôn đá nẩy lên, hất ông lão xuống sân. Mình vùng dậy, giúp ông đứng lên, nhưng ông cụ xô mình ra, la lớn:
- Đi ngay đi!
- Để cháu dìu cụ ra! Cụ không thể ở lại đây được!
Giọng ông cụ đầy quyền uy:
- Pendragon, chỗ của ta là ở nơi này. Nếu điều xấu nhất xảy ra, và Faar bị phá hủy, ta phải ở đây để xuất đầu lộ diện.
Ông cụ nhìn về bảng kiểm soát. Bây giờ mình có thể hiểu phần nào. Đó chính là phương sách cuối cùng. Ông cụ đã nói việc ngày hôm nay đã được dự trù ra sao, và nếu tất cả kế hoạch đều thất bại, ông cần phải có mặt bên bàn kiểm soát này. Mình vẫn lo sợ những gì sẽ xảy ra khi “xuất đầu lộ diện”, nhưng nếu đây là số phận của ông, mình không thể làm gì hơn được nữa. Những gì cần nói, mình đã nói rồi. Giờ là lúc mình phải đi.
- Cháu biết cụ sẽ làm những điều hợp lý. Chúc cụ may mắn, cụ Abador.
- Cảm ơn, Pendragon. Cháu đã giúp một lão già nhìn sự việc sáng suốt hơn.
Không còn gì để nói thêm nữa, mình chạy ra khỏi phòng họp. Ra đến mé phòng, nhìn xuống thành phố, mình thấy tác động của hồi còi báo động. Từ lòng núi đổ ra, hàng trăm dân Faar tràn ngập các nẻo đường, như bầy kiến khổng lồ ra khỏi tổ. Tất cả đều trong bộ đồ da xanh, sẵn sàng tiến vào biển. Đàn ông, đàn bà, đủ lứa tuổi. Nhiều người già và trẻ con được người khác giúp mặc đồ da. Không hoảng hốt, không cự cãi, chen lấn. Mình tự nhủ, chắc trước đây họ đã từng luyện tập, giống như tập di tản khi có hỏa hoạn vậy. Họ sẽ ra khỏi đây một cách rất có trật tự. Rất tốt.
Nhưng rồi một điều xảy ra không tốt chút nào. Một điều rất nhỏ, lúc đầu không làm mình chú ý lắm. Nhưng mấy giây sau, sự thật khủng khiếp làm mình thắt ruột. Có cái gì đó trên cánh tay mình. Thấy hơi ngưa ngứa, thoạt đầu mình gãi mà không nhìn. Nhưng rồi… Đưa tay lên xem thử đó là gì, mình tưởng tim ngừng đập.
Đó là một giọt nước. Chỉ là một giọt nước thôi. Nhưng rồi, một giọt nữa rơi lên tay mình. Một giọt nước đâu có gì lớn chuyện, phải không? Hai bạn lầm rồi. Từ từ ngửng lên, mình kinh hoàng phát hiện giọt nước nhỏ xíu, vô hại rơi từ mái vòm xuống. Như vậy chỉ có một nghĩa duy nhất:
Mái vòm bảo vệ thành phố Faar hàng mấy trăm thế hệ đang bị nứt!
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp