Pa Pa 17 Tuổi

Chương 13: Ràng buộc


Chương trước Chương tiếp

TIết học buổi sáng thứ hai vừa kết thuc, Lăng Tịch đã đi đứng đợi tôi ngoài cửa lớp, thấy hắn tôi có chút giật mình "Sao anh lại đến đây?"

Hắn tổn thương nhìn tôi "Cái thái độ của cô giống như là ko muốn nhìn thấy tôi vậy"

"Ko có" Tôi nghiêm trang lắc đầu

"Ai, cô đúng là một chút hài hước cũng ko có" Hắn hoàn toản bỏ qua phong thái của công tử đa tình

"Rột.... ..." Bụng của tôi dường như cũng hưởng ứng theo lời than thở của hắn, lập tức hài hước 10 phần kêu lên . Tôi chán ghét che nó

"Đói bụng?" Hắn dịu dàng hỏi . Tôi ngượng ngùng gật đầu

"Đi, tôi dẫn cô đi ăn" Hắn cưng chỉu nắm lấy tay tôi dắt ra ngoài

"Nhưng mà, lát nữa còn có tiết"

Hắn tiến tới bên tai tôi, nhỏ giọng nói "Cô ko ăn thì đứa bé cũng muốn ăn"

Nghe vậy, tôi thật ko còn gì để nói , hiện tại hắn quả thật rất chú ý đến sự tồn tại của cái sinh linh bé nhỏ này

"Đi thôi" Ko nói nhiều nữa, hắn kéo tôi rời đi

Bạch Tu Nghệ lạnh lùng nhìn hai người kia rời khỏi cửa trường, cặp mắt dán vào đôi bàn tay chói mắt đan xen vào nhau , tất cả mọi phản ứng của Bạch Tu Nghệ đều bị Khổng Dĩ Ưu đặt trong mắt , nàng ko đếm xỉa tới nói "Liễu Nhứ hình như rất được hoan nghênh nha, ko ngờ tới Lăng Tịch , kẻ khiến cho toàn bộ con gái trong trường này vừa hận vừa yêu lại đi cùng cô.... ....."

"Đủ rồi!" Bạch Tu Nghễ thô lỗ cắt đứt lời của Khổng Dĩ Ưu, xoay người trở về lớp học

"Tu Nghệ ca.... ......" Khổng Dĩ Ưu ko tin được nhìn Bạch Tu Nghệ, cái kẻ từ trước đến giờ chưa hề lớn tiếng với nàng lần nào thế nhưng lại vì con nhỏ kia mà nạt mình? Xem ra , nàng phải tự mình ra tay rồi

Tại một nhà hàng ở ngoài trường, Lăng Tịch hào phóng gọi ra một bàn đầy thức ăn

"Anh đang ở đây nuôi heo sao?"

"Heo có thể sinh được tám , bảy con, cô có thể sinh được sao?" Hắn lơ đểnh nói

"Dám đem tôi ra so sánh với heo" Tôi bất mãn chu miệng

Hắn nhìn tôi buồn cười "Hiện tại mới phát hiện, thì ra cô vẫn còn chút mùi vị của con gái,cô cũng biết làm nũng rồi"

Ánh mắt của hắn ko khiến cho tôi cả người mất tự nhiên mà ngược lại còn hướng vào cái bàn đầy thức ăn ra sức phấn đấu, có điều, sau khi nghe thấy mùi cá tôi ko khỏi ko nôn khan mấy cái, Lăng Tịch vội vàng nhanh tay bưng món cá đưa cho bà mang đi

Bà chủ nhưng người từng trải vỗ vỗ vai hắn

"Cậu bé, phải chăm sóc cô ấy thật tốt"

Lăng Tịch ngầm hiểu gât đầu "Tôi biết"

Trở về trường học, đã là thời điểm tan tiết thứ ba, đi về lớp học , tôi lại phát hiện ra Bạch Tu Nghệ vẻ mặt u ám chờ đợi trước cửa, hơn nữa vừa thấy tôi , hắn đã nạt nộ hỏi "Cô đi đâu?"

"Đói bụng, đi ăn cơm" Tôi đường hoàng trả lời

"Đi với ai?" Nếu như tôi ko có nghe lầm, giọng điệu của hắn có chút giống của người chồng đi bắt gian thì phải

"Bạn bè"

"Bạn bè? Cái loại bạn bè nào mời cô ăn cơm?" Bạch Tu Nghệ hơi híp mắt, lóe ra hơi thở nguy hiểm

"Tôi.... ....tôi....trong túi tôi hết tiền rồi, nên cậu ấy mới mời tôi ăn cơm" Tôi ngượng ngùng cúi đầu, ở Bạch gia ăn ko ngồi rồi lại còn lấy của người ta 20 vạn, lúc nãy tôi nói mình ko có tiền, ko biết có bị người ta nhạo báng là mình tham quá hay ko??

Bạch Tu Nghệ duỗi tay ra "Đưa ví tiền đây"

Tôi cho là hắn muốn kiểm tra xem tôi có nói láo hay ko, bèn lập tức biết điều rút ví ra dâng lên hai tay cho hắn . Ai ngờ , sau khi hắn nhận được ví tiền của tôi , thì hắn liền rút ra một xấp tiền từ trong ví mình đút vào trong ví tôi , hơn nữa còn rút ra thêm 1 cái thẻ "Xài cái này phải có mức độ" nói xong hắn cũng đút cái thẻ vào trong ví của tôi nốt

"Sau này đói bụng, phải biết tự mình đi mua đồ ăn, hoặc là tới tìm tôi" Giọng điệu của hắn ko để cho tôi từ chối

"A" Tôi ngượng ngùng lấy ví của mình . Tôi sẽ ko lớn tiếng nói mình ko cần bất cứ cái gì, hiện tại nếu nói rằng trên người tôi ko còn lấy 1 đồng nào thì cũng ko phải là quá phóng đại, chẳng lẽ mỗi lần đói bụng cứ phải để cho kẻ khác mời cơm sao . Lấy góc độ một người làm ba như hắn mà nói, thì việc bổ sung dinh dưỡng cho con ruột của mình cũng là trách nhiệm cần làm . Tôi tự nhủ với bản thân mình 1 lát mới cảm thấy yên tâm

"Dù là bất kì tình huống nào, cô cũng ko được ở gần cái người kì quái kia , biết ko?" Bạch Tu Nghệ ko được tự nhiên nói, tôi tò mò nhìn hắn, tôi có chút ko hiểu ý tứ của hắn lắm

"Được rồi, tôi phải trở về" Bị tôi nhìn đến mất cả tự nhiên, hắn vội vàng đi về lớp học

Lúc này, Dương Tử cũng vừa tới, nàng đập tay lên vai tôi "Hiện tại ko thể mượn cớ được nữa, cậu mau khai ra đi" Ko chỉ có nàng, mà tất cả mọi người xung quanh đều đang tròn mắt nhìn tôi , ở gần tên Bạch Tu Nghệ đó thật là phiền phức nha.... .......

Cuời khổ, tôi kéo Dương Tử qua 1 bên "Được, tôi nói, tôi sẽ nói cho cậu biết"

Nàng , là người duy nhất tôi ko lừa được nên tôi đành đem mọi chuyện từ đầu chí cuối nói hết cho nàng "Cậu điên rồi sao?"

Sau khi sáng tỏ, câu nói đầu tiên của nàng chính là muốn xác nhận xem tôi có vấn đề về tâm thần hay ko

"Tôi hết cách rồi" Tôi bất đắc dĩ nói

"Nhưng......nhưng mà cậu cũng ko thể hi sinh hạnh phúc sau này a" Đối với cái chuyện này , nàng vẫn thủy chung ko cách nào tiếp nhận

"Nhưng ......đây là cách duy nhất để cứu sống Tiểu Diệp Tử"

"Cậu.... ......" Nàng đau lòng nhìn tôi "Cậu có nghĩ đến mình hay ko?"

"Tôi ko có thời gian để nghĩ cho mình"

"Ai, Liễu Nhứ ơi Liễu Nhứ, cậu có biết mình còn phải hi sinh bao nhiêu nữa ko?" Dương Tử nắm lấy tay tôi "Bạch Tu Nghệ ko phải là người cùng thế giới với cậu"

"Cho nên, tôi chỉ cần phải sinh con cho hắn" Tôi thừa nhận gật đầu

"Cậu có dám chắc mình sẽ ko đối với hắn nảy sinh tình cảm" Dương Tử có vẻ hiểu rõ mọi chuyện nhìn tôi

"Tôi có thể đảm bảo ko để cho mình sống quá khổ cực" Tôi thản nhiên đối mặt với ánh nhìn của Dương Tử, cũng thản nhiên đối mặt với trái tim ko bị khống chế của tôi . Từ lúc nào, mọi chuyện đã phát triển vượt ra ngoài sự dự đoán

Dương Tử nhẹ nhàng ôm lấy tôi "Liễu Nhứ, đừng để cho bản thân mình bị tổn thương. Cậu ko đáng bị như vậy"

"Dương Tử.... ......."



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...