Ôsin May Mắn
Chương 46: Sự thật dần hé mở
- Các em chuẩn bị mọi thứ đi rồi chờ xe đến chúng ta tập hợp ra về nhé!
Tiếng cô giáo lại vang vang bên ngoài làm nó ngủ cũng chẳng đủ giấc, cả đêm qua hai tên đó cứ ngồi ôn tâm sự làm nó chẳng chút hứng thú đi ngủ, nói đúng hơn là tại nó nhiều chuyện, hề hề… mà nghe hai tên đó kể cũng thấy vui vui, mà có một điều làm nó cảm thấy tò mò, thật ra thì hai tên đó có mối quan hệ như thế nào? Trông hắn có vẻ rất khó chịu khi Thiên Vũ nhắc đến gia đình hắn, mà cái tên Thiên Vũ kia với gia đình hắn là sao?
Cô giáo vẫn đang hối thúc các học sinh dọn đồ đạc, nhưng e với tình hình này thì đến trưa xe mới tới, gấp gáp làm gì cơ chứ? Dù gì thì cũng có đem theo cái gì nhiều đâu ngoài mấy cái dụng cụ linh tinh chẳng đâu vào đâu. Mà chẳng hiểu sao nó cũng nôn nao về nhà quá, nghe nói chị Thu Vân sắp về, lâu rồi không gặp chị nó nhớ chị quá, chẳng biết chị đã về đến nhà chưa nữa, nó ngồi suy nghĩ bâng quơ rồi lại cười.
- Sao em không lo dọn đồ đi mà ngồi thừ ra đó. – Thiên Vũ quay sang hỏi nó.
- Mặc kệ tôi, đồ nhiều chuyện, khôn ai mời cũng đến. - Nó bĩu môi.
Thiên Vũ nhìn thái độ của nó liền cười.
- Nơi nào có em anh đều đến, tiếc thật nhỉ?
- Tiếc gì? - Nó trố mắt.
Thiên Vũ ghé sát vào tai nó. - Tiếc là chúng ta không được ở cạnh nhau lâu hơn.
Ôi trời cái tên này, đúng là mặt dày, không biết xấu hổ mà.
- Tránh xa tôi ra. - Nó đẩy Thiên Vũ một cái rồi đi đến ngồi gần chỗ hắn.
Hắn không nói gì chỉ ngước nhìn nó một cái rồi thôi, cái vẻ lạnh lùng của hắn luôn có gì đó đặc biệt thu hút nó, càng tiếp xúc lâu mới nhận ra hắn không hề đáng sợ một chút nào ngược lại còn rất tốt với nó, chỉ tại lúc trước hắn hay làm khó nó nên nó mới tỏ ra khó chịu mỗi khi nhìn thấy hắn, ghét hắn trong từng suy nghĩ, với lại thời gian đó nó cũng đang bị cảm giác mới làm cho choáng ngộp tâm trí, đó là Long.
Tuy rằng cậu ấy chẳng hề thua kém ai, tốt bụng thì cũng có nhưng mà cảm giác ở cạnh Long cũng chỉ là tình bạn, dù có đôi lúc nó hay mơ mộng một chút nhưng mà khi không chú tâm vào nữa thì cũng chẳng còn quan trọng, nói đúng hơn thì nó và Long chỉ có thể là bạn bè tốt không thể nào vượt hơn được nữa, sao đến giờ nó mới nhận ra nhỉ?
Bất chợt nó lại nghĩ đến Tùng Nhân, người luôn khiến nó phải bận tâm nhiều nhất, không phải vì nó có tình cảm gì đặc biệt với cậu ấy mà chỉ vì cậu ta quá tốt, tốt đến mức khiến bản thân nó không hiểu được, nếu là trước đây khi mới biết nhau nó nghĩ là bản thân sẽ ghét cậu ta hơn là lo lắng, còn mới đặt chân vào nhà, cậu ấy cứ nhăn nhó với chị Thu Vân suốt ngày bảo chị đuổi nó đi. Nghĩ đến đây nó lại phì cười một mình, nhớ Tùng Nhân sao ấy, ở gần cậu ấy có cảm giác quen thuộc, không phải tình yêu hay tình bạn mà là tình thân, cậu ấy như một người anh trai quan tâm nó mỗi khi nó gặp khó khăn, giá mà có phép màu thì nó mong mình và Tùng Nhân là anh em thật sự, nhưng không biết cậu ấy có nghĩ như nó không ha?
“- Em không chấp nhận nó là ôsin cho nhà mình đâu, chị xem… - Tùng Nhân tiến lại gần nó nắm vạt áo lật tới lật lui. – Nhìn lúa không sao tả được.
-Thay đổi. Làm sao thay đổi hả? Nhìn nó đi…Toàn là mùi bùn đất, chắc là ở dưới quê đi chăn heo thì phải, còn nữa nó tên gì? À… Thảo Nguyên, nghe tên thôi đã thấy được chữ lúa hiện lên rồi huống chi là thay đổi. Nếu chị thích thì thu nạp nó đi. Xớ… Gớm ghiếc. – Nói xong cậu ta bỏ đi một mạch.”
Qủa thật khi ấy những lời cậu ta nói làm nó muốn bốc hỏa, nhưng vì thân phận của mình nên mới cố gắng nhịn nhục, cũng không biết sao này vì nguyên nhân gì mà cậu ta trở nên thân thiết với nó, cảm giác lúc đó giống như anh em trùng phùng và cũng chẳng thể nào vượt khỏi mức độ đó, mặc dù không biết nguyên nhân ra sao nhưng mà càng gần gũi cậu ta nó mới phát hiện ra tâm địa cậu ta chẳng hề xấu một chút nào, ngược lại nó thấy cậu ta rất tốt bụng và còn trẻ con nữa, những lúc buồn phiền mà ở gần cậu ta thì cứ như lạc vào thế giới khác chẳng còn đau buồn hay đấu đá, cảm giác như đang ngồi trước một sân khấu hài. Bây giờ thì nó đã tìm được tình cảm đích thực của mình, nó nhất định sẽ trân trọng, dẫu sao nó cũng rất cám ơn những người bạn thân yêu luôn kề sát bên nó, giúp cuộc sống của nó nhiều trải nghiệm và niềm vui hơn, giờ thì trong lòng nó chỉ tồn tại một hình bóng duy nhất là hắn.
Nó nhìn hắn cười mê say làm hắn thấy là lạ, hôm nay nó khác hẳn mọi ngày, vẻ đanh đá, ương ngạnh biến đâu mất, hơn nữa lại rất dịu dàng, nụ cười ẩn chứa nhiều bí mật.
- Nè! Nè, anh nói gì em có nghe không vậy? Sao em cứ nhìn cậu ta vậy? - Thiên Vũ huơ tay lia lịa trước mặt nó.
Nhờ thế mà hồn phách nó mới được trở về. – Cái tên này sao anh cứ đeo bám theo tôi vậy hả? - Nó quát lên.
- Ai đeo bám em chứ anh chỉ là đang làm theo những gì con tim mình bảo thôi. - Thiên Vũ cười hì hì nhìn nó. - Lúc nãy anh thấy em nhìn cậu ta rất khác, rất mê đắm nha.
- Anh... anh im ngay.
Nó thấy hắn vừa nghe câu ấy đã chú tâm nhìn nó, liền dựng cả người nhào đến chặn miệng Thiên Vũ nhưng vô ích, anh ta cao thế mà dù nó có dùng hết sức bình sinh để để nhảy lên thì cũng không làm được gì? Vô dụng ai bảo nó quá thấp bé làm gì.
Thiên Vũ vừa vỗ tay vừa cười hí hửng. – Màn này hay đó, nàng công chúa bị hoàng tử hút hồn.
Tên chết tiệt còn ở đó mà trêu chọc, nó bực mình rồi đấy.
Nói đúng hơn là nó sợ hắn khinh thường thì có.
- Đừng có ở đó mà cười nhạo tôi nữa, anh thật là bất lịch sự, hứ. – Nó nguýt ngang anh ta một cái.
- Gì hả? Dám nói anh bất lịch sự hả?
- Thì anh vốn dĩ đâu có lịch sự. - Toàn Phong đứng lên nhếch môi nhìn Thiên Vũ.
Nó trố mắt, còn Thiên Vũ bình thản cười, anh ta thừa biết hắn để tâm đến nó, phần khác vì hắn không ưa gì anh ta nên không chút ngạc nhiên khi nghe được những lời như vậy.
- Vậy à? Sao giờ tôi mới nhận ra nhỉ? - Thiên Vũ giả ngờ ngệch nhìn hắn.
Nó thật không hiểu hai tên này đang làm trò gì nữa, cứ gặp mặt nhau lại móc méo nhau là sao? Còn tên Thiên Vũ biến thái kia nữa hở chút là chọc điên người người khác, nhưng xem ra anh ta cũng không có ác ý gì, mà sao vẫn ghét thế cơ chứ?
Hay tại anh ta khó ưa quá, không lí nào, cậu ta cũng đẹp trai lắm mà, nguyên nhân là gì? Hay là do còn tức vụ lần trước anh ta dọa nạt nó, chắc vậy
- Xe đến rồi các em ơi! Mau tập trung ra xe đi.
Cả ba đang điên lên vì cuộc trò chuyện đi đến đỉnh điểm không thể giải quyết thì tiếng cô giáo lại vang lên bên ngoài làm cho không khí có phần nhẹ nhõm, cũng vì thế mà câu chuyện mới có hồi kết thúc, hắn và Thiên Vũ nhanh chóng dọn đồ ra xe, nó thì thu gom tất tần tật mọi thứ còn sót lại trong lều, nhưng nó càng dọn lại càng bừa hơn. Những thứ lặt vặt vốn dĩ đã được để gọn gàng trong chiếc balô vậy mà nó còn cố lôi ra cho bằng được, để đến khi bên ngoài âm thanh vội vã dồn dập đến nơi thì nó mới cuống cuồng chạy ra.
Đang định lên xe nó mới phát giác ra hình như đã quên thứ gì đó rất quan trọng, nó đứng thừ người ra và chẳng thèm lên xe.
- Sao cô còn chưa chịu lên xe hay là chưa muốn về. – Hắn tiến đến trêu nó.
- Đừng đùa nữa,tôi để quên một thứ rất quan trọng, tôi vào lấy rồi quay lại ngay.
- Thứ gì? Để tôi lấy giùm cho. – Hắn níu tay nó lại.
- Không cần đâu, tôi lấy rồi ra ngay thôi mà.
- Ừ, vậy cô đi lấy đi, rồi quay lại nhanh nhé.
Hắn vừa dứt lời nó đã cắm đầu chạy như ma đuổi, anh ta có cảm giác hơi bất an, Thiên Vũ đang phụ mọi người để đồ lên chành xe, nhìn thấy cái bóng thoăn thoát của nó nên chạy ngay đến chỗ hắn, anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì nên rất lo lắng.
- Nè Phong! Thảo Nguyên chạy đi đâu vậy?
- À… cô ấy bỏ quên vài thứ, lát nữa quay lại thôi.
Nó chạy vào lều lục tung lên, không biết thứ gì mà khiến nó lo lắng như vậy, tay thì bới sốc, mắt thì láo lia, nó nhìn dáo dác rồi dừng lại ở một góc lều, chắc là thứ nó đang tìm, nó không ngần ngại tiến thẳng đến chộp ngay thứ đó, thì ra là gấu con của bà nó tặng, lúc nào nó cũng đem theo bên người, không biết từ bao giờ con gấu bé tẹo ấy đã trở thành người bạn quan trọng với nó, những lúc buồn nó thường tâm sự với gấu con, cảm giác như bà đang ngồi đó lắng nghe những lời nó nói. May mà tìm được, nếu không chắc nó không chịu về đâu nhỉ?
Nó lấy tay phủi sạch gấu nhỏ rồi nâng niu trong lòng, miệng cười mãn nguyện, định đứng ngẩn hơi lâu một chút nhưng nó chợt nhớ ra hắn và Tiểu Vũ đang đợi bên ngoài nên nhanh chân chạy ra, vừa bước ra khỏi lều đã va phải hai tên to tướng, chưa biết là ai nhưng nó vẫn cúi đầu xin lỗi.
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi gấp quá nên vô tình đụng phải hai người.
- Cô bé chạy đâu gấp vậy, xém chút bọn anh té theo em rồi.
Giọng nói nham nhở này là? Sao quen vậy? Tò mò nó ngẩng mặt lên nhìn. Thì ra là hai tên sát nhân hôm trước, bọn chúng xuất hiện gần đây làm gì?
- Hai… hai… hai anh làm ơn cho em đi qua. – Giọng nó run lên vì không kiềm được sự sợ hãi, lần trước mém nữa là chết dưới tay bọn chúng rồi, nó nhìn tới nhìn lui, hình như hai tên đó không nhận ra nó, có lẽ hôm trước do trời tối quá nên bọn chúng không thấy được mặt nó.
Một tên khều tên còn lại. – Nè cho cô bé đi kìa.
- Ừ, làm việc chính quan trọng hơn. – Tên kia gật đầu tán đồng.
“Việc chính gì chứ? Âm mưu giết người mà còn dám nói, hai tên chết tiệt.” Nó vừa căm phẫn lại vừa lo sợ.
Hai tên đó né sang hai bên để nhường đường cho nó, nó e dè lách qua rồi đi một cách từ tốn, hai chân run sắp rụng đến nơi cũng phải giả vờ bình tĩnh.
- Phù… may mà không bị phát hiện. – Nó lí nhí trong miệng.
- Khoan đi đã. – Hai tên đó đột nhiên lên tiếng làm chân nó cứng ngay tại chỗ.
Nó hít thở, hít thở, tim đập loạn nhịp. – Chẳng lẽ phát hiện rồi.
Hai tên đó bước đến vỗ vai nó, còn lấy trong túi ra hình gì đấy, hết nhìn nó lại nhìn hình, xong rồi cả hai nhìn nhau gật đầu vẻ gian trá.
- Là nó.
Nó thấy có gì đó bất ổn nên cũng nhanh chóng mở lời:
- Ờ… hai người nói gì vậy? Nó nào? Ở đây làm gì có ai?
- Người bọn tôi nói là cô em đó. – Cả hai cười đểu cán rồi đưa hình lên trước mặt nó.
Nó chỉ biết trố mắt, há họng, không nói nên lời, người trong bức ảnh thật sự là nó nhưng rõ ràng là ai đó đã chụp lén nó lúc nó đứng chờ ở trạm xe buýt.
Nó nhe răng cười gượng gạo. – Hề… thì sao chứ? Chắc ai đó ngưỡng mộ tôi nên chụp hình thôi mà.
- Ha ha ha… cô em thật khéo đùa, có người mướn hai anh em chúng tôi hộ tống cô em đến một chỗ. – Nói vừa dứt lời hai người họ đã ghì chặt tay nó lôi đi.
- Ch…ỗ… chỗ gì chứ? Thả tôi ra, thả ra… - Nó hét òm lên lại dãy giụa.
Thì ra người mà bọn họ muốn chặt chém, ăn tươi, nuốt sống lại là nó, đúng là chạy trời không khỏi nắng, khổ thân nó rồi.
Hắn và Thiên Vũ đợi mãi vẫn không thấy nó ra nên đi trở lại chỗ lều coi thử, nhưng chẳng thấy ai cả, quay trở ra kiếm cũng chẳng thấy ai.
- Mấy người bắt tôi đi đâu vậy chứ? Thả tôi ra. Có ai không cứu tôi với. – Vừa nhảy đỏng lên nó vừa la làm hai tên sát nhân đó muốn điếc tai, cứ như đụng phải ổ kiến lửa.
Hắn hình như đã nghe loáng thoáng tiếng ai đó thét kêu cứu nhưng không rõ, hình như cách đó khá xa, hắn đẩy vai Thiên Vũ.
- Anb có nghe tiếng gì không? Tôi có linh cảm như Thảo Nguyên đang kêu cứu thì phải.
Thiên Vũ nghe nói cũng lắng tai lên nghe, quả thật cũng nghe thấy. Cả hai kéo nhau chạy về phía phát ra tiếng hét cầu cứu và đã nhìn thấy phía xa xa thấp thoáng bóng hai gã mặc áo đen đang lôi kéo một người, nếu hắn đoán không lầm thì cái dáng đang giãy giụa ấy là nó.
- Nè anh thấy gì không? Đó là Thảo Nguyên thì phải. – Hắn chỉ tay đến chỗ nó.
- Không chừng Thảo Nguyên bị hai tên đó bắt cóc, mau lên mau đến cứu đi. – Thiên Vũ thúc giục hắn.
Nó vẫn đang bị kéo lê như bao tải, đời nào nó lại khuất phục hai gã đó, nên cứ liên tục la lên rồi lại nhảy nhót, giãy điên cuồng, thừa lúc hai gã đó đang mất cảnh giác vì chịu không nổi tính cách của nó thì nó đã cắn cho một phát, làm một tên đau điếng, bất ngờ buông tay ra, tên còn lại vẫn dính chặt như sam, nó phải tung thêm chiêu còn lại.
- Thả ra coi tên khốn. – Nó gạt tay ra nhưng càng cố gắng lại càng bị siết chặt hơn, lúc đó tư duy như phát triển thêm chút xíu, nó bất ngờ tung ra cú đá vào chân tên còn lại. – Không buông này.
- A… con nhỏ hung dữ này. – Hắn ôm chân nhăn nhó.
Một tên thì đang cầm tay xuýt xoa, còn một tên thì vật lộn với cái chân, nó thì tranh thủ chạy, có vẻ như chân nó cũng bắt đầu đau vì cú đá khi nãy nên chỉ chạy được lắc nhắc thì đã bị hai gã đó tóm lại.
- Chạy đi đâu hả con chết tiệt.
- Thả ra. – Nó vung tay múa chân nhưng lần này thì tiêu tùng rồi hai gã này đã cảnh giác, dù gì nó cũng không chịu thua nên đã định phập hắn thêm phát nữa nhưng hắn đã nhanh chóng túm lấy tóc nó giật lại. – Á… đau quá, bỏ ra.
- Định cắn tao hả con khốn. – Một gã xoay nó lại và cho nó một tát như trời gián. – Cắn này, xem mầy còn dám nữa không?
Ui… nó có cảm giác như hàm sắp rớt ra đến nơi, chỉ biết ôm lấy cái mặt tội nghiệp mà thút thít, nhưng nếu im lặng cũng sẽ không thoát được, thôi thì đấu tranh đến cùng, làm gì với chúng bây giờ? Biết làm gì chứ?
- Thảo Nguyên!
Cứu tinh đến rồi, nó xoay lại thì thấy dáng hai tên đó đang loắt thoắt chạy đến, miệng nhoẻn cười lúc nào không biết, không được phải kéo thời gian. Hai gã đó đã thấy hắn và Thiên Vũ, dường như cũng biết ý định của nó nên kéo nó đi quyết liệt hơn.
- Nè, nè, đi chậm lại chút coi. – Nó vùng vằng.
- Mầy là người bị bắt mà còn hơn bà nội bọn tao nữa, ra điều kiện rồi còn cắn xé bọn này, ngoan ngoãn chút đi con khốn. – Một gã siết chặt cổ tay nó nói.
“Bọn người khốn kiếp này làm mình sắp phải lìa cánh tay, hai tên đó làm gì mà đi chậm dữ vậy, chắc mình e mạng mình không giữ được rồi.” Nó nhíu mày nhăn nhó.
- Thảo nguyên! Hai người kia mau thả Thảo Nguyên ra nhanh. – Hắn ở phía sau thét lên dữ dội.
Hai gã đó vừa nghe tiếng của hắn mỗi lúc một gần hơn thì cuống cuồng chẳng biết làm gì.
- Hắn sắp đuổi kịp chúng ta rồi, làm sao bây giờ? – Một gã run lên bần bật.
Gã còn lại nhìn dáo dác, ánh mắt bấn loạn không dừng được. – Giờ ta cũng không biết làm gì nữa. – Rồi đột nhiên gã dừng lại ở một chỗ. – Mầy thấy bụi cỏ lau đó không? – Gã đó chỉ tay.
- Ờ rồi sao? – Gã còn lại đờ đẫng.
- Thằng ngu đương nhiên là chạy vào đó rồi. – Gã kia chưa kịp hiểu thì nó đã bị kéo đi.
“Bụi cỏ lau đó cao ít nhất cũng gần mét mấy, đi vào đó thì mình chết chắc.” Nó nhìn lại phía sau lưng, bóng hai tên đó vẵn còn thoắt ẩn thoắt hiện. “Lạy chúa cho hai người đó đến kịp lúc, không được mình không thể để hai tên ác ôn này dắt đi được.”
Nó gạt tay thật mạnh, đẩy hai tên đó ra, hai gã đó cũng chưa kịp đề phòng thì đã ngã sóng soài trên đám cỏ, còn nó thì nhanh chân chạy.
- Ui da… con chết tiệt. – Cả hai gã đều chau mày thét lên. – Định chạy hả?
Nó dùng hết phần hơi sức cuối cùng để chạy thật nhanh, hai gã kia cũng đuổi theo quyết liệt, khoảng cách chỉ còn trong gang tấc, cuối cùng nó vẫn bị tóm. (Sao số xui quá vậy nà!)
- A… - Nó đã bị chộp lại. – Thả ra, thả tôi ra.
- Để xem mầy còn chạy được nữa không? Lần này bọn tao sẽ không dễ dàng để mầy chạy nữa đâu.
- Buông ra. – Nó hết cong qua lại uốn éo đủ kiểu. – Buông…
- La nữa đi.
Có vẻ như thần may mắn không hỗ trợ nó nữa rồi, con dao sắc nhọn đang nằm ngay bên hông nó, với sự uy hiếp này thì sao nó dám hó hé cho được, đành im lặng đi theo thôi, dù gì cũng chưa muốn chết.
Nó bị lôi vào đám cỏ, bọn chúng bắt nó ngồi im không được động đậy, sau đó thì bắt nó phải bò lẫn trong đám cỏ, điều này cũng không hề khó hiểu vì hắn và Tiểu Vũ đã chạy đến nơi, ý đồ của bọn chúng là muốn hai tên đó không thấy được nó.
- Mới vừa nãy còn ở đây mà. – Hắn đứng ngó qua ngó lại.
- Bọn họ vừa lúp xúp trong cỏ đây mà, sao giờ chẳng thấy ai? – Thiên Vũ thì ngẫng cả người.
Nó muốn thét lên thiệt lớn để hai tên đó phát hiện ra mình nhưng ngặt nổi con dao vẫn đang kè kè một bên, có khi hai tên này lại làm thật chứ không phải đùa, nhớ vụ đêm trước là nó đủ kinh hoàng rồi, còn có việc gì mà hai gã không dám làm, nhưng cũng không biết ai đáng ghét đi sai người bắt nó. Nó đang bò mỗi lúc một xa hắn hơn, giờ làm gì để hắn chú ý đây?
Nó liếc mắt quan sát hai gã sát nhân, khi thấy bọn chúng chủ quan thì ngay lập tức nó hất tay gã ra làm cây dao vung lên rồi rớt lệch sang hướng khác, thừa cơ nó định đứng lên nhưng lại bị néo chân xuống làm nó ngã ụp mặt.
- Bọn xấu xa, thả tôi… um… um…
Chưa kịp nói hết thì đã bị bụm chặt miệng.
- Mầy còn nhìn gì nữa cái khăn đâu? – Gã cầm đầu hỏi gã còn lại.
- Khăn gì?
Vừa hỏi xong gã đã bị ăn bộp tay từ gã kia. – Thằng ngu, mầy không thấy tao đang rất cực khổ bụm miệng con ranh này sao? Con nhỏ này không phải người đâu là con cáo đấy, sơ suất một tí là nó trốn ngay.
- Ý anh là khăn tẩm thuốc hả?
- Chứ còn gì nữa thằng đần, lấy ra mau.
Nó vừa nghe đến tẩm thuốc thì đã dựng lên, tay huơ búa xua. Hai gã đó dùng khăn bịt kín mặt nó làm nó ngộp đến ngất đi, hai gã đó nhanh chóng lôi nó ra xe và phóng đi, còn hắn và Tiểu Vũ vẫn còn đang loay hoay tìm nó.
- Đâu mất rồi, khi nãy vẫn còn đây mà. – Hắn lo lắng lại muốn điên lên.
- Cậu bình tĩnh đi, tôi nghĩ Thảo Nguyên vẫn còn ở quanh đây thôi. – Thiên Vũ trấn an hắn.
Hắn gạt tay Tiểu Vũ ra. – Làm sao bình tĩnh, Thảo Nguyên bị bọn xấu đó bắt đi không biết có nguy hiểm không nữa, lúc nãy nếu tôi và anh chạy nhanh hơn một chút thì đã kịp rồi, giờ Thảo Nguyên bị bắt đi đâu tôi còn không biết anh kêu tôi bình tĩnh sao đây? – Hắn điên tiết gào lên.
Thiên Vũ thấy hắn kích động như vậy thì không nói thêm nữa chỉ biết im lặng nghĩ cách. khi cố lấy lại bình tĩnh hắn mới nhận ra mình hơi quá với Thiên Vũ nên quay lại xin lỗi anh ta.
- Xin lỗi anh tôi nóng nảy quá.
- Không sao đâu, tôi hiểu mà. – Thiên Vũ vỗ vỗ vai hắn.
- Chúng ta quay lại thông báo cho xe về trước đi rồi dùng xe của tôi đuổi theo tìm bọn chúng.
- Ừ, đi thôi.
Cả hai quay lại chỗ xe và bảo mọi người về trước, còn mình và Thiên Vũ thì dùng xe riêng chạy khắp con đường tìm nó nhưng cũng chẳng thấy đâu.
.........
Lúc nó tỉnh lại đã thấy bản thân bị trói chặt trên ghế, cũng chẳng biết đó là chỗ quái quỷ gì nữa, khắp nơi đều là mạng nhện, bên ngoài cửa sổ cỏ cây um tùm, bàn ghế bám đầy bụi bẩn, căn nhà này có lẽ đã bị bỏ hoang nhiều năm. Thật ra nó đang ở chỗ quái quỷ gì vậy nè, đầu vẫn còn xoay xoay, nhớ lại chuyện hôm qua làm nó sửng sốt, nó đã bị bắt rồi sao? Hai tên kia không đuổi kịp ư?
Nó nhích qua nhích lại cố tìm cách thoát ra khỏi cái ghế quái quỷ này nhưng dây buộc chặt quá nó có cố gắng cũng vô ích, là ai muốn bắt nó chứ, nó mà thoát ra được thì kẻ đó biết tay.
Rầm!
Âm thanh đẩy cửa từ bên ngoài làm nó giật mình, xém nữa là lật ghế rồi may mà nó kịp định thần. Ánh nắng từ bên ngoài hất vào chiếu vào mắt nó, nó không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, sau đó là tiếng khép cửa nhẹ nhàng, luồng ánh sáng biến mất trả lại bóng tối ma mị trong phòng.
- Tỉnh rồi hả?
Nó ngước mặt lên nhìn và cũng không khỏi kinh ngạc.
Là Thanh Thanh, sao cô ta biết nó ở đây mà đến nhưng dù gì nó cũng vui thầm.
- Chị đến đây cứu tôi phải không?
- Ha ha ha… - Tiếng cười ngân dài của Thanh Thanh nghe như tiếng một con thú dữ đang vồ lấy mồi.
Giọng cười mỉa mai, đầy ác ý khiến nó lo sợ. – Chị sao vậy?
- Mầy nghĩ rằng tao đến đây để cứu mầy sao? – Cô ta kề sát vào mặt nó nói.
Nó trố to mắt không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đây là màn kịch cho bọn bắt cóc xem hay là… mọi thứ suy nghĩ chạy loạn trong đầu nó.
- Chị bị sao vậy? – Nó nhìn xung quanh rồi hỏi nhỏ. – Có phải chị sợ bọn chúng nghi ngờ không?
- Xì… mầy đừng ở đó mà ảo tưởng nữa, tại sao tao phải cứu mầy trong khi tao là người bắt mầy đến đây.
Nó lại há to miệng không nói nên lời, câu nói ấy như một tảng đá gián xuống đầu nó, âm thanh vỡ vụn, nhịp tim như dừng lại, cô ta nói gì thế? Người… người… bắt nó ư? Sao cô ta phải làm thế?
- Tại sao chứ? – Nó nghẹn ngào.
- Đừng sướt mướt với tao. – Cô ta quát lên chan chát.
- Tôi đã không nói ra những việc làm xấu xa trước đây của chị với anh Phong và đã cố gắng thân thiết hơn với chị, tại sao chị còn làm vậy chứ? – Nó không thể kìm nén được cơn uất nghẹn của mình, một cảm giác như bị bán đứng, tim nó như bóp nghẹn.
Thanh Thanh trợn trừng mắt nhìn nó, môi vẫn đang cười nhạt nhẽo, tiến đến gần nó.
- Anh Phong sao? Nghe thân mật quá nhỉ? – Cô ta dùng tay mình giữ chặt miệng nó. – Sao? Chuyến đi thực tế có vui không? Mầy cũng thật có tài, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã quyến rũ được bạn trai của tao. – Cô ta vừa nói dứt câu đã bất ngờ hất tay ra làm xương hàm nó muốn bay ra ngoài.
- Tôi không biết chị và anh Phong quen nhau thế nào, nhưng anh ấy nói với tôi chị lừa dối anh ấy suốt thời gian qua.
Thanh Thanh cười đểu, vỗ tay như khiêu khích.
- Hay thật, đã đi đến bước này rồi sao? Nếu vậy tao cũng nói mọi chuyện ra cho mầy biết để khi mầy xuống địa ngục đoàn tụ với bà già đó cũng không hối tiếc.
Cô ta đang nói gì thế? Bà già đó là sao? Ai là bà già? Mọi suy nghĩ một lần nữa lại đổ dồn vào đầu nó. Thanh Thanh quay lưng về phía nó, trút một hơi thở dài.
- Chắc mầy không nhớ đến người chị như tao đâu hả?
Câu nói ẩn ý gì nữa đây?
- Làm sao tôi biết chị là ai cơ chứ? Một người bần hàn như tôi sao sánh được với người cao quý như chị mà nhớ với quên. – Nó chẳng để tâm cũng không thèm suy nghĩ.
- Hứ… làm sao mầy có thể nhớ nỗi cái gai trong mắt như tao chứ? – Cô ta quay lại nhìn nó bằng ánh mắt cay nghiệt. – Từ nhỏ tao đã đối xử tốt với mầy như thế nào vậy mà mầy lại giành giựt người yêu với tao, lúc nhỏ tao đã nhường cho mầy, không ngờ lớn lên mầy vẫn muốn cướp cho bằng được, tao không biết vì lí do gì Phong lại yêu mầy như vậy trong khi còn nhỏ anh ấy đã rất yêu tao, là mầy, tất cả cũng tại mầy. – Thanh Thanh gằng lên từng chữ, tay cũng đang siết cổ nó theo thanh âm the thé gợn người ấy.
Nó ngạt đến nơi rồi. – Um… um… đ…ừng… đừng làm vậy mà.
- Hứ… - Cô ta đẩy nó ra. – Mầy cũng sợ chết sao?
Nó cố bình tĩnh và suy nghĩ về câu nói của Thanh Thanh, từng câu từng chữ in vào tâm trí nó rồi như có điều gì đó làm nó sực tỉnh.
- Chẳng lẽ chị là…
- Phải. Tao là Trang Thanh Thanh là chị của mầy.
Chuyện gì đang diễn ra vậy chứ? Tại sao mọi thứ xung quanh nó đều rối tung cả lên, lúc đầu là Toàn Phong, Thiên Vũ bây giờ lại là cô ta, cô ta sao có thể là chị nó được , chị nó rất dịu dàng không thể nào nhẫn tâm như vậy được, hơn nữa chị đã bỏ đi từ nhỏ cùng với mẹ rồi sao có thể ở đây được.
- Cô không phải, mau thả tôi ra.
- Mầy đừng khẩn thiết để tao tha cho mầy.
- Không, tôi không có người thân nào ngoài bà hết, mau thả tôi ra đi.
- Hứ… mở miệng ra là bà, mà cũng chả trách bà già đó thương mầy như thế mà. – Cô ta cười nhạt nhẽo.
Chị ta đang nói đến bà nó sao? Chị ta sao lại biết bà nó sao lại xúc phạm bà nó.
- Chị muốn trách thì trách tôi đi, đừng nói bà tôi như vậy.
- Yên tâm đi vì tao sẽ không trách mầy đâu, ngày trước là do tao quyết định ra đi để về sống bên cạnh mẹ, vì tao không muốn phải sống chui rút với bà già xấu xa đó. – Lại là câu nói đai nghiến đó.
- Mẹ? Mẹ sao? Mẹ như thế nào rồi.- Mặc dù trong lòng nó không thừa nhận Thanh Thanh là chị nhưng khi nghe đến mẹ nó lại không kiềm lòng được.
Thanh Thanh lắc đầu, tặc lưỡi. – Thật đáng thương cho mầy, tao xin nói lại là mẹ tao không phải mẹ mầy.
- Chị hận tôi đến vậy sao? – Nó thút thít.
- Không chỉ hận mà tao còn muốn bâm, dầm mầy ra nữa là khác. – Cô ta trợn trừng mắt nhìn nó.
- Dù gì chúng ta cũng là chị em ruột, chẳng lẽ chị…
- Im ngay.
Nó chưa dứt câu đã bị Thanh Thanh tát cho một cái, có vẻ như cô ta rất là tức giận.
- Ai là chị em với mầy, đến giờ mầy vẫn chưa biết mầy chỉ là đứa con bị rẻ rúng hay sao? Ba mẹ của mầy đem mầy vứt cho nhà tao nuôi đó đồ con ngu.
Vứt bỏ? Cô ta đang nói gì vậy? Càng nói càng làm nó mơ hồ.
- Chị đang nói gì vậy? tôi không hiểu gì cả.
- Mầy thật không hiểu hay cố tình không hiểu, thôi được rồi để tao nói lại cho mà nghe. – Thanh Thanh đảo qua nó vài vòng, cô ta có vẻ trầm ngâm, nửa muốn nửa không. – Thật ra mầy là con của hai vợ chồng của một công ty lớn nhưng tao cũng không biết vì lí do gì họ lại bỏ rơi mầy, đêm đó họ chạy như sắp chết đến nơi ấy, đến đập cửa nhà tao, van xin nhà tao nhận nuôi mầy còn để lại cho nhà tao một số tiền rồi biệt tâm từ đó, giờ mầy hiểu chưa?
- Không… không… không phải như vậy. – Nó không muốn chấp nhận sự thật phũ phàng này, nó quá sốc, hồn phách như không còn, nước mắt đã tràn ra rồi mà nó vẫn không muốn chấp nhận. – Hu hu… không đâu… hức hức… chị nói dối, rõ ràng bà đã nói em là cháu ruột của bà, là em ruột của chị mà, hức hức…
- Ha ha ha… đến bây giờ mà mầy con ngu ngốc vậy sao? Đi tin lời bà già đó, bà ta chỉ nói láo mầy thôi. không lẽ đến lúc chết bà ta cũng chưa cho mầy biết.
Không. Bà đã nói nhưng nó không tin cũng không muốn tin.
Cú sốc này quá lớn, nó chẳng thể nào đối diện được, nó không muốn tin những lời của Thanh Thanh, toàn là giả dối, tất cả chỉ là giả dối. Đầu nó đang ong ong “mầy chỉ là đứa con bị rẻ rúng”, không. Không phải như vậy.
- Chị nói dối, chị đang nói dối.
- Học cách chấp nhận đi em gái à. – Thanh Thanh vỗ tay vào má nó, miệng cười mỉa mai.
Nước mắt nó cứ tràn ra, thể xác thì cứ bất định, dù đã cố gắng để bản thân không tiếp nhận những lời cay độc đó, nhưng càng cố gắng lại càng nghe rõ hơn và đau lòng hơn, đến thời điểm nguy nan như vầy nó mới biết được mình không phải con ruột của họ Trang, lại càng đau hơn khi người muốn nó chết lại chính là chị hai của nó. Tại sao nó không nhận ra chị của nó sớm hơn để kịp vung đắp tình cảm với chị nó, để bây giờ nó phải nằm trong cái bẫy tử thần mà chị nó gấp tâm dàn xếp, mọi chuyện cũng do lòng đố kị, sự ghen ghét mà ra.
Nhưng mà sao cô ta nhận ra nó.
- Giờ chị muốn làm gì với tôi hả? – Nó liếc nhìn Thanh Thanh vẻ ấm ức.
- Tao sẽ tiễn mầy đi gặp bà già đó chứ còn làm gì? – Thanh Thanh cười gian trá.
Giờ chị ta điên rồi dù nó có nói gì cũng không lọt vào tai chị ta được, số phận nó có thật sẽ chấm hết ở đây không? Không được, nó không thể để chuyện này xảy ra, nó chỉ vừa mới tìm được người nó thật sự yêu thương, nó chỉ mới biết được một nửa bí mật của cuộc đời mình, nó còn phải tìm ba mẹ ruột của nó, nó không muốn chấm dứt tại đây, đúng, sẽ có ai đó đến cứu nó, nó tin như thế. Phải kéo dài thời gian.
#Chương này max dài luôn, mình viết bù đắp cho thời gian mình bận thi không viết được, rất cám ơn các bạn vì đã luôn ủng hộ truyện mình, đặc biệt là những bạn đã vào fb khuyến khích mình, iu mấy pn nhìu lắm#????