Ông Xã Thật COOL
Chương 59: Đối quyết của hỏa long
Đậu Đậu rõ ràng đã béo ra không ít, chiếc cằm nhòn nhọn bây giờ đã tròn ra rồi, vốn dĩ có khuôn mặt có chút trẻ con bây giờ đã có những đường cong của chiếc bánh bao rồi, chỉ có điều làn da của cô vấn trắng vô cùng, bởi vì được hai người đàn ông chăm sóc bảo vệ rất kĩ càng rất ít khi được ra bên ngoài, khuôn mặt trắng trắng có chút cảm giác như nhìn xuyên qua được.
Tần Yến lặng lẽ quan sát cô, lửa giận trong lòng càng dâng cao hơn nữa, nếu như đứa con gái này hấp dẫn hơn mình, hay là một đứa con gái xinh đẹp phong tình đã đành, như vậy còn có thể hiểu được, đàn ông mà, chẳng qua chỉ là loại động vật hình người phát triển trên cơ quan sinh dục, nhìn thấy đứa con gái này chẳng bằng 1 phần vạn mình, không, chẳng bằng cả cái gót chân của mình, Tần Yến phẫn nộ.
Yêu kiều đứng dậy đi đến, đôi dày cao gót cao 7 phân làm cho dáng người đã cao của Tần Yến càng cao thêm, Tần Yến ngạo nghễ nhìn xuống Đậu Đậu, chẳng nói lời nào lạnh lùng giơ tay lên rồi tát cho cô một cái rất mạnh!
Đậu Đậu khẽ kêu lên một tiếng lảo đảo ngã nhào về phía bức tường.
Tần Yến lấy giấy ăn ở trên bàn, cẩn thận lau những vết bẩn vô hình trên ngón tay, từ những kẽ răng trắng như ngọc nhổ ra một câu “nhơ bẩn.”
Đậu Đậu dựa lưng vào tường đứng cho vững, căng thẳng nhìn vào người đàn bà có gương mặt lạnh như băng kia.
Tần Yến ngồi xuống, động tác tao nhã như một chú thiên nga trắng cao quý, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra ánh hào quang rực rỡ, còn Đậu Đậu đang đứng tựa vào tường mặt mũi lấm lem, Tần Yến ngẩng chiếc cằm xinh đẹp không ai sánh được lên hỏi người đang đứng ở góc tường “Cô có biết tại sao tôi đánh cô không?”
Đậu Đậu nghĩ một lát nói “Cô không có được anh ấy, xấu hổ biến thành phẫn nộ.”
Tần Yến vốn cho rằng cô gái này bị người ta bắt cóc bịt mắt đưa đến nơi này, phải sợ đến chết mất, phải quỳ xuống khóc lóc xin cô tha mạng mới đúng, nhưng, cô ta lại đứng thẳng lưng chẳng sợ hãi chút nào, chỉ một câu đã nói được ra động cơ xâu xa nhất của sự việc, như một mũi kim đâm vào tận tim người ta!
Tần Yến đứng dậy, chẳng giữ phong thái gì nữa nắm luôn một bên tay Đậu Đậu!
Nếu như là Đậu Đậu trước đây, chắc chắc sẽ co rúm người lại âm thầm chịu đòn, nhưng bây giờ cô đã là một người mẹ, mà một người mẹ, thì không thể để cho con mình bị thương được, cho nên Đậu Đậu mới giằng mạnh tay ra không khách khí đánh trả một cái!
Tần Yến từ trước đến nay chưa từng bị đánh, làm sao có thể ngờ được có người lại đánh trả mình? Bị đánh trúng một cái, vốn dĩ Đậu Đậu muốn tát trả cô ta một cái vào mặt để trả thù cái tát vừa rồi, thuận tiện thay Bảo Bảo trong bụng giáo huấn cô ta – loại đàn bà xấu xa đi cướp chồng người khác này một trận, nhưng Tần Yến lại cao quá, Đậu Đậu trong lúc hỗn loạn nắm tay lại nhằm vào đầu cô ta để đánh nhưng lại đánh trúng vào ngực cô ta một phát rất mạnh!
Tần Yến kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm chặt lấy ngực vẻ mặt kinh hoàng.
Đậu Đậu đứng ở một bên, như một chú gà mẹ một tay che chở cho phần bụng mình, một tay thì làm tư thế phòng bị, để phòng việc Tần Yến phát cuồng xông đến, nhưng Tân Yến lại đứng nguyên tại chỗ vừa khóc vừa kêu, Đậu Đậu lắc lắc đầu, thật không đó, không phải chỉ là ngực thôi mà…
Đậu Đậu nào biết Tần Yến tự ti về sức hấp dẫn của mình, đã phải tiêu rất nhiều tiền để làm phẫu thuật nâng ngực, mới khôi phục được chưa lâu, một nhát đấm này đã làm cho cô ta đau đến mức suýt ngất, Tần Yến yêu cầu rất khắt khe đối với sự hoàn mĩ của cơ thể mình, đối với phần ngực càng yêu cầu cao hơn, một đấm của Đậu Đậu không phải là đấm trúng vào ngực cô là, mà là đấm trúng vào sự tôn nghiêm của cô ta.
Tần Yến chống xuống bàn, đầu toát đầy mô hôi, lớn tiếng gọi người vào, mấy tên tay chân nhanh chóng đi vào.
Đậu Đậu vội vàng lùi mấy bước, nhưng phía sau lưng là tường, không thể lùi được nữa, Tần Yến chỉ vào Đậu Đậu đang co rúm lại phía góc tường nói với mấy người kia “Các ngươi cùng lên đi, đánh hay hiếp tao không cần quân tâm, làm hỏng đứa con trong bụng cô ta đi! ! !”
Câu nói cuối cùng dường như được thốt ra từ nơi sâu thẳm nào đó.
Mấy người kia cùng lúc sáp đến, lông tơ sau lưng Đậu Đậu dựng đứng cả lên, Tần Yến ở phía sau nhảy lên hét “Lên hết cả cho tao, ai làm chết được đứa trẻ đó tao thưởng cho người đó 10 vạn!”
Dưới sức mê hoặc của đồng tiền, ai còn có thể không động lòng chứ?
Mấy ánh mắt lang sói xông đến, giằng áo túm tóc không có cái gì là không dùng, Đậu Đậu gắng sức giãy giũa phản kháng, cô gái bình thường vẫn yếu ớt giờ như một con sư tử mẹ đang phát cuồng lên, lúc đó mấy vết thương đã chảy máu, Tần Yến xông đến gào thét, xông vào cùng lăn lộn với Đậu Đậu.
Hai người phụ nữ lăn lộn vật nhau, mấy con sói kia cũng không nguyện ý, người ta là thiên kim tiểu thư, đánh vào không được cho tiền lại còn phí sức, thấy cô ta không đánh lại Đậu Đậu liền đến lôi Đậu Đậu ra, Tần Yến lồm cồm bò dậy, hét lớn “Đánh chết con tiện nhân này cho tao! ! !”
Một trận mưa đấm đá trút xuống người Đậu Đậu.
Lại nói sáng sớm Lý Tiểu Lỗi đưa Đậu Đậu đi dạo, mua một ít quần áo cho Bảo Bảo, quay người cái đã chẳng thấy người đâu, Lý Tiểu Lỗi tìm cả một vòng chẳng thấy người đâu liền gọi điện nhưng chẳng thấy ai nghe máy biết ngay đã có chuyện xảy ra, vội gọi điện cho Lý Vũ Hiên, Lý Vũ Hiên chẳng thèm quan tâm đến cảnh báo và phong tỏa của Lý lão gia, liền gọi điện cho bạn ở nước ngoài nhờ liên hệ với Lý Minh Triết, nói cho anh ấy biết chuyện Đậu Đậu mất tích, Lý Minh Triết suýt chút nữa thì phát điên lên, giọng nói thay đổi khá nhiều “Mất tích? Ở đâu, khi nào?”
Lý Tiểu Lỗi nói là mất tích ở chợ, mười phút trước, Lý Minh Triết ngừng lại một lát, gọi một cuộc điện thoại “Lý Tranh, anh đem Đậu Đậu giấu ở chỗ nào rồi?”
Lý Tranh bị hỏi chẳng hiểu làm sao “Lỗi thiếu gia, cậu có ý gì vậy?”
Lý Tiểu Lỗi nóng vội chửi “Tôi đã biết là anh làm, anh bắt cóc Đậu Đậu, anh không ức hiếp cô ấy thì không thấy vui sao, nếu như anh mà làm chết cô ấy, hoặc làm mất Bảo Bảo, tôi sẽ chơi với anh! Đừng quên sớm muộn gì tôi cũng sẽ kế thừa Lý gia, đến lúc đó tôi sẽ xử lý anh!”
Lý Tiểu Lỗi dập máy.
Lúc Châu Long Phát xông vào, Tần Yến đã đi rồi, xem ra là đi xử lý vết thương ở trên mặt, cho nên cô ta không nhìn thấy Châu Long Phát bước đi cuồng loạn tức giận ở bên trong như thế nào, gã đàn ông đang đè lên người Đậu Đậu đang định giở trò đồi bại đã bị đánh rụng của hàm răng, cả hàm răng lẫn với nước bọt và máu bị nhổ ra trên mặt đất.
Người Châu Long Phát mang theo không nhiều, nhưng để xử lý đám này vẫn đủ khả năng, đám người đang vây lấy Đậu Đậu đánh đấm cũng bị đánh cho không ai chạy nổi, toàn bộ bị bắt vứt vào trong xe.
Châu Long Phát đi nhanh như bay đến chỗ cô gái nhỏ đang nằm dưới đất, cởi chiếc áo ngoài trên người ra, khoác ra ngoài chiếc áo sơ mi đã xộc xệch trên người cô, nhẹ nhàng nói “Không sao rồi, anh đến rồi.”
Đậu Đậu ngẩng gương mặt đầy những vết thương ra khỏi cánh tay, cả người co giật không khống chế lại được “Bảo Bảo…”
Châu Long Phát gật gật đầu, đưa tay ra đánh ngất cô gái đang kích động, kích động quá khiến cho tử cung co lại mãnh liệt, rất dễ bị sảy thai, hoặc là… Châu Long Phát đột nhiên phát hiện ra vết máu dưới chân cô.
Lý Minh Triết lòng như lửa đốt đi qua đi lại ở trong sảnh sân bay, đã đặt chuyến bay sớm nhất, nhưng bay về cũng phải mất 10 tiếng đồng hồ, thời gian dài như vậy, không biết cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ai đã bắt cóc cô ấy, Lý lão gia không thể nào ra tay vào lúc này, không cảnh báo khi động thủ không phải là tác phong của ông.
Đối tác làm ăn?
Lý Minh Triết nghĩ đi nghĩ lại, cứ coi như có vài doanh nghiệp nhỏ có giao kết với Lý thị có hiềm khích, cũng không thể ra tay với cô gái không danh không phận ‘không được yêu thương’ này, vậy là ai chứ?
Điện thoại đột nhiên vang lên, trên màn hình hiện lên tên ‘Châu Long Phát.”
Lý Minh Triết nhanh chóng nắm lấy điện thoại, hơi thở căng thẳng bỗng chốc ngừng lại “Tìm được chưa?! !”
“Tìm được rồi.”
Giọng của Châu Long Phát có chút mệt mỏi “Là Tần Yến làm, cô ta tìm mấy người bắt cóc cô ấy, Tần Yến chính miệng nói ‘đánh hay hiếp tao không cần quân tâm, làm hỏng đứa con trong bụng cô ta đi’.”
Bức cung đối với Châu Long Phát mà nói chẳng phải là chuyện khó gì, chỉ trong vòng 10 phút ngắn ngủi đã hỏi ra tất cả những sự việc vừa mới xảy ra.
Nghe thấy lời của anh ta, Lý Minh Triết chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hố băng vậy toàn thân đau đớn đến tận xương cốt, trái tim bị bóp nghẹt, là vì không thể ngờ được người phụ nữ có vẻ ngoài hiền dịu thế mà lại có nhân cách như kẻ điên vậy, còn trái tim đau đớn là… Vì cô ấy, cô ấy đã vì mình mà phải chịu sự thương tổn trầm trọng như vậy.
Lý Minh Triết có thể tưởng tượng được, ánh mắt sợ hãi hoang mang của cô ấy khi bị cả một đám người hung ác vây lấy đánh đập.
Trong lòng đau đớn đến khôn cùng.
Lý Minh Triết nắm chặt áo sơ mi trước ngực, trái tim đau đớn như muốn nổ tung ra, đã tính đến tất cả các mối nguy hiểm, nhưng lại khinh suất không biết sát thủ ẩn hình bên cạnh mình, sự sơ xuất của mình đã làm cô ấy ấy gặp tai họa, không có lời nào có thể biểu đạt được sự hối hận này.
Châu Long Phát vẫn đợi câu trả lời của Lý Minh Triết, nếu như câu đầu tiên anh ta hỏi là đứa trẻ, thì anh ta sẽ không bao giờ có cơ hội gặp được cô ấy nữa, nếu như đứa trẻ quan trọng hơn cô ấy, vậy việc mình rút lui thật không đáng.
“Cô ấy sao rồi?”
Lý Minh Triết hỏi, giọng nói trong điện thoại lo lắng bất an, Châu Long Phát hơi nhíu mày, chầm chậm nói bốn chữ “Khắp người thương tích.”
Chờ đợi rất lâu, Lý Minh Triết mới nói nhỏ nhỏ “Chuyện hôm nay cảm ơn anh trước, giúp tôi nói với cô ấy, sáng mai tôi sẽ đến chỗ cô ấy, bảo cô ấy đợi tôi trở về.”
Châu Long Phát hỏi “Anh không hỏi chuyện đứa trẻ sao?”
Lý Minh Triết cười đau khổ, dùng tay bịp chặt mắt, khe ngón tay dường như có nước mắt lấp lánh “Nếu như đứa bé có chuyện, tôi sợ là sẽ chẳng còn mặt mũi nào đối diện với cô ấy nữa…”
Châu Long Phát dập điện thoại, nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài.
Bác sĩ riêng đi đến, hơi hơi cúi đầu “Châu tiên sinh, cô ấy tỉnh rồi, nhưng tâm trạng vẫn chưa ổn định, cứ luôn hỏi chuyện về đứa bé, tôi không nói cho cô ấy.”
Châu Long Phát hỏi “Đứa trẻ chắc chắn giữ được?”
Bác sĩ nói “Vâng ạ, tuy có xuất huyết và có trạng thái đau bụng, nhưng người mẹ rất kiên cường, luôn giữ được tâm trạng ổn định, hơn nữa phần bụng không bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên đứa trẻ không gặp vấn đề gì lớn lắm.”
Châu Long Phát quay người hỏi “Tâm trạng ổn định?”
Bác sĩ gật đầu “Ngài đi xem cô ấy thì sẽ hiểu.”
Châu Long Phát nghe lời, đi vào trong phòng, Đậu Đậu đang dựa vào giường, tay đang truyền nước, sắc mặt có chút xanh xao, vừa nhìn thấy anh vào đã ngồi thẳng người dậy hỏi, mặt rất căng thẳng “Anh Châu, có phải là Bảo Bảo không sao rồi không?”
Châu Long Phát đi đến, ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay cô, các móng tay đều đã được rửa sạch, nhớ lại lúc mới ôm cô chạy như bay đến bệnh viện, móng tay cô đầy máu, còn có rất nhiều các mẩu da thịt nhỏ, đó là của những kẻ đã ức hiếp cô, tuy được tẩy rửa cẩn thận móng tay đã khôi phục nguyên trạng, nhưng những vết rách kia vẫn khiến người ta rất đau lòng.
Đậu Đậu dùng sức nắm lấy tay anh “Anh Châu, anh nói cho em biết đi.”
Châu Long Phát thở dài, đưa tay xoa xoa đầu cô “Vẫn chưa chắc chắn.”
Đậu Đậu ngây mặt ra.
Châu Long Phát cũng không nói ra được tại sao lại phải lừa cô, trong lúc lo lắng đã có suy nghĩ, nếu như không có đứa con này, hai người còn có thể ở bên nhau không? Kỳ thực Châu Long Phát đã bỏ cuộc với cô gái không thuộc về mình này rồi, từ sau khi cô ấy bỏ chạy khỏi bữa tiệc đính hôn, trong lòng cô ấy căn bản không có anh.
Chỉ là Châu Long Phát nghĩ, người giống như Lý Minh Triết, sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, người đẹp vây quanh vô số kể, nếu như anh ta chỉ vì tham chút thuần phác ngây thơ này của cô ấy, đợi sau nhiều năm nữa khi đã có tuổi ổn định rồi, cô gái thuần phác ngây thơ này cũng sẽ thay đổi thành một người chín chắn, đến lúc đó, cái thuần phác ngây thơ anh ta thích không còn nữa, lúc đó anh ta có hối hận không?
Châu Long Phát hy vọng Lý Minh Triết có thể nhìn thấy con người cô ấy.
Đậu Đậu có chút hốt hoảng, lắp bắp lắp bắp nói “Chưa chắc chắn, có phải là tình trạng không tốt không, em phải làm thế nào mới có thể giữ được Bảo Bảo ổn định, em đã rất cố gắng rồi, lúc bị đánh em đã nói với Bảo Bảo không phải sợ hãi, cũng nói với chính mình nhất định phải giữ tâm trạng ổn định, không thể kích động, em đã xem qua rồi, nếu như tâm trạng kích động cũng có thể làm tổn thương Bảo Bảo” Đậu Đậu nắm chặt lấy tay Châu Long Phát “Anh Châu, phiền anh giúp em hỏi bác sĩ một chút, phải làm thế nào mới giữ được Bảo Bảo?”
Châu Long Phát nắm chặt lấy tay cô “Chịu khó nghỉ ngơi, nằm im trên giường, ngày mai sẽ có một chuyên gia rất giỏi đến thăm bệnh cho em, có thể giữ được hay không… thì phải xem anh ta.”
Đậu Đậu lập tức nằm xuống, đắp chăn cẩn thận, giữ im cánh tay đang được truyền nước “Nhất định em sẽ nghỉ ngơi thật tốt, anh Châu, em tin tưởng anh.”
Trái tim Châu Long Phát hơi run lên, khẽ mỉm cười “Anh cho rằng… em sẽ không tin tưởng anh nữa.”
Đậu Đậu nói “Làm sao có thể chứ, ai cũng có lúc hồ đồ mà, nếu như vì một lỗi lầm mà phủ nhận tất cả mọi thứ, vậy mới chính là sai lầm lớn nhất.”
Châu Long Phát cười, nụ cười rất ấm áp “Em có thể nghĩ như vậy, anh rất cảm động.”
Đậu Đậu lắc đầu “Anh Châu, cảm ơn anh hôm nay đã cứu em, anh có thể giúp em gọi điện nói với Lý Vũ Hiên và Lý Tiểu Lỗi một tiếng không, bảo bọn họ không cần lo lắng?”
Châu Long Phát nói “Đã thông báo rồi, em ngủ chút đi, Bảo Bảo cũng mệt rồi.”
Đậu Đậu vốn dĩ còn muốn hỏi tại sao anh ấy lại biết mình bị bắt cóc, còn kịp thời đến cứu mình, nhưng vừa nghe thấy việc Bảo Bảo cần nghỉ ngơi, Đậu Đậu lập tức nhắm mắt lại và bắt đầu đếm cừu, cứ coi như không ngủ được cũng phải cố hết sức ngủ, cố gắng để Bảo Bảo ‘vẫn còn chưa chắc chắn’ được ‘chắc chắn’ một chút.
“Bảo Bảo, mau ngủ đi, ngủ dậy mẹ sẽ đưa con đi tìm Hồ Ly và con Đá chơi…” (Lý Vũ Hiên: Tại sao lại xếp anh đứng cùng con chó đó chứ!)
Quả nhiên trong một ngày, Đậu Đậu trước đây chẳng bao giờ ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ tiêm thuốc uống thuốc, đến cơm cũng chẳng ăn, đã ngoan ngoãn nằm trên giường, đợi vị ‘chuyên gia’ kia đến.
Buổi sáng, Lý Minh Triết vội vàng xuống máy bay, Châu Long Phát đã phái xe đến sân bay đợi, Lý Minh Triết quay về một mình, Lý Tranh vốn dĩ muốn theo cùng, như đã bị Lý Minh Triết dùng biện pháp mạnh vứt lại ở sân bay.
Người đàn ông lo lắng cả đêm không ngủ ánh mắt đầy những tia máu, nhìn chỗ râu lởm chởm dưới cằm cũng thấy rõ vẻ tiều tụy của anh, trong đoạn đường ngồi ô tô một giờ đồng hồ ngắn ngủi Lý Minh Triết đã mở miệng thúc dục lái xe lái nhanh lên một chút tận 3 lần, nếu như không phải quá nóng ruột, Lý Minh Triết tuyệt đối sẽ không để mất phong độ trước người của Châu Long Phát như vậy, như mà, lần này Lý Minh Triết hoàn toàn chẳng để tâm đến.
Cô ấy người đầy thương tích đang đợi anh, đợi anh quay về.
“Phiền anh lái xe nhanh một chút, cảm ơn.”
Lý Minh Triết lại thúc giục lái xe, lái xe khẽ gật đầu, lại tăng tốc độ thêm một chút nữa, chẳng mấy chốc đã đến nơi, là một căn biệt thự ở trên núi của Châu Long Phát, Châu Long Phát đứng đón anh ở ngoài cửa, Lý Minh Triết nhảy xuống xe vội chạy đến bắt tay anh “Tình trạng của cô ấy bây giờ… có thể gặp tôi không?”
Châu Long Phát gật gật đầu “Không nên khiến cô ấy kích động quá.”
Lý Minh Triết cùng với Châu Long Phát đi vào căn phòng ở tầng trên, nhưng khi đứng ở trước cửa phòng, Lý Minh Triết lại hơi sợ sệt, trong lòng xấu hổ và hối hận khiến bước chân của anh nặng đến mức không thể nhấc lên, sớm đã ngồi trong chuyến bay dài đằng đẵng, Lý Minh Triết đã có tâm lý để đối diện với hoàn cảnh xấu nhất, một cô gái mang thai yếu đuối, bị người ta sai người đánh chết đứa con, ‘đánh hay hiếp tao không cần quân tâm, làm hỏng đứa con trong bụng cô ta đi’, cứ nghĩ đến câu thuật lại của Châu Long Phát, Lý Minh Triết lại bị sự tàn nhẫn và lạnh lùng trong giọng nói đó làm cho kích động đến nghẹt thở lại.
Đứa bé này… chắc chắn là không còn rồi.
Lý Minh Triết đứng ở cửa, cánh tay khẽ run run lên, toàn thân thương tích, cô ấy còn đang mang thai nữa, mà lại bị người ta đánh đến mức thảm hại vô nhân đạo như thế này, cô ấy bé nhỏ như vậy, yếu đuối như vậy, làm sao có thể chịu được đây…
Lý Minh Triết nắm chặt tay lại, Châu Long Phát đứng ở một bên, nhìn thấy anh đã chạy đến đây rồi lại không dám vào, nhìn thấy một người đầy nghị lực như Lý Minh Triết lại có chút thất thần, nhìn thấy một người kiên định chưa từng lùi bước trên thương trường như anh lại yếu đuối đến mức chẳng có đủ dũng khí để đẩy nổi cánh cửa, trong lòng đã hiểu rõ rồi.
Không biết thời gian trôi đi bao nhiêu lâu, Lý Minh Triết vuốt mặt một cái, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào.
Châu Long Phát quay người bỏ đi.
Đậu Đậu đang nằm ở bên trong, mơ mơ màng màng ngủ, cơ thể nhỏ bé của cô đang nằm trong chiếc chăn mềm mại, trở nên càng nhỏ bé hơn nữa, Lý Minh Triết nhẹ nhàng bước đến, mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đang nhắm mắt nằm trên giường.
Trên mặt có rất nhiều viết thương, còn nhìn cả thấy dấu vết của 5 đầu ngón tay mờ mờ in trên má cô, trên trán còn có vết thâm tím, phần cổ lộ ra khỏi chăn có mấy vết móng tay cào rất rõ.
Lý Minh Triết lòng đau như cắt, không có dũng khí để nhìn thêm những vết thương dưới chăn nữa, chỉ ngồi trên chiếc ghế, lặng lẽ đợi cô tỉnh dậy, cô ấy chịu những vết thương này, đều là do mình sai…
Lý Minh Triết đau khổ vò đầu.
“Ư ~ ư?!”
Đậu Đậu duỗi chiếc eo mệt mỏi, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người không có khả năng nên xuất hiện lúc này nhất, nhìn đến ngây dại ra.
Lý Minh Triết lại nhìn thấy những vết thương và những vết xước trên cánh tay và móng tay cô, trong lòng chỉ cảm thấy đau đớn đến mức long trời nở đất, nước mắt chỉ trực trào ra, chạy nhanh đến ôm lấy cơ thể nhỏ bé đầy những vết thương của cô “… Anh đã không bảo vệ được tốt cho em.”
Mắt Đậu Đậu cũng rưng rưng, nhưng vẫn cắn chặt môi không dám khóc.
Lý Minh Triết hít thở sâu mấy lần, cố kìm nén sự đau đớn cực độ trong lòng “Anh sẽ không để em phải chịu bất cứ sự tổn thương nào nữa.”
Đậu Đậu đang ở trong lòng anh gật gật đầu.
Lý Minh Triết vuốt nhè nhẹ lên lưng cô, nhẹ nhàng nói “Tin tưởng anh, anh kết hôn với cô ta chỉ là kế hoãn bình, anh chỉ là của một mình em.”
Trái tim Đậu Đậu hơi ấm áp, nước mắt cứ thế chảy ra “… vâng.”
Lý Minh Triết đưa người từ trong ngực mình ra, cẩn thận nắm lấy bàn tay cô, giúp cô lau nước mắt “Đừng kích động quá, bác sĩ nói cơ thể của em còn rất yếu.”
Đậu Đậu thút thít thút thít nói “Minh Triết, con…”
Ánh mắt Lý Minh Triết thoáng qua vẻ đau đớn, đau lòng dùng trán dụi vào trán cô, hôn những giọt nước mắt trên mặt cô “Con không còn thì không còn, chỉ cần em khỏe mạnh là được rồi.”
Đậu Đậu lắc đầu “ Không phải… em vẫn chưa chắc chắn là con có thể giữ được hay không…”
Đến tử cung cũng không giữ được?!
Lý Minh Triết càng đau lòng hơn, đau đớn ôm lấy cô, hôn lên mũi cô, dịu dàng nói “Không sao cả, không thể sinh thì không sinh nữa, anh có em là đủ rồi.”
Đậu Đậu chăm chú nhìn anh, nước mắt tuôn trào như mưa, khóc không thành tiếng.
Châu Long Phát gõ cửa đi vào, nhìn Đậu Đậu đang khóc nức nở trên giường, con Lý Minh Triết đứng một bên mắt đỏ như mắt thỏ thở dài “Lý tổng, nếu anh còn để cho cô ấy tiếp tục khóc” ánh mắt quét qua người Đậu Đậu “Đứa trẻ sẽ thật sự không giữ được đâu.”
Lý Minh Triết ngây ra.
Đậu Đậu cũng ngây ra, lập tức phản ứng được, vui vẻ nói “Bảo Bảo có thể giữ được rồi?!”
Châu Long Phát gật đầu.
Lý Minh Triết bị lừa một vố, vừa bộc bạch tình cảm sâu kín vừa rút hết cả gan ruột ra trước mặt người như Châu Long Phát thật mất mặt quá, sắc mặt lúc nhăn nhó lúc tái xanh, đứng dậy nhe hàm răng trắng về phía Châu Long Phát “Châu tổng, anh cố ý đưa tôi ra làm trò cười? Tại sao không nói cho tôi?”
Châu Long Phát cười vẻ vô tội “Anh chưa hỏi tôi mà.”
Lý Minh Triết:…! ! ! (Hai người nếu như là đối thủ cạnh tranh, xem ra đã hãm hại nhau thảm lắm rồi)
Đậu Đậu nhăn nhó mặt, nhỏ tiếng than vãn “Anh Châu, anh cũng lừa em…”
Châu Long Phát tiếp tục cười “Không có, anh cũng là mới biết em bé vẫn giữ được.”
Châu Long Phát nói xong thì nhìn Lý Minh Triết một cách đầy thâm ý, nếu như anh vì đứa bé mà đối xử với cô ấy có một chút xíu gì đó không tốt, tôi sẽ đem cô ấy cao chạy xa bay, để anh không bao giờ có thể tìm được cô ấy nữa, đương nhiên đứa trẻ càng không có cách nào tìm được.
Từ lúc Châu Long Phát mới xuất hiện Lý Minh Triết đã hiểu rõ chuyện gì, cảm giác bị người khác thử tình cảm của mình thật khiến cho người ta tức phát điên lên, Lý Minh Triết đại nhân anh minh thần võ lại bị đem ra làm trò cười, mũi đã xì khói ra rồi.
Châu Long Phát vẫn giữ nụ cười thản nhiên ung dung như người nắm chắc phần thắng trong tay.
Đậu Đậu:… (Này này, hai người đừng đánh nhau nhé, làm cho Bảo Bảo sợ tôi sẽ cắn cả hai đó!)