Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 57: Em muốn trở về


Chương trước Chương tiếp

“Duy Nhất, tiếp theo đi đâu?” Doãn Tử Nhiên nhìn Duy Nhất đang chống nạnh nấc cụt.

“No bụng rồi!” Duy Nhất che bụng, ngáp một cái, “Em muốn về nhà.”

“Về nhà họ Lãnh? Anh đưa em về!”

Vẻ mặt Duy Nhất trở nên đau xót, lắc lắc đầu, “Không, em muốn trở về nhà ban đầu của em!”

“Em làm sao vậy? Duy Nhất? Anh ta bắt nạt em? Đối xử không tốt với em?” Doãn Tử Nhiên đột nhiên kích động.

Giữa bọn họ có thể nói là bắt nạt sao? Có thể nói ai có lỗi với người nào sao? Vốn chỉ là giao dịch, chỉ có điều mình quá coi trọng thôi.

Cô vẫn lắc đầu, cười khổ, “Không phải, chẳng qua em cảm thấy mình thích Duy Nhất trước kia. Tử Nhiên, em… em biết tìm anh mở miệng vay tiền rất mất thể diện, nhưng mà, nếu như, nhưng mà…”

“Duy Nhất! Em có gì cứ nói, giữa chúng ta cần thiết phải khách khí như vậy sao? Em muốn bao nhiêu?” Doãn Tử Nhiên cắt đứt ngập ngừng của cô.

Mắt Duy Nhất nhìn hướng khác, bởi vì hốc mắt cô hơi nóng, không phải đã nói không cho phép khóc sao? “Em cũng không biết, em chỉ nói là lỡ như, anh yên tâm, em sẽ trả lại cho anh.”

Lý do cô nghĩ đến có thể tìm Doãn Tử Nhiên vay tiền, là bởi vì thỏa thuận kia, cô và anh kết hôn, cho đến khi sinh bé con mới được rời đi, nếu như bây giờ cô hủy bỏ, có phải trả tiền bội ước không?

Thật ra thì trước đó cô chưa từng nghĩ muốn rời khỏi nhà họ Lãnh, hẹn Doãn Tử Nhiên ra ngoài cũng bởi vì cô sợ hãi, nhưng giờ phút này, khi cô cảm thấy không còn chỗ để đi, đột nhiên muốn trở về phòng nhỏ như chuồng chim câu của mình, chỗ đó thật sự rất nhỏ, lại tràn đầy nỗi nhớ mẹ, nhưng thoải mái hơn khu nhà cao cấp thâm trầm trống rỗng kia nhiều, chỉ có điều, lúc đưa ra quyết định này, trái tim, rất đau, cực kỳ đau…

“Duy Nhất, anh hiểu, em biết tất cả sự thật rồi sao? Có phải không chấp nhận nổi, định rời xa anh ta? Anh đã nói trước, anh ta sẽ không mang lại hạnh phúc cho em!” Dường như Doãn Tử Nhiên rất tức giận.

Duy Nhất kinh ngạc nhìn Doãn Tử Nhiên, không hiểu lời Doãn Tử Nhiên nói có ý gì, cô phải biết cái gì?

Doãn Tử Nhiên không để ý tới vẻ mặt mờ mịt của Duy Nhất, chỉ ôm lấy bả vai Duy Nhất, nói cho cô biết, “Duy Nhất, em nên sớm rời khỏi anh ta, chỉ có điều, bây giờ cũng không coi là muộn, đừng lo lắng, cho dù xảy ra chuyện gì đều có anh, lòng anh vẫn như trước đây, tin tưởng anh, anh sẽ cho em hạnh phúc!”

Duy Nhất lại bị những lời này của anh hù dọa, thoát khỏi tay anh, “Tử Nhiên, em không có ý này. Thật ra thì em rất nhớ thời gian trước, chúng ta là bạn bè tốt nhất, cho nên, khi em sợ em sẽ nghĩ đến anh, nhưng mà, nếu như anh nói như thế, vậy em đi đây.”

“Duy Nhất, tại sao? Trước kia chúng ta chỉ là bạn bè thôi sao? Anh không cho là thế, chẳng lẽ em thật sự yêu người kia hả? Em nói đi, trước kia anh làm gì không tốt, anh sửa!” Doãn Tử Nhiên chặn trước người cô, không để cho cô đi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...