Cố Hành Sâm giống như bị sét đánh , bộ mặt căng thẳng , cả người cứng đơ tại chỗ . Cô lại dám . . . . . . Lại dám cường hôn hắn lần thứ hai ! Đây là đang ở Cố trạch , thế mà cô chẳng kiên dè , một mực lộ liễu !
Từ hồi sinh thời cho đến giờ , hắn chưa từng gặp qua tình huống này , hơn nữa đối phương còn là cháu gái của mình ! Hắn quả thật muốn điên lên !
Cũng may là tâm lý của hắn phản ứng khá nhanh , nên khi Niệm Kiều chuẩn bị hôn vào môi mỏng của hắn , hắn đã kịp thời nghiêng đầu qua , vì thế Niệm Kiều thuận thế chỉ hôn được lên gò má hắn.
Đáy lòng Niệm Kiều chợt lạnh lên , động tác cũng dừng lại , nâng mí mắt chống lại tầm mắt âm lãnh của Cố Hành Sâm
"Đừng ép chú phải ra tay"
Chỉ năm chữ ngắn ngủn đó thôi , cũng đủ nói rõ tâm tình của Cố Hành Sâm
Hắn vẫn cố gắng nhẫn nại , không muốn tự thân đem lấy cháu gái mình ném ra , cũng không muốn mọi người trong nhà biết được việc đang diễn ra trong phòng
Nhưng mà nếu cứ tiếp tục tâm tình như vậy , hắn không bảo đảm sẽ không tức giận.
Niệm Kiều chậm rãi buông ra , sau đó chỉnh đốn lại thân thể "Tại sao lại không thể ?! Tôi cũng là phụ nữ . . . . . ."
Ánh mắt rét lạnh của Cố Hành Sâm trở nên khiếp người , nhìn chăm chú vào Niệm Kiều , lạnh lùng khạc ra từng chữ :"Đi ra ngoài"
Cũng là phụ nữ ?! Chẳng lẽ cô cho rằng mình cùng người con gái khác kết hôn , chỉ để giải quyết nhu cầu ?!
Niệm Kiều nhìn hắn , lui về phía sau một bước , cắn cắn môi tựa hồ đang cực lực khống chế nội tâm
Cô có thể không đếm xỉa đến luân lý đạo đức , bỏ xuống tự ái để đến gần hắn . Nhưng lại vô tình phát hiện , mình không cách nào nhịn được sự lạnh lùng của hắn.
Cũng như giờ phút này đây , nội tâm của hắn vẫn lộ ra khí chất lạnh lùng , lạnh đến thấu xương ... thẳng thừng dùng trái tim băng giá gạt đi tình cảm của cô
"Không muốn chú kết hôn . . . . . ." Giọng nói của cô không còn cứng rắn nữa , mang theo thanh âm có chút nghẹn ngào
Đáy mắt Cố Hành Sâm xẹt qua một tia khác thường , rốt cuộc phải nói thế nào thì cô mới hiểu . Cho dù hắn không cùng Nhậm Thiên Nhã kết hôn , thì về sau cũng sẽ cùng người khác . Hắn làm sao có thể độc thân cả đời . Trong tương lai , hắn phải kết hôn . Không nghĩ đến việc lập gia đình , thì khác nào tỏ ra bất hiếu với cha mình
"Tôi sẽ không dây dưa với chú , trừ phi chú phải hứa không cùng cô ta kết hôn , có được hay không ?!" Niệm Kiều ngẩng đầu lên , đáy mắt quật cường vô cùng.
Cố Hành Sâm trầm mặc không nói nữa . Hắn thất bại rồi , thất bại vì đã không tìm được cách giải thích cho cô hiểu . Niệm Kiều yên lặng xoay người , trên mặt dường như tái nhợt , bước chân cũng có chút chậm lại
Cố Hành Sâm đứng tại chỗ , thậm chí chỉ nhìn thấy bóng lưng cô , cũng có thể cảm giác được nội tâm buồn bã của người đang đi . Cô đối với hắn —— rốt cuộc là có bao nhiêu yêu mến ?!
Trong khoảnh khắc đó , hắn gần như không còn buông lỏng cảnh giác , nhưng không ngờ ——
Thời điểm cô sắp đi tới cửa , đột nhiên xoay người lại , gắt gao nhìn hắn . Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển tới trước mặt Cố Hành Sâm, giơ lên hai cánh tay nhỏ nhắn , quàng lấy cổ hắn , hung hăng hôn lên
Vào giờ phút này đây , trong lòng Niệm Kiều chỉ có một suy nghĩ ——
Nếu như chú ấy phải kết hôn cùng người khác , thì thay vì trước khi kết hôn , chú ấy phải thuộc về mình !
Dù cho có bị chú ấy chán ghét , dù cho có bị chú ấy coi thường , hoặc giả cũng không thèm nhìn mặt , thậm chí xem mình như kẻ điên , với cô điều ấy bây giờ không còn quan trọng nữa. . . . . .