Ánh mắt của Cố Hành Sâm như lưỡi dao , đảo qua gương mặt Ông Cố , nói từng chữ hỏi :"Rốt cuộc là cha muốn thế nào ?!"
Ông Cố nhìn về phía Nhậm Thiên Nhã cười nói :"Con và Thiên Nhã kết hôn đi !"
"Không được !" (Khúc này mắc cười , Cỏ cứ tưởng Hành Sâm lên tiếng )
Một tiếng nói trong trẻo vang lên , những người có mặt đều tỏ ra ngạc nhiên
Nhất là Cố Hành Sâm , ánh mắt sắc nét nhìn trên người Niệm Kiều
Lòng bàn tay của Niệm Kiều lúc này có chút ướt đẫm , nhịp tim cũng đập rất nhanh , tựa hồ chỉ muốn há mồm la lên 'trời ơi' ... Nhưng do là các ánh mắt đó đều đang nhìn về phía mình , cô chỉ có thể liều mạng mở miệng :"Ông nội , ông không cần phải lo lắng như thế , khi nào ông khỏe mạnh thì chú sẽ nghe lời của ông . Dù sao. . . . . . Dù sao thì trước kia chú và Nhậm tiểu thư cũng đã từng yêu nhau mà"
Thời điểm nói lên câu đó , cũng là lúc trái tim Niệm Kiều như đang bị xé rách ra , đau đến nỗi nói chuyện cũng không được lưu loát
Ông Cố nhìn Niệm Kiều , cảm thấy cô nói rất đúng , Cố Hành Sâm chính xác là người thích mềm , chứ không thích cứng
Sau đó ông Cố liền thu lại giọng , ra vẻ mềm mỏng "Hành Sâm , vậy thì con cứ cùng Thiên Nhã tiếp tục qua lại với nhau một thời gian đi . Nếu như duyên phận thật không còn , thì lúc đó cha cũng không miễn cưỡng . Hôn sự về sau tùy con quyết định"
Ngay khi Niệm Kiều vừa mới kêu lên ‘không được’ , bản thân hắn đã biết ý cô không phải như thế . Hắn nhìn cô hồi lâu , cuối cùng trong ánh mắt ấy cũng hiện lên một tia cân nhắc
Niệm Kiều biết hắn có thể nhìn thấu tâm tư của cô , huống chi cô cũng chưa bao giờ muốn che giấu , kiên cường ngẩng đầu nhìn hắn , không một chút trốn tránh
Tuy nhiên âm thanh của Cố Hành Sâm vẫn tự nhiên :"Trong vòng một tháng , nếu như con vẫn không có ý định kết hôn , phiền cha phải tuân thủ cam kết , là không can thiệp chuyện của con . Nếu không , chớ trách con bất hiếu , bằng không con sẽ trở lại Italy , và không hề bước chân về nước nữa"
Dứt lời , hắn liền xoay người lên lầu , không đợi ai nói gì
Sắc mặt ông Cố trở nên u ám , con trai của mình cư nhiên so đo với mình . Quay qua nhìn lại Nhậm Thiên Nhã , thấy sắc mặt cô có chút trắng bệch , ông bèn an ủi :"Thiên Nhã , con đừng lo lắng . Lúc trước nó cũng muốn cùng con kết hôn , nên mới nguyện ý trở lại Cố thị , nên con cứ yên tâm , nó không phải là kẻ bạc tình đâu"
Nhậm Thiên Nhã miễn cưỡng cười cười , hắn thật không thay đổi sao ?! Tại sao ánh mắt hắn nhìn mình , chỉ có thờ ơ và lạnh lùng ?!
Không lâu sau ông Cố cũng giảng hòa đưa Nhậm Thiên Nhã rời khỏi Cố trạch . Còn Niệm Kiều và Liễu Nhứ Mi nhìn nhau càng chán ghét , nên cả hai đều tự về phòng của mình
Niệm Kiều ở trong phòng ngồi miết , trong lòng phiền não không thôi . Ngộ nhỡ một tháng sau , Cố Hành Sâm dao động thì mình phải làm sao bây giờ ?! Ngộ nhỡ một tháng sau , hắn lại muốn cùng Nhậm Thiên Nhã kết hôn thì sao ?!
Cô buồn kinh khủng , ghét bản thân mình tại sao lại mở miệng ngay lúc đó ! Đơn giản là hành động của mình quá bậy , không thể thu hồi !
Cố Hành Sâm tắm rửa xong xuôi thì nghe có tiếng gõ cửa , lông mày khẽ nhếch lên , dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể biết người đến là ai
Khi hắn mở cửa quả nhiên thấy Niệm Kiều , mà cô lại còn đi chân không
Hắn nhìn chằm chằm mu bàn chân trắng nõn của Niệm Kiều , trầm giọng hỏi :"Thế nào lại không mang dép ?!"
"Tôi có thể đi vào nói chuyện chứ ?!" Niệm Kiều cũng cúi đầu nhìn nhìn chân mình , hèn gì cứ có cảm giác lành lạnh ở bàn chân
Cố Hành Sâm suy nghĩ một hồi lâu . Sau đó cũng chưa nói câu nào , thì trong đầu Niệm Kiều chợt lóe lên ý tưởng [Có thể hắn sẽ không cho mình vào...] . Chưa kịp nghĩ xong thì cô đã thấy hắn xê dịch qua một bên , dùng hành động ý bảo cô vào đi