Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 80: Trong ngoài có khác
Chu Duệ Trạch nói như vậy khiến Nhiếp Nghiêu im lặng một lúc.
Được rồi, anh ta đã sai lầm rồi.
Chu Duệ Trạch người này hoàn toàn không bình thường.
Không thể cho là những năm gần đây anh một mực mở công ty mà quên bản chất của anh. Quả nhiên, dù là không ra tay thì sói vẫn là sói, đừng hy vọng anh có thể đột nhiên ăn chay niệm Phật.
Mấy năm không có bất kỳ hành động nào, tính tình tàn nhẫn của Chu Duệ Trạch hoàn toàn vẫn như trước đây. Chỉ là, từ trước sân khấu chuyển đến hậu trường.
Khiến cho "anh Địch" có tiền có thế lại "Thưởng thức" Tả Phỉ Bạch, lý do rất dễ thấy. Tả Phỉ Bạch vừa lúc được Thịnh Nhạc Dục đề cử cho những công ty khác làm người mẫu hàng đầu.
Người có quyền thế như "anh Địch", hẹn Tả Phỉ Bạch còn không dễ gặp sao?
Thịnh Nhạc Dục và "anh Địch" hai người đó đều ngầm ngăn lại, đi theo ai mới có lợi hơn còn cần để ý người ta nói gì sao?
Tả Phỉ Bạch rất thông minh, dĩ nhiên là lập tức bỏ Thịnh Nhạc Dục mà nhào vào trong lòng "anh Địch" .
Huống chi "anh Địch" vốn có mắt nhìn người. Vừa phát hiện Tả Phỉ Bạch vậy mà lại có tài ca hát bẩm sinh, lập tức sáng tác riêng ca khúc cho cô ta, rồi đưa vào phòng thu âm.
Tả Phỉ Bạch có thể không hưng phấn sao?
Cô ta vẫn muốn dựa dẫm để lọt vào trong giới giải trí đó, "anh Địch" nhiều tiền như vậy lại còn là kim cương Vương Lão Ngũ (*) anh tuấn giúp cô ta một tay, nàng còn cần có thời gian mà suy nghĩ những thứ khác sao?
(*) Độc thân kim cương : nguyên văn 钻石王老五 (Hán Việt: toản thạch Vương lão ngũ, Vietphrase: Kim cương Vương lão ngũ)
Độc thân kim cương ám chỉ người đàn ông độc thân có tiền, hoặc là gia đình có tiền có thế, ở Hồng Kông hay gọi những người đàn ông này là độc thân kim cương ! Kim cương đại biểu cho sự cao quý, hiếm có, Vương lão ngủ ý nói người đàn ông độc thân. Cho nên kim cương Vương lão ngũ ý nói người đàn ông rất kiệt xuất, là người độc thân hiếm hoi còn sót lại, không chỉ nhiều tiền mà còn rất đẹp trai, phong độc, học thức uyên bác, tài giỏi và đạt yêu cầu về mọi mặt.
Đoán chừng, sau khi nghĩ tới nghĩ lui còn tưởng rằng là sức quyến rũ đặc biệt của cô ta đã túm được vị "anh Địch" này.
Dù là không thể bắt cả đời, bắt được lúc nào thì hay lúc ấy, có thể moi được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Tả Phỉ Bạch thật sự là quá ngốc, ngốc đến mức ngay cả tự hiểu rõ mình cũng không thể.
Chính cô ta có trình độ ca hát thế nào mà cũng không biết sao?
Người khác mới mở miệng khen ngợi cô ta đôi câu, cô ta lại thật sự cho rằng mình là thần đồng ca hát bẩm sinh rồi?
Ở trong phòng thu âm ghi lại từng câu, cuối cùng từ từ cắt xén lắp ráp vào với nhau, lại thêm giai đoạn gia công sau đó nữa mới thành. Thế nhưng cô ta lại không có chút chột dạ nào sao?
Đến khi một ca khúc được tung ra ngoài, thêm một đống tiền lớn đổ xuống, mạng lưới quan hệ giao thiệp cùng phát động.
Xếp hạng bài hát còn không phải là vùn vụt nhảy lên phía trước?
Đừng nói là năng lực của Chu Duệ Trạch, những chuyện này chính là vị"anh Địch" cũng có thể làm được. Không chỉ làm được, hơn nữa còn làm rất tốt.
Dù Tả Phỉ Bạch có không muốn thành công thì cũng khó khăn.
Vận may đến nhanh chóng , kết quả chính là khiến Tả Phỉ Bạch sinh ra một cảm giác, cô ta phải đứng đầu, cô ta phải thành danh.
Nếu để cho người đại diện của Tả Phỉ Bạch nhận được vô số lời mời từ các "Công ty" mua chuộc, lại còn có thêm quảng cáo, TV, điện ảnh, quay phim thử, vân vân. Những thứ này luân phiên oanh tạc đến, nếu Tả Phỉ Bạch còn có thể giữ vững tỉnh táo, vậy thì thật là mặt trời mọc từ hướng tây.
Chuyện mua chuộc còn không dễ làm sao?
"Anh Địch" mới phân phó cho Boss công ty của Tả Phỉ Bạch, những cái được gọi là mua chuột kia có phải thật vậy hay không còn không phải là dựa vào bọn họ tùy tiện nói ra.
Người đại diện đều là người của công ty, còn không dễ đánh lừa sao?
Nhanh chóng nổi lên như vậy, đoán chừng lúc đầu Tả Phỉ Bạch cũng như đi trên mây chăng?
Vào thời điểm bài hát của cô ta được mọi người nghe nhiều nên thuộc, ngôi sao Thiên Vương lại muốn mời làm vị khách thần bí cho buổi liveshow, càng khiến cho Tả Phỉ Bạch có một nhận thức.
Đến cả ngôi sao Thiên Vương cũng muốn mời cô ta làm khách quí, vậy bây giờ địa vị của cô ta đã đủ lớn rồi.
Công ty suy tính vì thành công cho bài hát của cô ta, nói cho cô ta biết có thể lựa chọn hát nhép hay là hát thật. Với tính tình của Tả Phỉ Bạch, có thể bớt việc mà vẫn có thể đạt tới hoàn mỹ, dĩ nhiên là quá tốt rồi.
Việc hát nhép cứ nảy sinh như vậy.
Về phần cái gọi là cú ngã này . . . . . . gót giày cao gót không chắc cũng có thể tha thứ đúng không?
Vẫn không tin rằng, một người ngã xuống còn có thể giữ micro không rời miệng, hát nhép có thể không bị người ta phát hiện.
Chuyện hát nhép vừa lộ ra, người ái mộ có thể không kích động sao?
Ca sĩ Thiên Vương thân làm tiền bối đương nhiên muốn chữa cháy, vì định biện bạch cho Tả Phỉ Bạch, hát chay là phương pháp trực tiếp nhất.
Ca sĩ Thiên Vương rất biết chăm sóc người mới, nên mở miệng hát trước .
Chỉ là, nền tảng ca hát cơ bản của Tả Phỉ Bạch rốt cuộc như thế nào, tất cả mọi người đều biết rõ ràng.
Bình thường đã hát không được. Vào lúc bị kinh sợ, nếu như còn có thể phát huy tài nghệ như bình thường, đây chính là chuyện quá thần kỳ rồi.
Đã hát hỏng, Tả Phỉ Bạch đương nhiên sẽ nghĩ đến kim chủ "anh Địch" của mình.
Câu nói đầu tiên của "anh Địch" có thể khiến cô ta có người chuyên sáng tác ca khúc cho mình, khiến cô ta lên đường thuận buồm xuôi gió, nhanh chóng nhảy lên thứ bậc cao. Chút chuyện như thế , tất nhiên không cần phải nói nữa.
Đúng, bình thường mà nói là hoàn toàn không thành vấn đề.
Chỉ là, vị kim chủ (**) này đã mất hứng với Tả Phỉ Bạch.
(**) Kim chủ: Ông chủ nhà giàu, có nhiều tài sản và thế lực.
Một món đồ chơi, chủ nhân đã hết hứng thú, còn có thể bảo dưỡng món đồ chơi đó sao?
Chỉ cần kim chủ nói một câu với Boss của công ty Tả Phỉ Bạch, đương nhiên tất cả kết quả đều là Tả Phỉ Bạch phải tự mình đi gánh chịu.
Bởi vì Boss của Tả Phỉ Bạch thấy được, là Tả Phỉ Bạch đã đắc tội với kim chủ của cô ta, mới có thể bị đùa bỡn như vậy. Còn chuyện thực tế , chỉ có "anh Địch" mới hiểu.
Một buổi diễn xuất kết thúc hoàn mĩ, nên cảm ơn diễn viên chính Tả Phỉ Bạch có khả năng diễn thật tốt.
Nhưng mà, có một chút việc khiến Nhiếp Nghiêu rất khó hiểu, phương pháp đúng như là phong cách của Chu Duệ Trạch, nhưng mà giấu mặt ở hậu trường phía sau sân khấu . . . . . .
Nhiếp Nghiêu hơi nhướng mày: "Cậu để ‘ anh Địch ’ đó ra mặt có cần thiết không?"
Nếu như Chu Duệ Trạch muốn nâng đỡ một người không phải là chuyện chỉ cần dùng một câu nói sao?
Chu Duệ Trạch kiên định lắc đầu một cái, nói thật: "Không được."
"Không được? Tại sao?" Nhiếp Nghiêu kỳ quái hỏi Chu Duệ Trạch, việc này thì có cái gì không được?
"Tớ là người đã có bà xã, tại sao lại có thể đi nâng đỡ một người phụ nữ khác ?" Khuôn mặt Chu Duệ Trạch phớt tỉnh trả lời khiến cơ thể Nhiếp Nghiêu nghiêng đi một chút, thiếu chút nữa té xuống từ trên ghế.
Anh còn có thể tìm ra được một lý do "thỏa đáng" hơn sao?
Bám vào tay vịn ngồi vững xong, Nhiếp Nghiêu cảm thán một tiếng ở trong lòng, Chu Duệ Trạch chơi vố này quá độc ác.
Lần này Tả Phỉ Bạch muốn đứng dậy cũng không thể rồi.
"Thật là không có mắt, đắc tội ai thì thôi đi, nhưng nhất định không nên đắc tội với Hà Quyên. Thật sự là ra cửa không xem ngày tốt." Nhiếp Nghiêu cảm thán lắc đầu.
Chu Duệ Trạch phản đòn luôn luôn đều lợi hại không chừa đường lui.
"Có đắc tội hay không, không phải là vấn đề." Chu Duệ Trạch nheo nửa tròng mắt hừ lạnh "Một người phụ nữ ti tiện như vậy, không ngờ lại dám đi xỉ nhục bà xã của tớ."
"Bà xã tớ kiếm ăn dựa vào hai tay của chính mình, dựa vào chính mình cố gắng làm việc. Một Tả Phỉ Bạch chỉ biết đi đường tắt như vậy, chỉ biết bò lên giường của người ta. Có tư cách gì xem thường bà xã của tớ?"
Hà Quyên tuyệt đối là điểm yếu của Chu Duệ Trạch, người nào đụng đến đều phải chết.
Huống chi, ngay từ đầu Chu Duệ Trạch đã xem thường loại đầu cơ trục lợi như Tả Phỉ Bạch, là kẻ hèn hạ vì lợi ích của mình cái gì cũng có thể bán, dám dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào .
Nếu như anh không dùng cách để bóp chết Tả Phỉ Bạch, mới thật sự là khó hiểu.
"Đúng, đúng, phải . . . . . Đều là của lỗi của cô ta." Nhiếp Nghiêu lập tức lên tiếng hùa theo Chu Duệ Trạch.
Hết cách rồi, ngoại trừ ở trước mặt Hà Quyên, tính khí của Chu Duệ Trạch thì người bình thường tuyệt đối không thể nào chịu được .
Nếu không nhanh chóng lấy được đáp án, cũng không biết Chu Duệ Trạch nói gì.
"Hôm nay rỗi rãnh sao?" Chu Duệ Trạch hỏi Nhiếp Nghiêu.
"Không có việc gì . . . . . ." Nhiếp Nghiêu nhất thời chưa suy nghĩ kịp, thuận miệng trả lời một câu. Ngay sau đó liền bắt đầu phản ứng , chất vấn "Không phải cậu khiến tớ cuối tuần chạy tới làm thêm giờ sao?"
"Ừ, chính là tớ muốn xem sự tiến triển chuyện của Tả Phỉ Bạch một chút." Chu Duệ Trạch hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt giằng co của Nhiếp Nghiêu: "Công ty không có việc gì tớ cũng yên tâm."
Chu Duệ Trạch không nói những lời này thì còn tốt. Vừa nói xong, Nhiếp Nghiêu thật không biết mình nên dùng nét mặt gì để đối mặt Chu Duệ Trạch.
"Tớ nói này ông chủ, bình thường công ty có chuyện đều là chính tay tớ xử lý đúng không?" Không tới thời điểm sống còn ở trước mắt, Chu Duệ Trạch hoàn toàn không có tác dụng gì sao?
Hơn nữa, chỉ cần "Danh tiếng" của hai người bọn họ ,công ty cũng sẽ không lâm vào thời điểm sống còn.
"Bình thường tớ có tới làm." Nói đến đây, cá nhân Chu Duệ Trạch cảm thấy mình rất hài lòng, mỗi ngày anh đều tới làm, ngồi đàng hoàng ở trong phòng làm việc mà xử lý chuyện của công ty.
"Đúng, là có tới làm. Sáng chín chiều năm (***) đó được kêu là làm đúng giờ!" Nhắc tới chuyện này Nhiếp Nghiêu liền tức đầy bụng, đôi tay chợt vỗ mạnh bàn làm việc ở trước mặt của Chu Duệ Trạch, tức giận trợn trừng mắt nhìn anh: "Ông chủ thân ái, cậu có biết công ty của chúng ta không chỉ có ở quốc nội không. Ở những quốc gia khác cũng có, cậu có biết rằng đôi lúc chênh lệch như vậy là một vấn đề?"
(***) Sáng chín chiều năm: là câu miêu tả giờ làm việc của phần lớn công nhân xí nghiệp, thời gian này cũng là thời gian làm việc chuẩn của Mỹ, sáng 9 giờ có mặt chiều 5 giờ tan ca.
Sáng chín chiều năm, làm thế nào phối hợp trong công việc với những công ty khác?
Tại sao Chu Duệ Trạch dễ dàng sáng chín chiều năm, cộng thêm hai ngày cuối tuần mà anh ta luôn phải nửa đêm canh ba không ngủ, để điều khiển từ xa công việc ở nước ngoài?
"Ý của cậu là, muốn tớ phải xử lí nhiều công việc của công ty hơn?" Chu Duệ Trạch thử hỏi.
Nhiếp Nghiêu vừa nghe Chu Duệ Trạch hỏi như thế, cơn tức vừa rồi lập tức liền bị đè xuống. Cứ như vậy lui về phía sau hai bước, đề phòng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch. Thế này thì không bình thường, quá không bình thường.
Đến lúc nào thì Chu Duệ Trạch lại tự xét lại bản thân, nhận ra mình đang vắt kiệt sức của nhân viên đây?
Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Thay vì tin tưởng Chu Duệ Trạch sẽ hiểu ra, còn không bằng tin tưởng Ngày Tận Thế sẽ tới còn có thể dễ tin hơn.
"Không muốn." Bị Chu Duệ Trạch thường xuyên "gài bẫy", Nhiếp Nghiêu theo bản năng trả lời một câu.
Sau đó Chu Duệ Trạch nhanh chóng vỗ tay Nhiếp Nghiêu, thở dài nói: "Anh em tốt, chuyện của công ty cứ giao cho cậu."
Nhìn Chu Duệ Trạch vỗ vào trên cánh tay mình, Nhiếp Nghiêu yên lặng rơi lệ ở trong lòng. Tại sao người khác có anh em là cùng chung hoạn nạn, còn anh em của anh thì đi tính toán anh?
Đúng lúc Nhiếp Nghiêu cực kỳ cảm khái , điện thoại di động của Chu Duệ Trạch vang lên. Vừa nhìn thấy tên người gọi điện tới trên màn hình, nét mặt của Chu Duệ Trạch lập tức dịu đi, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Bà xã, chuyện gì?"
"Ừ, được, anh thích. . . . . . Không sao, hôm nay công ty không có chuyện gì. . . . . . Đúng đúng, anh lập tức có thể về lúc cuối giờ làm việc. . . . . . Tối hôm nay ăn cái gì? . . . . . . A, em chờ anh. Để về nhà anh sẽ dọn dẹp, em đừng động đến dao thớt, khi về lại gặp nhau . . . . . . Không có việc gì, không có việc gì, trên đường về nhà tiện thể anh đi mua. . . . . . Không, không có, cũng không phải đi xa vòng vèo chút nào . Bây giờ anh đang làm việc ở bên ngoài, vừa đúng đi ngang qua đó , yên tâm đi. . . . . ."
Chu Duệ Trạch nói những lời được gọi là dịu dàng, suy tính cũng xem như chu đáo, nói dối cũng không hề chớp mắt, lưu loát vô cùng.
Nhiếp Nghiêu ngồi ở trên ghế buồn cười lại không biết làm thế nào mà cười nổi, ai mà nghĩ tới ông xã vô cùng ngoan ngoãn trước mắt lúc này và Chu Duệ Trạch giết người không thấy máu vừa rồi kia lại là một người?
Nhưng mà, cũng tốt.
Làm anh em với Chu Duệ Trạch nhiều năm như vậy, biết rõ cuộc sống hàng ngày của anh trôi qua như thế nào .
Cũng chỉ có Hà Quyên có thể khiến Chu Duệ Trạch có được cuộc sống như người bình thường.
Về phần chuyện của công ty, trước hết anh đành đảm nhiệm, rồi đợi về sau anh sẽ đòi cả vốn lẫn lời.
Đến lúc Chu Duệ Trạch dừng cuộc gọi điện thoại ngọt ngào như mật, Nhiếp Nghiêu nhạo báng: "Thật không rõ, đều là ông chủ của công ty, vì sao có người có thể làm việc ít hơn đây?"
"Có gì mà không hiểu, giữa cậu và tớ có khác nhau." Chu Duệ Trạch cũng không hề cảm thấy hổ thẹn một chút nào. Anh vừa mặc áo khoác vào thì đã ra bên ngoài .
"Khác nhau, ở đây có gì khác nhau?" Nhiếp Nghiêu không hiểu hỏi lại.
Chu Duệ Trạch quay đầu về phía Nhiếp Nghiêu khẽ nhướng mày: "Khác nhau chính là, tớ có bà xã, còn cậu ngay cả người bạn gái cũng không có."
Nói xong, hoàn toàn không thèm nhìn khuôn mặt lập tức đen lại của Nhiếp Nghiêu. Anh chợt lách người, rồi rời khỏi phòng làm việc.
Từ trong cửa phòng đã đóng kín vọng ra tiếng rống giận của Nhiếp Nghiêu: "Có bà xã rất giỏi à?"
"Là rất thần kì."
Chu Duệ Trạch thầm trả lời một câu, rồi cười rời đi.
Đối với Nhiếp Nghiêu đang tức phát điên, Chu Duệ Trạch vẫn còn giữ lại tình cảm, không định kích thích người độc thân nữa .
Ngâm nga bài hát, Chu Duệ Trạch với tâm tình rất tốt sử dụng thang máy siêu tốc chuyên dụng đi thẳng xuống gara, rồi lái xe về phía hoàn toàn trái ngược với hướng về nhà , để đi mua đồ.
Đi đường vòng.
Đi đường vòng có cái gì tốt.
Anh có xe, nên chuyện đơn giản hơn nhiều.
Nếu Quyên Tử mà ra ngoài mua đồ, còn phải chen lấn trên xe buýt, khiến anh không nỡ.
Cũng may không phải giờ hành chính bình thường , Chu Duệ Trạch mua đồ rất nhanh ,xong rồi về nhà.
Mở cửa phòng, anh liền kêu một tiếng: "Bà xã, anh đã trở về."
"Nhanh như vậy?" Hà Quyên mặc tạp dề đi từ phòng bếp ra ngoài, cười đón anh.
"Ừ, vừa lúc ở gần đây, mua đồ rồi đi về nên rất nhanh." Chu Duệ Trạch cười cười cởi áo khoác, Hà Quyên rất thuận tay nhận lấy treo lên mắc áo: "Mà anh cũng không hề tăng tốc độ, chồng của em là người tuân thủ quy tắc giao thông nhất."
"Biết rồi, cũng không phải là em vẫn chưa ngồi qua xe của anh." Hà Quyên cười nói, đưa tay định cầm túi mua hàng Chu Duệ Trạch đặt ở bên cạnh.
Chu Duệ Trạch đã xách lên trước một bước: "Đừng xách, nặng."
"Anh đã xách một đoạn đường rồi, đừng để tay bị siết đau." Hà Quyên cười vẫn định đón lấy. Loại túi mua hàng ni lon này chuyên dùng để chứa món đồ nặng, chỗ tay cầm đã bị siết thành một vết hằn, chắc hẳn là gánh nặng không ít.
Chu Duệ Trạch cười chuyển đồ từ tay trái sang tay phải, biểu diễn cho Hà Quyên nhìn: "Như vậy cũng không còn siết hằn thành vết nữa."
Nói xong, còn cực kì đắc ý cười với Hà Quyên, biểu hiện anh thông minh đến đâu.
Kiểu cách màu mè thế này khiến Hà Quyên không nhịn được bật cười phì một cái , đẩy lưng Chu Duệ Trạch về hướng phòng bếp: "Được rồi, được rồi, ông xã nhà em thông minh nhất rồi. Mau, đặt vào phòng bếp đi ."
"Lại đây, bà xã, muốn thưởng." Chu Duệ Trạch làm sao sẽ bỏ qua cho loại thời cơ tốt này?
Lập tức lắc đầu một cái, rồi chìa môi ra .
Sắc mặt Hà Quyên có hơi đỏ lên một chút, nhưng vẫn chạm phớt một cái thật nhanh ở trên môi Chu Duệ Trạch : "Phần thưởng xong rồi."
Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên với ánh mắt long lanh , nụ cười đáng được gọi là ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Tình cảm nồng nàn nóng bỏng như là một tấm lưới mịn màng, từ từ ôm lấy Hà Quyên , nhẹ nhàng mềm mại bao quanh cô, nhưng không xiết quá chặt, không gây cho cô một chút gánh nặng nào.
Bất giác, Hà Quyên cảm thấy trong mũi có hơi cay cay, dường như sau khi ở chung một chỗ cùng Chu Duệ Trạch, ngay cả cảm giác yêu cũng không giống nhau.
Thì ra, yêu là vui vẻ như vậy.
Không cần phải thận trọng lấy lòng, mà là có thể tùy ý cười vui, ghen tuông, biểu lộ tâm tình của mình.
Bất kể làm chuyện gì, đều là vui vẻ như vậy, không cần phải suy nghĩ các loại cấm kỵ, anh sẽ không cảm thấy cô gây cản trở, nhưng có thể cảm thấy thời gian cô gọi điện thoại không đúng lúc, có thể làm trễ nãi công việc của anh.
"Ông xã. . . . . ." Nghĩ tới đây, Hà Quyên theo bản năng kêu một tiếng.
"Làm sao vậy?" Chu Duệ Trạch trong nháy mắt có hơi mờ đi, ngay sau đó mắt tỏa sáng: "Muốn được khen thưởng một lần nữa à?"
Bốp một cái vỗ vào trán Chu Duệ Trạch , Hà Quyên sắc mặt ửng đỏ oán trách trừng mắt nhìn anh: "Có chuyện định hỏi anh."
"À, được rồi, bà xã cứ hỏi." Chu Duệ Trạch thấy hơi mất mát một chút. Nhưng mà còn nhiều thời gian, không nên nóng nảy.
Hiện tại Quyên Tử và anh càng ngày càng thân cận, hiện tượng tốt.
"Em gọi điện thoại cho anh, có thể làm trễ nải công việc của anh không?" Hà Quyên hỏi có chút bận tâm.
Nhìn ánh mắt dè dặt của Hà Quyên , trong lòng Chu Duệ Trạch chợt sáng tỏ, ở trong lòng hung hăng mắng một câu, Thịnh Nhạc Dục đáng chết .
Trong lòng mắng thì mắng, trên mặt cũng không lộ ra một chút tâm tình nào, anh dịu dàng mà cười cười, đặt đồ xuống trên bàn ở phòng bếp, xoay người lại ôm lấy Hà Quyên: "Bà xã của anh ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy. Mỗi lần gọi điện thoại không phải lúc nghỉ trưa thì cũng là khi sắp đến thời điểm tan tầm, làm sao mà quấy rầy công việc của anh đây?"
Cảm thấy thân thể hơi căng thẳng trong ngực sau khi nghe thấy câu trả lời của mình đã từ từ buông lỏng, cơn đau đớn ở nơi mềm mại nhất trong lòng Chu Duệ Trạch chầm chậm nổi lên.
"Vậy thì tốt." Hà Quyên như trút được gánh nặng than nhẹ, âm thanh cực thấp, nhỏ đến hầu như không thể nghe nổi.
Chu Duệ Trạch cũng nghe được rõ ràng, chỉ là, anh cũng không nói gì, cứ ôm Hà Quyên thật chặt .
Người phụ nữ hiểu chuyện như vậy, thật không ngờ Thịnh Nhạc Dục lại phụ bạc, thật là mắt chó của hắn bị mù.
Cũng tốt, nếu không phải là Thịnh Nhạc Dục có mắt không tròng, Hà Quyên làm thế nào lại ở cùng với mình đây?
Dù sao cũng phải nói cho cùng, anh còn phải cảm tạ Thịnh Nhạc Dục một cái vì hắn ta đã rút lui rồi.
"Để anh làm." Chu Duệ Trạch nhìn vào trong phòng bếp, thấy xương sườn thịt lợn đã tẩm ướp xong, anh cười buông tay Hà Quyên ra: "Bà xã đi nghỉ ngơi một lát."
"Em đây một ngày đều ở nhà, không mệt , cứ để em làm." Hà Quyên cười nói: "Anh làm việc suốt một ngày rồi, anh mới nên nghỉ ngơi."
"Ai nói ở nhà đều không mệt?" Chu Duệ Trạch bất mãn nhìn chằm chằm Hà Quyên, chỉ ngón tay về phía ngoài phòng khách: "Nhìn qua dọn dẹp sạch sẽ như vậy . . . . . ." Anh lại chỉ về phía ban công "Giặt những quần áo kia . . . . . . Những thứ này không phải việc à? Dọn dẹp một chút cũng rất mệt mỏi."
Hà Quyên sững sờ nhìn Chu Duệ Trạch, loại vị ngọt trong lòng đã không phải là dùng ngôn ngữ có thể hình dung.
Thật ra thì, làm những thứ này cũng không miễn cưỡng, làm vì người trong lòng mình, cam tâm tình nguyện.
Đồng dạng, đối phương nhìn thấy tất cả những chuyện cô làm, để ý quan tâm đến. Điều đó mới khiến cô cảm động.
Không giống như trước kia, vô luận cô làm cái gì, Thịnh Nhạc Dục đều sẽ cảm thấy đó là đương nhiên, thậm chí có thời điểm còn chỉ ra vô số chỗ chưa tốt.
Mỗi lần làm mất tinh thần như thế thật sự là khiến cô khó chịu đến muốn khóc.
Hiện tại rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, thì ra là, đây chính là khác nhau giữ yêu và không yêu.
Yêu, là điểm tốt đều ghi tạc trong lòng từng li từng tí, sẽ thấy ưu điểm mà bao dung khuyết điểm.
Không yêu, đó chính là đủ các loại hà khắc.
"Em phụ giúp cho anh được chưa?" Hà Quyên ổn định tâm trạng của mình xong, cười hỏi, "Chính anh bận, em cũng . . . . . ."
Câu nói kế tiếp, ánh mắt Hà Quyên lóe lên một cái, cuối cùng vẫn không nói ra.
Lời kia rất khó chịu, nói ra sẽ khiến anh đau lòng sao?
Ừ, có lẽ nên từ bỏ.
Nhìn thấy ánh mắt Hà Quyên ngượng ngùng lại ngọt ngào, Chu Duệ Trạch chớp mắt một cái, Quyên Tử đang suy nghĩ gì?
Nhưng mà, nhìn điệu bộ của cô, hẳn phải có liên quan với anh đây.
Nghĩ đến anh liền thấy ngọt ngào, ừ, hiện tượng tốt.
Chu Duệ Trạch cười quay đầu, mặc tạp dề vào đóng vai Hà Quyên xử lý tốt các món ăn, Hà Quyên ở một bên đơn giản chỉ là bưng mâm, lấy đồ.
Hai người ở trong phòng bếp vừa nói vừa cười, làm chảo dầu khẽ reo lách tách. Lập tức bốc lên mùi thơm mê người, các loại âm thanh và mùi vị đan xen vào nhau, có một thứ được đặt tên là hạnh phúc đang lan tỏa, thấm đượm . . . . . .
"Bà xã làm sườn xào chua ngọt thật là ngon." Chu Duệ Trạch cắn một miếng sườn xào chua ngọt, nhét đến phùng đầy miệng mà vẫn không quên khen ngợi Hà Quyên.
"Rõ ràng là anh làm." Hà Quyên buồn cười nhìn Chu Duệ Trạch, gắp miếng rau nhỏ vào trong chén của anh. Không thể chỉ ăn thịt không ăn rau, đối với thân thể không tốt.
"Ai nói?" Chỉ hai ba miếng gặm hết cục xương sườn thịt heo trong miệng, Chu Duệ Trạch trợn to hai mắt phản bác: "Rõ ràng là bà xã anh đã tẩm ướp tốt, gia vị cũng thêm đủ, anh chỉ là cho vào trong nồi đảo đi đảo lại thôi. Vẫn là bà xã lợi hại nhất."
"Miệng lưỡi thật lưu loát." Hà Quyên nũng nịu một tiếng: "Thôi, ăn rau đi."
"Bà xã. . . . . . Anh không thích ăn rau cần . . . . . ." Chu Duệ Trạch nhìn chằm chằm miếng rau cần khó ưa trong chén, nháy mắt tranh thủ đồng tình.
"Em biết rồi." Hà Quyên dịu dàng cười.
"Cho nên. . . . . ." Chu Duệ Trạch sáng mắt lên, tìm cách kéo dài.
"Cho nên, anh có thể bịt mũi mà ăn đi."
"Cái gì?" Hà Quyên nói một câu nói lập tức khiến cho gương mặt tươi cười của Chu Duệ Trạch xụ xuống, ủy khuất nhìn Hà Quyên, cố ý kéo dài âm thanh kêu lên "Bàà xããããããã. . . . . ."
"Anh muốn có phần thưởng mới ăn." Thấy Hà Quyên không nhúc nhích chút nào, Chu Duệ Trạch lập tức đàm phán, ra điều kiện.
"Phần thưởng gì?" Hà Quyên hơi sững sờ, một giây kế tiếp đôi môi liền bị áp lên, cái lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng lướt qua môi của cô, thừa dịp cô chưa chuẩn bị đã linh hoạt xâm nhập.
Ừ, có mùi vị sườn xào chua ngọt .
Hà Quyên vừa mới phân tâm suy nghĩ như vậy, Chu Duệ Trạch lập tức nhận thấy được cô không chuyên tâm, ngay sau đó triển khai thế công, triền miên khiến đầu óc Hà Quyên hoàn toàn biến thành một nắm bột nhão, hoàn toàn không nghĩ ra cái gì, xụi lơ ở trong ngực anh.
Nhìn gương mặt ửng đỏ trong ngực, đôi môi hơi sưng, lồng ngực Hà Quyên phập phồng rất nhanh. Đôi mắt đen nhánh được phủ một tầng hơi nước mê mang, trông như trái đào mật ngon miệng, khiến anh hận không thể lập tức ăn cô ngấu nghiến.
Nhưng mà. . . . . . anh không muốn dọa cô sợ.
Nhẫn nại buông Hà Quyên ra, anh cầm chén của mình lên, đối phó với rau cần bất trị.
Dưới tình huống tâm trạng rất tốt, ngay cả chỗ rau cần trong miệng mang theo vị hơi đắng thì ăn cũng vẫn là thơm ngon như vậy. Quả nhiên, ăn cái gì cũng phải xem ăn với người nào ở chung một chỗ nữa.
Hà Quyên thật vất vả bình phục lại nhịp tim đang đập kịch liệt, nhìn Chu Duệ Trạch đang cầm chén cơm cố gắng ăn liên tục chỗ rau cần. Đặc biệt kiểu cách nhai khiến cô không nhịn được cong khóe môi lên.
Đã lớn tuổi như vậy, mà còn giống như đứa bé, thì cũng rất. . . . . . dễ thương.
Hà Quyên và Chu Duệ Trạch quả thật là đang hoàn toàn rất ấm áp ngọt ngào, còn những người khác lại không được sung sướng như vậy.
Điện thoại di động của Nhiếp Nghiêu vừa vang lên, anh nhìn qua màn hình xem số điện thoại gọi tới, rồi nhận máy: "Có chuyện gì sao?"
Người bên kia vừa nghe, liền vội vàng nói: "Không, chỉ là thật không cần cử người tới đây thu tiền. Chút tiền nhỏ kia tôi đều đã chuẩn bị xong xuôi, không cần phiền hai vị phí tâm."
Nghe giọng nói kia, chính là “anh Địch” phía sau sân khấu.
Nhiếp Nghiêu khẽ cười một tiếng: "Chút tiền nhỏ kia, chúng tôi vẫn bỏ ra được . Làm việc giúp chúng tôi, cũng không thể khiến anh phải vừa tốn công sức lại vừa bỏ tiền. Chuyện đó chúng tôi sẽ ghi nhớ, có vấn đề gì có thể tới tìm chúng tôi."
Được Nhiếp Nghiêu bảo đảm khiến “anh Địch” lên tiếng liên tiếp: "Được, được, vậy thì không quấy rầy ngài."
"Ừ." Sau khi Nhiếp Nghiêu đáp một tiếng, cúp điện thoại, cung cách lạnh lẽo cao ngạo như vậy đã là điều vốn có ở anh và Chu Duệ Trạch .