Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 130: Nhìn bà khổ sở như vậy tôi lại an tâm!


Chương trước

Thượng Quan Ngưng dừng lại ở Nhật Bản tổng cộng ba ngày, anh là đại diện của thành phố Hoa đến gặp gỡ Thị trưởng của đối phương bàn bạc việc giao lưu văn hóa giữa hai bên, nghĩ đến loại giao lưu văn hóa này cũng sẽ không giao lưu hết ba ngày, Thượng Quan Ngưng chỉ dùng nửa ngày đã giải quyết xong chính sự. Khoảng thời gian còn lại anh dành nửa ngày cho gia tộc Cung Đằng, sau lại thấy đối phương chần chờ quá mức nên không có kiên nhẫn, cuối cùng vẫn lựa chọn biện pháp trực tiếp nhất. Bởi vì anh không có thời gian chờ đợi. Người kia còn đang đau khổ ở nhà. Anh phải mau trở về.

Dinh thự của gia tộc Cung Đằng, Nhất - Nhị - Tam - Tứ theo sau Thượng Quan Ngưng rất có khí phách đi vào, ở đại sảnh lại bị người khác ngăn lại.

Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng cười với người phụ nữ này, như hoa xuân mới nở, mê hoặc tâm hồn, nhìn cô thư ký kia sửng sốt sau khi phục hồi tinh thần lại nhất thời đỏ mặt.

"Tiểu thư, cô thật xinh đẹp!" Giọng nói từ tính của Thượng Quan Ngưng vang lên, nụ cười vẫn như cũ.

"Vâng . . . . . Thật sao?" Cô thư ký xinh đẹp cực kỳ ngượng ngùng nói.

"Đúng, nhất định là vậy!" Thượng Quan Ngưng cười nhẹ, trực tiếp bỏ qua cô ta đi tới chỗ nhân viên thang máy.

Nhất - Nhị - Tam - Tứ vô cùng im lặng liếc mắt nhìn cô thư ký xinh đẹp bị mê hoặc, rõ ràng khôn khéo như vậy nhưng cũng có thể làm ra bộ dáng hoa si như thế. Cảm thán sức quyến rũ của lão đại mình thật lớn đồng thời còn nhân tiện cảm thán sự hy sinh của lão đại mình, rõ ràng có thể trực tiếp nói thân phận cho đối phương biết, người ta sẽ không ngăn cản ngược lại sẽ cúi người mời bọn họ đi vào, thế nhưng anh lại lựa chọn hy sinh sắc đẹp của mình, haizz, không biết cô nhóc kia biết có thể đau lòng hay không, dù sao lão đại còn chưa thử qua mỹ nam kế với cô!

Cho đến khi thang máy đóng lại, người đẹp thư ký kia mới phục hồi tinh thần lại, lập tức mất bò mới lo làm chuồng, chạy tới trước bàn tiếp tân cầm điện thoại lên bắt đầu báo cáo với trợ lý xã trưởng.

Tầng mười tám, sau khi đoàn người Thượng Quan Ngưng đi ra khỏi thang máy thì nhìn thấy rất nhiều người ra nghênh đón mình. Tất cả đều mặc tây trang màu đen đeo kính râm.

Thượng Quan Ngưng cười lạnh một tiếng, cũng không có ý định đánh nhau với bọn họ.

Trợ lý của Tùng Hạ Mai Tuệ là một người đàn ông cao gầy đứng ở trước mặt những người áo đen lẳng lặng nhìn năm người trước mắt. "Xin hỏi các vị có việc gì?"

"Người Nhật Bản gặp tôi đều sẽ nói tiếng Trung Quốc?" Đại Nhất rất là nghi ngờ, vài năm qua bản thân mình quá mức khép kín cho nên không hiểu rõ động tĩnh của quốc tế?

"Haizz, không có văn hóa sẽ rất đáng sợ!" Đại Nhị lắc đầu mà thở dài.

"Cậu nói Đại Nhất không có văn hóa sao?" Đại Tam không hiểu. Mở miệng hỏi.

"Có lẽ cậu ấy chỉ là đang cảm thán người Nhật Bản không phải rất đáng sợ mà thôi!" Đại Tứ thay Đại Nhị giải thích. Hai người khác đều có nét mặt thì ra là như vậy, hình như rất hài lòng với giải thích của Đại Tứ.

"Tôi chính là cháu của Tiếu Tông Ngọc, các người định tiếp đãi tôi như vậy hay sao?" Thượng Quan Ngưng khẽ cười hỏi, tuyệt không sợ hãi tình hình trước mắt.

"Thì ra ngài chính là Tiếu tiên sinh, xã trưởng chúng tôi đang chờ, mời vào!" Người đàn ông cao gầy kia lập tức tiến lên mỉm cười, hình như rất là mong đợi Thượng Quan Ngưng đến, trời mới biết công ty Cung Đằng gần đây đang gặp nhiều đả kích, rất nhiều khách hàng có ý muốn hợp tác tìm tới đột nhiên thay đổi ý định, có đột nhiên hủy hợp đồng có đột nhiên rút tiền. Công ty đang gặp nguy hiểm, thật may là công ty quốc tế Dung Tư này tìm đến bọn họ, nguyện ý cho bọn họ một cơ hội chuyển nguy thành an. Bọn họ sẽ đổ tiền vào đủ để ứng phó nguy cơ lần này. Mặc dù thù lao bọn họ muốn cũng rất nhiều, nhưng mà so sánh với phá sản, thù lao như vậy không tính là gì.

Thượng Quan Ngưng cùng với Nhất - Nhị - Tam - Tứ sau lưng anh tại dưới ánh mắt cung kính của bọn họ đi vào phòng làm việc của xã trưởng.

"Tiếu tiên sinh, rất vui được gặp ngài, mời ngồi!"

"Thật là vinh vạnh!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói, người phụ nữ cười đoan trang trước mắt này, không biết dùng bao nhiêu hơi sức mới khống chế bản thân không đưa tay bóp chết người phụ nữ trước mắt này, rõ ràng cười trời trong nắng ấm, Thượng Quan Ngưng lại biết không có người nào có thể ác độc hơn bà ta. Anh không ngại từ từ chơi với bà ta, nhưng mà anh không bỏ được Tiêu Hòa Nhã, đều do anh mới làm hại Tiểu Nhã biến thành như bây giờ mỗi một lần cơn nghiện phát tác thì sống không bằng chết. Cho nên anh phải mau sớm phá hủy người phụ nữ này. Để cho bà ta cũng phải khổ sở như vậy.

Ngay từ ngày đó, lúc Tiêu Hòa Nhã bị trói đi, Hạ Ngưng Nhật đã ra lệnh Xích Viêm bắt tay vào đối phó công ty của gia tộc Cung Đằng. Thế lực của gia tộc Cung Đằng liên quan đến hai nhà hắc bạch, lực ảnh hưởng không thể khinh thường, nhưng mà thế lực càng lớn kẻ địch cũng càng nhiều, anh muốn tìm đồng minh cũng không phải khó, có khối người muốn gia tộc Cung Đằng bị phá hủy. Xích Viêm ra tay cũng chưa có chạm đến công ty, chỉ là thời gian khác biệt mà thôi. Hiện nay thời cơ vừa đến. Chỉ đợi anh trở thành cây cỏ cứu mạng cuối cùng của bọn họ, lúc anh rút tay bọn họ mới có thể bị hủy diệt.

Hai bên trò chuyện với nhau rất vui, Cung Đằng cự tuyệt tất cả giúp đỡ chỉ chờ tiền của anh đổ vào. Lại vào ngày thứ ba nhận được tin tức đánh giá thất bại của đối phương đối với bọn họ. Cao cấp công ty quyết định hủy bỏ khoản tiền trợ giúp với Cung Đằng, trong nháy mắt, gia tộc Cung Đằng giống như một chiếc thuyền con trong mưa to gió lớn, bấp bênh trong nháy mắt có thể bị lật.

Mà gia tộc Cung Đằng bắt đầu đến ngân hàng và các công ty tư nhân nhờ giúp đỡ, hình như người ta cũng có tầm mắt cao hơn người, ngay từ đầu tự đưa đến cửa giúp các người nhưng các người ghét bỏ tiền bạc ít không cần, hiện tại người nào có lòng dạ rộng rãi có thể không tính toán hiềm khích lúc trước giúp đỡ chứ?

"Xã trưởng, bọn họ cũng cự tuyệt thỉnh cầu của chúng ta!" Người đàn ông cao gầy hiện tại lại trở nên sa sút tinh thần, anh ta cũng là con cưng của trời, gần ba mươi tuổi luôn thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp phải nguy hiểm như vậy.

"Cái gì?" Sắc mặt Tùng Hạ Mai Tuệ bỗng nhiên trắng bệch lảo đảo một cái té nhào ở trên ghế sofa. "Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng trước đó vẫn rất tốt? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cuối cùng giống như mất đi lý trí, vừa nắm tóc của mình vừa điên cuồng gào thét.

"Xã trưởng? Xã trưởng, ngài không sao chớ?" Trợ lý kinh hãi, vội vàng chạy tới nắm thật chặt tay của bà ta không để cho bà ta tự làm khổ. "Xã trưởng, đây không phải là lỗi của ngài, năng lực của ngài mọi người đều quá rõ ràng, ngài đừng. . . . . ."

"Chính là tôi, cũng bởi vì tôi. . . . . ." Câu nói kế tiếp vẫn chưa nói hết, người cũng đã mất đi ý thức.

"Xã trưởng. . . . . . Xã trưởng. . . . . ."

Khi Tùng Hạ Mai Tuệ tỉnh lại, phát hiện mình không có ở bệnh viện cũng không có ở bất kỳ chỗ nào mà mình quen thuộc, mà là bị trói ở một nơi tối tăm xa lạ. Nhất thời trong tim dâng lên từng trận sợ hãi. Người nào có bản lãnh có thể bắt cóc bà?

"Phu nhân, đã lâu không gặp!" Đột nhiên răng rắc một tiếng, trong nháy mắt trở nên sáng sủa, Tùng Hạ Mai Tuệ nhắm mắt lại, để cho mình thích ứng với ánh sáng đột nhiên tới, âm thanh kia dường như rất quen thuộc, trong lòng đột nhiên dâng lên hận ý, bà không có cửa cầu cứu anh, gặp phải nguy hiểm như thế đều là do một tay anh thao túng, anh và mình rốt cuộc có thâm thù đại hận gì.

"Phu nhân, đã quên chỉnh sửa một sai lầm của bà, tôi không họ Tiếu, tôi tên là Thượng Quan Ngưng, đúng rồi tôi còn có một cái tên khác, tôi cũng mang họ Hạ, Hạ Ngưng Nguyệt! Nhị công tử nhà họ Hạ ở thành phố Hoa, chồng của Tiêu Hòa Nhã lần trước bị bà bắt đi!" Thượng Quan ngồi yên ở chỗ không xa nhìn bà từng chữ từng chữ nói ra.

"Cậu. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Thì ra là cậu, ha ha. . . . . . Như thế nào? Phu nhân của cậu hiện tại tốt chứ? Nếu tôi đoán không lầm cô ta không chỉ không nhận ra cậu mà còn sống không bằng chết có đúng hay không?" Tùng Hạ Mai Tuệ đột nhiên bật cười. Phương diện này bà ta cũng không thua, hiện tại người khổ sở không là bà ta, ha ha ha. . . . . . Tuy Tiêu Hòa Nhã vô tội, nhưng mà cô được Đông Phương Lỗi thích thì không vô tội, Cung Đằng Ngọc Lưu, đây chính là cái giá của việc ông phụ tôi, tôi để cho con trai của ông mỗi ngày khổ sở, tôi để cho ông vĩnh viễn không được thấy bọn họ, tôi để cho vợ chồng các người vĩnh viễn không được gặp nhau, ha ha ha. . . . . .

"Ừm!" Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt gật đầu, một bộ dáng cảm kích: "Thật may là bà nhắc nhở, bằng không tôi quên một chuyện vô cùng quan trọng!" Thượng Quan Ngưng nói xong tùy ý vung tay lên, thì có một người mặc áo khoác trắng đi vào, trong tay nắm một ống kim lớn từ từ đi tới chỗ Tùng Hạ Mai Tuệ bị trói ở trên giường.

"Các người. . . . . . Các người muốn làm gì?" Lúc này, Tùng Hạ Mai Tuệ mới cảm thấy sợ hãi, một sự sợ hãi không rõ ràng ở trong lòng nảy sinh từ từ lan vào tay chân, mỗi cử động nhỏ đều khiến bà ta sợ hãi vô cùng.

"Bà làm Tiểu Nhã bị nghiện, nhưng mà tác dụng của cái đó cũng không quá cao, quá trẻ con rồi, tôi mời bà nếm thử Tử Thần nghiên cứu mới nhất của Liệt Diễm chúng tôi, dĩ nhiên sẽ không chết ngay bây giờ, bà sẽ chết từ từ, từ từ khô quắt khô queo da bọc xương khi đó mới có thể chết! Tư vị này bà có thể hưởng thụ thật tốt, nhớ lại chuyện cũ, tôi sẽ không so đo với bà, dù sao bà mới là người khổ sở nhất không phải sao? Đúng rồi quên nói cho bà biết, người chồng trên danh nghĩa của bà đã được tôi đưa đến bên cạnh vợ con của ông ta, người ta một nhà ba người hạnh phúc!" Nói xong, nụ cười của Thượng Quan Ngưng càng ngày càng lạnh muốn chết.

"Không. . . . . . Không thể!" Nếu như nói tiêm Tử Thần vào bà ta sẽ rất khổ sở, nhưng nghe được một nhà ba người bọn họ đoàn tụ lại có thể làm bà ta sụp đổ, không thể. . . . . . Bà ta làm nhiều như vậy tại sao còn có kết quả này, không công bằng không công bằng. . . . . ."Cái người ác ma này, cái người ác ma ăn tươi nuốt sống này, tôi muốn giết chết các người tôi muốn giết chết các người. . . . . . . A. . . . . ." Vốn vẫn còn không ngừng mắng người đột nhiên hét lên một tiếng, toàn thân không ngừng run rẩy co rút, Tùng Hạ Mai Tuệ gắt gao lôi kéo ga giường ở dưới, giống như vạn kiến đốt thân. "Giết chết tôi đi, các người giết tôi đi! A. . . . . ."

"Nhìn thấy bà khổ sở như vậy tôi lại an tâm!" Thượng Quan Ngưng cười nhàn nhạt nói, trực tiếp xoay người rời đi. Lúc gần đi vẫn không quên phân phó người phục vụ thật tốt.

Trải qua một trận khổ sở, rốt cuộc Tiêu Hòa Nhã gắng gượng qua một cơn nghiện, không có chút sức lực nào nhắm mắt lại, những ngày qua độc hại người này ép cô sức cùng lực kiệt, có lúc cô tình nguyện chết đi, nhưng cô không thể, cô phải sống, cô còn phải nhìn thấy hiệu trưởng nhìn thấy Tiểu Bảo nhìn thấy tất cả người nhà cô yêu quý trân trọng. Cho nên khổ sở này cô có thể nhịn, người đẹp viện trưởng nói chỉ cần cô có thể nhịn vài lần cô sẽ hoàn toàn khôi phục. Cô còn có thể giống như lúc trước. Vậy thì thật tốt vậy thì thật tốt, hiệu trưởng, em có thể nhịn, anh mau trở về có được không?

Mang theo kỳ vọng như vậy tiến vào giấc ngủ, trong mơ mơ màng màng hình như ngửi thấy hơi thở quen thuộc, sau đó phát hiện mình được ôm vào một lồng ngực ấm áp. Chẳng biết tại sao, nước mắt rơi xuống, cuối cùng ông trời vẫn nghe được mong đợi của cô. Rốt cuộc để cho anh trở lại.

"Hiệu trưởng, em rất nhớ anh!"

"Nghĩ tới anh vậy thì mau khỏe một chút!" Âm thanh Thượng Quan Ngưng khàn khàn, nửa người nằm ở trên giường bệnh ôm cô vào trong ngực của mình.

"Ừ, em rất nhanh sẽ khỏe lại!"

TRUYỆN HOÀN



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...