Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh

Chương 19: Hôn một cái mà nóng mặt


Chương trước Chương tiếp

Bình minh lên chim hót líu lo, những tiếng ríu rít theo nắng sớm tràn vào căn phòng. Tôi mơ màng cọ vào nguồn ấm phía trước, thật dễ chịu nha!

Đưa tay quàng qua lưng anh, vùi càng sâu vào người anh. Đây dường như đã trở thành thói quen của tôi, luôn muốn được anh ôm vào lòng.

Cọ cọ. Nhưng chẳng phải tôi đang ngủ ở ban công sao?

Thình lình nhớ lại ngày hôm qua khiến thân thể tôi "Đùng" một phát biến thành tượng đá, đầu óc cũng tỉnh táo hẳn ra.

Này chăn êm nệm ấm, còn có gối ôm hình người trước mặt. Nào giống cái ban công cứng ngắc cứng còng tôi ngủ tối qua, sẽ không phải là..

Tôi máy móc chậm rãi ngước lên, có lẽ là sóng tâm linh giao nhau nên vừa hay anh cũng cúi xuống. Thề với lòng là tim tôi đã nhảy một phát vô cùng hoành tráng, khi tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

Cấp.. Cấp cứu với bác sĩ! Tim của tôi lại nhảy Lam-ba-đa nữa rồi!!

Ông xã, đẹp trai là thứ vũ khí gây chết người hàng loạt đó anh! Anh tốt nhất là đừng đi đóng phim, kẻo lại ngộ sát trái tim chị em phụ nữ qua màn ảnh nhỏ mất!

Hai má tôi ửng đỏ như mông khỉ, tôi ngồi dậy nhưng không dám ngẩng mặt nhìn anh. Đầu tôi cúi thấp, cúi thật thật thấp. Nếu trên đầu tôi mọc thêm hai cái tai nữa, cam đoan lúc này bạn sẽ thấy nó rũ xuống trông thật đáng thương.

"Em xin lỗi!"

Tôi lí nhí thốt ra, tính nói thêm vài lời ăn năn nữa, nhưng vì không nhớ nên đành tắt đài luôn.

Ông xã, nói gì cho em hú họa theo đi anh!

Anh nhìn tôi một lúc lâu, lâu đến mức tôi suýt chút nữa bị chuột rút phần đầu, cái cổ tê cứng gai gai nhức nhối, mới chịu ân xá nới với tôi một câu.

"Vì sao xin lỗi?"

Khóc. Thật sự không phải uỷ khuất gì mà em khóc đâu anh, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt cứ trào ra.

Ông xã, anh ra sau bẻ cái lưng dùm em được không anh? Em không ngồi thẳng dậy được nữa, tê cứng rồi! TT^TT

Chuyện đã đến mức này, vì không để anh nhìn ra biểu hiện đáng ngờ của tôi, tôi không còn cách nào khác hơn ngoài việc sà vào người anh rồi ăn năn trên đó.

"Ông xã, ngàn sai vạn sai đều là em sai! Anh muốn đánh muốn mắng gì cứ việc trút lên người em, em cam đoan là sẽ không mở miệng hé một lời nào tiết lộ những chuyện tốt đẹp mà anh làm, em nguyện hi sinh tất cả bao gồm cả bản thân mình để giữ vững hình tượng của anh!"

Mệt xỉu, muốn đứt hơi luôn rồi! Tôi nói mát thế không biết anh có đánh tôi thật không nhỉ? Nếu anh thật sự đánh tôi, tôi sẽ la bể làng bể nước cho anh coi!

Khụ, đừng trách tôi không có nghĩa khí. Tôi cũng không có ham muốn đặc biệt thích bị bạo hành, vẫn là đi bạo hành người khác thích hơn.

"Lời này là học được từ đâu?"

"Trong tiểu thuyết á anh!"

"Là cuốnCứ ngược em nếu anh muốntrong toilet nhà mình sao?"

"Đúng rồi anh, sao anh biết hay v.. " vậy?!!

Chết toi, chưa đánh mà khai rồi! Hic hic, ông xã, anh thật gian xảo, lại lừa em nói tuốt tuồn tuột nữa rồi!

Tôi ngóc đầu lên, hai tay giữ chặt lấy tay anh, đáng thương hề hề nói.

"Ông xã, em thật sự biết lỗi rồi! Em không những không nói tiếng nào với anh đã tự ý rời đi, mà còn chơi vui đến quên cả giờ giấc về nhà. Đã làm anh lo lắng, thật xin lỗi, rất xin lỗi. Lần tới.. Không, sẽ không có lần tới nào hết! Em sẽ không làm vậy nữa đâu anh! Anh tha lỗi cho em lần này nhé!"

Tôi rưng rưng mắt, nâng má cọ nhẹ vào tay anh, muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.

Ngón tay anh chợt động, như lông vũ lướt nhẹ qua mặt tôi. Tôi nâng mắt nhìn anh, thấy anh cũng thế mà nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt trầm lắng đầy cuốn hút kia như lôi kéo tôi dần chìm sâu vào.

Bác sĩ, quẳng cho tôi sợi dây thừng với! Tôi nghĩ, tôi sắp rơi vào vực sâu ái tình rồi!

"Cô.."

Ọt ọt ọt ~ ~ ~

"..."

Tôi thề, tuyệt đối không phải là tôi đâu nhé! Đêm qua ăn nhiều như thế, đến giờ tôi vẫn chưa tiêu hao xong năng lượng đâu!

Mà phòng này chỉ có hai vợ chồng nhà tôi, không phải tôi thì..

"Chuẩn bị bữa sáng đi!"

Anh quay mặt sang chỗ khác, nhàn nhạt nói.

Làm như tôi bị trúng gió rồi hay sao ấy? Đầu váng mắt hoa, suy nghĩ trì trệ không được bình thường.

Bác sĩ, làm ơn khám giúp cho tôi với! Là mắt tôi có vấn đề hay ông xã nhà tôi thật sự đang đỏ mặt nha?

Quay ra nhìn trời. Vàng chanh ấm áp, xanh xanh một màu cỏ cây. Không có biểu hiện gió giật trên cấp mười cấp mười hai, càng không có mưa giông mây mù.

Quay lại nhìn màu hồng vẫn còn chưa thối lui, lại quay ra nhìn trời. Ai tới nói với tôi là tôi đang mơ đi, và giờ là ban đêm chứ không phải ban ngày, vậy thì mọi chuyện sẽ hợp lí hơn, tôi cũng sẽ không thấp thỏm vì thời tiết thay đổi như bây giờ.

Khoan đã, bình thường giờ này anh sao đã đói được chứ? Đồng hồ cũng chỉ mới điểm sáu giờ thôi, so với mọi khi thì vẫn còn sớm chán.

Chỉ có thể là..

"Ông xã, ngày hôm qua anh đã ăn gì chưa?"

Tôi giật mình nhận ra, thân thể anh vì câu hỏi của tôi mà hơi cứng lại một chút. Anh lại im lặng không nói gì, tôi có thể cho đây là câu trả lời của anh không?

Ông xã, anh thật ngốc!

Tôi vén tóc, cúi xuống đặt một nụ hôn lên bụng anh, phát giác thân thể anh so với khi nãy còn muốn cứng hơn nữa, chắc cỡ cỡ bê tông cốt thép rồi. Cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc anh quay sang nhìn tôi, tôi mỉm cười nói.

"Xin lỗi, em sẽ không bao giờ ra ngoài dùng cơm một mình nữa! Em đi chuẩn bị bữa sáng, anh ở đây chờ em nhé!"

Nói rồi tôi luống cuống đứng lên rời khỏi giường. Can đảm thế đủ rồi, can đảm nữa là phát sốt ngất luôn đó. Nhất là khi tôi vừa làm ra hành động mà cả đời tôi không nghĩ đến kia.

Hic, khung nền trái tim thật là nguy hiểm mà! Vỉ đập ruồi của tôi đâu rồi? Phải mau chóng đánh rớt những trái tim đang bay loạn kia thôi!

"Đợi đã!"

Thình lình, anh vươn tay giữ lấy cổ tay tôi lại. Đầu tôi "Bùm!" một phát nổ tung, toàn thân thì hệt như tôm hùng hấp bia, tim đập loạn xạ khó chống đỡ.

Bác sĩ, tôi có nguy cơ bị đột quỵ hay không

"Cầm lấy!"

Ngay khi tôi còn đang choáng váng với đủ thứ ảo tưởng trong đầu, anh liền đặt một vật vào tay tôi. Xúc cảm mềm mại trơn mát khiến tôi chăm chăm nhìn vào tay mình.

Là chiếc điện thoại anh tặng tôi!

"Sau này, không được bỏ quên nó nữa!"

Anh nói, truyền vào tai tôi sự trầm ấm, ấm đến ngọt cả lòng. Tôi cảm động, mắt hơi ươn ướt.

"Em biết rồi ông xã, em sẽ không bao giờ bỏ lại nó nữa!"

Trời cao chứng giám, tôi ước gì có thể nhanh chóng nhào vào người anh hôn liền mấy chục phát. Nhưng thôi, hình tượng thục nữ vẫn còn đè nặng trên vai, để tới tối hành động cũng được.

"Đi làm bữa sáng đi!"

Anh vỗ nhẹ đầu tôi một cái rồi đi vào buồng tắm, tôi đưa tay sờ nhẹ lên nơi anh vừa chạm. Không biết vì sao nhưng khoé môi không nhịn được cong lên, tôi vui vẻ nhảy chân sáo đi làm công việc yêu thích của mình.

-- * -- * -- * --



Dưới vòi sen, Nam Cung Duệ một tay chống lên tường, hơi rũ đầu để nước cuốn đi bọt xà phòng trên đó.

Đầu ngón tay chợt đảo qua vị trí mà Phương Gia Hân đặt nụ hôn, ánh mắt anh trầm xuống.....


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...