Tần Mạc nhìn cô ta một cái, cũng không suy nghĩ nhiều, nhận lấy bát cháo khuấy đều lên cho đỡ nóng, sau đó múc một thìa thổi nguội đưa lên miệng Duẫn Nặc.
Nhưng Duẫn Nặc hiện tại nuốt không vô, cứ đút vào thì cô lại phun ra.
Tuy nhiên, anh vẫn kiên trì đút cho cô đến khi nào cô nuốt xuống mới thôi.
Nhưng mời vùa ăn được hai ba miếng, toàn thân Duẫn Nặc liền giật lên đùng đùng, sau đó bất chợt ngồi bật dậy nôn hết ra ngoài.
Hơn thế nữa, thứ mà cô nôn ra còn nhuốm cả máu đỏ tươi.
Máu?
Sao cô có thể nôn ra máu chứ?
Trầm ngâm mấy giây, Tần Mạc liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vãn Tịch: “ Có phải cô đã bỏ thứ gì vào trong cháo rồi không?”
Văn Tịch không thèm để ý đến câu hỏi đầy tức giận của anh, đi tới cười nói: “ Nếu cô ta đã biết chuyện của chúng ta, giữ lại chẳng khác nào gieo họa, còn không bằng…”
“ Thượng Vãn Tịch, nếu cô ấy có chuyện gì thì cô nhất định phải chết.” Tần Mạc cắn răng nghiến lợi đe dọa, sau đó ôm lấy Duẫn Nặc đang hôn mê bất tỉnh ở trên giường lên, vội vàng vọt ra khỏi phòng.
“ Mạc…”
Văn Tịch gào thét gọi nhưng đáp lại cô ta chỉ là tiếng đóng cửa nặng nề.
Cô ta bước từng bước lảo đảo, ngồi vào trên ghế, cảm giác tuyệt vọng lập tức ùa đến.
Biểu hiện vừa rồi của Tần Mạc, chứng tỏ anh rất lo lắng cho Lục Duẫn Nặc, thật không khó nhìn ra, anh đã thật sự yêu người kia rồi.
Làm sao bây giờ?
Anh đã yêu người khác, phải làm sao bây giờ đây?
…
“Duẫn Nặc, không có lệnh của anh, không cho phép em rời đi, có nghe thấy không, Duẫn Nặc.” Tần Mạc vừa bế cô chạy vừa gọi, sau đó đặt cô lên xe, lái thẳng tới bệnh viện.
Cho tới bây giờ anh cũng chưa bao giờ khẩn trương như thế này, nhất là nhìn thấy miệng của cô nôn ra toàn là máu tươi, tim của anh đau đớn khôn xiết tựa như kim châm lỗ chỗ vậy.
Anh cực kỳ sợ, sợ cô đột nhiên cứ như vậy lập tức rời khỏi mình, không thể quay về được nữa.
Duẫn Nặc, tiểu Nặc!
Anh âm thầm gọi tên của cô, cầu xin trời cao chiếu cố đến cô một chút, thật không muốn để cho một cô gái còn trẻ như vậy đã phải rời khỏi thế giới tuyệt với đầy màu sắc này.
Là lỗi của anh, hết thảy đều là lỗi của anh.
Duẫn Nặc, chỉ cần em có thể khỏe lại, muốn anh làm cái gì cũng có thể.
Vậy mà, trong lòng anh mới nghĩ như vậy, đột nhiên, Duẫn Nặc đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế lại chậm rãi mở mắt ra.
Cô vô lực nằm đó, nhìn người đàn ông đang lái xe như tên bắn, suy yếu thốt ra mấy chữ: “ Đầu choáng váng lắm, Tần Mạc, dừng xe.”
Nghe thấy tiếng cô, Tần Mạc ngoảnh mặt sang nhìn, sau khi xác định cô đã thực sự tỉnh lại anh liền gấp gáp đạp phanh dừng xe.
Xe vừa dừng lại, anh liền nhanh chóng nhào qua ôm lấy cô hỏi: “Duẫn Nặc, em đã tỉnh rồi? Em rốt cuộc đã tỉnh rồi?”
Trên môi của cô vẫn còn lưu lại vết máu, đỏ tươi trong thật chói mắt nhưng lại đẹp đẽ vô cùng.
Duẫn Nặc dựa vảo trong ngực anh, hai mắt mở to nói: “ Trong cổ họng, giống như ăn phải hạt tiêu vậy, thật khó chịu.”
Cổ họng của cô?
Tần Mạc đột nhiên nghĩ đến mới vừa rồi cô đã ăn phải bát cháo kia, hoặc cũng có thể là trong cháo đã bị Vãn Tịch bỏ thuốc độc, cũng bởi vì độ dược này kích thích đến dây thần kinh của cô, cho nên cô mới tỉnh lại sao?
Anh không dám khinh suất, chỉ sợ đây là hồi quang phản chiếu, vội vàng để gối đầu cô lên trên đùi của mình, tiếp tục lái xe đến bệnh viện.
“ Tần Mạc” Duẫn Nặc gối lên trên đùi của anh, nhìn vẻ mặt lo lắng khẩn trương kia, liền nghẹn ngào hỏi: “ Anh đang lo lắng cái gì thế?”
“ Lo sợ em sẽ rời khỏi anh.” Anh vừa lái xe, vừa thành thật trả lời.
Duẫn Nặc khẽ cười lên, nói: “ vậy sao? Nhưng vì cái gì chứ, tôi đâu có địa vị gì ở trong lòng của anh chứ?”
“ Em đừng nói chuyện nữa!” Tần Mạc cúi đầu nhìn cô nói tiếp: “ Ngoan ngoãn nằm yên, chỉ cần em kiên cường sống thật tốt, anh xin thề, sau này, em muốn anh làm cái gì cũng đều có thể.”
Cô liền mỉm cười, nụ cười thê lương làm sao, khẽ hỏi: “ Thế thì, anh sẽ ly hôn với tôi sao?”