Ông Xã, Đầu Hàng Đi!
Chương 12
Lão nương là bệnh nhân!
Ta một phen quăng ra bó hoa bách hợp vướng víu, quay đầu mắng chửi tên nhân sĩ không biết xấu hổ giả trang đến thăm bệnh, kết quả người nào đó thật sự không biết xấu hổ, cư nhiên quyết khêu gợi cái miệng nhỏ nhắn, ngay cả báo trước cũng không nói, hôn lên môi của ta.
Ta trừng lớn mắt.
Rất không biết xấu hổ! Thật sự là rất không biết xấu hổ!
Đồng hồ tích tắc điểm hai giây sau, người hầu đứng bên cạnh mới kích động phản ứng lại: “A———!”
A—————
Ta đang muốn kêu, có người so với ta còn kích động hơn.
“A —— a a a a ————-!” Thần Tư một phen đẩy ta ra, kêu thảm từ trên ghế sofa nhảy dựng lên.
Tiểu nước mũi của ta bị văng ra.
Nha lực đạo thực TM nó độc!
“Hạ Tiểu Hoa cô làm cái gì?” Thần Tư ôm cái miệng nhỏ nhắn “bị” hôn, vẻ mặt bị thịt bò khuất nhục.
Ta trở mình xem thường, rõ ràng là chính ngươi chủ động thịt bò ta nha.
“Cô thừa dịp tôi pose ảnh kéo đầu tôi làm cái gì? Cô cô cô —– rất không biết xấu hổ!!!” Nhân sĩ thăm bệnh nhân hùng hồn buông lời chính nghĩa.
Rốt cuộc ai không biết xấu hổ? Ta dùng sức quẹt mạnh tiểu nước mũi, nha ăn cướp còn đòi la làng!
Thần Tư lộ vẻ khuất nhục, đôi mắt nhỏ bé hữa thần nhìn chằm chằm môi của ta, run rẩy mở miệng: “Hạ Tiểu Hoa, tôi vừa mới ——— cảm thấy mặn mặn————-!!!” =.=
Ta cao thấp duỗi thân một chút, sung sướng nở nụ cười: “Hẳn là ——- là nước mũi nha!”
“A a a a a a a a a!!!!” nhân sĩ thăm bệnh một phen hung hãn cướp lấy máy ảnh trong tay người hầu, phất phất ống tay áo vẻ mặt phẫn hận “bay” ra ngoài.
Người hầu hướng đôi mắt nhỏ u ám về bóng lưng người nào đó, sau khi biến mất hoàn toàn liền nháy mắt chuyển đến trên người ta, nhìn chằm chằm môi của ta, ánh mắt càng phát ra u ám.
Người bị cường hôn, rõ ràng là ta ————
Ta không tự giác liếm liếm môi, gãi đầu: “Nhìn gì, tôi quả thật không phải cố ý!”
Á châu siêu cấp tân tinh, môi, mềm mềm thơm thơm, hương vị hảo ngọt.
Gần gũi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, màu da kia mị hoặc, ngay cả tóc mai nho nhỏ mượt mà, đều là cực phẩm.
Quả thật là — chơi được!
Ta ôm môi, không nhịn được hắc hắc dâm cười rộ lên.
Người hầu rốt cục không thể chịu được nữa, giơ lên đại bình hoa nơi góc tường phòng khách, nhắm ngay đầu nhỏ của ta: “Hạ tiểu thư, ngài nếu còn cười nữa, liền đừng trách tôi tâm ngoan thủ lạt!” (tâm địa xấu xa, ra tay ác độc)
Ta thực thức thời ngậm miệng, xoay mình lắc lư cái đầu: “Lưu quản gia, bác sĩ đâu? Tôi quyết định hôm nay tiêm một mũi đi!”
Cảm mạo a! Ngươi vì sao tới tuyệt vời như thế!!!
Hắc hắc hắc hắc!
Cảm mạo a, đi cũng tuyệt vời!
Vừa hôn xong, như có thần lực tương trợ.
Ngày hôm sau ta thần khanh khí sảng đi bộ hướng về phía đoàn làm phim, khung cảnh hoành tráng như vậy, chỉ thấy bóng dáng đại đạo diễn nổi danh quốc tế đang ngồi ủ rũ chụp thế thân.
“Đạo diễn, ngay cả cảnh này ngài cũng tự mình ra tay, ngài thực chuyên nghiệp a!” Ta ba ba muốn tiến lên vuốt mông ngựa.
Đạo diễn ngay cả đầu cũng chưa quay về, một phen túm lấy túi xách du lịch bên cạnh, một phen tức sùi bọt mép chằm chặp nhìn ta.
Chậc chậc chậc, này ai như vậy thiếu đạo đức, đem đạo diễn nổi danh quốc tế chọc thành như vậy.
Ta một bên cảm thán, một bên không cẩn thận liếc phải đôi mắt nhỏ ủy khuất mướt nước – quản lý của Thần Tư.
Đôi mắt nhỏ vừa mới trông thấy ta, lập tức biến trở thành tiểu vũ trụ thiêu đốt: “Hạ Tiểu Hoa! Cô này virus đáng ghê tởm!” Đè thấp giọng vũ nhục ta như không thể tự nhiên hơn.
“Uy uy uy, tôi nói anh đó”, ta dùng cái mũi vừa mới khôi phục cảm mạo, hít một hơi thật sâu: “Đừng có mà nói xấu tôi! Tôi thế nào lại là virus, tôi là người tốt tự nhiên đó nha!”
“Thần Tư ngày hôm qua thăm bệnh một hồi, sau đến đây sắc mặt liền trắng bệch, hơn nửa đêm bắt đầu phát sốt! Ép buộc mãi bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện. Hôm nay mấy phân cảnh quan trọng cũng chưa quay được, đạo diễn đã muốn sắp hỏng não mất! Này tiến độ bao giờ mới đuổi kịp!” Đôi mắt nhỏ kia càng nói càng ủy khuất, rõ ràng bắt đầu chớp chớp khóe mắt: “Đều do tôi, biết rõ Thần Tư với cô không cùng một đẳng cấp, lại vì muốn bình ổn truyền thông mà bắt hắn đi thăm cô!”
Nguyên lai cảm mạo là do truyền qua nước mũi. Ta bừng tỉnh đại ngộ!
“Anh đó, Thần Tư nằm ở bệnh viện nào a?” Ta ôm tấm lòng thiện lương nho nhỏ áy náy, rút từ trong túi xách ra cái khẩu trang, tính đi thăm bệnh.
“Tôi điên rồi mới có thể nói cho cô!” Đôi mắt nhỏ ủy khuất tê rống.
“Ba!” Một quyển kịch bản ngang trời xuất hiện, đánh trúng cái ót của mắt nhỏ ủy khuất, đại đạo diễn nổi danh quốc tế tháo xuống cái kính râm của mình: “Ầm ỹ cái gì? Giúp nữ nhân vật chính phối âm sao?”
Đôi mắt nhỏ ủy khuất cúi đầu, làm một bộ thà chết cũng không sờn đức hạnh.
“Anh nói hay không?” Ta uy hiếp.
Mắt nhỏ ủy khuất kiên định lắc đầu.
“Nói hay không?”
Tiếp tục kiên định lắc đầu.
“Nói hay không???” Lần này đổi thành ta rống.
“TMD nha hắn không nói thì tôi nói!” Vẫn đưa lưng về phía của ta, đại đạo diễn ba một cái nhảy dựng lên, xé ra một mẩu giấy trong kịch bản xoát xoát viết một loạt chữ, thực thuận tay vung lên: “Hạ Tiểu Hoa, nội trong 3 giây, cuốn xéo!!!”
Ta nhanh tay tiếp nhận tờ giấy nhỏ, mắt nhỏ ủy khuất khóc thét đòi xông lên, bị đạo diễn khoát tay gọi chỉ đạo võ thuật xông ra: “Tiếp tục thay trang phục, làm cho hắn khóc kêu cha gọi mẹ, vừa vặn có phân cảnh lão nhân khóc thương tiểu hài tử chết thảm!”
Mắt nhỏ ủy khuất khóc càng hăng: “Đạo diễn! Đại diễn! Tôi mới có 30 tuổi!”
Hắc, hẹn gặp lại, 30 tuổi phải diễn lão nhân lại còn phải khóc tiểu hài tử chết thảm, ngươi quả thực cũng quá đen đi!
Ta huy tay gọi lái xe đến, chiếu theo tờ giấy nhỏ mà thông báo địa chỉ, là bệnh viện tư nhân cao cấp.
Trên đường còn cực kỳ tri kỉ ghé vào cửa tiệm bán hoa, mua một bó hoa bách hợp vô cùng hoành tráng.
Thần Tư, đừng có nói tỷ đối với ngươi không tốt, tỷ tuy rằng hôn ngươi, nhưng tỷ tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!
Ta ôm bó bách hợp lớn ở trong xe âm thầm lảm nhảm, lái xe đột nhiên mạo muội lên tiếng: “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh chuẩn bị lễ vật cho ngài, ta vừa đi lĩnh đặt ở sau xe, ngài có muốn hay không hiện tại nhìn xem một chút?”
“Diệp Hy?” Ta há to miệng.
Diệp Hy, cho tới bây giờ chưa đưa cho ta lễ vật nào chân chính ý nghĩa.
Ngoại trừ điện thoại di động.
Ta trông ở cái ót tài xế thành khẩn kiên định mà tìm được tự tin, muốn hủy đi lễ vật.
Màu vàng rực rỡ, toàn thân hoàn toàn lấp lánh nhưng không hề tạo cảm giác chói mắt mà ngược lại rất nhẹ nhàng tao nhã. Trang phục nhân kỉ niệm 30 năm thành lập Kim Hoa, toàn cầu chỉ có… một bộ!
Chỉ liếc mắt một cái ta liền nhận ra nó.
Ba tháng trước, ta còn đem áp phích phóng đại của nó chăng tại phòng giữ quần áo, hao tổn hết tâm tư, cầu mà không thể.
Màu sắc khoa trương như vậy, cũng chỉ có ta Hạ Tiểu Hoa khăng khăng một mực muốn lấy.
Nhớ nhiều năm về trước, có một người, từng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm ta ở yến tiệc sinh nhật gào khóc: “Hạ Tiểu Hoa! Cô không thể không câm miệng sao?”
“Nhưng là em không thích lễ phục màu trắng!”
Nhớ nhiều năm về trước, có một người, từng vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi ta: “Vậy rốt cục cô thích màu gì?”
“Màu vàng!”
Màu vàng, sắc màu kim quang, hoa lệ mà rực rỡ.
Diệp Hy, hắn dĩ nhiên là nhớ rõ.
Ta cười, ôm bách hợp cười run rẩy hết cả người. Lái xe ở đằng trước sợ tới mức, nheo mắt nhìn kính chiếu hậu ngó ta, chân ga không tự chủ mà cũng đạp mạnh lên.
“Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh nhắn rằng khi ngài nhận được lễ vật thì gọi điện cho tiên sinh.”
“Được!” Ta đáp ứng xuống xe, thật cẩn thận một lần nữa đem hộp lễ vật đặt phía sau xe, mới thí điên thí điên chạy vào bệnh viện.
Hoàn toàn mặc kệ Thần Tư trắng bệch đến mức thối mặt, cũng đem bó bách hợp vướng bận nhét vào trong lòng hắn, tùng tùng vươn cánh tay: “Di động, cho tôi mượn!”
“Biến!” Thần Tư nói thực rõ ràng.
“Không lễ phép!” Ta liếm liếm môi, nhớ đến hương vị của hắn: “Tỷ đến thăm bệnh ngươi, ngươi nên cảm ơn.”
“Hạ Tiểu Hoa! Cô lại liếm môi lần nữa thử xem!”. Á châu siêu cấp tân tinh sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không thèm để ý đến hình tượng, giơ lên trái lê người ta vừa giúp hắn tước đặt bên đầu giường, một đường hướng ta ném đến.
Người này, tật xấu! Nhưng sao có thể làm khó Hạ Tiểu Hoa ta.
Lão nương này vài năm nay nhưng là hoa hoa lệ lệ lớn lên dưới sự tàn phá của Diệp lão đầu nha!
Ta vô cùng thuần thục tránh thoát trái lê đang bay đến, mắt sắc phát hiện y tá chăm sóc đặc biệt cho hắn rơm rớm nước mắt đem dao gọt hoa quả đặt vào trong tay Thần Tư.
Thao! Hảo một chiêu mượn đao giết người!
“Thần Tư! Anh liền như vậy thật chán ghét tôi?” Không tiếc vận dụng phi đao.
“Chán ghét! Chán ghét! Đương nhiên chán ghét! Hạ Tiểu Hoa, cô có biết cô có bao nhiêu thô tục bao nhiêu ghê tởm? Thừa dịp tôi còn không thể ra tay, mau cuốn gói đi!” Thần Tư híp mắt, cố hết sức kêu, lại muốn rủa ta mau chết.
Mất công lo lắng nhiều như vậy, xem ra, bệnh không đến nỗi nghiêm trọng. Hẳn là, rất nhanh sẽ mau đứng lên mới đúng.
“Di động, cho tôi mượn đi! Điện thoại tôi hỏng rồi” Ta cúi mắt, dù sao, thói quen, cũng không trông cậy chính mình có thể được hoan nghênh.
“Biến!”
“Nha!” Ta cũng thực thức thời.
Điện thoại, chỉ có thể đến phòng hộ sĩ trực ban mượn.
Ta nắm điện thoại, ấn dãy số đã ghi nhớ kĩ tận trong lòng.
Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, đã được tiếp lên: “Alo?”
Cúi đầu ôn nhu, quen thuộc tiếng nói.
Ta ngẩn người, thế nhưng lại không nhớ ra là muốn nói gì.
Rõ ràng, vừa nãy còn thực cao hứng, lại đột nhiên khổ sở đứng im.
“Hạ Tiểu Hoa?”
“Ưm.”
“Tôi liền đoán được là cô.” Điện thoại kia truyền đến tiếng cười nhẹ: “Lễ vật, nhận được chưa?”
“Diệp Hy, vì sao lại đưa cho em?” Đối tốt với ta như vậy, thực không có chút thích ứng.
“Cô đã nói muốn tôi đưa, tôi làm sao có thể cự tuyệt!”
Ta nhớ rõ, kia một lền, hắn giúp ta ngồi trong xe, ta mặc giáo phục trung học, xoa xoa cánh tay: “Không thích hợp, Diệp tam công tử trả tiền mua đi!”
“Trang phục, thích không?” Như vậy thanh âm ôn nhu, đã lâu, chưa từng nghe tới.
“Cảm ơn.” Ta hít vào một hơi, biết rõ là nên gác điện thoại, lại không nhịn được hỏi: “Có việc, tìm em sao?”
“Có một việc, Hạ Tiểu Hoa, tôi hi vọng cô có thể hỗ trợ.” Tiếng nói vẫn nhẹ như cũ, vẫn ôn nhu như trước: “Khả Nhạc, nghĩ muốn tới phòng làm việc của cô công tác.”
“Nha…”
“Hai người là cùng tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế chuyên nghiệp, lại quen thuộc lẫn nhau, chỗ cô nhiều người, cô ấy vừa về nước lại không quen thuộc thị trường trong nước, đến chỗ cô đi, chiếu cố thật nhiều lẫn nhau…” Dừng một chút: “Nếu như phiền toái…”
“Không phiền toái, bảo nàng đến đây đi, trực tiếp tìm trợ lý Nhị hào của em.” Ta ngay lập tức nói, ngay cả cơ hội do dự, cùng không lưu lại.
“Hạ Tiểu Hoa, cảm ơn!” Cảm thấy mỹ mãn cười.
Diệp tam công tử, thời điểm cười như vậy, nhìn rất tốt.
Đáng tiếc là, ta không xem được.
“Diệp Hy, không cần nói cảm ơn.” Chiếu cố bạn tốt chính mình, chưa từng cần Diệp tam công tử nói lời cảm tạ.
Diệp Hy cười đến thỏa mãn: “Hạ Tiểu Hoa, lễ vật, hy vọng cô có thể thích.”
Lấy vật đổi vật, là trò xiếc từ trước đến nay Diệp tam công tử vẫn thường dùng.
Ta ngắt điện thoại, đứng lên.
Khả Nhạc, từ thời điểm còn tại trường học, phong cách thiết kế cũng là cùng ta trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Nàng đề xướng tiết kiệm bảo vệ môi trường, ta lại thích phiền phức hoa lệ. Diệp Hy, ngươi vốn biết rõ, lại muốn Khả Nhạc cùng ta hợp tác.
Thậm chí không tiếc lấy lòng ta, thậm chí không tiếc diễn kịch thương nhân đối phó ta.
“Hạ tiểu thư, ngài còn dùng điện thoại sao?” Tiểu hộ sĩ cau mày, nhìn chằm chằm ta.
Ta cố gắng cười, đem điện thoại đặt trở về, bỏ qua vẻ mặt phòng bị của tiểu hộ sĩ.
Dù sao, cũng không thể trông cậy chính mình có thể được hoan nghênh.
Ta dùng sức, xoay người cười ha ha, nhìn người đứng ở cuối hành lang, một bộ vừa đuổi theo ta không kịp thở, hầm hầm tức giận Á châu siêu cấp tân tinh.
“Hạ Tiểu Hoa, cô ngốc cười cái gì?”
Ai cần anh lo! Tôi cười là việc của tôi!
Ta đầu cũng lười quay lại, xoay người hướng thang máy đi ra.
Mới vừa đi được hai bước, liền nghe được phía sau vang lên thanh âm thực thanh thúy cũng thực không được tự nhiên: “Hạ Tiểu Hoa! Thực xin lỗi! Tôi thực ra cũng không chán ghét cô!”
Lúc này đây, đầu ta quay trở lại.
“Hạ Tiểu Hoa! Cô khóc cái gì nha!”
“Ai, ai cho anh xin lỗi?” Ta đá bó lớn mỳ sợi lệ.
“A?”
“Ai cho phép anh xin lỗi? Ai cho phép? Anh có điểm cốt khí có được không, hảo hảo không có việc gì lại nói mình bệnh?!” Ta đứng ở trên hành lang, gào khóc.
Diệp Hy, em không cần cảm ơn của anh.
Nhưng là, em càng sợ của anh thực xin lỗi.
“Hạ Tiểu Hoa! Thực xin lỗi, cô đừng khóc, cô khóc trông rất khó coi! Thật sự!” Thần Tư gào thét cổ họng, từng bước một, giơ khăn tay nhỏ bé trắng noãn, cách ta, càng ngày càng gần.