Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 5: Có vô lại


Chương trước Chương tiếp

Ăn xong ba người cùng nhau qua Tô gia quét tước vệ sinh, Tiểu Tô phụ trách vệ sinh phía ngoài, bà Hảo và tiểu Tú giúp đỡ trải giường chiếu. Giường của Tô gia là loại giường kiểu cũ có khắc hoa, tiểu Tú vừa thấy liền hoa cả mắt. Giường của Tô gia khắc mấy loại hoa văn khác nhau, có cảm giác giống như loại giường vạch hết tầng tầng sa mỏng mới thấy giai nhân mà tiểu Tú đã từng coi trên TV.

Lấy khăn lau sạch bụi, tiểu Tú phát hiện ba mặt giường là một bức tranh khắc hình trăm người, những người này được miêu tả rất sống động, có một nhóm năm sáu người tụ lại một chỗ vui đùa, cũng có một hai người ở một chỗ, nhìn những đứa bé tươi cười, tiểu Tú cảm thấy xúc động muốn tìm một người gả lẹ, sinh con ra để chơi cùng, thật là càng xem càng thích. Trải nệm lên, lại đặt gối đầu, tiểu Tú cảm giác mình không nỡ rời khỏi đây, thói quen thích ngủ trên chiếc giường to đùng chạm trổ hoa không thay đổi!

"Bà Hảo, tại sao chúng ta không có kiểu giường như vậy?" Tiểu Tú tức đỏ mắt."Con có thể làm một cái giường như vậy không?"

Bà Hảo cười: "Tiểu Tú, con thích chiếc giường này? Nghe nói chiếc giường này có từ thời đánh đuổi địa chủ, sau đó bị phân tán đi, nghe nói là tiểu thư nhà họ từng dùng. Nếu con thích, tìm lão Lưu đi." Tiểu Tú gật đầu, sau này chiếc giường như vậy càng ngày càng ít, bởi vì những nghệ nhân có tay nghề cao cũng vơi dần đi, cho nên thừa dịp bây giờ còn có người biết, nhờ người ta làm một cái cho thỏa lòng mong ước!

Tiểu Tú đang lo lắng xem phải nhờ thợ cả khắc hoa văn lên giường thế nào, đột nhiên bà Hảo dừng tay lại, thở dài một hơi: "Tiểu Tú, vừa rồi bà quên nói một chuyện, buổi sáng lúc bà đi đổi lúa, gặp thôn trường rồi, thôn trường nói ngày mai bảo tiểu Tô đến họp, muốn trưng cầu ý kiến mọi người. Lúc trước nói muốn cho nó phía tây thôn, không biết lần này có thể thay đổi gì hay không."

"Phía tây thôn ạ? Không phải chỗ đó toàn là mồ mả sao? Chỗ đó có thể trồng được lương thực tốt à?" Tiểu Tú nghe xong cũng có cảm giác không rét mà run, trước kia không tin chuyện ma quỷ, nhưng hiện tại sau khi xảy ra biến cố này, không thể không tin. Bây giờ, nơi đó làm cho tiểu Tú không thoải mái.

"Ngày mai bà cũng đi với tiểu Tô, dù thế nào cũng không thể để nó chịu thiệt được!" Bà Hảo dứt khoát đưa ra kết luận. Tiểu Tú cũng gật đầu."Ngày mai, con cũng muốn đi cùng. Cho dù không giúp đỡ được gì, đi nhiều phô trương thanh thế cũng tốt." Tiểu Tú cũng nghĩ như vậy."Con hiểu, phải quang minh chính đại mới phục được."

"Bà Hảo, con về nhà lấy cái đèn, nơi này còn chưa có điện, buổi tối hay là muốn đi đâu cần có đèn chiếu sáng." Nói xong tiểu Tú chạy trở về lấy đèn. Mặc dù trong thôn đã có điện, nhưng bình thường điện cũng được dùng không quá một hai tiếng, đa phần vẫn dùng đèn dầu. Tô gia đã lâu không người ở, đèn dầu không có, may là nhà tiểu Tú có dư, nên có thể mang sang dùng tạm.

Buổi tối ăn vằn thắn, ba người mỗi người một chén lớn, tuy rằng nhân vằn thắn nhiều rau ít thịt, nhưng ba người vẫn ăn vui vẻ. Bà Hảo kéo tiểu Tô lại gần, vươn tay vuốt ve khuôn mặt của anh, đau lòng vô cùng: "Tiểu Tô, bây giờ con đen nhiều rồi, bà còn nhớ trước kia con không có đen." Tiểu Tô nhìn thấy nước mắt bà Hảo rơi không ngừng, hiểu được bà Hảo đang đau lòng vì anh. Nhưng tiểu Tô nghe không hiểu bà Hảo đang nói cái gì, liền quay đầu nhìn về phía tiểu Tú. Tiểu Tú gãi đầu, đi lò dò tìm cành trúc, trên mặt đất viết lại ý bà Hảo vừa nói, tiểu Tô đọc hiểu, cười cười không nói gì.

Rạng sáng ngày thứ hai, bà Hảo, tiểu Tú, còn có tiểu Tô phải đi đến nơi họp. Lúc đến nơi, thôn trường đã có mặt rồi, nhìn thấy mấy người bọn họ, thôn trường chỉ vào mấy cái ghế dựa trong phòng ý bảo bọn họ ngồi. Sau khi ngồi xuống, thôn trường đi thẳng vào vấn đề. Tuy rằng trên danh nghĩa là nói chuyện với tiểu Tô, nhưng thái độ của thôn trường rất rõ ràng, chủ yếu là giải thích với bà Hảo.

"Thím, thím xem thế này được không, chúng tôi chia cho tiểu Tô khu đất phía đông thôn, rồi chia cho thím và tiểu Tú phần bên cạnh, như vậy mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thím xem có được không?" Thôn trường nói năng rất rõ ràng, bà Hảo nghe xong cũng vui mừng. Nhưng mà nghĩ lại, mảnh đất kia vốn là của tiểu Tứ trong thôn, năm trước tiểu Tứ đã mất, trong nhà chỉ còn vợ và đứa con nhỏ, nhưng gần có người nói vợ tiểu Tứ đang chuẩn bị tái giá thì phải, cho nên phần đất nhà bọn họ trở thành của tiểu Tô.

Người trong thôn đều biết mọi người được chia như thế nào, bình thường đều cùng nhau làm việc, vừa nói đương nhiên liền hiểu được đó là của nhà ai. Tiểu Tú cũng hiểu được: "Thôn trường, là nhà Tứ gia đấy sao?" Tiểu tú cảm thấy không ổn, vợ tiểu Tứ không dễ ở chung. Tuy rằng gần đây có người trong thôn nói cô ta muốn tái giá , nhưng cũng chỉ là tin đồn mà thôi.

"Là nhà cậu ta đấy. Các người cứ yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị tốt rồi. Đợi lát nữa tiểu Tú dẫn tiểu Tô đi xem một chút, về sau đỡ phải nhận không ra ruộng nhà mình." Thôn trường hít một hơi thuốc lá, tiểu Tú có cảm giác, cảm thấy phía sau làn khói, thôn trưởng có vẻ gì đó giả dối. . . . . . Thật sự đã chuẩn bị xong rồi ạ? Con dâu nhà tiểu Tứ rất lợi hại ."Được rồi, tốt lắm rồi, lát nữa con đưa tiểu Tô đi xem."

Chờ xong xuôi rảnh tay đi ra khỏi nơi họp , mặt trời đã lên rất cao, bà Hảo xoay người nói với tiểu Tú: "Bây giờ con đưa tiểu Tô đi xem ruộng đi, bà về nhà nấu cơm, xem xong, hai đứa cũng nên trở về sớm để ăn cơm." Tiểu Tú gật đầu, sau đó kéo ống tay áo của tiểu Tô, ý bảo tiểu Tô đi cùng cô, tiểu Tô cứ lẽo đẽo theo sau tiểu Tú như thế.

Trên đường đi tiểu Tú chỉ cho tiểu Tô xem các dấu hiệu để nhận biết. Ví dụ như tại gốc cây đại thụ kia quẹo trái, sau đó đi về phía trước trăm mét là đến. Thật ra, miếng đất lớn này liếc một cái là thấy, không cần có dấu hiệu gì, lúc vừa mới tới đây, tiểu Tú đã từng làm như vậy. Bây giờ đã quá quen, cho dù nhắm mắt cũng có thể đi được. Hôm nay đến đầu ruộng xem, kỳ thật cũng không còn gì đẹp mắt, lúa đã sớm được thu hoạch, trong đất chỉ còn lại vài gốc rạ, chờ vài ngày nữa xới đất lên, đống gốc rạ đó cũng sẽ trộn lẫn vào đất, sau đó có thể biến thành nguồn dinh dưỡng tốt. Tiểu Tô được chia cho hai mẫu, giống như tiểu Tú.

Buổi chiều nắng rất độc, tiểu Tú định cho tiểu Tô đến xem một chút rồi về, nhưng sau khi xem xong, tiểu Tô không có ý định trở về, ngược lại dưới ánh nắng mặt trời để đầu trần đi từ đầu ruộng đến cuối ruộng, vậy còn chưa tính, lại tiếp tục bắt chước những người nông dân ngồi xổm xuống bốc nắm đất chăm chú quan sát. Tiểu Tú thấy động tác của anh thì cười, bẻ cành liễu chạy đến ngồi trước mặt tiểu Tô viết: "Động tác của anh rất giống của những lão nông mấy chục năm kinh nghiệm ý, anh biết làm ruộng à?"

Tiểu Tô đỏ mặt: "Đừng cười tôi, trước kia ở bộ đội cũng đã từng làm, biết không nhiều, nhưng nhưng cũng đủ." Tiểu Tú nghe xong không cười nữa, dẫn tiểu Tô về nhà. Trên đường về nhà gặp hai thằng vô lại trong thôn, nhìn thấy tiểu Tú thì nhìn chằm chằm sang: "Nhìn xem này, ai vậy ta." Nói xong bước lên phía trước định kéo tay tiểu Tú.

Bình thường nhìn thấy hai thằng vô lại này tiểu Tú đều chạy trốn, người như vậy thường dai như da trâu, không thể trêu vào chỉ có thể chạy trốn. Nhưng mà lần này không thể chạy thoát, đành phải coi hắn như người tàng hình không để ý. Tiểu Tú kéo tiểu Tô đi tiếp. Nhưng hai thằng vô lại này vốn mặt dày."Tiểu Tú, sao vừa thấy hai anh đã đi rồi, mình phải trò chuyện, nói chuyện phiếm chút đã chứ!" Tiểu Tú thấy hắn cũng đi theo, hơn nữa còn không hết hy vọng định kéo tay tiểu Tú, mà thiếu chút nữa còn để hắn chạm được. Cũng may là tiểu Tô đứng ở phía sau hắn, nhanh chóng bước lên một bước, vung một nhát dao, lúc ấy hai thằng vô lại kia nhảy dựng lên.

"Ngươi là ai, ai cho đánh người hả." Hai thằng vô vừa xoa xoa tay mình vừa run run mắng tiểu Tô. Tiểu Tú thấy bộ dạn hai thằng vô lại như thế thì nở nụ cười, bật ngón tay cái với tiểu Tô, rồi lại kéo anh đi. Phía sau hai thằng vô lại lớn tiếng mắng không ngừng, nhưng hai người này một người thì mặc kệ cho hắn mắng, một người khác thì hoàn toàn, ngay từ đầu đã không nghe thấy, cho dù hắn mắng điên cuồng cỡ nào, thì bọn họ cũng không nghe thấy!

sssssssssssssss


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...