Nụ hôn nhẹ nhàng mềm mại, có một cảm giác dịu dàng và thoải mái khó tả.
Thiên Thụ vốn luôn tò mò rằng con trai và con gái tại sao lại thích hôn nhau đến thế? Giống như từ điển đã giải thích, đó là một cách biểu đạt sự yêu mến chăng? Nhưng thực ra bây giờ cô thấy căn bản không chỉ là biểu đạt, mà là một dạng bản năng, bản năng của cơ thể, bản năng của tinh thần. Khi môi hai người chạm nhau, hơi thở và hơi ấm của anh ấy dường như có thể truyền đến cơ thể bạn, hơi thở anh ấy bao bọc nhịp tim của bạn, hơi ấm và rung động của anh ấy có thể dịu dàng ôm lấy bạn.
Thậm chí là khi tay anh nhẹ nhàng vòng siết bạn, cơ thể bạn sẽ cảm thấy được sưởi ấm, được bảo vệ…
Phụ nữ, điều họ thích nhất chính là hơi ấm này, cần nhất chính là sự bảo vệ này.
Khi môi Viên Dã nhẹ nhàng lướt qua cô, cô không kìm được rên lên.
Trong tích tắc anh xâm nhập vào lãnh địa của cô, mút lấy đầu lưỡi của cô.
Trong đầu Thiên Thụ bỗng nhảy ra đủ loại bong bóng màu hồng từng xuất hiện trong khách sạn bảy sao, xấu hổ tới mức đến cổ cũng đỏ cả lên!
“Không… Không… Viên…” Thiên Thụ sợ hãi lùi ra sau, cơ thể hơi nghiêng, cô vội đưa tay ra chống đỡ, kết quả là chống lên bệ và…!
Túi màu đỏ đựng sốt cà chua rất không nể mặt cô, “phụt” một tiếng bắn đầy tay và mặt cô!
Choáng.
Thiên Thụ trong tích tắc như muốn hóa đá.
Cô luôn phá hoại không khí, nhưng kỳ thực cô thật sự không cố ý mà!
Nhìn ánh mắt Boss Viên nhìn cô, Thiên Thụ cúi người định nhảy xuống khỏi bệ, “Em… Em đi rửa…”
“Không cần”, Boss Viên bỗng ấn cô lại.
Thiên Thụ đưa bàn tay đỏ chót lên, “Nhưng đám sốt này nhớp quá…”
Anh đưa tay nắm lấy cánh tay cô.
Đầu lưỡi, chạm vào lòng bàn tay cô.
Oái…
Thiên Thụ run bắn lên.
Có nhầm không? Cảm… Cảm giác này… Đầu lưỡi dần dần trượt qua lòng bàn tay, mà lại… Chết tiệt… Nhạy cảm đến thế! Nhìn anh cúi đầu nâng tay cô, mút hết từng giọt tương cà trên đó, đầu lưỡi từ từ lướt qua ngón tay cô, lướt qua kẽ ngón tay nhạy cảm của cô, rồi dưới ánh nhìn của cô, nhẹ nhàng ngậm ngón tay cô như búp măng vào miệng anh…
Ối ối ối! Thiên Thụ bị anh hôn đến lông tơ dựng ngược, người đàn ông này thực sự là “núi băng” hay sao? Sao mỗi lần hôn đều cảm thấy kinh nghiệm phong phú, dịu dàng ân cần đến mức khiến phụ nữ muốn hóa thành nước rồi. Đặc biệt là khi đầu lưỡi anh nhẹ nhàng lướt qua kẽ ngón tay cô… Cảm giác mềm mại trơn trượt đó dễ chịu tới nỗi ngón chân cô cũng sắp cong lên!
“Không… Cần… Mà…”, Thiên Thụ run rẩy rên rỉ.
Bỗng dưng, Viên Dã đang hôn miệt mài ngón tay cô bỗng phì cười thành tiếng.
Thiên Thụ ngớ người.
Đại Boss cũng… cười hớn hở thế sao?!
Viên Dã ngẩng lên, mái tóc sáng bóng, đôi mắt trong veo nhìn ánh mắt thắc mắc của Thiên Thụ, anh không cười nữa mà khẽ đằng hắng, “Khụ… Thực ra, lần trước anh muốn hỏi em, rốt cuộc là không… hay là cần? nếu không thì nói ‘không cần’, hoặc là ‘cần’; chứ đừng trước thì bảo ‘không’, sau lại ‘cần’ … Rốt cuộc là em không, hay là cần?”
Choáng!!
Thiên hạ vô địch choáng, siêu cấp sét đánh choáng!
Thiên Thụ lần đầu nghe Boss Viên nói một hơi dài như vậy, nhưng sau khi nói xong, cô choáng tới độ suýt thì té lăn xuống khỏi bệ đá! Chết thật, cô chỉ là rên rỉ thôi mà, anh lại còn hỏi cô rốt cuộc là “không” hay là “cần”! Anh làm người ta ra nông nỗi này, anh nói xem là “không” hay là “cần”?
Thiên Thụ xấu hổ mặt đỏ như con tôm luộc, từ đầu tới chân đỏ rừng rực. Hơi thở cũng hổn hển, đưa tay quệt đống sốt sô-cô-la mềm mềm trên bệ, rồi quẹt lên mặt Boss Viên. “Anh quá đáng! Lại… lại còn cười người ta! Không phải là do anh hả…!”
Boss Viên không ngờ cô dám làm thế, thoáng cái bị bôi lên cổ, ngay cả áo sơ mi trắng cũng dính sốt sô-cô-la đen thui nhơm nhớp.
Đại Boss nhướng mày, nheo mắt lại, nói vẻ uy hiếp, “Con thỏ kia, to gan gớm nhỉ!”
Thiên Thụ bị tiếng gọi của anh làm toàn thân tê liệt, biết tâm trạng anh khá tốt nên cô cứng miệng đáp trả, “Em… Gan em vốn dĩ là to, em… Em không sợ anh đâu!”
“Thế à?!”, Viên Dã nhướng mày nhìn cô, đôi mắt sắc nhọn phóng đến.
Thiên Thụ bị anh trừng mắt, nhưng lần này lại cố gắng chớp chớp mắt, trừng mắt lại anh.
Viên Dã thấy đôi mắt lấp lánh sáng của cô, bỗng nhiên hôn thật mạnh.
Hôn lên vệt tương cà trên mặt cô, hôn lên đôi môi cố tỏ ra kiên cường của cô.
Thiên Thụ lại bị anh giữ chặt, đương nhiên không chịu thua kém, một tay túm cổ anh, hôn chụt lên cổ anh như một con thỏ.
Sốt sô-cô-la nồng đậm dính đầy lên miệng cô. Cùng với da thịt trơn láng của anh, mùi bạc hà dễ chịu trên người anh, thơm mát mềm mại, thật là ngon lành! Chẳng tránh anh cứ thích cắn cô, thích hôn cổ cô, hóa ra là cảm giác này… Thú vị quá, cô cũng muốn cắn!
Thiên Thụ bị nghiện rồi, nhe răng ra cắn vào cổ Viên Dã!
Nơi nhạy cảm sau tai bị răng nhọn của cô cắm vào, Viên Dã cảm thấy toàn thân run bắn!
Cơ bắp toàn thân như cứng đờ, cảnh quen thuộc trong khách sạn bảy sao lại xuất hiện, cơ thể đầy đủ đường cong của cô, làn da mềm mại như lụa, “cặp thỏ” trắng nõn nà… Anh đều đã nhìn thấy!
Hơi thở trong tích tắc trở nên gấp gáp, hai người thở hổn hển, quấn vào nhau!
Thế là phim tình cảm lãng mạn đắm đuối, suýt biến thành phim tình cảm xã hội đánh nhau!
Cộc cộc cộc!
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên!
Trên cánh cửa kính mờ của nhà bếp phản chiếu bóng dì Trương đang cuống quýt, dì vừa gõ mạnh vào cửa vừa gọi to, “Cậu Viên! Cô Hạ! Hai người có phải về rồi không? Có phải đang ở trong bếp không? Tôi vừa đi vệ sinh một lát… Trời ơi, mau mở cửa, trên bếp tôi còn đang chiên trứng, con bé còn đang ngồi trên xe nôi!”
Cái gì?!
Hai người đang định chuyển sang đóng phim đánh nhau vừa nghe dì Trương kêu như vậy thì hồn phi phách tán hết!
Cả hai cùng quay lại, nhìn ra phía sau bệ đá!
Ối trời ơi… Phía sau đó có đặt một cái xe nôi thấp, cô bé con mũm mĩm, hồng hào xinh tươi đang bị nhốt trong đó! Trên cái bàn gỗ nhỏ phía trước còn đặt một cái bát, xem ra con gái đang đợi bữa tối trứng luộc! Kết quả bị hai ông bố bà mẹ ngốc nghếch đóng phim đánh nhau ở đây, trứng luộc có lẽ sắp thành trứng khô rồi!
Cô bé con đáng yêu ngồi trên ghế cứ “i a i a” vui vẻ, bỗng nhì thấy hai người lớn đang quấn lấy nhau cùng thò đầu ra nhìn nó, cô bé vô cùng sung sướng toét cái miệng hồng hào đang chảy nước miếng ra, cười tươi rói với họ.
Cái thìa trong tay vừa gõ lên bát, vang lên “teng” một tiếng!
Hai nam nữ chính bộ phim đánh nhau bỗng vạch đen đầy mặt.
Mẹ ơi, mặc kệ là phim tình cảm hay đánh nhau gì đó, ai có thể ngờ là trong bếp còn có một khán giả nữa chứ! Choáng ơi là choáng, thiên hạ vô địch choáng, siêu cấp sét đánh choáng!
Ba phút sau, Viên Dã bình thản như không, giả bộ chưa có gì xảy ra, bế con bé lên rồi mở cửa bếp.
Hạ Thiên Thụ cúi gằm đầu, khom lưng, như thể làm sai cả trăm chuyện, lủi thủi theo sau anh chuồn ra ngoài.
Dì Trương thấy họ ra thì lập tức giơ tay đón đứa bé. “Cậu Viên, hóa ra hai người đều về rồi à. Nhưng làm tôi sợ chết được, không biết vì sao cửa bếp lại khóa, đứa bé còn ở trong. Xin lỗi xin lỗi, lần sau tôi thề sẽ không để xảy ra chuyện này nữa!”
Thiên Thụ xấu hổ tới nỗi muốn khoét lỗ chui xuống cho rồi. Rõ ràng là họ đóng phim bậy bạ, khóa cửa bếp, nào phải lỗi của dì Trương.
Nhưng Boss Viên chính là Boss Viên, người ta mặt không đỏ, thở không gấp, còn vô cùng bình tĩnh gật gù, “Vâng.”
Dì Trương rất hối lỗi, bế đứa bé nhưng ánh mắt còn nhìn thấy vết tương đen đen đỏ đỏ trên áo họ. “Trời ạ, áo hai người sao bẩn thế này? Có phải làm bắt tương cà và sốt sô-cô-la lên không? Haizzz, tôi từng tuổi này rồi, đặt đồ cũng không để ý, hai người mau thay ra đi, tôi giặt cho…”
Dì Trương nhiệt tình muốn bù đắp tội lỗi, định lột áo Thiên Thụ ra.
Hại Thiên Thụ hồn phi phách tán, túm chặt áo và cổ mình, kêu lên, “A, không cần đâu, tự cháu giặt được!”
Không còn chuyện gì choáng hơn thế này nữa, cô khom lưng cúi đầu, “vù” một cái chuồn về phòng mình!
Dì Trương cũng giật bắn mình.
Boss Viên trấn tĩnh, nheo mắt với dì Trương. “Khụ, không sao, cô ấy sẽ tự giặt!”
Thế là cũng trấn tĩnh quay về thư phòng của mình.
Dì Trương thấy hành động kỳ quặc của họ, rồi lại nhìn vết tương kỳ quặc trên người họ, mà lại còn đen đen đỏ đỏ, không lẽ hai người đánh nhau không thành trong bếp? A, vợ chồng trẻ chiến tranh lạnh tăng cấp đến nước này rồi ư?!
“A, trứng luộc!”, dì Trương kêu lên, bế con bé lao về nhà bếp.
Hạ Thiên Thụ cả đêm không ngủ ngon.
Cô cứ nằm lăn lộn trên giường, nghĩ mãi về bộ phim “đánh nhau” xảy ra trong nhà bếp. Lần này hình như khác với lần trước, thái độ của anh đối với cô hình như cũng hơi khác. Lần đầu nói một câu dài như vậy, cũng là lần đầu anh cười mà không chút phòng bị nào với cô.
Chỉ có điều câu “rốt cuộc là em ‘không’, hay là ‘cần’?!” quá choáng! Choáng tới nỗi cô chết đi sống lại, sống lại chết đi.
Thiên Thụ cứ lăn lộn đến nửa đêm, muốn gửi tin nhắn quấy rối Đồng Tiểu Vi. Kết quả gửi mãi không thấy hồi âm, cô liền gọi điện, hóa ra- đã tắt máy!
Cái đồ XXOO, cái tên đó chẳng biết đã túm chồng cô nàng đi “hoang dã” ở đâu rồi!
Hừ, dã!
Nghĩ đến chữ này là Thiên Thụ lại đỏ mặt.
http://www.luv-ebook.com
Tiêu, cả đêm ngủ như thế nào, chắc mọi người đã có thể tưởng tượng.
Cũng may hôm sau là ngày nghỉ, mọi người đều ở nhà không đi đâu. Thiên Thụ còn đang ôm gấu bông, rúc trong chăn ngủ say sưa, bỗng bị điện thoại đánh thức.
Cô chụp lấy điện thoại. “Này, đồ chết tiệt, cuối cùng cũng có lương tâm gọi điện lại…”
“Hạ Thiên Thụ! Mày nói ai chết tiệt?!”, đầu dây bên kia vẳng đến giọng nói gần như sắp phát điên.
Thiên Thụ bật dậy trên giường, sợ tới nỗi đầu ngón tay run bắn lên.
“Thái… Thái… Thái hoàng thái hậu?!”
Bà Hạ nghe giọng con gái run rẩy thì cười đắc ý, “Hô, ba ngày không thấy mẹ lại không biết sợ à? Ha ha ha, con gái yêu quý à, con quỵ an[1] đi!”
[1] Quỵ là quỳ lạy.
Quỵ an?
Thiên Thụ vạch đen đầy mặt, mẹ già Cos cũng nhập tâm quá.
“Mẹ, đừng đùa nữa. Lần trước tiền và thư con gửi mẹ đã nhận được chưa?”, Thiên Thụ sau khi ra viện đã gửi một lá thư và một số tiền cho mẹ, để mẹ già nơi xa xôi được yên tâm.
“Nhận được rồi, nhận được rồi!”, thái hậu cười hà hà trong điện thoại, “Mẹ còn gửi lại một tấm thiệp cho con mà.”
“Ồ, thế sao?”, Thiên Thụ bước xuống giường, lê dép đi lấy nước, “Con chưa nhận được, mẹ gửi tới tòa soạn à?”
“Không, gửi tới nhà con mà”, bà Hạ cười vui vẻ nói.
“Nhưng con chưa nhận được, chẳng lẽ dì Trương nhận…”, Thiên Thụ hớp một ngụm nước lọc.
“Chắc không phải, vì mẹ còn chưa gửi mà.”
Phụt…
Thiên Thụ phun nước ra ngoài, suýt nữa thì trượt ngã.
“Lúc nãy mẹ đi ngang thùng thư, vốn định gửi cho con, sau đó nghĩ lại dù sao cũng sắp gặp nhau rồi, mẹ đưa thẳng cho con là được. Mở cửa đi, con gái!”, bà Hạ cầm điện thoại, hét to.
A… Rầm!
Thiên Thụ ngã lăn ra trong tích tắc!
Mẹ… Mẹ lại…
Cô ném điện thoại đi, bò dậy, rồi lao vèo vèo như vòi rồng ra khỏi phòng, loạng choạng chạy ra hành lang, khiến dì Trương và con gái đều nhìn vẻ tò mò, sau đó lao ra cổng, “xoạch” một tiếng mở ra…
“Hi! Con gái yêu dấu, thái hậu đây – giá đáo rồi!”, bà Hạ khoác túi sau lưng, cười tươi rói đứng ngoài cửa, giơ tay hình chữ “V” với con gái.