Phòng tài vụ công ty Vân Thượng gọi điện đến, bạn Đồng Tiểu Vi bị phạt ba tháng tiền thưởng.
Một tin kinh khủng như vậy, Đồng Tiểu Vi khóc đến ngập lụt, suýt thì bóp chết Thiên Thụ. Thiên Thụ đáng thương bị bóp đến nỗi thở phì phò, còn phải rút khăn giấy ra lau nước mắt cho đại tiểu thư kia. Đồng Tiểu Vi chỉ vào Hạ Thiên Thụ, giận dữ, “Anh xã nhà cậu thật vô nhân tính! Anh xã nhà cậu thật vô lương tâm! Anh xã nhà cậu không phải người, không phải người!”
“Phải phải phải, đúng đúng đúng, không sai không sai”, Thiên Thụ đành phụ họa.
Cô cũng thấy chiêu này của Boss Viên thực sự là quá ác, đối với “nữ thần ánh trăng” Đồng Tiểu Vi mà nói, trừ tiền thưởng giống như lấy mạng cô nàng vậy. Cũng may cô vẫn giữ được, nhưng chẳng biết Boss Viên đang chờ xử lý cô ở đâu.
Thiên Thụ đang cần mẫn đưa khăn giấy thì bỗng “ầm” một tiếng, cửa văn phòng tổng biên tập bị đẩy mạnh.
Quan Nguyệt San xinh đẹp rạng ngời, vóc dáng cao ráo, mặc áo sơ mi trễ cổ bó sát, cộng thêm quần da ôm sát ào vào phòng, như trận cuồng phong, nhắm chuẩn Hạ Thiên Thụ đang ngồi sau bàn làm việc, kéo tay cô đi!
Thiên Thụ sợ hãi, “Này này này… Cô!”
Đồng Tiểu Vi vẫn đang cầm khăn giấy lau mặt chỉ trong chớp mắt, Hà Hiệp đã biến mất.
“Vào đi”, ra khỏi căn nhà bằng gỗ nhỏ xinh của tòa soạn, Quan Nguyệt San đá thẳng cô vào trong chiếc xe đua màu đỏ tươi.
Thiên Thụ thấy mặt co giật, đại mỹ nữ này sao tác phong y hệt Boss Viên thế này, đều là túm cổ người khác rồi chạy, thấy xe là nhét người vào xe?
“Đi đâu vậy, tôi vẫn đang làm việc…”
“Công việc quan trọng, hay chồng cô quan trọng?!”, đại mỹ nữ ngồi vào xe, mái tóc hơi rối bay phất phơ, gương mặt đeo kính râm vừa tuyệt đẹp vừa lạnh lùng. “Nếu cô còn không chịu nắm bắt cơ hội thì tôi sẽ cướp anh xã của cô đi đấy!”
A… Hả? Câu này mà cũng nói được à? Thiên Thụ muốn lườm cô nàng một cái, chẳng lẽ cô ta định viết thư khiêu khích mình hay sao?
Đại mỹ nữ đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi như bay, suýt nữa thì làm Thiên Thụ cũng bay theo.
Chiếc xe phóng thẳng đến tiệm thẩm mỹ đắt nhất thành phố, Quan tiểu thư đại mỹ nữ xách cổ áo Thiên Thụ lẳng vào trong tiệm. “Cho các người ba giờ, dọn dẹp sạch sẽ cô ấy cho tôi!”
Hả? Dọn dẹp sạch sẽ? Định hạ đao hay sao?
Thiên Thụ hoảng hốt, một đám nhân viên ào tới, lột luôn quần áo của cô, vẻ mặt cứ như đàn sói đói. Mẹ ơi, phụ nữ mà nổi hứng xxx lên thì đàn ông cũng không bằng!
Mười lăm phút sau, Hạ Thiên Thụ được tắm rửa sáng bóng bị ném thẳng lên giường. Đại mỹ nữ ung dung ngồi cạnh vừa xem tạp chí, không buồn ngẩng đầu mà chỉ trỏ. “Wax sạch lông cô ấy, chăm sóc, bôi kem dưỡng, làm sạch da, trang điểm, nhanh!”
Cái gì cái gì? Wax lông? Bôi kem dưỡng? Cái gì thế này… Thấy mười mấy cô nhân viên lao đến chỗ mình, Thiên Thụ lập tức cảm thấy mình như bị quẳng vào lò mổ heo vậy.
Quả nhiên, chưa được hai phút, Thiên Thụ lập tức cảm thấy chân đau nhói, hình như có ai đang rứt lông chân cô!
“Á á á á…” Thiên Thụ kêu thảm thiết.
Lại hai phút sau, trên mặt bỗng nhói lên lại còn lóe ánh sáng trắng lóa.
“Oái oái oái oái…” Thiên Thụ hét to.
Xoạch!
Tạp chí bị ném mạnh lên bàn, đại mỹ nữ đứng cạnh cô, lớn tiếng dạy dỗ, “Kêu cái gì mà kêu? Mổ heo hả? Phụ nữ như cô không biết yêu cơ thể mình, bây giờ tôi nhờ người giúp cô trở nên xinh đẹp, mà cô lại còn kêu? Cô có biết muốn giữ đàn ông thì cách quan trọng nhất là gì không? Chính là cơ thể của cô! Xem xem mặt cô khô thế này, xem lớp da sừng ở cùi chỏ của cô, xem xem làm da không chăm sóc của cô kìa! Thế này làm sao thu hút đàn ông được, sao có thể giữ được trái tim anh xã nhà cô? Cô còn kêu nữa, còn kêu nữa là tôi sẽ cướp anh ấy đi đấy!”
A ôi… Thiên Thụ lập tức ngoan ngoãn câm miệng, tuy nước mắt lưng tròng nhưng chỉ dám chớp chớp mắt nhìn Quan Nguyệt San đứng trước mặt.
Có thể nào đừng dùng những lời đó dọa nạt người ta không, người ta không muốn bị cô cướp đi mà! Nhưng, nhưng người ta cũng không tệ như cô nói đâu, tuy thiếu chăm sóc nhưng làn da vẫn mịn màng như nước, lông mày hơi dài tí nhưng vẫn rất gợi cảm… A a a a! Dì ơi, dì có thể nhẹ nhàng được không, đau quá!
Ba tiếng sau, cuối cùng cơ thể đã bị hành hạ xong!
Quan Nguyệt San nhìn Hạ Thiên Thụ đã trở nên “mướt rượt”, cuối cùng gật gù. Tiếp đó chẳng nói chẳng rằng, kéo cô phi thẳng đến công ty bách hóa to đùng bên cạnh tiệm thẩm mỹ. Thiên Thụ mắt còn chưa kịp chớp, đã bị cô ta ném lên quầy nội y nữ ở tầng bảy. Vừa nhìn thấy áo lót, quần lót màu mè rực rỡ treo đầy, Thiên Thụ đã sợ tới mức quay người định bỏ chạy.
Quan Nguyệt San tóm lấy cô. “Này, cô chạy đi đâu?”
Thiên Thụ khóc không ra nước mắt. “Tôi tôi… Cô… cô tha cho tôi đi, đây… đắt lắm, tôi không mua nổi…”
“Không cần cô trả tiền, tôi trả!”, Quan Nguyệt San giữ chặt vai cô, “Một người phụ nữ nhất định phải có hai bộ đồ lót cao cấp nhất, như thế mới là đối xử tốt với bản thân. Cô đối tốt với chính mình thì đàn ông cũng sẽ đối tốt với cô. Nên đừng lo, hôm nay để tôi trả tiền. Đúng rồi, size của cô là bao nhiêu?”
Quan đại tiểu thư trừng mắt nhìn Hạ Thiên Thụ đỏ mặt định trốn tránh, không nói gì, giơ móng vuốt ra luôn.
“Á!”, Thiên Thụ bị sờ, giật bắn mình, nhảy lùi ra sau hai bước!
Quan Nguyệt San lập tức cười đầy bí ẩn, vừa cười vừa đưa hai bộ móng vuốt để chụp con mồi ra. “Hê, không nhìn ra nhé, cô không cao, lại không mập, mà ngực thì khá đó chứ! Ô ha ha, tròn nhé, mềm nhé… Tên Viên Dã kia thật có phúc!”
Rầm!
Thiên Thụ chỉ muốn ngã lăn ra đất, chết đi cho xong.
Đây là nữ tiếp viên hàng không phong độ nhất, đại tiểu thư tập đoàn Lĩnh Hàng sao? Cô ta căn bản là đồ háo sắc thì có!!!
Quan Nguyệt San lấy ra một bộ quần áo lót từ giá treo, nhét luôn vào tay Thiên Thụ. “Đây, đến phòng thử đồ xem!”
“Hả? Đồ lót mà cũng thử được sao?, Thiên Thụ vạch đen đầy mặt.
“Mua thì đương nhiên thử được! Size mà tôi đoán chắc sẽ không sai đâu. Nếu không thì để tôi sờ thêm lần nữa đi?”, đại mỹ nữ mặt rất gian tà đưa móng vuốt lên.
“Tôi thử tôi thử!”, Thiên Thụ lập tức túm chặt đồ lót, bỏ chạy vào phòng thay đồ.
Quan Nguyệt San không kìm được cười phá lên, lôi điện thoại ra gọi.
Thiên Thụ đứng trong phòng thay đồ vật vã mãi một lúc, cuối cùng cũng mặc đồ lót vào.
Quan đại mỹ nữ tuy móng vuốt kinh khủng nhưng size cô ta đoán đúng là vừa khít, bộ đồ lót trong tay Thiên Thụ vừa khéo tôn lên “đôi thỏ ngọc” trước ngực cô, tròn trĩnh, mềm mại nằm gọn trong hoa văn ren màu đỏ thẫm đan xen lẫn xanh nhạt, trở nên căng tròn đầy hấp dẫn. Nhưng… nhưng… sao lại mỏng thế này? Phía trên phần cúp nửa ngực lại có tới một nửa là trong suốt! Ngoài hoa văn đan chéo nhau ra thì không còn cái gì để che đậy nữa, ngay cả “nụ hoa đào” trên “đôi thỏ ngọc” của cô cũng…
Thiên Thụ không biết tại sao nhớ tới câu “cái tên Viên Dã kia thật có phúc” mà lúc nãy Quan Nguyệt San nói! Ối trời! Choáng đến nỗi suýt chết! Khủng hoảng hơn là, Thiên Thụ đưa tay cầm quần lót, còn chưa mặc đã phát hiện. Đây là cho trẻ con mặc hay sao? Quần lót hình chữ “T”???
Quan đại mỹ nữ đứng ngoài gõ cửa. “Xong chưa? Xong chưa? Tôi vào xem đấy nhé!”
“Á! Đừng!”, Thiên Thụ lập tức ra sức chặn cửa, “Tôi… tôi chưa xong… Cô… Bộ mà cô đưa tôi hình như… hình như hở hang quá…”
“Thế hả?” Quan đại mỹ nữ hiền lành bất ngờ, “Vậy tôi đưa cô thêm bộ này, là váy ngủ, rất đẹp, cô mặc đồ lót kia vào rồi mặc thêm cái này, đẹp tuyệt. Mở cửa đi, tôi đổi cho cô.”
Đổi ư?
Thiên Thụ đảo đảo mắt, cuối cùng hé cửa ra một khe nhỏ.
Quan đại mỹ nữ đưa một cái áo ngủ dài hơn một tí qua khe cửa, Thiên Thụ vội nhận lấy. Tay run lên, hóa ra là một cái váy ngủ màu đỏ hoa hồng nhạt bằng lụa, dây vai mảnh, gấu váy ngắn, eo cao vô cùng gợi cảm, hấp dẫn hơn cả là giữa cái váy ấy còn có mấy đường ren trong suốt! Trời ơi, lại nữa rồi! Đây chỉ cần nhìn qua là có thể thấp thoáng trông thấy bên trong nhỉ? Quan đại mỹ nữ sao lại đưa cho cô một cái thế này chứ?
“Này, cái này cũng không được… Ối, quần áo của tôi! Trả lại đây!”, Thiên Thụ vừa định cự nự thì phát hiện ra Quan đại mỹ nữ đã đưa tay lôi hết quần áo cô đặt trên chiếc ghế cạnh cửa ra ngoài!
Quan đại mỹ nữ đứng ngoài cười hí hí. “Bây giờ cô hết lựa chọn rồi, mặc hay không mặc, tự cô suy nghĩ đi!”
Ầm ầm ầm!
Thiên Thụ đập đầu vào cửa phòng thay đồ, muốn chết đi cho xong! Lại bị cô ta hãm hại rồi! Lại bị cô ta hãm hại rồi! Quan Nguyệt San này, cái tên Quan Nguyệt San ghê gớm này! Rõ ràng là cô ta cố ý, rõ ràng là đang bày mưu hại mình! Nhưng cô ngốc như vậy, không nhìn ra mới chết! Ôi ôi ôi ôi… để cô chết cho rồi!
Nhưng cũng không thể trần trụi thế này được! Thiên Thụ sau khi đấu tranh ba phút, cuối cùng cũng mặc đồ vào. Quan đại mỹ nữ lần này xông thẳng vào, không biết lấy đâu ra một cái áo gió to, bao kín người Thiên Thụ lại, sau đó nhanh như cắt đẩy cô vào xe, bay thẳng đến khách sạn bảy sao. Dừng lại trước tầng 28, tìm đến một căn phòng nào đó, quẹt thẻ từ, Quan đại mỹ nữ nhấc chân lên đạp cô một cái bay vào bên trong!
“Ui da!”, Thiên Thụ đau quá, đầu chúi nhủi vào trong phòng.
Quan đại mỹ nữ đưa tay lột áo gió trên người cô ra, vừa hét lên vừa đóng cửa, “Chưa đủ 24 tiếng thì các người đừng hòng ra ngoài!”
Cái gì?! 24 tiếng?! Các người?!
Thiên Thụ bỗng thấy đầu óc mình cúp điện.
Cách cách! Cửa phòng vang lên một tiếng, và thế là bị người bên ngoài khóa chặt!
Cô kinh ngạc quay lại.
Một căn phòng quá quen thuộc.
Căn phòng cô từng ngủ một đêm ngoài ban công.
Bây giờ đèn đóm mờ ảo.
Ngọn đèn bàn bên cạnh giường mở một bóng mờ mờ.
Trên chiếc giường lớn màu rắn rải những cánh hoa hồng đỏ xinh đẹp.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương.
Ánh đèn, cánh hoa, mờ ám, hương thơm.
Quan trọng nhất là, dưới ánh đèn mờ ám đó, có một bóng dáng cao lớn ngồi trên chiếc sofa, ánh sáng chiếu trên gương mặt nhìn nghiêng của anh, rọi lên bức tường cạnh giường thành một đường cong tuyệt đẹp rung động lòng người.
Thiên Thụ không nhìn rõ gương mặt anh.
Nhưng có thể cảm nhận được trong bóng đêm mờ tối ấy, ánh mắt nóng bỏng của anh đang chăm chú nhìn cô.
Dưới ánh mắt đó, cô luống cuống chân tay.
Vì trên người cô, chỉ có chiếc váy ngủ ngắn cũn cỡn không đủ che mông…
Sắc đêm, quá mờ ám.