Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép

Chương 8


Chương trước Chương tiếp

Lục Hiên Vũ xoay người nhìn cô, nụ cười của cô rất ái hòa, trong phút chốc đôi mắt của bọn họ nhìn thẳng vào mắt nhau, tựa hồ tóe ra tia lửa không biết nên gọi tên như thế nào, hắn cũng hơi nhếch môi, giương lên một đường cong nhàn nhạt.

Thật là đẹp mắt a, Vu Linh San nhìn thấy không khỏi ngây dại.

Lục Hiên Vũ nhéo nhéo khuôn mặt cô, "Nhìn cái gì?"

"Anh nên cười nhiều, cười lên nhìn thật đẹp a, cả ngày khuôn mặt nghiêm nghị, rất dọa người." Lục Hiên Vũ hung hăng nhéo, "Còn không phải là cô cả ngày làm ra cho tôi một đống chuyện lộn xộn lung tung, cô còn hi vọng tôi cười cho cô xem? Cô làm tốt mọi chuyện sẽ làm tôi vui vẻ!"

Xe buýt tới thật đúng là chậm, hai người một nói một đáp, nói không ít lời.

Vu Linh San rất tự nhiên đem đầu tựa vào trên người hắn, "Lục Hiên Vũ, tôi phát hiện tôi cũng không chán ghét anh như vậy." Khuôn mặt lạnh nhạt của hắn từ từ hiện lên mấy phần ý cười, "Nhưng tôi vẫn rất chán ghét cô, làm sao bây giờ?"

"A. . . . . ." Cô thực buồn bực nhìn hắn.

"Nhanh để cho đại di mụ không hiểu chuyện của cô rời đi sớm một chút, bộ dáng kia của cô tôi có thể sẽ thích." Vu Linh San trừng mắt nhìn, "Anh vòng tới vòng lui, còn không phải là muốn tôi quẹo vào giường?"

Hắn che miệng của cô, hôn lên mặt cô một cái, "Hư, lời như thế giữ lại về nhà nói."

Xe buýt rốt cuộc đã tới, hai người lên xe buýt, trên xe rất ít người, hai người bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng.

Lục Hiên Vũ nói: "Xe buýt thật chậm, tốc độ giống như con rùa. . . . . ."

"Anh đừng oán trách, tôi cảm thấy vô cùng tốt." Vu Linh San chính là thích xe buýt chậm, Lục Hiên Vũ lái xe quá nhanh, khiến cho tim gan cô run sợ.

"Vu Linh San, cô không cần làm tôi mất hứng như vậy!" Lục Hiên Vũ trừng cô, "Chưa từng nghe qua xuất giá tòng phu sao? Tôi nói cái gì chính là cái đó, không hiểu sao?"

"Đúng, đúng, xe của Lục đại thiếu gia sang trọng nhất, ngồi thoải mái nhất, tốc độ giống như tên lửa, được chưa?" Lục Hiên Vũ ho khan một tiếng, nghiêm trang quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, dùng một loại vẻ mặt rất nghiêm túc nói: "Trước đây tôi xem một bộ phim, nói ân ái trong xe buýt rất sung sướng."

Khóe miệng Vu Linh San kịch liệt co quắp, trong lòng cô nghĩ: làm sao anh có thể biến thái như vậy, cả ngày chỉ muốn cái này. . . . . .

Lục Hiên Vũ bình tĩnh nhìn nhìn trước ngực cô, "Tiểu thư, hi vọng lần sau ra cửa không cần mặc quần áo gợi cảm như vậy."

Vu Linh San đột nhiên phát hiện cổ áo của mình hơi rộng, cô còn chưa ngồi tử tế, cúi đầu liền nhìn thấy rất rõ ràng cảnh xuân bên trong, không khỏi kéo cổ áo cao lên, đề phòng sắc lang!

Lục Hiên Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngồi vào bên cạnh Vu Linh San, xấu xa nói: "Nghe mẹ tôi nói, cô là một cô bé rất nhu thuận, rất dè dặt?"

"Nói nhảm, tôi nơi nào không nhu thuận, nơi nào không dè dặt?"

"Nhu thuận sao? Nào có cô bé nhu thuận nào lại bắt chuyện với một người đàn ông xa lạ? Bắt chuyện không được còn giận quá hóa giận, tức miệng mắng to."

"Tôi đều giải thích với anh vô số lần rồi, tôi không bắt chuyện với anh, là anh bắt chuyện với tôi có được hay không! Anh vô duyên vô cớ hại ngã tôi có phải cố ý hay không? Anh nhất định là cố ý, anh cố ý quyến rũ tôi, sau đó không phải là không biết xấu hổ bỏ đi sao? Vẻ mặt đó của anh, biểu tình gì a, tôi ngay lập tức thật sự là giận điên lên, bởi vì anh làm cho tôi ngã rất đau, ngộ nhỡ bị anh đụng ngã không sinh được em bé làm sao bây giờ?"

"Nơi nào đau? Tôi xoa bóp giúp cô." Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, đôi tay lại ái muội luồn vào từ cổ áo của cô, không đứng đắn nắm ngực của cô. Mặt Vu Linh San đỏ lên một chút, thật may là xe đến trạm rồi, cô mới có thể thoát được ma trảo của người nào đó.

Hai người đi dạo một buổi chiều, lúc này trời sắc cũng có chút tối, Lục Hiên Vũ thay cô xách theo tất cả túi đồ, tay còn lại dắt tay cô, hai người đắm chìm dưới ánh trời chiều, gió nhẹ tùy ý nhẹ nhàng thổi vào tóc của bọn họ, chung quanh bao phủ ánh sáng hạnh phúc.

Trên đường về nhà, Vu Linh San đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhíu mày một cái, "Tôi quên mua một vật rồi, anh về nhà trước đi, tôi đến siêu thị."

"Là cái gì?" Lục Hiên Vũ có chút nghi ngờ, nhìn thấy vẻ mặt hồng hồng của cô, ngay sau đó liền phản ứng, ồ một tiếng, "Tã sao?"

Cô rất không thể nhấc chân đạp hắn một cái, có chút đỏ mặt, có chút buồn bực nói: "Tã cái đầu anh, chẳng qua là thay đổi nhãn hiệu, tránh cho anh lại mệt nhọc như vậy."

Lục Hiên Vũ cúi đầu nở nụ cười, cùng cô đến siêu thị, thời điểm cô đi mua băng vệ sinh, hắn đi tới chỗ bán bao cao su cầm lấy mấy hộp.

Vu Linh San tới đây liền thấy được một màn như vậy, nhìn dáng vẻ hắn có chút do dự không quyết định, có chút không có ý tốt nói: "Anh làm gì thế? Có phải muốn lấy size nhỏ, nhưng lại cảm thấy size to có thể giữ thể diện?"

Lục Hiên Vũ hung hăng vỗ vỗ đầu của cô, "Cô muốn tôi trở về chứng minh cho cô xem sao?"

"Ách, tôi sai lầm rồi, Lục đại thiếu gia."

"Cô muốn đứa nhỏ sao? Muốn tôi liền không cầm, nếu như còn chưa muốn, cô liền chọn vài cái cô thích."

Sắc mặt Vu Linh San đỏ một chút, vật này không cần cô cầm đi, hơn nữa đứa nhỏ. . . . . . . . .

Cô dạy rất nhiều người bạn nhỏ đàn dương cầm, thật đúng là vô cùng thích những người bạn nhỏ đó! Trước kia luôn luôn nghĩ sau này muốn hảo hảo dạy con của mình đàn dương cầm, nghĩ đi nghĩ lại không khỏi nhẹ nhàng vểnh môi.

Lúc cô xoay người, phát hiện hai tay Lục Hiên Vũ trống trơn theo sát bên cạnh. . . . . .

Cả mặt cô đỏ bừng, hắn tựa hồ hiểu ý tứ của cô, sau đó đến bên cạnh cầm một ít đồ ăn vặt ném vào xe mua sắm, suy nghĩ một chút lại lấy thêm một ít thực phẩm dinh dưỡng cho phụ nữ có thai.

Cô không khỏi cúi đầu than một tiếng, "Anh làm gì thế?"

"Tôi cảm thấy, nếu như cô muốn có đứa nhỏ, vậy còn không dễ dàng? Rất nhanh cô có thể dùng đến những thứ này."

"Đáng ghét." Cô không khỏi vỗ vỗ lồng ngực của hắn.

Hai người đánh yêu mắng yêu, nhìn ở trong mắt mọi người, chỉ cảm thấy hai người bọn họ là một đôi hạnh phúc.

Một ngày này, tâm trạng Vu Linh San đặc biệt tốt, bỏ qua một bên thành kiến lúc trước, hôm nay hai người ở chung một chỗ, thật sự cảm thấy rất ăn nhịp, vì vậy cô đề nghị đàn một bản nhạc vì Lục Hiên Vũ.

Lục Hiên Vũ còn chưa nói tiếp, Vu Linh San lại nói: "Này, tôi cực ít đàn chỉ vì một người, anh có muốn nghe hay không?"

Lục Hiên Vũ dừng một chút, không khỏi hỏi ngược lại: "Cực ít? Cực ít đàn cho người khác nghe?"

"Ừ. . . . . . Anh là người đàn ông đầu tiên." Vu Linh San nghĩ, lại nói một câu làm hắn vui vẻ.

"Tôi thật sự là vinh hạnh, nụ hôn đầu, đêm đầu tiên, còn là người đàn ông đầu tiên được nghe tiếng đàn của cô." Hắn nở nụ cười, còn cười đến đặc biệt thiện chí.

Quả nhiên, hắn là một tên đàn ông được dỗ liền cười, mới nói một câu dễ nghe, hắn liền lộ ra dáng vẻ tươi cười mê người như vậy với cô.

Vu Linh San không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái, "Lục Hiên Vũ, anh không thể khiêm tốn một chút sao?"

"Tại sao tôi phải khiêm tốn? Cô là lão bà của tôi, ở trước mặt tôi, cô còn ngượng ngùng cái gì, hả?" Vừa nói hắn đột nhiên nhớ ra cái gì, thở dài một cái, "San San, cô có biết không, những tấm ảnh ngày đó chụp được đặc biệt đẹp, tôi vừa nghĩ tới liền nhiệt huyết sôi trào, lúc nào thì chụp lại một lần nữa?"

Cô tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, "Xóa bỏ những tấm ảnh đó cho tôi, nếu không. . . . . ."

"Kỳ thực không có những tấm ảnh đó." Hắn buông tay ra, ngôn ngữ ái muội, cũng không biết là thật hay giả.

Vu Linh San tức giận quay đầu trở lại, đôi tay linh hoạt đặt trên những phím nhạc dương cầm đen trắng, âm nhạc dịu dàng tuôn ra, giống như ánh mặt trời ôn ái, gió nhẹ mát mẻ, gột rửa trái tim con người.

Lắng nghe, Lục Hiên Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì, đi về phòng cầm một bộ mỹ phẩm đưa cho Vu Linh San, "Tặng cho cô."

"Oa!" Thích đẹp là bản tính của phụ nữ, đối với một mỹ nữ nghiệp dư như Vu Linh San mà nói, mỹ phẩm là đồ không thể thiếu được trong cuộc sống.

Cô cầm hộp mỹ phẩm tinh mỹ, ngẩn người một chút, sau đó vẻ mặt hưng phấn nói: "Oa, sau này anh có phải có thể cung cấp cho tôi rất nhiều mỹ phẩm miễn phí hay không, mỹ phẩm dưỡng da à? Loại mặt nạ này thật là đắt, tôi đều tiếc không dùng, sau này anh có phải có thể mỗi ngày cho tôi mấy miếng hay không, để cho tôi đắp chân nữa?"

Lục Hiên Vũ nhìn cô như nhìn quái vật, người phụ này này thật đúng là tham lam, nhưng cô có tư cách này không phải sao?

Hắn mỉm cười gật đầu một cái, "Nơi đó. . . . . . Có cần cũng dùng mặt nạ để đắp lên hay không?"

Cô tự nhiên biết hắn nói là nơi nào, tức giận nhìn hắn một cái, "Đắp cái đầu anh."

Hai người cười cười nói nói từ phòng đàn ra ngoài, Vu Linh San vừa ngồi trên ghế sa lon vừa vui vẻ ôm gối dựa lăn lộn, hồi lâu mới vui tươi hớn hở nói với Lục Hiên Vũ: "Lục Hiên Vũ, tôi đột nhiên phát hiện tôi gả cho ông chủ một công ty mỹ phẩm, ha ha, thật là quá hạnh phúc!"

Lục Hiên Vũ có chút dở khóc dở cười, đường phản xạ của người phụ nữ này cũng quá dài đi, "Bây giờ cô mới phát hiện?"

"Bởi vì trước đó vài ngày, tôi đều cảm thấy sự tồn tại của anh không có cảm giác chân thật, hôm nay mới có một chút. . . . . . Ha ha! Chỉ là, đồ trang điểm Lục thị xác thực rất tốt, tôi trước kia có một bạn cùng phòng cũng dùng loại này, tôi cũng thật thích . . . . . . Chỉ là son môi kia, màu của son môi đó có thể thêm một chút nhũ không? Tôi rất thích loại đó, nhưng những sản phẩm khác lại cho thêm một chút chất hóa học không tốt, cho nên. . . . . ."

Con ngươi Lục Hiên Vũ sáng lên, bên môi dẫn theo nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, "Ừ, tôi để cho cấp dưới phát minh loại đó rồi tặng cho cô được chứ?"

"A. . . . . ." Cô chỉ là tùy ý nói thôi, lại dễ dàng nghe được lời hứa của hắn, lúc này trong lòng không khỏi vô cùng cảm động, chỉ cảm thấy hạnh phúc tỏa bong bóng.

Cô đột nhiên phát hiện dưới bề ngoại lạnh lùng của Lục Hiên Vũ là một trái tim dịu dàng.

Cô vốn cho rằng mình bị uy hiếp kết hôn, sau khi cưới nhất định không hạnh phúc, nhưng không hiểu sao những suy nghĩ tiêu cực đó từ từ biến mất! Hắn bắt đầu sẽ không tức giận cô cãi nhau cùng hắn; thời điểm cô ngã bệnh lại chăm sóc cô như vậy; cũng không tiếc tay tốn nhiều tiền cho cô; về mặt việc nhà, mặc dù hắn luôn buồn bực cô chân tay vụng về, nhưng cũng không chân chính phát giận.

Cô cảm thấy trái tim mình đang hướng tới gần hắn, hoặc là đã gần sát rồi.

Lục Hiên Vũ vốn còn mấy ngày tuần trăng mật, lại vì chuyện màu son môi này mà bận rộn.

Ở phương diện chất lượng, phương diện sức khỏe, hắn vô cùng chú trọng, bởi vì sản phẩm của tập đoàn Lục thị bọn họ nhất định là sản phẩm xanh, cho nên mỗi lần chế tạo một sản phẩm mới, hắn đều muốn theo dõi toàn bộ quá trình, chỉ sợ khâu nào xảy ra chuyện không may, không chỉ là vì chất lượng, cũng là vì danh dự.

Hắn nhất định phải chế tạo ra mỹ phẩm hoàn mỹ nhất, để tặng cho vợ của hắn. Còn nữa, hắn muốn hoàn thành trong thời gian quy định, bởi vì hắn muốn cho cô một kinh hỉ.

Vu Linh San qua tuần trăng mật cũng bắt đầu đi làm.

Lục Hiên Vũ thỉnh thoảng sẽ giành thời gian tới trường học đón cô, đưa cô đi ăn một bữa ngon hoặc là ăn một chút đồ ngọt, Vu Linh San nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt đồng nghiệp không khỏi có chút đắc ý.

Người đàn ông này, mặc dù vừa mới bắt đầu cô hết sức ghét bỏ, nhưng vô luận như thế nào, hắn là vương tử trong lòng rất nhiều cô bé hướng tới nha! Cô đột nhiên phát hiện, vị trí này dần dần không chướng khí mù mịt như cô từng nghĩ.

Người đàn ông này thật đúng như lời của anh họ Lăng Tuân nói, mặc dù tính tình có chút thối, còn lại không tệ, cô hi vọng trong tương lai quan hệ giữa bọn họ có thể cải thiện.

Mấy ngày nay, buổi tối Lục Hiên Vũ về nhà có chút muộn, còn mang theo chút mùi rượu, điều này làm cho Vu Linh San có chút tức giận, nhưng cô lại luôn chịu đựng bởi nghe hắn nói thời điểm chế tạo một loại sản phẩm mới luôn mệt chết đi. Cô nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, cũng sẽ giống như một người vợ hiền tuệ, thay hắn cởi y phục, lại đi lấy cho hắn một ly nước mật ong.

Nhưng chẳng biết tại sao, vẻ mặt Lục Hiên Vũ nhìn cô mỗi lần như vậy luôn luôn nhàn nhạt, giống như cô làm chuyện gì thật có lỗi với hắn.

Vu Linh San sờ sờ mặt của mình, cau mày nhìn hắn, "Này, anh làm sao vậy? Tôi làm chuyện gì thật có lỗi với anh sao? Anh, anh tại sao muốn nhìn tôi như vậy?"

Lục Hiên Vũ chẳng qua là hừ lạnh một tiếng, nằm soài trên giường, lạnh nhạt nói: "Tôi nhìn cô thế nào? Hơn nữa, làm sao cô sẽ làm chuyện gì thật có lỗi với tôi đây?"

Vu Linh San có chút không tìm được manh mối trong lời nói của hắn, hắn là người hai mặt sao? Như thế nào có nhiều cảm xúc như vậy? Thỉnh thoảng có thể dịu dàng đến khiến trái tim của cô cuồng loạn, thỉnh thoảng có thể lạnh lùng đến để cho cô run như cầy sấy.

Trước khi ngủ, hắn hỏi cô: "Đại di mụ không hiểu chuyện của cô đã đi chưa?"

"A, sớm đi rồi. . . . . ."

"Vậy tối mai cùng tôi đi bơi." Hắn thật sự mệt mỏi, kéo cô tới ôm vào trong ngực, hít thật sâu một cái mùi vị ngọt ngào trên người cô, thời điểm ôm cô, cảm thấy tinh thần cũng khá rất nhiều.

Người phụ nữ này, thật sự chẳng lẽ không quan tâm hắn sao? Ngay cả một câu quan tâm cũng không có.

"Tại sao?"

"Ngày mai bể bơi của cha tôi khai trương, trước khi chính thức kinh doanh, mời mấy người trong nhà chúng ta cùng đến vui đùa một chút."

"Bơi lội a. . . . . ." Không thể không nói cô có chút mong đợi, mặc dù kỹ thuật bơi của cô chưa ra hình dáng gì, nhưng cô vẫn rất thích cảm giác ở trong nước.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...