Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép
Chương 6
Bên cạnh có một người phụ nữ không mời mà tới, hơi uốn éo sát vào thân mình, cảnh đẹp dưới y phục nhìn không sót một cái gì, dưới sự trêu chọc có chủ ý của cô ta, ngoại trừ vừa mới bắt đầu nhìn cô một cái, sau đó một ánh mắt cũng keo kiệt không chịu cho, chẳng biết tại sao, trong đầu cư nhiên hiện ra gương mặt quật cường của Vu Linh San, không khỏi bắt đầu lo lắng, cô không trở về nhà, tức giận thuộc về tức giận, trông nom vẫn là muốn trông nom.
Hắn để rượu xuống, trả tiền, không để ý tới cô nàng gợi cảm lớn tiếng kêu la liền lái xe về nhà.
Khi về đến nhà, Vu Linh San đang xem TV, hai chân đặt lên trên bàn bàn trà, móng chân màu đỏ tươi dưới ánh đèn có vẻ đặc biệt xinh đẹp, cô đang ôm bánh ngọt hắn mua cho cô, dùng dĩa xắn từng miếng một cho vào miệng, không biết là xem tiết mục gì hay ho, toét miệng ngây ngốc cười.
Hắn đứng trước cửa, nhìn cô không khỏi ngây cả người, đây mới thật sự là cô đi, không có tim không có phổi, vui vẻ giống như đứa bé.
Cô đang toét miệng, sau khi đối diện với ánh mắt của hắn, khóe môi cũng cứng ngắc một chút.
Lục Hiên Vũ thấy cô như vậy, lạnh lùng cười cười, tự mình vào phòng tắm, đợi đến hắn lúc đi ra, Vu Linh San cũng đứng ở cửa phòng tắm, trong tay đang cầm một nửa bánh ngọt, lầu bầu một câu, "Tôi giữ lại một nửa cho anh, anh ăn đi."
Lập tức, Lục Hiên Vũ đột nhiên có chút dở khóc dở cười, hắn nhàn nhạt liếc cô một cái, "Tôi không thích ăn cái này."
"Vậy anh làm gì nhìn chằm chằm bánh ngọt của tôi, còn một bộ mặt như đi đại tiện, rõ ràng chính là giận tôi không cho anh ăn bánh ngọt."
Lục Hiên Vũ nghe được thanh âm răng rắc bởi vì nắm chặt phát ra từ xương tay mình, thật sự không biết cô rốt cuộc đang giả bộ ngu hay là cố ý làm hắn tức giận, hắn nói: "Vu Linh San, xin cô không cần nổi giận linh tinh, tôi không có kiên nhẫn lấy lòng cô."
Vu Linh San ngẩng đầu lên, nhàn nhạt ừ một tiếng, "Tôi cũng vậy, cho nên anh có chuyện gì nói thẳng với tôi là tốt rồi, tôi. . . . . . Hôm nay chúng ta đến mức độ này cũng không phải là lỗi của một người, xin anh không nên đem toàn bộ sai lầm đều đổ lên trên người tôi, dù sao tôi cũng không muốn. Còn nữa, bánh ngọt ăn thật ngon, cám ơn." Cô tiếp tục ôm bánh ngọt lại ngồi trở lại ghế sa lon.
Lục Hiên Vũ tuy nói như vậy, nhưng cũng chỉ tức giận một chút rồi thôi, nay bởi những lời này của cô, tức giận lại nổi lên, hắn khẽ nheo mắt, nhìn cô, cô lại không để ý tới hắn, tiếp tục không có tim không có phổi xem TV, xem còn rất vui vẻ, toét miệng ngây ngốc cười.
Lục Hiên Vũ đột nhiên liền ý thức được một vấn đề, cô không quan tâm tới hắn, một chút cũng không quan tâm, không quan tâm cảm thụ của hắn, cũng không quan tâm tối nay hắn đi đâu.
Đối với nhận thức này, hắn có chút cảm thấy khó chịu.
Hai người kết hôn, hắn thành người chủ động ở phương diện kia, nhưng về phương diện tình cảm hắn lại không muốn chủ động, hắn chờ cô tới lấy lòng hắn! Cô chế giễu, tức giận, trở mặt, hôm nay mới là ngày thứ hai kết hôn.
Một buổi tối này, Vu Linh San không trở về phòng ngủ, cô xem TV đến rất khuya, sau đó đến phòng khách.
Cô cũng không hiểu phải sống cuộc sống hôn nhân như thế nào, cô chỉ biết mình mới kết hôn ngày thứ hai đã cùng Lục đại thiếu gia tính tình nóng nảy chơi cứng rồi. Trong lòng cô nghĩ, đại thiếu gia hắn xem ra là loại người được một đám đông kính ngưỡng, kỳ thực cũng rất ấu trĩ.
Một đêm này, hai người đều ngủ không ngon, đều đang suy nghĩ một vấn đề, hôn nhân rốt cuộc là cái gì?
Ngày hôm sau hai người cũng tỉnh dậy rất sớm, thời điểm chạm mặt trong phòng khách, vẻ mặt đều là nhàn nhạt, không muốn nói chuyện.
Vu Linh San thấy Lục Hiên Vũ không có ý động thủ làm bữa ăn sáng, đói bụng rồi, liền chuẩn bị ra ngoài mua, cửa còn chưa mở ra, Lục Hiên Vũ liền kéo cô trở lại.
"Anh làm gì thế?" Vu Linh San có chút tức giận hỏi một tiếng.
Lục Hiên Vũ ép mặt cô tới chiếc gương trước cửa, dùng sức khá mạnh, mặt cô dán vào tấm gương lạnh như băng, mặt cũng bị ép tới biến hình.
Vu Linh San đang muốn nổi giận, nhưng thời điểm hắn chỉ tay vào chút gỉ mắt ở khóe mắt cô, sắc mặt cô liền chầm chậm đỏ lên, cô che mặt chạy tới toilet, qua thật lâu mới dám ló đầu ra nhìn.
Lục Hiên Vũ nhàn nhạt nhìn cô một cái, ấn một chút tiền vào trong tay cô, "Tôi cũng muốn."
Vu Linh San mặc dù có chút không vui, nhưng cũng cảm thấy chuyện mới vừa rồi có chút ngượng ngùng, không muốn cự tuyệt hắn, sợ hắn cười nhạo.
Cô mua bữa ăn sáng trở lại, hai người an vị ở trên ghế sofa ăn, tin tức sáng sớm trên TV làm cho người ta bật cười một màn, Vu Linh San đột nhiên hắc hắc hai tiếng phá lên cười, sau khi nhận được ánh mắt của Lục Hiên Vũ, cô có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu.
Lục Hiên Vũ chỉ chỉ miệng của cô, "Thật bẩn."
Nụ cười có thể làm tan đi đồng minh và kẻ thủ. Cũng bởi một tiếng cười như vậy, chiến tranh lạnh giữa hai người kết thúc.
Lục Hiên Vũ thật sự không thích loại cảm giác chiến tranh lạnh này, những phụ nữ hắn từng kết giao trước đây, người nào không phải nhìn sắc mặt hắn? Người phụ nữ trước mắt này lại không như vậy, dám đối với hắn hô to gọi nhỏ, cũng không chủ động cầu hòa, như thế khiến hắn cảm thấy có chút không khỏi phiền não.
Mà Vu Linh San thì sao, nhìn sắc mặt của hắn âm tình bất định, không dám lên tiếng.
Buổi tối này, hắn vốn định cùng Vu Linh San ở nhà hảo hảo mây mưa một phen, nhưng một đám bạn thay phiên gọi điện thoại cho hắn, mời hắn đi chơi, Lục Hiên Vũ vốn muốn cự tuyệt, lại nghe được một đám ở bên kia đùa cợt: "Trọng sắc khinh bạn, có lão bà cũng đừng không quan tâm đám bạn này chứ!"
Lục Hiên Vũ vốn muốn hỏi ý kiến của Vu Linh San, lại thấy đôi mắt cô chỉ biết nhìn chằm chằm TV, rõ ràng là nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hắn, nhưng không có một chút ý tứ quan tâm.
Lục Hiên Vũ chỉ cảm thấy lần này không khỏi tức giận, không khỏi ừ một tiếng, "Đợi chút, tôi qua ngay."
Lục Hiên Vũ cố ý thay quần áo trước mặt cô, còn thay đặc biệt chậm, Vu Linh San cũng không hỏi, tiếp tục xem TV.
Mỗi người đều có riêng tư của mình, cô nghĩ cô không nên kiểm soát hắn, thầm nghĩ cho hắn thêm một chút không gian, mức độ quen thuộc của bọn họ vốn không lớn, cô sợ cô hỏi sẽ khiến cho hắn chán ghét, chọc giận hắn, cô không muốn chiến tranh lạnh với hắn nữa, cô không có tinh lực thấp thỏm làm như thế nào cầu hòa cùng hắn.
Nhưng thái độ lúc này của cô khiến cho sắc mặt Lục Hiên Vũ trở nên đặc biệt khó coi, lúc ra cửa đóng cửa cũng thực mạnh tay.
Sau khi đến câu lạc bộ đêm, hắn không khỏi uống nhiều một chút rượu, cúi đầu uống rượu giải sầu.
Một người trong đám bạn cười xấu xa nói: "Hiên Vũ, tuần trăng mật cư nhiên không bồi lão bà của mình ngược lại đi theo chúng tôi, có phải lão bà của cậu chăm sóc không tốt hay không?"
Lục Hiên Vũ vừa nghe, chân mày cau lại, lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Lời này cần cậu lắm mồm sao?" Giọng điệu của hắn không tốt, sắc mặt âm trầm. Hắn là một người tự chủ, không thích người khác lời ong tiếng ve về chuyện của hắn, đám bạn này cũng không dám nói gì, chỉ cho rằng bọn họ mời làm khó hắn.
Lục Hiên Vũ uống chút rượu trở về, không biết vì sao, trong lòng có chút bất an, trong đầu luôn nghĩ xem cô đã ngủ chưa, nghĩ tới cô rốt cuộc còn giận hay không, hắn nghĩ, trái tim hắn lan tràn sự đồng tình rồi, cư nhiên bắt đầu đi quan tâm cô.
Lúc trở về hơi muộn, hắn cho rằng Vu Linh San đã ngủ, thời điểm mở cửa đi vào, lại thấy ánh đèn vẫn sáng, hắn cho rằng cô là đặc biệt để đèn cho hắn, đang vui vẻ.
Không nghĩ vừa mở cửa, lại thấy cô ôm cái gối vùi ở trên sô pha, cả người cũng co rút thành một đống, hắn không khỏi có chút giật mình, bước nhanh tiến lên, "Làm sao vậy?"
Mỗi tháng đại di mụ tới đều làm cho Vu Linh San thống khổ, chính là lúc này, cô đau đớn khó nhịn, khuôn mặt trắng bệch, trên mặt đều là mồ hôi lạnh.
Làm thời điểm Lục Hiên Vũ nâng đầu cô lúc lên liền phát hiện trên trán cô đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, không khỏi sờ sờ khuôn mặt cô, "Làm sao vậy? Cô làm sao vậy?"
Vu Linh San ngượng ngùng nói ra khỏi miệng, chẳng qua là úp úp mở mở: "Nhịn một chút sẽ qua thôi."
Lục Hiên Vũ thấy bộ dạng đè nén của cô, tựa hồ hiểu ra cái gì, đến phòng bếp lấy một chén nước đường đỏ tới cho cô uống. Vu Linh San lắc đầu một cái, "Không cần."
"Uống vào sẽ đỡ đau!" Hắn kiên nhẫn dỗ cô.
"Không muốn uống, uống vào sẽ buồn nôn, muốn nôn." Cô lại lặp lại một câu, "Tôi vừa mới nôn rồi."
Lục Hiên Vũ hơi ngừng lại, đối với chuyện đau bụng kinh của phụ nữ hắn cũng hiểu ít nhiều, nhưng nhìn thấy đau tới mức độ này không khỏi có chút giật mình, hắn ôm thân thể mảnh khảnh của cô lên, quả quyết nói: "Chúng ta đến bệnh viện."
"Tôi không đi." Vu Linh San lại giãy giụa, bấu víu vào ghế sa lon.
"Tại sao?" Lục Hiên Vũ không khỏi có chút không hiểu.
"Tôi không muốn tiêm, tôi cũng không muốn uống thuốc." Vu Linh San nói xong liền co rúc người trong góc ghế.
Lục Hiên Vũ lạnh lùng cười một tiếng, đẩy tay của cô ra, "Đau cũng phải đi, chẳng lẽ để cho cô cứ đau như vậy sao?" Hắn ôm cô lên, nhanh chóng xuống lầu, nhét cô vào trong xe.
Hắn vừa mới bắt đầu lái xe rất nhanh, Vu Linh San nôn khan mấy cái, "Anh chậm một chút. . . . . . Tôi khó chịu."
"Đã bao lâu? Sao không đến bệnh viện xem một chút?" Lục Hiên Vũ hỏi cô.
"Dù sao tôi cũng quen rồi." Cô có chút ngượng ngùng nói: "Huống chi, tôi ghét đến bệnh viện." Cô là một người sợ khổ lại sợ đau, đến bệnh viện không phải kê đơn thuốc chính là tiêm, huống chi đau bụng kinh cũng không phải là bệnh tật gì, nhịn một chút là tốt rồi.
Cô chẳng thèm nói chuyện, mềm nhũn tựa vào trên xe, nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Hắn đến một bệnh viện gần nhất, ôm cô đến phòng điều trị gấp, bởi vì tình huống hiện tại của Vu Linh San, truyền nước biển là phương pháp nhanh nhất.
Vu Linh San sợ bị tiêm, ôm Lục Hiên Vũ tỉ mỉ cầu khẩn, "Chúng ta về nhà đi, tôi uống chén nước đường đỏ kia có được hay không, tôi nhẫn nhịn một chút là được, có được hay không?"
Lục Hiên Vũ chỉ có cảm giác mình không phải cưới vợ, mà là nuôi con gái.
Lúc này sắc mặt cô tái nhợt, vài sợi tóc hỗn loạn vương trên khuôn mặt cô, biểu tình có chút bất lực, có chút cầu xin, đáng thương, mắt mở rất lớn, còn phủ một tầng hơi nước.
Cô lôi kéo y phục của hắn không ngừng làm nũng, Lục Hiên Vũ không khỏi cảm giác mình được người khác lệ thuộc vào, trong lòng có chút mờ mịt, nhưng hắn vẫn lườm cô một cái, đẩy tay của cô ra, "Đừng làm rộn, châm một cái thôi." Nói xong lấy tay cô đặt tại một bên, để cho y tá xuống tay.
Vu Linh San vẫn còn đang giãy giụa, không dám nhìn kim chích trong tay y tá, nhưng lại nhéo nhéo cánh tay Lục Hiên Vũ, có chút tức giận nói: "Anh, anh thật đáng ghét." Thời điểm kim chích đâm vào tay, nước mắt Vu Linh San chảy ra, tiếp tục căm giận nhìn chằm chằm Lục Hiên Vũ.
Lục Hiên Vũ chưa từng gặp qua phụ nữ khó trị như vậy, nhưng lại không thể không làm.
"Chân tướng là một đứa nhỏ hay ăn vạ." Hắn thở dài một cái, từ phía sau tìm cái đệm cho cô, để cho cô nằm thoải mái một chút, "Nhắm mắt lại, ngủ một giấc là tốt rồi."
"Rất đau, không ngủ được." Vu Linh San có chút cười khổ, dùng cánh tay còn lại xoa xoa bụng của mình, "Có lúc tôi nghĩ, nếu tôi là đàn ông thì thật tốt, là đàn ông cũng không cần chịu sự đau đớn này, sau này còn nỗi khổ sinh con."
Lục Hiên Vũ tự nhiên đưa tay đặt lên mu bàn tay của cô, cẩn thận thay cô xoa bụng, vẻ mặt tự nhiên, "Ừ, vậy sau này chúng ta cũng không cần đứa nhỏ nữa."
"Không được, tôi rất thích trẻ con! Đau đớn, đổi lấy một sinh mệnh nhỏ rất đáng giá." Vu Linh San cong miệng, "Hơn nữa, nếu như không muốn đứa nhỏ, mẹ anh nhất định sẽ rất khổ sở."
"Cô chỉ cần quan tâm cô thích là tốt rồi, có tôi chống đỡ thay cô."
"Làm sao anh tùy hứng như vậy?" Đây là cảm giác được quan tâm, được cưng chiều sao? Rõ ràng thân thể đau như vậy, cô lại cảm thấy nhè nhẹ ngọt ngào.
Truyền nước hiệu quả rất tốt, mới một lát sau, đau đớn đã giảm bớt, cô nói xong cũng mang theo chút khí lực, đột nhiên nhíu mày, "Anh đi uống rượu?"
"Ừ." Lục Hiên Vũ nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó lặng lẽ chăm chú nhìn cô, rất vui vì lời cô nói, biểu hiện cô có quan tâm hắn một chút.
Vu Linh San nhìn nhìn hắn, cũng không lên tiếng.
Quên đi, bọn họ cũng chỉ bởi vì lệnh của cha mẹ mà bị buộc chung một chỗ, hắn là một người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, cuộc sống riêng vốn nhất định là muôn màu muôn vẻ, cô vẫn là không cần can thiệp hắn quá nhiều, hắn cũng chỉ là uống rượu mà thôi, cũng không tính là làm chuyện có lỗi với cô.
Những chuyện này giống như chuyện đau bụng kinh, mặc dù cô sẽ rất khó chịu, nhưng nhịn một chút là tốt rồi, ừ, nhịn một chút.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Lục Hiên Vũ thoáng qua một tia giận hờn, nhưng hắn cũng không nói gì, chẳng qua là tiếp tục xoa bụng cho cô, lại lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi, thay cô lau đi mồ hôi lạnh trên mặt trên cổ, để cho cô thoải mái một chút.
Vu Linh San chỉ cảm thấy những đau đớn kia từ từ biến mất, thân thể cũng nhẹ hơn rất nhiều, cả người buông lỏng xuống, từ từ ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cảm giác có người nhẹ giọng nói: "Nhẹ một chút, cô ấy sợ đau."
"Tiên sinh thật thương bạn gái." Y tá cười nói.
"Cô ấy không phải là bạn gái của tôi, cô ấy là lão bà của tôi." Giọng điệu của Lục Hiên Vũ vẫn nhàn nhạt, lại ôm cô trong ngực, mang cô về nhà.
Giữa đường Vu Linh San cũng tỉnh qua mấy lần, nhưng luôn luôn không tình nguyện tỉnh lại, không biết vì sao cảm giác được thương yêu như vậy, rất thoải mái, có chút mong đợi.
Cô có gia thế giàu có, đều là cha mẹ dốc sức làm lụng, bọn họ cho cô đãi ngộ, cũng rất ít quan tâm đến cuộc sống của cô.
Bọn họ cho cô rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng lại luôn không cho cô rất nhiều rất nhiều thời gian, cho nên phần lớn thời gian cô luôn trải qua ở trường học, trải qua cùng bạn bè.
Trong nhà luôn vắng ngắt, tuy dù đói bụng sẽ có bảo mẫu nấu cơm cho cô . . . . . . Ngay cả sinh nhật của cô, cha mẹ cũng thường quên, dần dà, cô ngay cả sinh nhật của mình cũng quên mất, có lúc cô đột nhiên nghĩ, khi nào là sinh nhật cô? Cô nghĩ, lúc này cô quá yếu đuối rồi, mới có thể nghĩ nhiều như vậy.