Ông Chủ, Xin Ký Tên Ly Hôn

Chương 13


Chương trước Chương tiếp

“Tớ đây!!!!! Mọi người đến chưa? Thượng! Hảo!!!......”

Giống như một quả bom công phá, cửa phòng bỗng nhiên bị người một cước đá văng ra, gương mặt đẹp trai của Chung Minh Hiên xem ra đầy nhiệt tình lập tức xuất hiện ở trước mặt hai người.

Giây trước còn ở trên thiên đường, một giây sau lại rơi xuống địa ngục, không sai biệt lắm đây chính là cảm giác hiện thời của Đường Học Khiêm. Dục vọng đã bị gợi lên đến đây, nhưng lại không thể để vật cứng rắn kia được thỏa mãn, là người đàn ông đương nhiên nổi giông bão.

Đường Học Khiêm nổi trận lôi đình, không thể khống chế được hét ầm lên: “Tớ nói! Trước khi cậu vào sao không gõ cửa?!”

Chung Minh Hiên dù sao không phải ngu ngốc, vừa thấy hai người trong phòng lúc này gần như không có khoảng cách, anh bạn Chung của chúng ta nhất thời bừng tỉnh đại ngộ: Ai nha má ơi.... Gian tình a! Hiện trường gian tình trong truyền thuyết thì ra là hiện tượng như thế này a!!!!

Kiều Ngữ Thần toàn bộ mặt ‘oanh’ một tiếng đỏ ửng như sắp cháy, lời nói dối cũng không biết nói, ấp úng nói một câu: “Tôi đi nấu cơm…”, đầu óc nóng lên cúi gằm đi về phòng, ‘phanh’ một tiếng đóng cửa phòng.

Đường Học Khiêm cũng không khá hơn chút nào, bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương hơi hơi đau đớn đi vào phòng tắm, dập bớt ngọn lửa đang cháy.

Chung Minh Hiên nhất thời mừng rỡ, ‘rầm rầm rầm’ gõ cửa phòng tắm hô to: “Ai Học Khiêm! Đừng nhìn tớ bề ngoài không để ý tới người khác! Tớ mang hải sản đến cho cậu đây!! Người lớn cả mà, đừng quan tâm đến! Tớ mang hải sản đến cho cậu đây! Tráng dương bổ thận, sản phẩm thiên nhiên, an toàn không có tác dụng phụ, thuốc hay chuẩn bị cho gia đình!”

Trong phòng tắm người đàn ông dùng sức đạp cửa phòng tắm một cái, trả lời ngắn gọn một chữ: “Cút ——!”

Chung Minh Hiên len lén vui mừng.

Nhiều năm như vậy, vài thói quen cơ bản của Đường Học Khiêm bị Chung Minh Hiên nhìn thoáng qua là đã hiểu rõ. Người này ngày thường đã quen với giọng quát nạt, cho nên cái chữ ‘Cút’ này hắn thường xuyên nói, nên anh chàng họ Chung len lén phân loại từ này ném sang một bên… (…. Nói đứa nhỏ này thật sự rất không được a ^-^)

Nếu Đường Học Khiêm bảo hắn cút, cộng thêm đá vào mông của hắn một cái, như thế cho thấy Đường lão bản kỳ thật tâm tình rất không tồi, hắn nói ‘Cút’ trên thực tế ngụ ý là ‘Cậu dám cút ngay đi thử xem xem….’, lúc này tùy tiện thế nào cũng có thể, Đường Học Khiêm đang đứng ở trạng thái ‘ngang ngược’ khẩu thị tâm phi bệnh thiếu gia điển hình, nếu thực sự hắn dám bỏ đi, tên kia thế nào cũng lôi hắn trở lại, nhưng nếu hắn không cút đi tên kia cũng vẫn lôi hắn đến, cho dù hắn làm thế nào tên kia hoàn toàn cũng không hề thay đổi gì.

Nhưng nếu Đường Học Khiêm bảo ‘Cút’ mà không phụ trợ thêm cái đá mông kia, ánh mắt lạnh lùng hoàn toàn không nhìn hắn, cái này cho thấy tên kia thật sự muốn hắn cút đi rồi, lúc này ‘Cút’ hoàn toàn đúng với ý nghĩa chân chính của nó, cho nên biện pháp tốt nhất chính là theo ý tứ của hắn rời đi. Đường Học Khiêm một khi đã thực sự tức giận thì sẽ khó biết lắm nha, người ta dù gì cũng là công tử nhà giàu có nuông chiều từ bé, tính tình không kì quái làm sao thu hút độc giả đây?

Mà biểu hiện vừa rồi của Đường Học Khiêm, thấy thế nào, nhìn như thế nào cũng là đang có vẻ giận dỗi, cho nên Chung Minh Hiên đương nhiên không có đi, đương nhiên đặt mông ngồi ở trên sô pha ra dáng đại gia, cuối cùng còn đem lão bà gọi đến cùng nhau ra dáng đại gia.

**** **** ****

Vì thế đêm nay, bốn người cùng nhau ăn hải sản, hình thức vẫn là cùng trước kia giống nhau: Đường Học Khiêm phụ trách làm, còn lại ba người phụ trách ăn….

Ăn hết hải sản còn không chịu, Chung Minh Hiên nhất định phải uống rượu, hơn nữa hai vợ chồng còn liên thủ kể công: Lần hợp tác này, hắn kể công từ đầu đến cuối. Về điểm này Đường Học Khiêm thật đúng là không thể phản bác, tuy rằng Chung Minh Hiên xen cuộc sống riêng tư của hắn không đúng đắn cho lắm, nhưng trên công việc từ trước đến nay tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề. Vị trí trợ lý tổng giám đốc cũng không phải ai cũng có thể ngồi yên được, mà Chung Minh Hiên cũng đã ngồi vững vàng mấy năm nay, đủ thấy người này có chút tài năng.

Tục ngữ nói, tính cách của đàn ông luôn luôn có một nửa tính cách của một đứa bé, chỉ cần có thêm chất xúc tác của cồn thì một nửa bản tính trẻ con kia sẽ hoàn toàn bị bại lộ. Mà Chung Minh Hiên chính là ví dụ điển hình.

Bốn người đang ngồi ngoài Đường Học Khiêm ra, tửu lượng ba người còn lại gần như có thể không cần tính, đừng nói là mấy ly, một ly không biết có vượt qua được không, Chung Minh Hiên hoàn toàn choáng váng, dính sát vào thân thể lão bà của hắn, ôm cứng không buông, cười đến vẻ mặt vô tội lại đơn thuần.

Diệp Gia Ngưng cũng không thường uống rượu, sau khi cùng Chung Minh Hiên uống lên mấy chén, mà phòng tuyến lý trí bắt đầu thất thủ, để mặc hắn ôm, để mặc hắn hôn lên môi nàng, cuối cùng Chung Minh Hiên đặt môi lên cổ trắng tinh tế của nàng lặng lẽ gặm cắn, nàng cũng không để ý. Vợ chồng nha, như thế thực bình thường.

Kết quả, bọn họ không ngại, nhưng có một người để ý.

Đường Học Khiêm buồn bực: Hắn meo meo, ở trong phòng người ta thân ái cắn cắn nhau như thế gọi là bình thường sao?! Xem hắn và Kiều Ngữ Thần ở bên cạnh là người chết a?!

Sự thật chứng minh, Chung Minh Hiên tửu lượng rất kém cỏi, nhưng phẩm chất khi uống rượu không kém. Uống rượu say đi nằm ngủ, chỉ chốc lát sau đã cùng Diệp Gia Ngưng hai người ở trong phòng khách ngủ.

Kiều Ngữ Thần cũng không thường uống rượu, nhưng đơn giản uống không nhiều lắm, cho nên trong đầu còn giữ một tia thanh tỉnh như vậy. Nhìn trong phòng khách hai người nằm ngủ như thế, Kiều Ngữ Thần đứng lên, muốn đi lấy chăn ra cho bọn hắn đắp.

“Để anh làm.” Đường Học Khiêm đứng lên, nắm lấy bả vai của nàng ôm nàng vào lòng, “Em đã mệt lắm rồi, đi ngủ đi, chuyện khác để anh làm là được.”

“Vâng.” Kiều Ngữ Thần gật gật đầu, nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, “Em muốn đi tắm rửa đánh răng trước….”

Thói quen sinh hoạt này thật tốt vô cùng nha, Đường Học Khiêm nheo mắt lại, rõ ràng say thành như vậy lại còn nhớ rõ muốn đánh răng tắm rửa. Đường Học Khiêm nhìn lướt qua trên sàn nhà hai sâu gạo đã ngủ say như chết. Bỗng dưng một cảm giác hãnh diện về chỉ số thông minh của hắn bỗng nhiên tăng vọt: Nhìn thử xem người Đường Gia của chúng ta, chất lượng chính là chất lượng à nha!

Chiếu cố tốt Kiều Ngữ Thần tiến phòng tắm tắm rửa, Đường Học Khiêm từ trong phòng mang đến cái chăn bông đắp lên hai con sâu gạo, may mà thảm sàn phòng khách đều làm từ lông cừu tinh khiết, cho nên ngủ như vậy cũng sẽ không cảm lạnh.

Không thể không khen người này rất giỏi làm việc nhà, khi hắn cố tình muốn chăm sóc một ai đó, hắn có thể đem tất cả mọi việc đều an bài thỏa đáng.

Khi Kiều Ngữ Thần từ trong phòng tắm đi ra thì thấy tất cả cũng đã toàn bộ thu thập sạch sẽ. Nàng đi vào phòng, thấy Đường Học Khiêm ngồi ở trước bàn đọc sách, trước mặt mở ra laptop, đang lẳng lặng xem văn kiện.

Kiều Ngữ Thần có chút lo lắng, hỏi vấn đề đối với nàng mà nói thực mấu chốt đêm nay: “…. Anh ngủ thế nào?”

“Anh không ngủ.” Hắn nhìn thoáng qua thấy trong phòng chỉ duy nhất có một chiếc giường đơn độc, biết nàng đang lo lắng cái gì, “Anh còn có việc chưa làm xong, em ngủ đi.”

“Ừm.” Nàng gật gật đầu, nói không rõ trong lòng là thất vọng hay là may mắn, lại nhịn không được lo lắng thân thể hắn: “Bằng không…. Anh trở về đi.” Biệt thự của hắn rất lớn, muốn giường có giường.

“Không cần.” Đường Học Khiêm khẽ ngẩng đầu, chỉ chỉ hai người trong phòng khách, “Vạn nhất bọn họ tỉnh lại say rượu chạy lung tung, em làm sao đối phó?”

Kiều Ngữ Thần thốt ra câu hỏi mà nàng giấu ở trong lòng thật lâu: “Vì sao anh chưa bao giờ khuyên em về nhà với anh?”

Đường Học Khiêm khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ cười, cẩn thận hỏi: “Anh khuyên em, em sẽ theo anh trở về sao?”

Kiều Ngữ Thần bị câu hỏi của hắn làm cho buồn bã, thanh âm buồn bực hờn dỗi nhỏ giọng đáp hai chữ: “Không biết.”

“Sao lại không biết.” Hắn khẽ cười, trả lời như đó là chuyện đương nhiên: “Anh biết em sẽ không theo anh về nhà, cần gì phải hỏi. Em không về vậy nên anh sẽ theo em là được.”

Kiều Ngữ Thần cái hiểu cái không gật đầu, bò lên giường chui vào chăn. Nghĩ nghĩ, lại đứng lên, “Học Khiêm.” Nàng gọi tên hắn, bởi vì tác dụng của rượu làm cho thanh âm của nàng trở nên nũng nịu hờn dỗi như một cô bé. “…. Em cảm thấy em vẫn đang thích anh.”

Nói xong, Kiều Ngữ Thần chui vào chăn rất nhanh đã ngủ.

**** **** ****

Hiệu suất công tác của Đường Học Khiêm đêm nay cơ bản là số lẻ.

Câu nói cuối cùng kia của Kiều Ngữ Thần ở trong lòng hắn vang lên một lần lại một lần, đảo loạn toàn bộ suy nghĩ của hắn.

Nàng nói nàng cảm thấy, vẫn đang thích hắn. Lời này chứng minh cái gì? Chứng minh nàng từng muốn buông tha cho hắn, quên mất hắn, đem tất cả những cảm tình đối với hắn thu hồi lại, nhưng nàng phát hiện nàng làm không được, nàng đấu tranh, thống khổ cuối cùng vẫn đang thích hắn. Đường Học Khiêm là một người đàn ông vô cùng thông minh, ngay cả khi nàng chưa nói, hắn cũng có thể từ trong những câu nói vô tình của nàng mà nắm bắt được tất cả nội tâm mà nàng muốn che dấu hắn.

Ngón tay của hắn không tự chủ nhịp nhè nhẹ trên mặt bàn, một chút lại hạ xuống, môi mỏng mím chặt lại. Ánh sáng mờ nhạt trên màn ảnh máy vi tính chiếu mờ nhạt lên mặt hắn, xanh xao nhìn không ra hắn đang nghĩ gì.

Thời gian tí tách tí tách trôi đi, bóng đêm lạnh như nước, những ngọn gió đêm xuyên qua lớp màn cửa sổ lướt qua cổ áo sơ mi của hắn lạnh buốt, xúc cảm lạnh lẽo làm cho hắn thanh tỉnh dị thường.

Đường Học Khiêm hai tay không tự chủ nắm chặt, khớp xương trở nên trắng, trên gương mặt tuấn tú hiện lên nét lạnh lùng nham hiểm: Kiều Ngữ Thần, như thế nào, thì ra em từng chuẩn bị quên mất anh sao?

Rốt cuộc, Học Khiêm đứng lên, bước đến chiếc giường đơn trong phòng ngủ.

Đường Học Khiêm tầm mắt thẳng tắp dừng ở trên người nàng, gần như mang theo ý định xâm lược nào đó.

Bóng đêm hoà thuận vui vẻ.

Ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ làm rơi nhè nhẹ từng giọt ánh sáng nhu hòa mát lạnh.

Gương mặt của Kiều Ngữ Thần dưới tác dụng của rượu trở nên đỏ ửng lạ thường, trong mắt của Đường Học Khiêm, mắt của nàng đã hạ xuống che dấu ánh sáng trong vắt rực rỡ mê người rồi. Nhưng gương mặt đang say ngủ này thật mị hoặc động lòng người a.

Hắn vươn tay, ngón trỏ tay phải dọc theo gương mặt nàng chậm rãi lướt qua vành môi hồng hào, hắn thế này mới phát hiện, môi của nàng rất hấp dẫn, đường cong tuyệt đẹp, đỏ ửng tự nhiên, giống như đóa thủy tiên nở rực rỡ giữa mùa hạ ở Giang Nam, nở rộ một cách trầm lặng, nhưng trong sự trầm lặng đó lại gợi lên nét dụ hoặc mê mẩn lòng người.

Ngón tay của hắn giống như là tự nhiên ý thức, dọc theo cái cổ duyên dáng của nàng một đường xuống phía dưới, cổ áo áo ngủ của nàng có một cúc áo nhỏ, bao ở xương quai xanh, trong lòng hắn nhớ rất rõ xương quai xanh của nàng rất đẹp, từng bị hắn cắn gần như sưng đỏ lên. Ma xui quỷ khiến, ngón tay lướt nhẹ nhàng của hắn khiến cổ áo ngủ của nàng bị tuột ra, xương quai xanh xinh đẹp lập tức lộ ở trước mặt hắn.

Đường Học Khiêm biết mình làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng ở hạ thân hắn xôn xao biến hóa, cấp tốc nhắc nhở hắn: Đã không thể dừng lại được nữa.

Trong phòng này có giường, có ngọn đèn mờ ảo, cửa phòng khóa trái, một nam một nữ. Những điều kiện vô cùng thuận lợi như thế, thật sự rất thích hợp phạm tội rồi! Huống chi đêm nay hắn còn ăn một đống hải sản kích phát tính dục, bị bắt trơ mắt nhìn cặp đôi Chung Minh Hiên kích thích thời gian dài như vậy, nếu lại không có chút phản ứng, vậy không thể gọi là giỏi tự chủ mà là công năng tình dục có vấn đề rồi.

Làm, hay là không làm?

Hắn trước kia đối với nàng cũng không hề có dục vọng bất chính gì, nhưng bây giờ, hắn phát giác có một số việc bắt đầu thay đổi. Khát vọng muốn chiếm giữ lấy nàng bắt đầu nảy sinh, hắn luôn nhớ nàng. Nếu tất cả cảm tình của nàng trước đây chỉ thiên về một mình hắn, như vậy sau này, hắn cũng sẽ không cho phép nàng đem cảm tình này dời đi dù chỉ một phân.

Đường Học Khiêm lẳng lặng suy nghĩ.

Một phút sau, người đàn ông tuấn mỹ nhếch môi, chậm rãi đưa tay lên, cởi hết hàng nút áo sơ mi của mình, sau đó rút dây lưng ra ném sang một bên, không chút nào giấu diếm thân thể trần truồng, nơi hạ thân cứng ngắc của hắn đã muốn vận sức chờ phát động dục vọng.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...