Ồn Ào Nhỏ
Chương 53
Sau khi tuyên bố xong chuyện mình mang thai, trong lòng cũng rất bình tĩnh, giờ phút này tôi chỉ muốn làm một người bàng quan, không lao lực, chỉ ở một bên yên lặng quan sát, số mạng sẽ như thế nào, không phải chúng ta có thể biết trước.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Đường Tống thương thế cũng từ từ hồi phục, gần đây tin tức tốt chính là, buổi tối đó Đường Tống bị tập kích người cầm đầu cùng với người đứng phía sau chỉ đạo đã bị trừng trị, trong đó đương nhiên không thể bỏ qua Hòa Nhất và sự ủng hộ của cha Đường Tống.
Mỗi cấp bậc đều có phương pháp xử lý khác nhau, tôi không cần đi tìm hiểu nhiều hơn, chỉ cần biết rằng, nguy hiểm đã hoàn toàn giải trừ.
Sau khi Đường Tống biết được tôi mang thai, mỗi ngày chỉ cho phép tôi ở lại bệnh viện chốc lát, nói sợ bệnh viện bệnh khuẩn quá nhiều, đối với cái thai trong bụng của tôi không tốt.
Tôi cũng vậy nghe lời làm theo, cần phải nghe lời nói thật sao? Lời nói thật đúng là, mỗi ngày đợi tại trong nhà thì trong lòng giống như là bị móng vuốt của con mèo cào xới —— tôi lo lắng trong thời gian mình rời đi, Phạm Vận sẽ đến thăm hắn.
Phạm Vận cũng không trở về Anh quốc, tôi ý thức được điểm này, tôi lúc bắt đầu thường mất ngủ, cô ấy giống như là bom hẹn giờ, luôn làm tôi mất đi ý chí.
Ở trước mặt mọi người, bao gồm luôn Đường Tống, tôi luôn thể hiện vẻ mặt nhẹ nhỏm sung sướng, giống như chuyện gì cũng không còn xảy ra, giống như mình chỉ là một người phụ nữ hạnh phúc khi mang thai.
Sự khác thường của tôi không ai biết chỉ trừ một người, hôm nay từ phòng bệnh của Đường Tống đi ra ngoài, vừa đúng gặp Hòa Nhất.
Vào lúc nguy cấp, tôi có thể quên chuyện đã từng xảy ra, thong dong cùng hắn đối thoại, nhưng một khi nguy cấp không còn, hai chúng tôi đơn độc ở chung một chỗ liền bắt đầu có chút cổ quái, vì vậy chỉ có thể làm bộ như không thấy, từ bên cạnh hắn đi qua.
Hòa Nhất có vài lời muốn nói với tôi. Làm trễ nãi chút thời gian được không? Hắn hỏi.
Tôi nghĩ nghĩ, gật đầu.
Sợ người khác dòm ngó, hai chúng tôi đi tới bậc thềm cầu thang nơi này khá an toàn, hiếm khi có người đi qua.
Hắn móc ra gói thuốc, đứng ở phía trước cửa sổ, trước đó hỏi tôi có cho phép hắn hút một điếu hay không.
Trong bụng tôi chỉ có lục phủ ngũ tạng, còn lại cái gì cũng không có, lại nói, tôi cũng không muốn ngụy trang ở trước mặt Hòa Nhất. Tôi không chỉ đồng ý, hơn nữa còn từ trên tay hắn lấy một điếu.
Hai người ở chung một chỗ hút thuốc, trầm mặc thời gian yên lặng đại khái hút hết nửa điếu thuốc, Hòa Nhất bỗng nhiên nói, Đại Khinh, em nhất định phải làm như vậy?
Tôi nghĩ, Hòa Nhất đã biết chuyện tôi giả mang thai.
Quả nhiên, hắn nói tiếp, em cảm thấy lời nói dối này có thể duy trì bao lâu?
Tôi lắc đầu một cái. Em cũng không biết, trước kia cảm giác mình cái gì cũng có thể làm chủ, nhưng vừa gặp phải Phạm Vận, lại hoàn toàn luống cuống tay chân, mang thai là phương pháp duy nhất em có thể giử lại Đường Tống.
Nếu như Đường Tống chỉ là vì đứa bé mà ở lại, em cũng chấp nhận sao? Hòa Nhất nhắc nhở.
Nếu như hắn không ở lại, em sẽ càng khó chịu. Tôi dựa lưng vào cửa sổ, gió thật lớn, thổi mái tóc dài của tôi không ngừng hướng lên hai gò má. Hòa Nhất, em đây cả đời, cũng không thế nào vui vẻ, cần nhất tình thương của cha tình thương của mẹ cũng không có được, Đường Tống là hy vọng cuối cùng cua em.
Đại Khinh, lúc em đáng yêu nhất chính là yêu Đường Tống, lúc em đáng buồn nhất cũng là yêu Đường Tống. Hòa Nhất kết luận.
Tôi không nói, chỉ là cúi đầu mỉm cười cùng cam chịu.
Hòa Nhất giúp tôi tiến hành cái âm mưu này tốt hơn, hắn dùng rất lớn lễ vật, hối lộ bà nội vì tôi chọn chuyên gia khoa sản, đem chuyện tôi giả mang thai tạm thời che dấu.
Tôi không biết Hòa Nhất giúp tôi vì cái gì, vì đền bù sai lầm của chính mình? Hay vì cái gì khác? Tôi đã không còn tinh thần suy nghĩ, bất luận như thế nào, tôi cảm tạ hắn.
So với việc mang thai giả bị tố giác, tôi lo lắng hơn chính là Phạm Vận.
Cô ta quả thật thường xuyên đi bệnh viện thăm Đường Tống, lần đó gặp mặt làm tôi nhớ mùi nước hoa trên người cô ấy, Diên Vĩ Hoa cùng với mùi hoắc hương hỗn hợp. Mà nhiều lần, tôi đi thăm Đường Tống thì ở trong phòng bệnh đều ngửi thấy mùi này. Ngôn ngữ phụ nữ chỉ có phụ nữ là hiểu nhất, Phạm Vận không có buông tha, mùi thơm là cô ấy cố ý lưu lại lần sau nhiều hơn lần trước, hòa lẫn mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, làm cho tôi cảm giác rất là khó chịu.
Nhưng biểu hiện của tôi giống như một người vợ dịu dàng, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói.
Vốn cho là mình có thể như vậy tiếp tục hoàn mỹ phần diễn xuất, nhưng cuối cùng vào một ngày trước mùa xuân, mọi việc đổ bể.
Ngày đó trời mưa rất to, rơi vào trên thân người, giống như viên đá nhỏ, đập vào người rất đau. Nhưng tôi vẫn muốn đi thăm Đường Tống, cầm bình canh chưng cách thủy đi bệnh viện. Mưa to mưa tầm tả, toàn bộ thế giới đều là mưa. Muốn đón bắt taxi căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Tôi cầm cây dù, đi mấy dặm đường mới ngồi lên xe buýt. Chạy tới bệnh viện thì toàn thân không có một chỗ nguyên vẹn, một bộ dạng nhếch nhác.
Thời khắc tôi nhếch nhác nhất, chợt nhìn thấy Phạm Vận từ bệnh viện đi ra ngoài.
Tinh khiết thanh lệ, cùng tôi toàn thân nhếch nhác tạo thành đối lập rõ rệt.
Khi ý thức phản ứng kịp lúc, thì thân thể đã tự động tránh né một bên, tránh được cùng với cô ấy đối mặt.
Dán lưng vào vách tường lạnh như băng, thế mới biết mình mềm yếu như thế nào.
Cô ấy tới bao lâu, ở trong phòng bệnh làm cái gì, giờ phút này trở thành cái gai trong lòng tôi, vững vàng đâm vào trái tim làm tôi phân tâm. Đường Tống thấy tôi đến, rất là ngoài ý muốn, vội tìm khăn lông sạch sẽ vì tôi lau giọt nước trên tóc, cũng nhẹ giọng oán giận nói, mưa lớn như thế, em lại có bầu, tời đây làm gì?
Em sợ một mình anh cô đơn. Tôi nhìn ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng hỏi, hôm nay em là người đầu tiên tới thăm anh?
Ừ. Đường Tống gật đầu. Chỉ có em quan tâm anh nhất.
Lời nói dối nghe cực kỳ động lòng người.
Anh uống canh. Tôi đem canh trong bình giữ ấm đổ ra, trên tay tại bận rộn, nhưng chóp mũi lại đánh hơi được tựa như là hơi thở lạnh lẽo —— Diên Vĩ Hoa cùng với mùi hoắc hương hỗn hợp—— chuyên thuộc về mùi của Phạm Vận.
Suy nghĩ bị phân tán, động tác cũng không ổn, không để ý, canh nóng trong bình văng lên mu bàn tay. Đau đớn dể làm cho bực bội xông lên đầu, tôi chợt đem bình canh ấm quăng xuống đất.
Nước canh văng khắp nơi, bể tan tành, tiếng kim loại va chạm ầm ĩ, trong phòng bệnh một mảnh yên lặng.
Đừng gặp cô ấy nữa.
Tôi muốn ra lệnh Đường Tống như vậy, lời đến khóe miệng, lại nuốt xuống.
Tình yêu làm cho người ta mềm yếu, tôi từ từ biến thành một dạng ốc sên thối rữa.
Đường Tống nhổ ống truyền dịch trên mu bàn tay ra, tia máu trào ra, hắn kéo tôi đến trong phòng rửa tay, dùng nước xã vào mu bàn tay đang đỏ của tôi.
Thương tích này không có gì. Tôi vừa nói vừa nhìn vào gương, gương mặt mình trong gương tái nhợt.
Đường Tống cái gì cũng không nói, chỉ là cúi đầu cẩn thận chăm sóc tay của tôi.
Hắn đứng đây gần bên tôi, sợi tóc thậm chí chạm được gương mặt của tôi, vậy mà lòng của tôi, lại cách hắn xa như vậy, xa như vậy.