Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 18: Tiểu Kết à! Em là một cô gái tốt!


Chương trước Chương tiếp

Edit & Beta: BTD

Tôi và anh bắt đầu leo núi, núi Linh Đang tuy rất cao nhưng cũng không có gì nguy hiểm, bậc thang leo lên đều là thềm đá, cho nên đối với Diệp Tư Viễn mà nói thì cũng không mấy khó khăn.

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, vừa ngắm nhìn phong cảnh.

Cảnh sắc nơi đây quả nhiên rất đẹp, có nhiều chủng loại thực vật, lại tươi tốt, nếu đứng ở một ngọn núi khác nhìn sang sẽ thấy núi Linh Đang được bao phủ bởi một tấm lụa dày màu xanh lục, xanh nhạt xen lẫn màu vàng màu đỏ, trông vô cùng rực rỡ.

Đôi khi chúng tôi đi giữa rừng cây rậm rạp, cái gì cũng không nhìn thấy; có lúc, chúng tôi lại đi tới một khoảng đất trống rộng rãi thoáng mát, khung cảnh bao la bát ngát.

Tôi và Diệp Tư Viễn dựa người vào nhau cùng ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu, dưới chân núi là những ô ruộng hình vuông của người dân địa phương, còn có cả mấy cái ao màu lam nhạt và mấy căn nhà nhiều màu sắc nữa, không khí nơi đây thật trong lành.

Diệp Tư Viễn hôm nay tâm tình rất tốt, cùng tôi cười đùa vui vẻ.

Tôi nói: “Đi lên đây vẽ tranh phong cảnh cũng hay đấy.”

Anh cười: “Có ai bò lên cao như vậy để vẽ tranh đâu.”

“Aizz! Anh không biết à, muốn vẽ tranh phong cảnh đẹp thì đến nơi không bình thường… cho nên mới có người lặn xuống biển chụp ảnh san hô và các loài sinh vật lạ, hoặc là bò lên miệng núi lửa để vẽ nữa.”

“Còn em? Em muốn đi đâu vẽ tranh?” Ánh mắt anh sáng lên hỏi tôi.

“Em ư? Em chưa nghĩ, sau này nghĩ ra em sẽ nói cho anh biết ” Tôi cười hì hì nhìn anh, vì chúng tôi đang đứng ở sườn núi nên gió vẫn hơi lớn, tóc Diệp Tư Viễn bị gió thổi xòa xuống có chút rối loạn, tôi giơ tay vuốt sợi tóc trên trán anh sang bên cạnh và rồi lập tức đối mặt với cái nhìn đầy dịu dàng từ đôi mắt ấy .

Tôi ôm cổ Diệp Tư Viễn, nhẹ nhàng nói: “Cái đồ ngốc này, sao anh lại cao như thế hả?”

“Không phải em rất thích sao?” Anh bật cười, lúm đồng tiền lại hiện lên.

“Thích thì thích, nhưng mà em lại phải nhón chân lên cũng không hôn anh được.” Tôi nheo mắt quyến rũ anh, quả nhiên, anh lập tức cúi xuống: “Chuyện này phải để anh chủ động mới đúng.”

Chúng tôi ôm nhau hôn nồng nhiệt, cùng lắng nghe tiếng gió du dương bên tai, cùng cảm nhận không khí thoáng đãng thơm mát, hai chúng tôi đang đứng ở một góc khuất trên sườn núi, không ai có thể làm phiền tôi và anh.

Tôi ôm chặt eo anh, nhắm mắt lại để cảm nhận sự dịu dàng anh giành cho tôi, người anh tỏa ra mùi nước hoa thoang thoảng, tôi thấy mình vô cùng may mắn, bởi vì trong cả biển người mênh mông, tôi có thể gặp được anh.

Có lẽ anh không đạt tiêu chuẩn của những người kén vợ kén chồng, cơ thể anh mãi mãi không trọn vẹn, anh cũng không nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, thậm chí anh cũng không thể làm chuyện lãng mạn cho tôi, nhưng chỉ cần được ở bên anh, chỉ cần được chìm đắm trong đôi mắt ấm áp ấy là tôi đã thấy hạnh phúc rồi.

Tôi rất yêu Diệp Tư Viễn, và tôi không cách nào tưởng tượng đến một ngày tôi và anh chia tay, tôi hi vọng cả đời này chúng tôi mãi mãi ở bên nhau.

Cho dù bây giờ tôi còn chưa đầy 19 tuổi nhưng trong tôi vẫn luôn ấp ủ hy vọng ấy.

Đi hơn 1 tiếng đồng hồ, hơn 12 giờ, tôi và Diệp Tư Viễn tìm một phiến đá phẳng cùng nhau ăn bữa trưa. Tôi mở túi lấy bánh sandwich, xúc xích, sữa chua và mấy quả táo.

Tôi rút khăn ướt lau sạch hai tay của mình, rồi quay sang nói với anh: “Em lau chân cho anh, đi 1 lâu như vậy chắc toát mồ hôi nhiều.”

Anh bảo: “Để tự anh lau.”

Nhưng tôi nói: “Thôi để em làm cho nhanh, đường lên đỉnh núi còn xa lắm, nếu chúng ta chậm trễ sẽ không kịp tập trung với mọi người vào lúc 4 giờ đâu.”

Anh đồng ý, cởi giày đặt chân phải lên đùi tôi.

Tôi cúi đầu tỉ mỉ lau chân cho anh, bao gồm lưng bàn chân, lòng bàn chân, ngón chân và từng kẽ hở giữa các ngón.

Chân anh rất sạch sẽ, ngón chân thon dài, tôi biết cái chân này chính là tay phải của anh nên nó rất nhạy bén linh hoạt hơn so với người thường, toàn bộ sinh hoạt hằng ngày của anh đều phải dựa nào nó.

Sau khi lau xong, tôi vừa ngẩng đầu liền bắt gặp vẻ mặt mất tự nhiên của anh.

Tôi cười: “Làm sao! Có tin em cù anh không.”

Chưa nói dứt lời tôi đã gãi gãi lòng bàn chân của anh, Diệp Tư Viễn giật mình một cái rồi rút chân về, bật cười nhìn tôi.

“Ăn mau đi, em sắp chết đói rồi.” Tôi kẹp một miếng bánh sandwich rồi đưa tới bàn chân phải cho anh.

Miếng sandwich dày như vậy mà anh vẫn có thể kẹp chặt, đưa đến miệng ăn.

Nơi chúng tôi nghỉ chân nằm trệch hướng lên đỉnh, là một địa phương nho nhỏ rất bí mật. Một bên là thân núi, một bên là thảm cỏ xanh ngắt, chúng tôi còn nhìn thấy từng hàng phía cuối chân trời và nhiều ngọn núi nhỏ ở đằng xa.

Tôi vừa cắn sandwich vừa nói: “Đã lâu không ăn cơm dã ngoại rồi, nghỉ hè năm kia em dẫn em trai đi chơi ở công viên, hai chị em ngồi trên thảm cỏ ăn bánh bao và xúc xích.”

Diệp Tư Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy anh đây lâu hơn em nữa… hình như là từ hồi lớp bảy.”

“À? Lâu như vậy sao, cũng phải vài năm rồi… thế lớp 8, lớp 9 trường anh không tổ chức chơi xuân gì sao?” Tôi kinh ngạc.

Anh cười cười: “Đương nhiên là có rồi, nhưng mà anh không tham gia. Hồi đó còn nhỏ cô giáo nói gì nghe nấy, đành phải tham gia cùng các bạn. Chỉ là khi đi ra ngoài, mới phát hiện rất nhiều chuyện phiền phức vì anh chưa thể tự làm hết, đi vệ sinh cũng cần giáo viên giúp, nhưng do lúc ấy anh đã là một thằng bé 14 tuổi biết sĩ diện, cho nên sau đó không còn dám tham gia nữa.”

Tôi nghe có chút khó chịu nói: “Diệp Tư Viễn, về sau chúng ta sẽ thường xuyên đi dã ngoại có được không?”

Anh nói: “Chỉ cần em thích, anh thế nào cũng được hết.”

“Ok!”

Tôi đáp lời anh, biết trong lòng Diệp Tư Viễn còn để ý, anh không thể tham gia nhiều hoạt động cùng tôi cho nên những gì làm được, anh nhất định cố gắng làm vì tôi.

Ăn xong sandwich, anh nhấc chân phải gắp bình sữa chua lên, cho vào mồm dùng răng cắn nắp bình mở ra rồi ngửa đầu uống.

Bấy giờ tôi mới ý thức được từ sáng đến giờ anh chưa có giọt nước nào vào người, khi tôi uống nước trên xe thì anh lại lặng im ngồi nhìn cái bình.

Tôi nói: “Diệp Tư Viễn, chiều đi leo núi em cho anh ăn uống, anh không được từ chối đâu đấy.”

Anh uống một hơi cạn sạch bình sữa chua rồi nói: “Anh chỉ không muốn làm phiền em.”

Tôi nói: “Anh dám nói những lời này với em hả! Lưng anh có cái túi khủng bố của em, đây không phải là em đang làm phiền anh sao! Cái người này đúng là buồn cười, leo núi toát mồ hôi đương nhiên phải uống thật nhiều nước, em không muốn sau khi đặt chân lên đỉnh núi anh mệt lả vì khát đâu.”

“Được rồi.” Anh cười.

Tôi nhìn bộ dáng của anh, không nhịn được cũng cười theo, sau đó tôi bước tới chỗ anh liếm sạch sữa chua trên môi anh: “Diệp Tư Viễn, miệng anh ngọt lắm đấy.”

Anh mỉm cười: “Miệng em cũng vậy.”

Sau khi giải quyết món chính, tôi cầm hai quả táo trên tay: “Anh ăn đi này, để trong túi thêm nặng ra.”

Anh đáp: “Được, đưa cho anh một quả.”

Tôi hỏi: “Có cần em cắt ra không? Để anh cầm cho khoẻ.” Bình thường khi ăn trái cây ở phòng anh, tôi thường cắt thành từng miếng nhỏ để anh dùng nĩa xiên ăn cho dễ.

Diệp Tư Viễn lắc đầu: “Không cần, anh cầm cả quả được.”

Tôi không tin, do dự đặt quả táo ở bàn chân phải của anh, nói: “Cẩn thận nhé, rơi là hết ăn đấy.”

Diệp Tư Viễn bật cười: “Yên tâm, so với cầm đồ thì nắm quả táo dễ hơn nhiều.”

Sau đó, tôi nhìn thấy anh đưa chân phải vững vàng kẹp quả táo lên miệng cắn một miếng.

Tôi há mồm kinh ngạc: “Anh giỏi thật! Quả táo này to vậy mà!”

Diệp Tư Viễn vừa ăn táo vừa nói: “Tiểu Kết, em phải biết, chuyện này đối với anh mà nói không phải bản lĩnh mà là kỹ năng cần thiết anh bắt buộc phải học. Anh học cách tự mặc và cởi quần áo, đánh răng, rửa mặt, tắm, gội đầu, ăn cơm, tự đi vệ sinh, học tập, viết chữ, vẽ tranh, dùng máy tính, còn rất nhiều việc khác nữa. Anh không có tay, nhất định phải học cách sử dụng chân, lần đầu tiên không thành công thì làm lần thứ hai, lần thứ hai không thành công thì làm lần thứ ba, tóm lại phải làmcho đến khi nào thành công mới thôi. Cầm một quả táo là chuyện rất đơn giản, ngón chân anh khỏe lắm, nếu để em không dùng tay, chỉ dùng chân làm việc mười năm, em cũng có thể làm được như anh đâu.”

Đây là lần đầu tiên Diệp Tư Viễn nói chuyện này với tôi, tôi vốn nghĩ rằng mình hiểu anh nhiều nhưng hôm nay tôi mới biết thì ra sự hiểu biết đó vẫn còn quá ít.

Tôi lấy qura táo nhìn anh: “Diệp Tư Viễn, anh là người có ý chí, nghị lực kiên cường nhất trong số những người em đã gặp.”

Anh bị bộ mặt trịnh trọng của tôi chọc cười, lắc đầu nói: “Anh đâu có giỏi, có một thời gian anh từng muốn buông xuôi tất cả. Trước kia, anh luôn giận mình làm phiền mẹ và anh họ, nhưng cũng nhờ vậy mà anh có thể một lần nữa đứng lên lại.”

Tôi ngồi sát bên cạnh anh, đưa tay ôm ngang eo anh còn đầu dựa vào bả vai rộng lớn: “Sau này còn thêm cả em nữa, anh phải vì em mà phải sống thật tốt?”

Anh nghiêng đầu sang đặt lên đỉnh đầu tôi một nụ hôn dịu dàng.

“Tiểu Kết, em biết không, anh không ngờ anh lại yêu sớm như vậy.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, tôi lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn tôi: “Thật đấy, mãi cho đến khi nhận được tin nhắn của em, ngay cả khi em nói em chắc chắn rồi mà anh vẫn chưa quyết định.”

Tôi nhìn anh, anh tiếp tục kể: “Trước đây, anh vẫn luôn cảm thấy phải đợi đến khi sự nghiệp có chút thành tựu, anh mới đi tìm bạn gái. Bởi vì anh là người tàn tật không có tay, dù đẹp trai đến mấy, gia cảnh tốt đến mấy cũng không thể phủ nhận sự thật bản thân anh vô cùng tồi tệ. Anh không tin có cô gái nào đồng ý sống cùng một người vô tích sự như anh, cho nên anh muốn trở nên mạnh mẽ, anh nhất định phải có sự nghiệp của mình, như vậy mới có tư cách đi tìm hạnh phúc của mình.

Và rồi anh đã gặp em.

Anh bây giờ đang chỉ là một sinh viên, làm chuyện gì cũng cần người nhà hỗ trợ, còn em là một cô gái xinh đẹp, thậm chí chỉ có 18 tuổi đã biết tự kiếm tiền nuôi sống bản thân. Khi mới bắt đầu, anh cảm thấy hai chúng ta không thể nào đến được với nhau.

Cái ngày em nhắn tin cho anh, em bảo em chắc chắn .

Cả đêm hôm đó anh mất ngủ, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh biết chỉ cần anh từ chối thì tương lai chúng ta không còn bất kỳ liên quan gì tới nhau nữa. Sợ rằng nếu có vô tình chạm mặt trong trường, anh cũng không đủ tư cách nói chuyện với em.

Còn nếu anh đồng ý thì nói thật lúc đó anh không đủ quyết tâm.

Tiểu Kết, em biết không? Anh và em không giống nhau, anh không có sức lực chạy theo tình yêu ngắn ngủi dễ đến dễ đi, nếu anh và em ở bên nhau, anh sẽ nghĩ tới rất nhiều chuyện, nghĩ về tương lai sau này, nghĩ về kết quả sau cùng của hai chúng ta. Anh không có tự tin với bản thân, cho nên cũng không mấy tin tưởng ở người khác. Anh biết em yêu anh, nhưng anh không biết tình cảm em giành cho anh có phải là sự hiếu kỳ nhất thời, hay chỉ là đồng tình, cũng có thể là nhiều trường hợp khác nữa, tóm lại là anh không chắc chắn.

Ngày hôm sau em lại gửi tin nhắn cho anh, anh quyết định gọi điện nói chuyện với em và hỏi em rằng em có chắc chắn không?

Em đã kiên định trả lời rằng em chắc chắn.

Cho đến lúc ấy anh mới dám nhìn thẳng vào nội tâm của mình, anh nhận ra trái tim anh muốn gì, anh quyết định sẽ đánh cược một ván thử xem sao.

Bởi vì anh đã hiểu rõ cảm xúc của bản thân - anh yêu em.

Có lẽ bắt đầu từ lần thứ hai gặp nhau, em ôm eo anh rồi nói ‘Đây là bạn trai tôi’, có lẽ bắt đầu từ lần thứ ba chúng ta gặp nhau, em khóc trước mặt anh, thậm chí có lẽ đã bắt đầu từ lần đầu tiên, em cúi người nói lời xin lỗi với anh, anh đã yêu em mất rồi.

Cho nên hiện tại anh cảm thấy mình rất may mắn rằng anh đã không từ chối em, bởi vì, Tiểu Kết à, em là một cô gái tốt.”

Nhìn đôi mắt thâm tình, nghe lời tỏ tình từ tận đáy lòng Diệp Tư Viễn, đáng ra tôi phải rơi mấy giọt nước mắt để bày tỏ thái độ xúc động của mình! Nhưng mà tôi thật sự không khóc nổi, làm sao mà khóc được trong khi tôi đang vô cùng vui vẻ, vui đến mức chỉ muốn vừa hát vừa nhảy và gào to với toàn thế giới rằng: Tôi yêu mọi người!

Lần này đi du lịch ở núi Linh Đang xem như thu hoạch lớn rồi, không chỉ được đi chơi cùng Diệp Tư Viễn mà còn được nghe anh bộc bạch những suy nghĩ trong lòng, cuộc đời tôi đến đây xem như không còn gì tiếc nuối nữa!

Tôi nhìn anh cười hì hì: “Có một việc anh nói sai rồi, cho dù ngày đó anh có từ chối em thế nào đi chăng nữa, em cũng không buông tha anh dễ dàng đâu. Cho dù anh không muốn nói chuyện thì em cũng nhất quyết bắt chuyện với anh. Nói cách khác, em và anh cuối cũng đi chung một con đường, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Hơn nữa, nếu không phải do anh giận dỗi, thì tháng 12 năm ngoái chúng ta đã hạnh phúc bên nhau rồi!”

Diệp Tư Viễn nghe xong một tràng lời nói khí thế của tôi, anh lắc đầu cười: “Tiểu Kết, anh thật sự rất bái phục em, những lời ngụy biện như thế mà em cũng nghĩ ra. Đúng rồi, ăn xong bữa trưa thì chúng ta đi tiếp thôi, chắc cũng 1 giờ chiều rồi đấy.”

Tôi nhìn màn hình di động, đúng 1 giờ thật, tôi lại nhanh tay lau sạch chân phải cho Diệp Tư Viễn rồi khoác túi lên vai anh: “Nghiêm! Đường lên đỉnh núi thẳng tiến! Let’s go!”

Anh bật cườivui vẻ, sải chân bước tới đường chính, chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình chinh phục đỉnh núi của mình.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...